Cha Tổng Thống Của Cục Cưng Sinh Đôi

Chương 109: Ngài Tổng Thống Thật Hung Dữ Nha

Vũ Văn Vĩ Thần bị thái độ hèn mọn của cô làm cho tức giận, anh chợt đứng dậy, đi đến bên cạnh cô, xoay người một tay bắt lấy cánh tay cô, túm cô ném lên trên ghế sô pha.

Đào Du Du bị động tác của anh làm cô không kịp thời phòng bị, cả người ngã nhào lên ghế sô pha, cả người thật tự nhiên dựa vào ghế sô pha, dường như muốn tìm một chỗ để dựa vào.

Ánh mắt anh trở nên lạnh như băng, hai tay chống lên ghế sô pha, đem cô vây trong phạm vi của mình, anh đến gần mặt cô, lạnh giọng nói: “Sau này đừng ở trước mặt tôi làm cái thái độ này nữa, nếu tôi muốn làm chuyện gì, cô cảm thấy cầu xin tôi có tác dụng sao?”

Đào Du Du bị ánh mắt của anh dọa sợ không ít, trong lúc nhất thời cảm thấy mình không dám hít thở, miệng cô gắt gao cắn chặt, hai mắt lộ ra tia hoảng sợ, nước mắt không tiếng động chảy xuống, chính cô cũng không biết.

Cứ như vậy, hai người vốn bình tĩnh một chút ăn bữa tối nhưng không khí lại trở nên có chút quỷ dị.

Đào Du Du không dám nói thêm câu nào, anh để cho cô ăn cơm, cô liền ngoan ngoãn ăn cơm, còn cô thật sự không dám chọc anh nữa.

Vũ Văn Vĩ Thần bị nước mắt của cô làm cho ăn không vô, Đào Du Du ăn cơm, còn anh chỉ lo uống rượu. Hai người trong khoảng thời gian trầm mặc, ánh trời chiều dần biến mất trên mặt biển, ánh sáng trong bóng tối cũng dần dần sáng lên.

“Ăn no rồi thì đem đồ này dọn đi.” Biết Đào Du Du cưỡng ép nuốt thức ăn, anh có chút không đành lòng, vì thế mở miệng để cô rời đi.

Đào Du Du nghe nói thế như được ân xá, cô nhanh chóng thu dọn bộ đồ ăn trên bàn, sau đó chùi nước mắt trên mặt, rồi bưng mâm thức ăn rời khỏi phòng.

Sau khi bưng mâm thức ăn vào phòng bếp, Đào Du Du liền chạy về phòng mình, đi vào phòng tắm, đóng cửa lại rồi khóc rống lên.

Vũ Văn Vĩ Thần đối với cô mà nói thật nguy hiểm, thật đáng sợ.

Cô ở trước mặt anh, nhỏ bé giống như một con kiến, anh bảo cô chết, cô sẽ không có cơ hội sống sót.

Cô cũng không sợ chết, chỉ là, khi cô đi rồi, bọn nhỏ làm sao bây giờ?

Có một câu nói: vì nữ tắc yếu, vì mẫu tắc cười (làm phụ nữ yếu đuối, làm mẹ mạnh mẽ.)

Đó là nói một người phụ nữ, trong lúc còn là con gái, có cha mẹ bảo vệ, sẽ rất ỷ lại, rất yếu đuối. Nhưng chỉ cần người phụ nữ lên làm mẹ, vì con mình, cho dù là nhu nhược, cũng sẽ trở nên kiên cường.

Đào Du Du đang nổ lực trong quá trình lột xác, bọn nhỏ là nguồn hy vọng sống mà cô đã gửi gắm, cô phải bảo vệ mình, càng phải bảo vệ hai đứa con của mình.

Mà tất cả những việc này, chỉ có thể ngoan ngoãn ngây ngốc ở bên cạnh Vũ Văn Vĩ Thần, cố gắng không chọc giận anh ta, không để cho anh ta tức giận!

……………………………………………………………………………………………

Đào Du Du rời khỏi thư phòng trở nên yên tĩnh khác thường, Vũ Văn Vĩ Thần cầm ly rượu đi đến trước cửa sổ sát đất, trong thư phòng không mở đèn, bên ngoài cửa sổ cả một mảnh sáng rực.

Cảnh đêm ở thành phố Định Khôn rất đẹp, bờ biển ban đêm có du thuyền xa hoa cập bến, từng màn xa hoa nổi tiếng trình diễn ở đây.

Đào Du Du, người phụ nữ ngốc nghếch này, anh phải làm sao đối với cô bây giờ?

Vũ Văn Vĩ Thần hơi buồn phiền uống một ngụm rượu. đọc thêm nhiều truyện hay tại Doc Truyen . o r g

Cô yếu ớt nhát gan như thế, thật sự có thể ở lại phủ Tổng Thống này sao?

Lúc này Ngả Cầm Thị đưa vị công chúa Daisy này đến khiến Vũ Văn Vĩ Thần có một loại bất an khó hiểu, từ trước đến nay anh rất hiểu mẹ mình, bà rất thích điều khiển cuộc sống của anh, thích hỏi tất cả về anh, ngay cả lúc làm chức Tổng Thống này, cũng là do lúc trước bà cố gắng thúc ép.

Nhớ lúc ba anh vừa mất, mẹ anh không rơi một giọt nước mắt nào.

Ở trước mặt mộ ba anh, bà chỉ nói đúng một câu: “Anh đi rồi, em sẽ đưa con trai mình lên thừa kế sự nghiệp chưa xong của anh.”

Anh không thích phụ nữ có dã tâm, nhưng mà người phụ nữ này lại là mẹ anh, anh không thể không yêu.

Bây giờ, nhìn thấy Đào Du Du yêu thương Tiểu Nho và Đào Dục Huyên, có nhiều lúc anh cảm thấy, tuy rằng hai đứa con này không có người cha là anh, nhưng cũng thật hạnh phúc. Anh không biết, nếu tương lai có một ngày, sau khi thân thế bọn họ bị phơi bày ra khắp thiên hạ, chuyện này đối với bọn họ, vừa hạnh phúc lại vừa bất hạnh.

Đêm ngày càng khuya, khách mời trong phủ Tổng Thống đều ra về, dần dần trở nên yên tĩnh.

Ngả Cầm Thị và công chúa Daisy cũng đã mệt mỏi, cũng về phòng nghỉ ngơi.

Mà cho dù thế nào Đào Du Du cũng không ngủ được, cô ngây ngốc ngồi bên khung cửa sổ trong phòng ngủ, hai chân co lại, hai tay ôm lấy hai chân, mặt chôn thật sâu vào trong đầu gối, trong đầu đều một mảnh hỗn độn.

Cô cũng không biết, trên đầu mình cũng có một người không thể nào ngủ được.

…………………………………..

Sáng sớm ngày thứ hai.

Trong nhà tang lễ cao cấp ở thành phố Định Khôn.

Nghi thức tạm biệt di hài Thác Ngọc Nguyên Tục được thực hiện trong này.

Bởi vì danh tiếng Thác Ngọc thị mọi người đều biết, người đến đây phúng viếng không ít.

Sau khi mọi người vào đại sảnh cúi đầu trước di hài, khi người người đáp lễ lại, nhưng lại không thấy bóng dáng một người phải xuất hiện trong này.

Bên trong phòng khách, có rất nhiều người ngồi cùng một chỗ bàn tán hiện tượng kỳ lạ này.

“Sao lại thế này? Sao không thấy phu nhân của anh Huyên Tục đâu?”

“Không biết đâu, tôi nghe nói, lão phu nhân không thích người phụ nữ đó, cho nên không có cô ấy đến túc trực bên cạnh linh cửu.”

“……………………..”

“……………………..”

Nhưng vào lúc này, Dương Vi Tiếu một thân váy màu đen xuất hiện ở cửa phòng tạm biệt di thể, sắc mặt cô tái nhợt, tốc độ đi đứng thật chậm, cả người nhìn qua rất tiều tụy.

Kéo bước chân nặng nề, cô chậm rãi đi vào phòng chào tạm biệt di thể, chuẩn bị bái tế chồng mình.

Nhưng mà chính vào lúc này, lão phu nhân trong đại sảnh luôn nhận được lời an ủi từ mọi người, lập tức nghiêng đầu, nói với người trợ lý đứng sau lưng mình: “Kéo người này đi ra ngoài.”