Cha Tổng Tài: Mẹ Và Bảo Bảo Trở Về Rồi!

Chương 50: Nội Y Màu Đen



Đứng ở quầy lễ tân kỳ kèo mãi cũng không tốt, ba người nhanh chóng tìm chỗ ngồi xuống và bàn lại vấn đề chỗ ngủ.

Thẩm Tư Hạo dẩu môi, nói thế nào cũng hy vọng ở lại khách sạn này vì có view hồ bơi ngoài trời nhìn thẳng ra biển.

Tất nhiên xung quanh sẽ không thiếu chỗ cao cấp tương tự, nhưng đại đa số những nơi như vậy đều được đặt trước từ lâu.
Thẩm Nguyệt ngượng ngùng ngồi một chỗ, Lệ Tư Dạ cũng hơi lấn cấn trong lòng, anh đổ hết lỗi lên người trợ lý Thẩm rằng:
“Có lẽ gần đây công việc quá áp lực khiến trợ lý của tôi gặp chút vấn đề về trí nhớ.

Chuyện này, tôi xin lỗi.

Nếu không thì như vậy đi, tôi sẽ ngủ ở sofa.”
Ngủ ở đâu cơ? Thẩm Nguyệt sờ sờ lỗ tai vì nghĩ mình nghe nhầm.

Lệ tổng của tập đoàn Lệ thị sẽ chịu thiệt thòi vì hai mẹ con cô như vậy, cô thấy thật điên rồ.
Hai người im lặng một lúc, cuối cùng Thẩm Nguyệt đỏ mặt nói:
“Dù sao chúng ta cũng đi một đoạn đường xa đến đây rồi, ngày mai còn gặp khách hàng, nên nghỉ ngơi cho tốt mới được.”
Cô không nói rõ ràng, vậy mà Lệ Tư Dạ vẫn hiểu được, anh chủ động dẫn dắt:
“Lên xem phòng trước, sau đó lại tính.”

Sâu thẳm trong nội tâm Lệ Tư Dạ có một phần chờ mong, chỉ sợ Thẩm Nguyệt ngại thân phận mà từ chối anh.

Nếu cô đã không ý kiến gì, họ ở phòng đôi cũng được, và như Thẩm Tư Hạo nói thì buổi tối thằng bé có thể nằm ở giữa.
Thẩm Nguyệt thầm nghĩ nơi này rất xa Vân Thành nên đồng ý, dù sao cũng không sợ gặp người quen.
Lệ Tư Dạ giúp Thẩm Nguyệt kéo vali, cô thì dắt tay Thẩm Tư Hạo vào trong thang máy.

Lúc này, có một người phụ nữ trung niên ăn mặc cũng khá sang trọng đứng cùng họ.

Bà buột miệng cảm thán khi nhìn về phía họ:
“Trông thằng bé giống cha quá.”
Ba người nghe xong đều nghiêng đầu nhìn nhau, Thẩm Tư Hạo nhe răng cười và ngả người vào bên cạnh Lệ Tư Dạ, nhe răng nói:
“Daddy của con đó ạ.”
Dù thang máy tương đối rộng rãi nhưng Thẩm Nguyệt vẫn thấy hơi nóng, cô đưa tay phe phẩy trước mặt, cười gượng gạo nhìn người phụ nữ bên cạnh.
Lệ Tư Dạ cong cong môi, nghe người khác nhận xét như thế đã đủ khiến anh vui rồi, còn thêm vào sự công nhận của Tư Hạo và sự đồng ý ngầm của Thẩm Nguyệt, tâm trạng anh thẳng tắp lên mây.
Ba người nhận phòng xong liền phát hiện quả thật phòng rất rộng, chiếc giường kingsize ở giữa phòng đủ để cả gia đình họ lăn lộn một đêm mà không sợ chạm vào nhau.

Bên cạnh giường là cửa sát đất được làm bằng thủy tinh trong suốt, Thẩm Nguyệt đi đến kéo thử, bước ra ngoài.
Gió biển mang theo hương vị mằn mặn thổi đến bên cạnh Thẩm Nguyệt, vuốt v e những sợi tóc mai mềm mại, cách căn phòng bốn mét là hồ bơi nhìn ra biển, một khoảng trời rộng bao la xinh đẹp xuất hiện trong tầm mắt của cô.

Tư Hạo không chịu đổi phòng cũng có cái lý riêng, có lẽ thằng bé đã tìm hiểu về nơi này trước rồi chăng?
Đang lúc cô chăm chú hưởng thụ cảm giác mát mẻ bên ngoài, trong phòng truyền tới tiếng cười đùa của Thẩm Tư Hạo và Lệ Tư Dạ.

Người đàn ông vác Tư Hạo trên vai xoay một vòng, vừa hay chạm mắt với mẹ của đứa nhỏ, anh lập tức lúng túng thả thằng bé xuống, hắng giọng nghiêm túc nói:
“Lần sau không được đùa như vậy nữa, hiểu không?”
Thẩm Tư Hạo cười hề hề đưa ngón cái lên.
Thẩm Nguyệt bật cười nhìn bọn họ, ánh mắt của cô lướt ngang qua khuôn mặt bình tĩnh của Lệ Tư Dạ, nói:
“Anh cứ thoải mái đi, không cần giữ hình tượng làm gì.”
Không phải Lệ Tư Dạ cố tình tạo nét lạnh lùng khó gần cho ra dáng tổng tài bá đạo, mà bản chất của anh vốn dĩ là thế, chỉ khi ở cạnh Thẩm Tư Hạo thì anh mới buông xuống được sự nghiêm túc của mình.

Anh không giải thích làm gì, Thẩm Nguyệt cũng hiểu ý dời tầm mắt đi nơi khác.
Sau khi sắp xếp đồ đạc xong, ba người ngả lưng xuống giường nghỉ ngơi.

Đoạn đường từ Vân Thành đến đây tương đối xa, ai cũng mệt rã rời.
Thẩm Tư Hạo nằm ở giữa giường rộng, ôm mommy nhà mình một lát đã chìm vào giấc ngủ.

Khuôn mặt non nớt tròn tròn mềm mềm giống như bánh bao, làm Thẩm Nguyệt không nhịn được mà sờ một chút.
Ở bên cạnh, Lệ Tư Dạ nằm nghiêng nhìn bọn họ, muốn nói chuyện với Thẩm Nguyệt nhưng lại sợ làm ồn đến đứa nhỏ.
Chẳng mấy chốc, Thẩm Nguyệt cũng mơ mơ màng màng nhắm mắt lại, không quan tâm đ ến người bên cạnh.


Lông mi của cô rất dài và cong, từ góc độ của Lệ Tư Dạ nhìn càng thêm rõ ràng.

Anh đưa tay chỉnh điều hòa, sau đó kéo chăn đắp cho hai mẹ con họ rồi ra ngoài gọi điện thoại cho đối tác.
Hẹn xong địa điểm và thời gian gặp mặt, Lệ Tư Dạ nhìn đồng hồ, thấy đã sắp đến giờ cơm chiều, anh vào nhà vệ sinh tắm rửa rồi quay lại xử lý công việc.

May mắn laptop của anh là loại cảm ứng nên trong lúc trao đổi với trợ lý Thẩm không gây ra tiếng động, hai mẹ con Thẩm Nguyệt vẫn đang lim dim ngủ.
Buổi chiều, Thẩm Nguyệt vừa tỉnh không lâu thì con trai cô cũng dậy, bởi vì thằng bé đói rồi!
Bụng Thẩm Tư Hạo phát ra âm thanh rõ to, Lệ Tư Dạ lúc này vừa tắm xong, anh vừa lau tóc vừa nói:
“Đói rồi? Tầng một khách sạn có tiệc buffet, em và Tư Hạo chuẩn bị một chút, chúng ta cùng đi.”
“Vậy con đi tắm trước!” Thẩm Tư Hạo nghe đến đồ ăn là mắt sáng rực, nhảy xuống giường tìm quần áo và chạy vào nhà tắm.
Thẩm Nguyệt không yên tâm để con trai một mình nên cũng vào theo, kết quả bị Thẩm Tư Hạo đuổi ra ngoài:
“Aaa! Con lớn rồi, con tự tắm được mà!”
Vòi sen tất nhiên cậu không với tới, nhưng vòi nước trong bồn tắm thì khá thấp, cậu muốn tạo cơ hội cho mommy ở riêng với chú Lệ cơ!
Thẩm Nguyệt kiên quyết:
“Bình thường mẹ vẫn vào mà, có chỗ nào trên người con mẹ chưa nhìn thấy đâu hả?”
Nói xong, Thẩm Nguyệt chốt cửa và đi tới tắm cho con trai.

Chờ cửa mở ra, Thẩm Tư Hạo đã thay quần áo mới, miệng liến thoắng:
“Mẹ ăn hiếp con!”
Trả lời cậu nhóc là âm thanh chốt cửa lần hai.

Thẩm Nguyệt cũng phải đi tắm.

Sau một hồi, khi đã kết thúc quá trình tẩy rửa thân thể, cô cứng đờ nhìn giá treo trống rỗng.
Xong đời rồi! Thẩm Nguyệt đưa tay đỡ trán, vừa rồi vội quá quên mất việc lấy quần áo!
Thẩm Nguyệt im lặng một lúc lâu mới vô cùng xấu hổ nói vọng ra:
“Lệ tổng, thật xin lỗi nhưng anh có thể mang vali đồ đến trước cửa phòng tắm không?”
Thẩm Tư Hạo ở ngoài đã được chú Lệ sấy khô tóc cho, lúc này nằm sấp trên giường bấm điện thoại, nghe thấy tiếng mẹ mình thì ngóc đầu dậy.
Người đàn ông đang ngồi bên cạnh xem Thẩm Tư Hạo chơi game “hửm” một tiếng, bước xuống và đi về phía tủ đồ.

Anh nhìn thoáng qua, thấy một số quần áo của Thẩm Nguyệt đang được treo phía trên giá, một số khác thì xếp gọn ở ngăn tủ dưới.
Thẩm Tư Hạo nhanh chân chạy tới trước cửa phòng tắm nói:
“Mommy, đồ của mommy vừa rồi con đã lấy ra hết rồi ạ, không có trong vali!”
Cái tình huống này thật trớ trêu, Thẩm Nguyệt vuốt mặt mình.

Chết mất! Nhờ Lệ Tư Dạ lấy quần áo cũng thôi, nhưng còn nội y thì phải làm thế nào? Tư Hạo cũng là con trai, hơn nữa thằng bé còn nhỏ như vậy… Nhờ ai cũng không được!

Hiếm khi Lệ Tư Dạ phản ứng nhanh nhạy, anh chủ động tìm một cái váy cho Thẩm Nguyệt.

Lúc tay chạm vào nội y màu đen của cô thì hơi rụt về, chần chờ, cuối cùng là thấp thỏm đi đến bên cửa phòng tắm và đặt nó xuống.
Tiếng gõ cửa rất khẽ vang lên, cùng với chất giọng đặc trưng của Lệ Tư Dạ:
“Tôi để quần áo bên ngoài cho em.”
“Hả? C-Cảm ơn anh…”
Thẩm Nguyệt cẩn thận mở cửa phòng tắm ra, nghiêng đầu nhìn thử.

Cô không thấy bóng dáng một lớn một nhỏ kia đâu, chỉ thấy bộ váy dưới sàn nhà cùng với… nội y màu đen của mình, còn có khăn tắm.

Vậy là Lệ Tư Dạ đã chạm vào chúng? Ôi trời ơi! Đã biết là ở cùng một người đàn ông khác mà cô quên cái gì vậy chứ, bất cẩn quá rồi!
Vơ nhanh lấy quần áo, Thẩm Nguyệt đóng mạnh cửa phòng tắm lại.
Lúc cô trở ra, sắc mặt không biết vì bị hơi nước làm cho đỏ lên hay là do xấu hổ, ngay cả hai lỗ tai cũng hồng hồng.
Thật không may, cho dù Lệ Tư Dạ đã cố gắng xóa bỏ hình ảnh nội y của Thẩm Nguyệt ra khỏi đầu nhưng nhìn thấy cô mặc váy liền thân cổ chữ V bước tới, anh chỉ nghĩ đến hai chữ: Màu đen.
Thẩm Nguyệt nào dám đối mặt với anh, giả vờ ngoắc con trai:
“Tư Hạo, không phải con đói rồi sao? Chúng ta đi ăn thôi.”
“Vâng ạ!”
“Ừm, đi ăn thôi.” Lệ Tư Dạ máy móc đáp.
Kể từ lúc đó trở đi, trong đầu Lệ Tư Dạ chỉ quanh quẩn bóng dáng cái thứ màu đen kia, nhưng không chỉ riêng vậy thôi đâu.

Khoảnh khắc anh nhìn thấy Thẩm Nguyệt đứng rót nước trái cây cho Tư Hạo, chiếc váy bó sát khiến cho đường cong cơ thể cô trở nên thật rõ ràng, hình ảnh trong đầu anh liền biến thành Thẩm Nguyệt trong bộ nội y gợi cảm đó.

Máu nóng dồn xuống dưới thân, Lệ Tư Dạ bị sốc vì phản ứng của chính mình, vội vàng chuyển dời ánh mắt sang nơi khác.
Khi Thẩm Nguyệt mang con trai trở lại bàn ăn, Lệ Tư Dạ đang liên tục uống nước lạnh.
Hai mẹ con nhìn về phía anh, không hiểu anh đang làm gì, Tư Hạo nói:
“Chắc là chú Lệ khát nước lắm ạ?”
“Mùa hè mà.” Thẩm Nguyệt gật gật đầu.

“Con cũng uống nhiều nước chút.”
Chết tiệt, Lệ Tư Dạ chột dạ không dám nhìn thẳng bọn họ, đặc biệt là Thẩm Nguyệt..