Cha Cục Cưng Hảo Thần Bí

Chương 49: Đố kỵ 2

Nói, tướng công bị người khác cướp đi, không tức giận không đố kỵ chính là thần tiên. Cho nên Vũ Sương Nhi hận. Nàng sao có thể không hận! Đã nhiều năm như vậy trôi qua, nàng vẫn cùng vô số nữ nhân chia xẻ một nam nhân. Trước kia còn đỡ, nói thế nào nàng vẫn là một Vương phi, lại là một chính quy Vương Phi. Còn hiện tại, Lăng Nhược Nhược cư nhiên ngồi ngang hàng với nàng, nàng đã không giận điên lên đã là hay lắm rồi!

“Vương gia hiện tại ở chỗ nàng sao?” Nàng thở phì phì hỏi.

Uyển Ngữ bất đắc dĩ gật gật đầu, không dám lừa nàng.

Kết quả, mặt Vũ Sương Nhi hoa lệ lệ giận tái mét đi.

“Ả giỏi lắm, vào vương phủ của ta, không những không đến châm trà thỉnh an bổn vương phi, còn bắt bổn vương phi thỉnh an ả.” Nàng càng nói càng giận, càng nói càng bốc hỏa.

Uyển Ngữ luống cuống, chẳng lẽ giờ Vương phi định đi khởi binh vấn tội? Vương gia còn ở chỗ đó nha. “Vương phi, quên đi, ngài vẫn là chánh chủ vương phủ mà.”

Chánh chủ? Hiện tại là vậy, về sau không nhất định sẽ là vậy. Nhớ ba năm trước kia, nàng đem nữ nhân kia đuổi đi, nói không chừng ba năm sau cũng sẽ người đuổi nàng chạy xuống.

Không, không được, nàng không thể rơi xuống con đường kia. “Bổn vương phi phải đi gặp nàng.” Nói xong, nàng liền vội vã định đi ra ngoài.

“Vương phi, ngài không thể đi, Vương gia không ở Quý phủ.” Uyển Ngữ sợ hãi, vội vàng chạy theo sau nàng, kêu lên.

Nhưng Vũ Sương Nhi không nghe, bởi vì oán khí đọng lại suốt ba năm, khiến nàng liều lĩnh chạy tới biệt viện của Tát Hoàn và Lăng Nhược Nhược.

***

“Vương phi, chính Vương phi tìm ngài.” Trong biệt viện, Lăng Nhược Nhược đang ôm bé nằm phơi nắng, Tát Hoàn lúc nãy mới vừa đi.

Tìm nàng? Xem ra không có chuyện gì tốt. “Mời nàng vào đi.” Nàng chậm rãi nói.

“Ngươi đồ hồ ly tinh, không biết xấu hổ.” Vũ Sương Nhi biết Vương gia đã ra phủ, vừa bước vào liền không chút do dự mắng xối xả.

Bé bị nàng ta hùng hổ làm sợ hãi, chui vào lòng Lăng Nhược Nhược, hoảng hốt nhìn nàng. “Mẹ……” Bé mếu máo nói.

Lăng Nhược Nhược không thể không luống cuống tay chân, vội vàng an ủi bé. “Cục cưng đừng sợ, có mẹ ở đây.” Vỗ về bé xong, nàng mới rảnh đi để ý tới Vũ Sương Nhi.

“Ngươi nói cái gì? Lặp lại lần nữa.” So về độ hung ác hay khí thế, nàng tuyệt không thua kém ai.

Vũ Sương Nhi thật sự bị khí thế của nàng áp chế, rút lui hai bước, nuốt một chút nước miếng, thế này mới có chút dũng khí: “Ngươi đồ hồ ly tinh, giành phu quân của ta, không phải hồ ly tinh thì là cái gì, không phải không biết xấu hổ thì là cái gì.”

Nay đến phiên Lăng Nhược Nhược mất hứng. “Ta là hồ ly tinh? Vậy ngươi là cái gì? Ngươi là tiểu hồ ly tinh. Ngươi cũng không mở to hai mắt nhìn xem ta là ai? Chánh chủ vị này là do ta tặng cho ngươi, đừng có mặt dầy không biết xấu hổ nữa.” Nàng chỉ vào cái mũi của Vũ Sương Nhi nói.

“Cái gì?” Uyển Ngữ bị lời của nàng làm hoảng sợ. Tặng cho Vũ Sương Nhi?

Lăng Nhược Nhược cười như không cười nhìn nàng, “Bổn tiểu thư là nói, ta là chánh chủ vương phủ này, ba năm trước, là ta đem Vương phi vị tặng cho ngươi, bằng không ngươi có thể làm Vương phi sao? Hừ, còn không phải là hồ ly tinh ư!”

“Ngươi là, ngươi là……” Lúc này đến phiên hai người giật mình. Trời ạ, cư nhiên là nàng, nguyên lai là nàng, nàng đã trở lại! Không đúng, Vương gia cư nhiên lại tìm nàng trở về.

“Đúng vậy, ta là chánh chủ vương phủ này.” Nàng đứng lên, xoa thắt lưng nói.

Vũ Sương Nhi hoàn toàn choáng váng, ba năm trước, nàng thắng lợi, rốt cục đem nữ nhân này đuổi ra vương phủ, hiện tại nàng ta đã trở lại, vậy nàng phải làm sao bây giờ?

Mọi tức giận, mọi oán thán tại một khắc này toàn bộ bay mất, Vũ Sương Nhi không biết phải làm sao, cuối cùng bỏ chạy trối chết.

“Vương phi, Vương phi.” Uyển Ngữ đi theo sau nàng, bất an kêu lên.

Vũ Sương Nhi nửa câu cũng không thể hé răng, lòng đầy tâm sự bước đi.

“Vương tẩu, vương tẩu.” Đột nhiên, một giọng nam dễ nghe tiến đến chỗ các nàng.

Vũ Sương Nhi giật mình, vội vàng nhìn sang hướng thanh âm.

“Bái kiến Tam Vương gia.”