Cha Của Con Tôi Là Cá Heo

Chương 17

Tiểu Ngũ đối với việc sắp xếp gia tăng số lần cá heo biểu diễn cũng không có biểu hiển quyết liệt. Lúc ban đầu khi nghe được tin tức, hắn thậm chí còn không có ý thức được an bài như thế sẽ đối với cá heo tạo thành cái ảnh hưởng gì, nghe Trình Tuấn giải thích mới giật mình hiểu ra, nhưng hắn cũng không có giống như hai lần trước trực tiếp bùng nổ. 

Trình Tuấn khó hiểu, "Cậu sao lại giống như không quan tâm tới việc này, cái này không giống với cá tính của cậu." 

Tiểu Ngũ một bên quắc mắt liếc Trình Tuấn, một bên nói: "Bởi vì anh đã nói, không thể xúc động. Tuy rằng, tôi không biết sự tình lần trước, anh giải quyết như thế nào, nhưng tôi cuối cùng cũng không có bị giám đốc chộp người đi kiện, tôi tin tưởng anh nhất định trả rất lớn. Giám đốc là loại người tham lam! Lúc này đây, tuyệt không thể xúc động, sẽ hại anh bị mất việc. Ừm, tôi hiểu, anh phải nuôi tôi với con, không thể không có công việc được..." 

Trình Tuấn gì cũng không nói, trong lòng lại vô cùng ấm áp. Đây đại khái chính là lần đầu tiên Tiểu Ngũ nói đoạn dài như vậy, hắn một bên vừa soạn từ ngữ ở trong đầu vừa nói chuyện, bởi vậy nói rất chậm, thậm chí có chút nói lắp. 

Trình Tuấn vốn dĩ cho là mình không nói, bằng tâm tư đơn thuần như vậy của Tiểu Ngũ thì sẽ không cảm thấy được vì chuyện kia hắn phải đánh đổi trả giá lớn, nhưng không nghĩ tới dù vậy Tiểu Ngũ vẫn hiểu trong lòng, có thể thấy được tâm tư của hắn cỡ nào thông thấu cùng sắc bén. 

"Tiểu Ngũ cậu bỗng nhiên trở nên già dặn!" Trình Tuấn ôm đầu Tiểu Ngũ dùng sức xoa xoa, tựa như lúc bình thường đối đãi với nhóm cá heo, trong sự thân mật lộ ra sủng ái, "Thật tốt thật tốt oa oa! Con ta lớn lên rất hiểu chuyện!" 

Không thể thương lượng với giám đốc, Trình Tuấn cũng không kịp nổi giận hay buồn bực thêm, mai chính là thứ năm, ngoại trừ 10h sáng với 3h30 chiều hai màn biểu diễn như thường ngày, thì lịch biểu diễn phải tăng thêm một đợt lúc 2h chiều nữa. Nói cách khác, buổi chiều sau khi kết thúc hai màn biểu diễn thì nhóm cá heo chỉ có thể nghỉ ngơi 30 phút, vừa vặn đủ thời gian cho chúng nó thở hơi. 

Tiểu Ngũ nhìn khuôn mặt đau lòng của Trình Tuấn an ủi, "Đừng lo lắng, tôi sẽ bảo chúng nó phối hợp với anh, sau đó, từ từ nghĩ biện pháp giải quyết." 

Những lúc như thế này, có người ở bên cạnh bạn an ủi bạn, giúp đỡ, khuyên nhủ bạn, không để cho một mình bạn phiền lòng hờn dỗi, giúp bạn thoát khỏi nỗi cô đơn cùng phẫn nộ cảm nhận được ấm áp khi xuân về —— cho dù lúc trước có chuyện khiến cho bạn phẫn nộ ra sao, Trình Tuấn vào thời khắc này cũng được Tiểu Ngũ chữa khỏi. 

Đúng vậy, không thể để mặc tinh thần sa sút, mọi chuyện luôn sẽ có biện pháp giải quyết, muốn thay đổi kết cục, đầu tiên muốn tự mình vực dậy tinh thần. 

Ngày thứ năm đầu tiên màn biểu diễn vất vả hạ màn, nhóm cá heo quả nhiên thực không thích ứng kịp, sau khi buổi biểu diễn chấm dứt tất cả chúng nó đều mệt muốn chết rồi, tốc độ di chuyển chậm chạp hơn rất nhiều, một bộ dáng mệt lử cả người. 

Trình Tuấn thấy mà đau lòng muốn chết. 

4h 30 phút buổi biểu diễn kết thúc, còn 30 phút giúp cá heo kiểm tra tình trạng thân thể, cho bọn nhỏ ăn và dọn vệ sinh trong khu, đúng 5h tan tầm. 

Trình Tuấn với Tiểu Ngũ thay quần áo xong, chuẩn bị ra cửa về nhà, Trình Tuấn bỗng nhiên nói bụng có chút đau muốn giải quyết một chút, bảo Tiểu Ngũ đứng ở cửa chờ hắn một chút, hắn đi tới phòng vệ sinh đã. 

Từ cửa chính viện hải dương đi vào sẽ đụng một phòng nhỏ, phía sau là quầy bán vé, mà bên trái hành lang chính là con đường thông tới phòng ký túc xá, phòng vệ sinh gần nhất chính là nằm ở chỗ ký túc xá ở lầu một. 

Trình Tuấn xuyên qua hành lang, đi vào phòng vệ sinh khu ký túc xá lầu một. 

Trình Tuấn đẩy một cánh cửa, mở nắp đậy bồn cầu, một bên giải quyết một bên cảm thán, đã biết đãi ngộ quản lý cấp cao tốt hơn nhiều so với công nhân viên vậy mà ngay cả WC cũng cao cấp hơn nữa chứ. 

Trình Tuấn giải quyết xong nỗi buồn đang chuẩn bị đẩy cửa đi ra ngoài rửa tay, nhưng tay vừa mới đụng tới nắm tay vặn, chợt nghe thấy hai nam nhân vừa nói chuyện vừa đi đến, nghe giọng nói kia, một người trong đó chính là giám đốc, một người khác hình như là kế toán Lưu ở phòng tài vụ. 

Trình Tuấn theo bản năng rút tay về, hắn chỉ cảm thấy bản thân cực xui xẻo, đi vệ sinh còn có thể đụng tới giám đốc ôn thần này. 

Xuất phát từ suy nghĩ không muốn nhìn thấy mặt của hắn để khiến tên kia gây khó dễ, Trình Tuấn im hơi lặng tiếng ngồi trở lại trên nắp đậy bồn cầu, không phát ra một chút động tĩnh. Nhưng là chính bởi vì như thế, lại để cho hắn nghe tới cuộc đối thoại kế tiếp của hai người bên ngoài. 

Giám đốc: "Tháng này sổ sách cậu làm tốt chứ? Cũng đừng để lộ ra chút sơ hở nào, ông chủ trước đó không lâu ở bên này ngây người hơn một tháng, chỉ sợ sẽ là cảm thấy có điều gì bất thường. Cẩn thận một chút." 

Kế toán Lưu: "Anh cứ yên tâm, tôi cũng không phải lần đầu tiên làm sổ sách, trước kia thời điểm còn làm ở phòng tài vụ trong công ty xây dựng giúp bọn hắn trốn thuế giống như cơm bữa, làm lâu như vậy cũng chưa từng bị tra ra cái gì. Ở đây chỉ là một cái công ty nho nhỏ giúp anh lau chút vết nước thì tính cái gì đâu." 

Giám đốc: "Nói cứ như là vì món lợi cho mỗi mình tôi, đừng quên hai chúng ta là kiến càng đi chung một đường, khoảng tiền được cắt vẽ kia một nửa là phần của cậu đó." 

Kế toán Lưu: "Phải ạ, nếu không có giám đốc anh, tôi cũng không có khả năng xử lý gọn gàng như vậy, em sẽ nhớ kỹ lòng tốt của anh." 

Giám đốc: "Ừ, chỉ cần chúng ta hợp tác, lão già kia cũng sẽ không phát hiện ra chút dấu vết. Nhưng mà cậu cũng không cần đắc ý vênh váo như thế, chúng ta vặn chặt một chút, xảy ra chuyện, hai ta cũng không thể gánh nổi." 

... 

Trong gian phòng WC bên cạnh, Trình Tuấn nhìn màn hình di động nhảy lên biểu thị tần số, vui sướng nở nụ cười. 

Qua vài ngày, sinh nhật giám đốc của bộ phận nhân sự Từ Phương Phỉ, mời những nhân viên quen biết trong viện hải dương đi hát, cả Trình Tuấn nữa tổng cộng mấy người chơi đến hơn 12 h đêm. Trình Tuấn trong suốt cả buổi đều xoay quanh mời rượu, cung kính chúc mừng mời giám đốc, kính kế toán Lưu... 

Rạng sáng hôm sau, một đám người say khướt từ trong quán rượu đi ra, Trình Tuấn chủ động kêu một chiếc xe taxi, xung phong nhận việc đưa giám đốc cùng kế toán Lưu về nhà. 

Hai tuần sau, ông chủ đột nhiên xuất hiện ở trong viện hải dương. 

Trình Tuấn với Tiểu Ngũ đang chơi đùa cùng với nhóm cá heo, Lý Tĩnh Như bỗng nhiên thở hồng hộc chạy tới, một bên chạy một bên kêu to: "Phụ trương..phụ trương đặc biệt, giám đốc và kế toán Lưu bộ tài vụ bị bắt." 

Trình Tuấn, Tiểu Ngũ hai người liếc nhau, cười thầm trong lòng. 

Trình Tuấn đứng lên, đem một cái ghế gỗ đưa tới cho Lý Tĩnh Như đang thở dốc, ra vẻ không biết hỏi: "Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?" 

Lý Tĩnh Như vỗ ngực thở mấy hơi mới nói: "Nghe nói là, giám đốc cùng với kế toán Lưu thông đồng cùng nhau làm giả sổ sách, đã hơn một năm nay chôm tiền trong viện hải dương gần sáu mươi vạn, cũng không biết là ai đem cuộc đối thoại của hai người bọn họ ghi âm lại, còn lấy được sổ sách của Lưu kế toán đã làm, kế toán Lưu hắn đem số tiền mà mỗi lần hắn bòn rút, số lượng cùng với số lượng tiền chuyển vào tài khoản cho giám đốc đều viết lại trong sổ. 

Hắn nói hắn là vì phòng ngừa sau này lỡ như bị bị giám đốc cắn ngược lại nên mới lưu lại chứng cứ, lại không nghĩ rằng vừa lúc trở thành bằng chứng buộc tội hai người bọn họ." 

Trình Tuấn ra vẻ kinh ngạc, "Thật không nghĩ tới giám đốc cùng kế toán Lưu lại là người như thế a." 

"Còn không phải sao! Nhất là kế toán Lưu, bình thường nhìn hắn thì có vẻ thành thật quân tử nhã nhặn như thế, không ngờ hóa ra là người như thế." 

"Nói như vậy, những sổ sách cùng đoạn ghi âm kia đều là do người thần bí giao cho ông chủ à." 

"Đúng vậy, ai cũng không biết là người nào lại có bản lĩnh lớn như vậy, có thể đem đồ vật tuyệt mật như vậy cầm tới tay, còn giao cho ông chủ." Lý Tĩnh Như thần tình khâm phục, "Quả thực hả lòng hả dạ, đặc biệt là giám đốc, sớm đã gai mắt hắn luôn đem nhóm động vật chúng nó áp bức, rất máu lạnh, hiện tại hắn bị bắt rồi, thật sự là rất hả hận." 

Giám đốc cùng với kế toán Lưu làm sổ sách chôm tiền của viện hải dương toàn bô chuyện này lan truyền khắp toàn bộ viện hải dương, cảnh sát thành phố T giữa trưa cùng ngày cũng bắt hai người bọn họ mang đi, toàn bộ nhân viên công tác trong viện đều chạy tới vây xem. 

Trình Tuấn cùng Tiểu Ngũ đứng ở trong đám người, nhìn giám đốc bị đeo còng số 8, cảnh sát thành T đẩy hắn đi, lúc này bộ dạng của hắn còn đang thất thố hoảng sợ, vô ý thức còn nói "không có khả năng", "tại sao có thể như vậy", hiển nhiên còn chưa kịp tiếp thu hiện thực. Mà kế toán Lưu thì cả người đều ủ rũ, im lặng tùy ý cảnh sát thành T đem hắn đẩy vào trong xe cảnh sát. 

Sau khi hai người bị mang đi, ông chủ phân phó bảo giám đốc bộ phận nhân sự dán thông báo là hai người bị đuổi việc, đợi tòa án điều tra rồi ra quyết định xử lí, chứng cớ đầy đủ, trên cơ bản hai người này phải đi ăn cơm tù rồi. 

Giám đốc mới rất nhanh tới đây tiếp nhận công việc, là người từ bên trụ sở điều tới, hơn ba mươi tuổi, là một nam nhân nho nhã. 

Khác hẳn với vị giám đốc tiền nhiệm, người này là một vị từ công việc thuần dưỡng viên lên tới vị trí giám đốc, kỹ năng rất chuyên nghiệp, rất coi trọng động vật. Bởi vậy, vừa mới nhậm chức liền hủy lịch biểu diễn tăng thêm hôm thứ năm, thứ sáu của nhóm cá heo, cải cách mới triển khai chương trình tham quan tự do phổ cập thêm kiến thức về sinh vật biển cho học sinh tiểu học trung học, tạo nền móng để tăng danh khí cho viện hải dương, từ đó, cho dù không gia tăng số lần biểu diễn nhóm động vật, nhưng vẫn có thể nâng cao thành tích của viện hải dương. 

Trình Tuấn vui vẻ mua cá trắm đen mà Tiểu Ngũ thích ăn, làm món thịt kho tàu mà Trình Hiểu Hải yêu thích, một nhà ba người hòa thuận vui vẻ ngồi vây quanh trước bàn ăn. 

"Cụng ly!" 

Ba ly nước chạm nhau. 

Tiểu Ngũ học theo bộ dáng của Trình Tuấn, một hơi xử lý sạch sẽ ly nước, cuối cùng liếm liếm môi, nói: "Uống ngon!" 

Trình Tuấn nhớ tới, "A, đây là lần đầu tiên Tiểu Ngũ uống nước trái cây đi. Thế nào? Thích không?" 

"Thích, ngọt ngọt." Tiểu Ngũ thích đồ vật nhẹ, à không, chuẩn xác mà nói, là thích cá chín hương vị nhẹ, không có thể ăn cay dì chỉ tí xíu, đối với đồ ngọt đặc biệt hứng thú. 

Trình Tuấn cười ha ha, rót đầy ly cho Tiểu Ngũ, "Trong khoảng thời gian này thật sự là rất vui." 

Trình Hiểu Hải miệng nhai thịt kho tàu, "Ba già cao hứng cái gì ạ?" 

Trình Tuấn quẹt cái mũi của Trình Hiểu Hải, cười nói: "Ba con thông minh dũng mãnh, dạy dỗ một tên vô cùng xấu xa!" 

Tiểu Ngũ nhăn nhíu mày, "Tôi đâu? Tôi không thông minh sao?" 

Trình Tuấn cố ý làm ra một bộ biểu tình giật mình tỉnh ngộ, "A, còn có con trai lớn Tiểu Ngũ đáng yêu của ta nữa." Chỉ vào Tiểu Ngũ, nghiêm túc nói: "Thông minh, cực kì thông minh! Nếu không có cậu, tôi cũng không có cách nào làm được hoàn mỹ như vậy!" 

Lại nói tới ngày đó hôm sinh nhật của giám đốc Từ Phương Phỉ bộ phận nhân sự, Trình Tuấn đem giám đốc cùng với kế toán Lưu uống say nhét vào xe taxi, trực tiếp đem hai người kéo hết đến trong nhà kế toán Lưu. 

Mà Tiểu Ngũ, bởi vì không quen với Từ Phương Phỉ nên không có trong danh sách dự tiệc, cho nên không đi cùng với Trình Tuấn. 

Bất quá đã biết cách tự mình đón xe, cũng học được cách sử dụng di động, Tiểu Ngũ liền căn cứ theo tin nhắn mà Trình Tuấn gửi cho hắn, tự mình đứng đợi ở bên ngoài tiểu khu của kế toán Lưu. 

Tiểu Ngũ có hoặc thuật, chỉ cần hắn khống chế được tâm trí hai người giám đốc cùng với kế toán Lưu, cho nên lấy sổ sách mà bọn họ làm giả hoàn toàn không có gì khó khăn. 

Trình Tuấn đem chứng cứ nắm được trong tay sau khi sắp xếp xong xuôi, sao chép một bộ, bản ghi âm cũng để lại, vốn là hắn là muốn dùng mấy thứ này để mà uy hiếp giám đốc huỷ bỏ thời gian tăng thêm màn biểu diễn của cá heo, nhưng nghĩ lại nếu thế thôi thì cũng quá tiện nghi cho hắn, trộm của viện hải dương nhiều tiền như vậy, không yêu tiếc động vật, còn luôn lấy việc công báo thù riêng, người như thế căn bản là không có tư cách làm giám đốc viện hải dương. 

Vì thế Trình Tuấn không chút do dự đem những tài liệu này đóng gói thành văn kiện, đăng kí hòm thư mới gửi cho ông chủ. 

Tòa án phán quyết thẳng tay, giám đốc bị phán mười năm tù, kế toán Lưu trước kia giúp công ty xây dựng trốn thuế lậu cũng bị điều tra ra, nghe nói số tiền rất lớn, phỏng chừng đời này chỉ có nước nằm mơ vì hai chữ tự do rất xa vời.