Khi Nhan Nghiên quay đầu lại nhìn thấy Thẩm Tri Hành đang mang gương mặt tối sầm thì cô bé mới nhận ra có lẽ lego và công viên trò chơi của mình đều bay theo gió mất rồi.
Người “vinh hạnh” nhận được năm bộ đề Vật lý như Nhan Nghiên không hiểu nổi tại sao Thẩm Tri Hành lại tức giận, rõ ràng cô bé đã giúp Thẩm Tri Hành giải quyết một vấn đề nan giải cơ mà!
“Chị này, chị nói xem rốt cuộc cậu nghĩ gì thế?” Nhan Nghiên mặt ủ mày chau nhìn sơ đồ phân tích mạch điện trong đề bài, “Em không hiểu nổi tại sao cậu ấy lại nổi giận nữa, não sắp chập mạch luôn rồi.”
Tô Ý Tiện liếc nhìn bài cô bé viết, dùng ngón tay chỉ: “Bóng đèn của em cũng chập mạch rồi đó.”
Nhan Nghiên tẩy sơ đồ mạch điện đi vẽ lại, miệng lẩm bẩm: “Vốn dĩ chị Vi Vi định ở lại qua đêm cơ, bây giờ ngay chiều hôm đó người ta đã xách túi đi mất rồi, không xem mắt với cậu ấy nữa, cậu ấy có gì không hài lòng chứ? Thật khó hầu hạ mà...”
“Có lẽ chú ấy cảm thấy em làm hỏng hình tượng của chú ấy.” Tô Ý Tiện nhớ lại sắc mặt ban nãy của Thẩm Tri Hành mà thấy hơi buồn cười.
Nhan Nghiên trợn to mắt, tăng cao âm lượng không phục nói: “Nhưng cậu vừa không muốn xem mắt, vừa muốn giữ hình tượng, trên đời này lấy đâu ra chuyện tốt như thế?”
Bao nhiêu tuổi rồi? Sao món hời gì cũng muốn chiếm!
Chính vì hình tượng ở bên ngoài của Thẩm Tri Hành quá tốt nên mới có nhiều người muốn xem mắt với anh như vậy.
Nếu hình tượng của anh giống Thẩm Tùng thì chắc chắn không ai chịu gả con gái cho anh đâu.
Tô Ý Tiện khẽ gật đầu, tán thành ý kiến của cô bé: “Có lý.”
“Tham lam vô độ, lòng tham không đáy, được voi đòi tiên, tham vọng khó thỏa mãn...” Nhan Nghiên dùng hết tất cả những từ ngữ có thể dùng rồi mà vẫn thấy chưa hả giận.
Cô bé đập bút lên bàn vang cái cạch: “Bây giờ em phải đuổi theo giải thích với chị Vi Vi, để chị ấy quay lại tiếp tục xem mắt với cậu!”
Nhan Nghiên vừa nói dứt câu thì đột nhiên cửa sổ phía sau bị ai đó đẩy mở.
Thẩm Tri Hành nhìn quả đầu xù của cô bé với vẻ mặt lạnh nhạt, thong dong nói: “Bây giờ cậu phải cản chuyển phát lại, trả hết đống linh tinh giới hạn mùa hè gì đó của cháu.”
Nhan Nghiên cứng người không nhúc nhích, giả bộ không nghe thấy, cúi đầu nối lại cái bóng đèn vừa bị chập mạch, độc thoại: “Sao mình lại có người cậu tốt như thế nhỉ? Đẹp trai phong độ, nhã nhặn quý phái, phong lưu hào hoa, điên đảo chúng sinh...”
...
Tới sẩm tối, trong nhà dần bận rộn hết cả lên.
Nhà bếp bận làm bàn tiệc gia đình lễ Đoan Ngọ buổi tối, bộ phận dọn phòng thì bận thu dọn hành lý cho hai anh em Thẩm Tùng, Thẩm Chiêu.
Trước khi Tô Ý Tiện ra khỏi phòng đi ăn, Thẩm Tri Hành dẫn một dì giúp việc tới.
Thẩm Tri Hành giới thiệu với cô: “Dì Trương, trước kia từng làm nhân viên ở tiệm xỏ lỗ tai xxx.”
Tô Ý Tiện: “?”
Hai lỗ tai vừa mới xỏ của cô còn chưa khỏi hẳn, cô không muốn xỏ thêm hai cái nữa đâu!
“Sau này tôi sẽ phụ trách chăm sóc xử lý lỗ tai cho cô.” Dì Trương rất phúc hậu, vóc người tròn tròn, mặt cũng tròn, cười lên rất có sức lan tỏa.
“Chú ơi, không cần phiền phức thế này đâu?”
Mời riêng một người tới khử trùng lỗ tai cho cô thì hơi lố rồi đấy nhỉ?
“Dì Trương có kinh nghiệm.” Thẩm Tri Hành thấy lỗ tai cô sưng mấy ngày rồi mà vẫn chưa đỡ, cứ lo tại sáng hôm đó mình không đeo đinh tai vào cho cô được nên mới thành như vậy.
“Dì ấy từng làm việc ở tiệm giặt, rất giỏi ủi đồ.”
Tô Ý Tiện hết cách, chỉ đành nhận ý tốt của Thẩm Tri Hành.
Thẩm Tri Hành sai người dẫn dì Trương vào sân sau sắp xếp cho dì ấy, sau đó anh dẫn Tô Ý Tiện tới nhà ăn.
“Thẩm Tùng về rồi.”
Vốn dĩ phải mấy ngày nữa Thẩm Tùng mới cùng các bạn học về nước nhưng cậu ta âm thầm mua vé máy bay trở về, bảo là muốn đón tết Đoan Ngọ với ông cụ Thẩm.
“Cứ kệ nó đi.”
“Vâng, cháu biết rồi.” Tô Ý Tiện từng nghe được một vài lời đồn liên quan tới Thẩm Tùng, ấn tượng về cậu ta không tốt cho lắm.
Giang Thành rộng lớn như thế, tiếng lành chẳng ra khỏi cửa, tiếng xấu thì vang xa nghìn dặm.
Mấy cô bạn gái cũ của Thẩm Tùng đều đánh giá cực kỳ tệ về cậu ta, nói của cải nhà cậu ta nhiều cỡ nào thì nhân cách cậu ta tệ hại cỡ đó.
“Lát nữa cháu ngồi cạnh tôi.”
Tô Ý Tiện đáp một tiếng, thật ra lần nào ăn cơm ở nhà họ Thẩm cô cũng ngồi cạnh Thẩm Tri Hành.
Sau khi đến nhà ăn, Tô Ý Tiện mới hiểu tại sao Thẩm Tri Hành lại dặn cô câu đó trước.
Hôm nay bố cục của nhà ăn không giống trước, có tổng cộng hai bàn. Bàn lớn để ông cụ Thẩm và các con ngồi, bàn còn lại để các cháu ngồi.
Tô Ý Tiện vừa bước vào, Thẩm Hưng Trung đã gọi bảo cô tới bàn các cháu ngồi: “Tiểu Tô, mau, vừa khéo bên kia còn một ghế trống đó.”
Bàn tròn được xếp bốn cái ghế, Nhan Nghiên ngồi bên cạnh Thẩm Tùng, ghế ở giữa Thẩm Tùng và Thẩm Chiêu để trống, chỗ đó cố ý chừa lại cho cô.
Thẩm Hưng Trung chỉ Thẩm Tùng đang cà lơ phất phơ kéo bím tóc của Nhan Nghiên: “Chắc lâu rồi cháu chưa gặp Tiểu Tùng nhỉ? Chú nhớ lần cuối cùng hai đứa gặp nhau là vào sinh nhật mười tuổi của cháu.”
Nhan Nghiên không vui gạt tay Thẩm Tùng ra, cô bé nhìn Tô Ý Tiện muốn cô qua ngồi cùng mình.
Tô Ý Tiện đứng bên cạnh Thẩm Tri Hành không động đậy, ngẩng đầu lên nhìn anh.
Thật ra cô có thể qua đó với Nhan Nghiên, ăn một bữa cơm mà thôi, chắc hẳn Thẩm Tùng sẽ không nói gì quá đáng.
“Con bé ngồi với em.” Thẩm Tri Hành ôm hờ phía sau lưng Tô Ý Tiện.
Không đợi Thẩm Hưng Trung mở miệng, Thẩm Tri Hành đã dẫn Tô Ý Tiện tới ghế trống ở bàn lớn, kéo ghế phía bên phải ra cho cô ngồi xuống.
Anh đứng bên cạnh Tô Ý Tiện: “Dì Lưu, phiền dì mang thêm một cái ghế nữa lên.”
Thẩm Tùng thấy thế thì xị mặt ra, liếc qua Thẩm Chiêu, ra hiệu cho cậu ta.
Thẩm Chiêu ngồi dịch tới bên cạnh cậu ta: “Sao thế anh?”
“Chú út có ý gì thế? Ăn một bữa cơm thôi mà, tôi ăn cô nhóc đó được chắc?”
Vừa nãy thấy Tô Ý Tiện không muốn đi về phía bàn bên này, Thẩm Tùng đã không vui lắm, không ngờ Thẩm Tri Hành lại chiều theo cô.
Cô là phận cháu, còn không phải người nhà họ Thẩm, dựa vào đâu mà ngồi cùng bàn người lớn?
“Chắc cô ấy sợ người lạ.” Thẩm Chiêu gắp một miếng ngó sen nhồi gạo nếp phủ hoa quế cho Nhan Nghiên, nở một nụ cười hiền lành với cô bé, “Nghiên Nghiên mau ăn đi.”
Thẩm Tùng xì một tiếng: “Chỉ sợ cậu ấy muốn trâu già gặm cỏ non thôi.”
Giọng cậu ta không lớn, người lớn ở bàn bên kia không nghe thấy nhưng nó truyền vào tai Nhan Nghiên cực kỳ rõ ràng.
“Trâu già gặm cỏ non?”
Nhan Nghiên dùng vẻ mặt ngây ngô nhìn cậu ta, giả bộ ngây thơ hỏi: “Anh cả, bạn gái anh nhỏ hơn anh rất nhiều hả? Chị gái ở quán bar lần trước sao? Hay đổi chị khác rồi?”
“Không phải, ăn cơm của em đi.” Thẩm Tùng tức giận trừng cô bé, tiện tay giật bím tóc của cô bé lần nữa.
Nhan Nghiên nghiêng đầu tránh khỏi tay Thẩm Tùng, cúi đầu ăn thức ăn trong bát.
Tô Ý Tiện để ý tới cảm xúc của Nhan Nghiên, ghé sát vào cạnh Thẩm Tri Hành nhỏ giọng nói: “Chú ơi, cháu có thể ngồi bên đó, Nhan Nghiên...”
“Không sao đâu.” Thẩm Tri Hành múc một thìa cần tây xào củ hoa huệ vào bát cô, “Cháu cứ ăn đi.”
Một bữa cơm vô vị nhạt nhẽo, món rau xào cuối cùng được mang lên bàn thì ông cụ Thẩm đứng dậy trước.
Tô Ý Tiện đang định đứng dậy đi theo Thẩm Tri Hành thì bị Thẩm Tùng chặn đường.
“Lát nữa ra ngoài chơi với anh không?” Thẩm Tùng nghiêng người đứng đó, nhướng một bên mày lên, hai tay đút trong túi, trông cực kỳ biếng nhác.
Bộ Âu phục vừa người lại bị cậu ta mặc thành vẻ lỗ mãng lưu manh, chẳng giống một người đứng đắn chút nào.
“Không đi.” Tô Ý Tiện lắc đầu.
Thẩm Tri Hành liếc Thẩm Tùng một cái rồi quay người đi ra khỏi cửa: “Đi thôi.”
Tô Ý Tiện thấy thế vội vàng kéo Nhan Nghiên đi theo sau, không thèm nhìn Thẩm Tùng thêm cái nào.
Bọn họ đi khỏi, Thẩm Tùng không treo nổi nụ cười trên mặt nữa, cái mặt xị dài ra.
“Chú út có ý gì thế?” Thẩm Tùng kéo cái ghế ông cụ Thẩm vừa ngồi ra rồi ngồi xuống, vắt chéo hai chân.
“Không nhìn thấy à? Cố ý không cho con bé qua đó ngồi, rõ ràng không muốn con bé tiếp xúc với con. Hồi sáng bố nói với ông nội con mỏi cả miệng mà ông con cũng không đồng ý.”
Thẩm Tùng bực bội xoa tóc: “Thế phải làm sao?”
“Bố làm gì được? Con tự nghĩ cách đi, từ tiểu học con đã yêu đương rồi, có mỗi một cô nhóc mà không tóm được à?”
“Đó là cô nhóc bình thường à? Cô ấy còn giàu hơn cả con, con lấy gì theo đuổi cô ấy?”
Nhìn gương mặt bất lực của Thẩm Hưng Trung, Thẩm Tùng mặc kệ nói: “Bố đừng mong nhớ nhà họ Tô nữa, bố có sức đấy thì thà nghĩ xem làm thế nào để thắng chú út đi.”
Thẩm Hưng Trung tức giận đập bàn: “Bố thắng được thằng năm thì bố cần mày theo đuổi con nhóc nhà họ Tô đó à?”
“Thế thì hết cách rồi, chúng ta là ông già ăn hại sinh ra đứa con ăn hại, chẳng ai chê được ai.”
Thẩm Tùng đứng dậy vỗ vai bố mình: “Bố đi nghỉ đi, sướng được ngày nào hay ngày ấy.”
...
Buổi tối cuối cùng trong kỳ nghỉ ngắn tết Đoan Ngọ, ông cụ Thẩm và Nhan Nghiên chơi cờ máy bay vô cùng hăng say, Thẩm Tri Hành giục mấy lần mà Nhan Nghiên vẫn không chịu đi.
“Mãi mới có dịp Nghiên Nghiên chơi cờ máy bay với bố, nếu thực sự không được thì mấy đứa ở lại thêm một đêm, sáng sớm mai hẵng đi.” Ông cụ Thẩm đang chơi vui, hơi bực trừng Thẩm Tri Hành, “Hôm nay phải nghe bố, ở lại thêm một đêm đi.”
Nhan Nghiên làm điệu bộ chiến thắng, diễu võ dương oai nhe răng với Thẩm Tri Hành.
Thẩm Tri Hành thấy thế cũng hết cách, đành phải quay về căn nhà nhỏ của mình.
Rửa mặt đánh răng xong, anh ngồi bên cửa sổ tầng hai đọc sách.
Trong lúc vô tình giương mắt lên, anh nhìn thấy Tô Ý Tiện thẫn thờ nhoài người bên cửa sổ ở đối diện hồ.
Thẩm Tri Hành bật đèn điện thoại lên, quơ về phía Tô Ý Tiện, cô nhìn thấy thì vội lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho anh.
Tô Ý Tiện: [Có chuyện gì sao chú?]
Thẩm Tri Hành: [Không có gì.]
Thẩm Tri Hành: [Chán à?]
Tô Ý Tiện: [Hơi hơi ạ...]
Tô Ý Tiện: [Có vẻ cháu đã hiểu tại sao lần nào ông Thẩm cũng tìm lý do không cho các chú đi rồi.]
Cô nằm nhoài bên bệ cửa sổ, nhìn bóng người ở tầng hai.
Thẩm Tri Hành: [Quả thực quanh nhà chính hơi tẻ nhạt.]
Anh tưởng rằng Tô Ý Tiện không có chỗ để đi nên không nỡ để nhóc hạt dẻ cười Nhan Nghiên đi.
Thẩm Tri Hành: [Chờ trợ lý nghỉ lễ Đoan Ngọ xong sẽ tìm nhà giúp cháu.]
Tô Ý Tiện nhắn lại biểu tượng mèo nhỏ gật đầu cho anh, sau đó hỏi anh có thể thuê một căn gần chỗ anh hay không.
Tô Ý Tiện: [Tiện cho cháu cuối tuần tới chơi với Nhan Nghiên ấy ạ.]
Cô thấy khung chat hiển thị đối phương đang nhập thì ngẩng đầu lên nhìn người đối diện.
Thẩm Tri Hành cúi đầu gõ chữ một lúc lâu, cuối cùng chỉ nhắn lại một chữ được.
Thẩm Tri Hành: [Ngủ sớm đi.]
Tô Ý Tiện: [Chú ngủ ngon.]
Cô ngẩng đầu lên thấy Thẩm Tri Hành giơ tay chuẩn bị đóng cửa sổ thì vội vàng vươn hai tay đặt lên cửa sổ, cùng đóng lại với anh.
Tô Ý Tiện tắt đèn trong phòng, lê dép đi tới bên giường rồi ngồi xuống.
Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng ve loáng thoáng ở nơi xa và thỉnh thoảng có tiếng gió thổi lá cây xào xạc.
Cô dựa vào đầu giường lướt xem vòng bạn bè, lúc định nằm xuống ngủ thì bỗng nhiên nghe thấy một loạt tiếng bước chân không bình thường.
Tiếng bước chân gấp rút nhưng không có kết cấu, từ xa tới gần, càng ngày càng gần...
Bỗng nhiên Tô Ý Tiện nhớ lại chuyện bị chặn cổng từng xảy ra ở nhà họ Tô vào ngày hôm đó, cô siết chặt điện thoại, vừa mới xuống giường định xem tình hình qua khe cửa thì thấy tiếng bước chân biến mất.
Cô vừa thở phào nhẹ nhõm xong thì tiếng gõ cửa kịch liệt vang lên, theo tiếng đập ầm ầm ấy là tiếng khung cửa gỗ vang kèn kẹt, nó cực kỳ chói tai giữa ban đêm.
Người gõ cửa dùng lực rất mạnh, dường như khiến đồ vật trang trí trong nhà đều rung hết cả lên.
“Ai thế?” Tô Ý Tiện lớn tiếng hỏi.
Thấy bên ngoài không có ai trả lời, Tô Ý Tiện hỏi tiếp: “Ai ở bên ngoài vậy?”
Lần này vẫn không có ai trả lời, tiếng gõ cửa không biến mất mà động tĩnh gõ cửa càng ngày càng lớn hơn.
Tô Ý Tiện gọi điện cho Thẩm Tri Hành ngay tức khắc, không gọi được.
Cô nhanh chóng ngắt cuộc gọi rồi gọi cho chú Trần, lần này vang lên hai tiếng rồi kết nối “Cô Tô, cô cứ ở yên trong phòng đừng mở cửa.”
Trước khi cúp máy, nghe thấy tiếng bước chân dồn dập bên phía chú Trần, Tô Ý Tiện yên tâm hơn một chút.
Thật ra cô không sợ lắm, nhà họ Thẩm có người trực suốt hai mươi tư giờ, mà Thẩm Tri Hành ở đối diện...
Cách tấm mành cửa sổ, cô thấy đối diện vẫn đen thui, thử gọi lại cho Thẩm Tri Hành nhưng anh vẫn không bắt máy.
Rất nhanh sau đó, Tô Ý Tiện nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài biến mất hẳn, thay vào đó là tiếng gào thảm thiết của một người đàn ông, kèm theo cả tiếng đồ sứ gì đó bị đập vỡ.
Cô tưởng chú Trần đến, cầm điện thoại lên chậm rãi đi tới gần cửa, áp tai lên ván cửa, nhưng rõ ràng cô nghe thấy có người đi lại bên ngoài mà hình như chỉ có một người.
Rất nhanh sau đó, người kia đi tới cửa.
Tai Tô Ý Tiện tránh xa ván cửa ngay lập tức, cánh cửa được gõ vang lần nữa.
Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng mà chậm rãi, gõ ba cái rồi ngừng.
“Ý Ý, là tôi.”
Tô Ý Tiện kéo chốt cửa ra ngay tức khắc chẳng chút do dự.
Thẩm Tri Hành đứng ở cạnh cửa, bên chân anh là một chậu hoa dành dành bị đập vỡ, mảnh vỡ từ chậu rơi đầy trên đất và bậc thềm.
Ngoài sân có một người đàn ông đang ôm đầu co người lại, nửa người trên gã ta trần chuồng, cách rất xa mà vẫn có thể nhìn thấy vết sẹo lồi bên eo.
Tô Ý Tiện ghét bỏ lùi về sau một bước, nhíu mày lại.
“Sợ hả?” Thẩm Tri Hành bước qua trái một bước, che hết cảnh bừa bãi đằng sau lại.
Thấy Tô Ý Tiện cau mày, Thẩm Tri Hành tưởng cô bị dọa sợ.
Anh giơ tay chậm rãi xoa sau lưng Tô Ý Tiện, nhỏ nhẹ nói: “Thẩm Tùng uống say, không sao rồi...”
Tô Ý Tiện lắc đầu, tỏ ý mình không sao.
“Ngồi một lúc đi.” Thẩm Tri Hành nắm cánh tay cô, đưa cô ngồi xuống ghế sô pha.
Còn anh đi tới cạnh cửa, nhìn chằm chằm Thẩm Tùng ngoài sân, không biết đang nghĩ gì.
Mấy bảo vệ đi tới lật mặt người đàn ông hướng lên trên, để lộ chính diện.
Bọn họ còn tưởng bảo vệ hay đầu bếp nào uống say tới đây mượn rượu làm càn, không ngờ lật người lại nhìn thử thì thấy kẻ say khướt trần chuồng đó lại là Thẩm Tùng.
Chú Trần sững sờ, không dám làm bừa.
Chú ấy ngẩng đầu lên xin ý kiến Thẩm Tri Hành: “Chuyện này...”
“Kéo tới từ đường cho tỉnh rượu.” Thẩm Tri Hành sầm mặt, giọng điệu lạnh lùng.
“Đi báo cho Thẩm Hưng Trung.”
Chú Trần hơi do dự: “Sếp Thẩm, khuya thế này rồi vẫn phải đi gọi phó tổng giám đốc Thẩm sao? Hay là để ngày mai...”
Thẩm Tri Hành liếc ông ấy một cái, không nói gì.
“Bây giờ chú đi gọi luôn.” Chú Trần sai người kéo Thẩm Tùng tới từ đường, sau đó chạy đến sân của Thẩm Hưng Trung.
Rất nhanh sau đó, người trong sân đều tản đi hết.
Thẩm Tri Hành đi tới bên cạnh Tô Ý Tiện, cúi người xuống nhìn cô, vẻ mặt không còn chút lạnh lùng nào.
“Cháu đóng cửa lại đi ngủ đi, chú sẽ đi giải quyết.”
Thấy Tô Ý Tiện gật đầu, Thẩm Tri Hành vừa quay người định đi thì bị ai đó kéo ống tay áo.