Sau đó mỹ nhân cũng đến mấy lần, hai người phiên vân phúc vũ* làm một phen, góc phòng giường nhỏ đều là vết tích hoan ái của hai người, nhưng mỹ nhân rõ ràng cảm nhận được Lý thợ may đối với y tốt hơn nhiều. Rõ ràng nhất chính là bớt nói những lời làm người ta chán ghét.
* Thành ngữ “Phiên vân phúc vũ” (翻云、覆雨) là dạng rút gọn của “Phiên thủ vi vân, phúc thủ vi vũ” (翻手为云、覆手为雨). Ý nghĩa của thành ngữ này là chỉ sự thay đổi như chong chóng, không biết đâu mà lần. Nghĩa bóng chỉ những người hay thủ đoạn, phản phúc, lèo lái, đảo điên. Nó có xuất xứ từ bài thơ “贫交行” [Bần giao hành] của 杜甫 (Đỗ Phủ)
Mình cũng không hiểu chỗ này lắm. Cầu cao nhân chỉ điểm.
Rất nhiều người đều cảm thấy Lý thợ may ôn nhu dễ thân cận.
Cũng chỉ có mỹ nhân rõ ràng nhất, người này bên ngoài ôn nhu, bên trong lạnh lùng khiến người run sợ.
Khoát lên một tấm da ôn nhu, nhưng bản chất lại là hàn băng phách.
Lần sau, mỹ nhân thấy Lý thợ may chỉ có một mình liền muốn tự mình xuống bếp nấu cơm giúp Lý thợ may, nhưng y không có kinh nghiệm ở phương diện này, làm phòng bếp ngổn ngang, Lý thợ may đến nhìn thấy, ngẩn người, bất giác mỉm cười đi tới một tay cầm lấy cái muỗng trong tay y, một tay kéo y ra sau lưng hắn nói: “Sao ngươi lại tới nơi này? Đôi tay này của ngươi, cũng không giống như biết làm những việc như thế này.”
Y liền đứng phía sau Lý thợ may, đôi tay đã cắt qua ngàn vạn kiện xiêm y đang che trước mặt, mỹ nhân nhìn bờ vai dày rộng, mím mím môi, đem đầu đặt lên, lặng lẽ vòng hai tay ôm lấy eo hắn. Khi làm như vậy, y đã chuẩn bị tinh thần, Lý thợ may cười phong độ nhẹ nhàng nói với y, hắn không thích người khác dựa gần hắn như vậy.
Kết quả Lý thợ may chỉ là nói: “Nhìn người khác làm thức ăn vui sao?”
Mỹ nhân ngửi mùi trên người Lý thợ may, sắc mặt ửng hồng, không lên tiếng.
Nhưng trong lòng hắn thầm đáp: Nhìn ngươi nấu ăn rất vui.
Lý thợ may tập mãi thành quen, lầm bầm lầu bầu tựa như nói: “Rất nhiều năm trước khi chưa đến nơi này ta chính là đầu bếp trong nhà, các ca ca tỷ tỷ ra ngoài chơi đùa trở về, đầu tiên là vào bếp nhìn chằm chằm xem ta có đang làm thức ăn không, nếu đã làm xong, bọn họ sẽ từng người đến vò đầu ta, đem tóc ta vò giống cái ổ gà sau nhà mới hài lòng, còn nếu chưa làm xong hoặc chưa nấu, bọn họ sẽ làm bộ trách cứ ta mấy câu sau đó lấy cái muỗng trong tay ta để ta nhìn họ làm.”
Dừng một chút, Lý thợ may cười nhẹ một tiếng: “Kỳ thực bọn họ làm rất khó ăn, lần nào cũng phải cố gắng mà ăn xong cơm, sau đó vẻ mặt đau khổ nói với ta, tiểu đệ à, các ca ca tỷ tỷ lười biếng, nhưng ngươi không được biếng nhác, nếu không cả nhà mình đều phải chết đói. Ngươi biết không, thật ra thì tài nấu ăn của ta so với cắt quần áo thì lợi hại hơn nhiều.”
Lý thợ may đang cười, khóe mắt chân mày đều là ý cười.
Mỹ nhân nhưng lại thấy lòng đau đớn, cơ hồ nhắm mắt lại không muốn nhìn mặt hắn.
Cuối cùng y chỉ trầm thấp trả lời một câu: “Ta biết.”
“Phải không? Ngươi biết.”
Mỹ nhân mơ hồ cảm thấy ngữ khí của Lý thợ may có chút quái dị, nhưng y càng kích động trả lời một câu: “Ta sẽ cùng ngươi.”
Nói xong y liền ý thức câu này có chút không ăn nhập với câu trước, có chút hối hận, nhưng Lý thợ may lại vỗ vỗ tay hắn, “Tránh qua một bên, ta dạy ngươi.”
“Cái gì?” Mỹ nhân sửng sốt một chút.
“Không muốn nhìn, muốn đến làm thử sao?”
Nguyên lai là nói đến việc nấu ăn.
Mỹ nhân cho là mình nghe nhầm, đây thật sự là Lý thợ may?
Hắn tại sao lại không có nói, ngươi không cùng ta được.
Quá kỳ quái.
Sau nhiều lần đều là như vậy, mỹ nhân cơ hồ cho là, Lý thợ may rốt cuộc thích y.
Mãi đến khi có khách đến.
Trong thành có một tên đạo sĩ, ngày thường đều ở trong đạo quan không dễ dàng xuất môn. Ngày đó hắn lại đi đến tiệm may, mỹ nhân trốn trong phòng chỉ nhìn thấy gò má của người đó, cuối cùng minh bạch vì sao đạo sĩ lại không dễ dàng ra khỏi cửa.
Đạo sĩ là một mỹ nhân.
Một thân đạo bào cũng không dấu được phong thái xinh đẹp phong lưu.
Nếu là thường xuyên xuất môn, còn đến mức nào?
Mỹ nhân theo bản năng sờ sờ mặt mình, có chút ngẩn ra, y cho là Lý thợ may nguyện ý cùng y làm chuyện đó vì mặt y, nhưng giờ lại có một người đẹp đến, mỹ nhân lạnh như băng nhìn người đang nói chuyện, lại nhìn Lý thợ may, trong đôi mắt bỗng nổi lên tơ máu, y nhắm mắt lại, khắc chế mà nắm chặt nắm đấm, lúc mở mắt ra, hai mắt đỏ ngầu như máu.
Y không khắc chế nổi.
Đạo sĩ đứng trong phòng lẳng lặng hồi lâu, Lý thợ may cũng không đuổi người, cũng không hỏi hắn muốn cắt loại áo quần gì.
Ước chừng một khoảng thời gian, ánh mắt đạo sĩ nhìn về cây kéo của Lý thợ may.
“Cây kéo này của ngươi có hung tính rất lớn.”
Lý thợ may lạnh nhạt nói: “Ngươi nhìn nhầm rồi, chẳng qua chỉ là một cây kéo phổ thông thôi.”
Đạo sĩ liếc mắt nhìn hắn, “Ta sẽ không nhìn lầm, cây kéo này của ngươi là vật hung sát.”
Lý thợ may ôn hòa cười cười. “Vậy thì sao?”
Đạo sĩ sửng sốt một chút, tựa hồ không nghĩ đến hắn thẳng thắn như vậy.
Sau đó hắn nhíu mày, “Đưa ta phong ấn nó.”
Lý thợ may buồn cười đem nó cất lại vào hộp, lúc này mới xoay người nói với hắn: “Ngươi không phong ấn được nó.”
Đạo sĩ tự tin: “Không có ta phong ấn yêu tà, cây kéo này sẽ giết hại người.”
Lý thợ may lấy tay phủi một chiếc lá rụng trên vai đạo sĩ, “Nhưng nó không phải yêu tà, bất quá chỉ là hóa linh.”
Đạo sĩ cả kinh lui về phía sau một bướt, nghe lời của hắn càng ngạc nhiên: “Ngươi đều biết?”
“Đồ vật của ta, sao ta không biết? Chẳng qua là sớm muộn hay thôi.” Lý thợ may quay lại đóng cửa, cười như không cười đứng bên cạnh cửa, con ngươi lại băng lãnh đến cực điểm, “Ngươi chắc không biết, vậy thì ta hỏi một câu, ngươi có biết vì sao cây kéo này lại hung sát không?