Cầu Xin Các Người Cho Con Đường Sống

Chương 32: Mục Mục, Có Thể Thắng Không?

Đối thoại giữa luật sư kia và Mục Từ Túc không hề giảm âm lượng, chỗ này còn là hành lang yên tĩnh. Vì thế trong phút chốc, một câu nói này làm mọi người đều tập trung nhìn về phía Trác Tử Dung.

Bồ nhí hay kẻ thứ ba, những từ ngữ này luôn bị mọi người vĩnh viễn khinh bỉ theo quan niệm đạo đức. Ngay các cảnh sát nữ kiểm tra cho Trác Tử Dung hồi nãy cũng không khỏi liếc nhìn cô.

Ánh mắt có thăm dò, có nghi ngờ, nhưng càng nghiêng về ác cảm đạo đức đối với kẻ thứ ba.

"Hãy nhìn đi, có những điều chúng ta không cần nói ra cũng quá rõ ràng rồi." Hắn đi đến trước mặt Trác Tử Dong "Cô là một người phụ nữ thông minh, chúng tôi và cô đã thỏa thuận một vài vấn đề trước khi cô gả vào nhà họ Thời."

"Thời tổng có vài sở thích nho nhỏ, là cô ngầm thừa nhận nên mới thành công gả vào nhà họ Thời. Hơn nữa cô còn nhớ lúc đầu cô đã làm gì với vợ cả không?"

"Bây giờ lại muốn trở mặt, bộ cô nghĩ rằng chúng tôi không có chuẩn bị gì sao?"

Luật sư lấy ra một bìa hồ sơ, là hợp đồng thỏa thuận trước hôn nhân. Trong đó có nhấn mạnh rằng phải thực hiện nghĩa vụ vợ chồng đúng thời hạn.

"Thực hiện nghĩa vụ vợ chồng tức là cô Trác phải làm tròn bổn phận của một người vợ, cũng là điều kiện tiên quyết trước khi cô gả vào nhà giàu."

"Cho nên đây vốn không phải là cưỡng hiếp trong hôn nhân, mà là chuyện nhà, tôi khuyên luật sư Mục đừng xía vào chuyện nhà người khác!"

"Thời phu nhân, theo tôi về nhà, ngài Thời đang đợi cô." Nói tới đây thật sự đã biến thành uy hiếp.

Luật sư thấy Trác Tử Dung còn chưa chịu đi, tiếp tục nói thêm một câu.

"Ngài Thời biết rõ những chuyện mà cô lén lút làm, nếu cô còn muốn giữ vị trí đó trong nhà họ Thời, tôi khuyên cô nên từ bỏ đi."

"Biết chuyện gì?"

"Viện điều Dưỡng Ngọc Khê Hồ."

"Anh!" Sắc mặt của Trác Tử Dung đột nhiên thay đổi. Cô hít sâu một hơi rồi im lặng chốc lát, cuối cùng nhắm mắt đi về phía luật sư kia.

Nhưng lúc này Mục Từ Túc bỗng nhiên ngăn người lại "Tôi cho là cô Trác không phải đi với anh, mà là ngài Thời Cảnh Xuân cần phải đến đồn cảnh sát một chuyến."

"Theo quy định của , tội ngược đãi là chỉ hành vi đối xử tồi tệ với các thành viên trong gia đình, thường xuyên chửi bới đánh đập, trói, hạn chế tự do, lăng mạ nhân cách, có bệnh nhưng không cho chữa bệnh hoặc ép buộc làm việc quá sức, tàn phá tâm lý và thể xác, và những hành vi có tình tiết tồi tệ khác."

"Ép buộc quan hệ tình dục là hành vi xúc phạm đến nhân cách và tổn hại thể chất. Hạn chế kinh tế, hạn chế tự do. Không có chỗ nào là không có bạo lực lạnh trong gia đình, tất cả đều là hành vi khủng bố đối với tinh thần lẫn thể xác của thân chủ tôi."

Đúng lúc này kết quả giám định đã làm xong, Mục Từ Túc cúi đầu nhìn rồi nói "Bị thương nhẹ đã cấu thành tội cố ý gây thương tích. Lạm dụng tình dục trong hôn nhân dẫn đến bị thương nhẹ là thuộc về phạm vi tội ngược đãi."

"Đúng là không phải tổn thương nghiêm trọng, không thuộc về phạm vi công tố. Nhưng chúng tôi có thể làm hồ sơ lập án tại đồn cảnh sát, ngoài ra, căn cứ theo điều 260 của bộ luật hình sự, tội danh này thuộc về vụ án truy tố riêng, chỉ được xử lý sau khi đã khai nhận, và thường áp dụng nguyên tắc lược bỏ. Do đó, người bị lạm dụng có thể trực tiếp khởi kiện lên tòa án nhân dân."

"Cho nên, chỉ cần cô Trác đồng ý, tôi sẽ lấy tội danh ngược đãi và tội danh cố ý gây thương tích làm lý do để khởi tố Thời Cảnh Xuân ra tòa."

"Cô Trác, cô có đồng ý không?"

"Thật sự có thể kiện?"

"Có thể."

"Thời Cảnh Xuân sẽ ngồi tù?"

"Sẽ."

"Được, ha ha ha ha ha, quá tốt!" Trác Tử Dung bụm mặt cười "Tôi đồng ý, sao có thể không đồng ý?"

"Vị đứng đối diện kia đã nghe chưa? Mời về cho!"

"Được, xem ra các người chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!" Luật sư nói xong liền quay người rời đi. Mặc dù trên mặt hắn không tỏ vẻ gì nhưng trong lòng đã hoảng thành chó.

Giỏi cho tên Mục Từ Túc kia, lấy tội danh ngược đãi làm lý do truy tố hình sự. Ai trong giới này mà không biết Mục Từ Túc rất am hiểu các vụ án hình sự, và có kỹ năng đặc biệt trong việc tìm kiếm và thu thập bằng chứng.

Bị anh để mắt tới, chuyện này sẽ rất phiền toái.

Còn Trác Tử Dung thì đứng tại chỗ nhìn chằm chằm Mục Từ Túc hồi lâu sau mới mở miệng hỏi "Có phải anh cảm thấy tôi rất đê tiện không? Bồ nhí trèo cao làm vợ hợp pháp còn chơi trò kiện cáo?"

Mục Từ Túc quay đầu nhìn cô một lát rồi nói "Tại sao cô lại sai lầm gả cho Thời Cảnh Xuân?"

Nghe có vẻ giống như một câu hỏi, nhưng hai chữ "sai lầm" này thật sự tin tưởng Trác Tử Dung có nỗi khổ trong lòng.

Trác Tử Dung ngẩn người, khóe mắt bỗng nhiên đỏ hoe "Sao anh lại hỏi như vậy?"

"Xinh đẹp, sáng suốt, thông minh biết cách giấu mình. Phụ nữ như cô thường sẽ không làm vợ người ta bằng hợp đồng hôn nhân, cũng sẽ không chọn kẻ khốn nạn như Thời Cảnh Xuân. Nếu chọn, ắt hẳn phải có nguyên nhân."

"Tôi nghe cách nói chuyện của luật sư của nhà họ Thời, hình như cô bị bọn họ nắm thóp? Nếu cô chọn tôi làm luật sư bào chữa, cô phải tin tưởng tôi, nói thật với tôi. Như vậy tôi mới có thể bảo vệ cô được."

"Phụt." Một giây trước Trác Tử Dung còn đang khó chịu muốn khóc cho thỏa nỗi lòng, một giây sau cô liền bị lời nói trịnh trọng của Mục Từ Túc chọc cười, đứng dựa lưng vào lan can cười đến ná thở.

Trác Tử Dung cười một trận no nê rồi lấy tay gãi nhẹ lên mũi Mục Từ Túc "Em trai, để chị dạy cho cưng biết một chuyện. Vẻ ngoài của cưng tốt như vậy, còn là người ưu tú, sau này nếu gặp một cô gái xa lạ, trừ khi cưng thật sự có ý với người ta, nếu không đừng nói những lời như vậy để tránh bị hiểu lầm."

Mục Từ Túc nhíu mày.

Trác Tử Dung cũng không chọc tiếp nữa.

"Thật ra lúc gặp mặt tôi đã nói dối anh." Trác Tử Dung mở ví tiền lấy ra một bức ảnh đưa cho Mục Từ Túc "Không phải Thời Cảnh Xuân không cho tôi đồng nào, mà là tôi dùng số tiền hắn cho để làm việc khác."

Mục Từ Túc nhận lấy, đó là bức ảnh Trác Tử Dung chụp chung với một người phụ nữ dịu dàng. Chỉ có điều Trác Tử Dung trong hình hoàn toàn khác với vẻ ngoài quyến rũ thời thượng bây giờ, trông cô khá thuần khiết và đáng yêu, ánh mắt cô nhìn người phụ nữ đó đều ngập tràn kính trọng và yêu mến.

"Anh có biết loại gia đình trọng nam khinh nữ không?" Vẻ mặt của Trác Tử Dung trở nên yếu đuối mỏng manh khi nhắc về quá khứ. Cô lấy ra một điếu thuốc nhưng không châm lửa hút, mà chỉ để lên mũi ngửi rồi tiếp tục nói "Gia đình tôi có ba anh em, trong đó tôi là con gái út. Hai người kia đều là anh trai."

"Nhưng quan niệm của tôi về gia đình là thức ăn dự trữ trong thời kỳ đói kém và tiền dự trữ trong thời kỳ hòa bình. Chỉ cần nuôi tôi lớn đến tuổi lập gia đình, là có thể gả tôi đi để lấy tiền cho hai anh trai của tôi cưới vợ."

"Người phụ nữ trong bức ảnh này là ân nhân đã tài trợ cho tôi học tới cấp ba, là ân nhân đã cứu tôi thoát khỏi cái gia đình đáng ghét đó. Và cũng là vợ trước của Thời Cảnh Xuân."

Sao lại là mối quan hệ này? Trong mắt Mục Từ Túc thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc.

Nhưng lời nói tiếp theo của Trác Tử Dung chứng minh mối quan hệ này hoàn toàn hợp lý.

"Nếu tôi nói tôi vắt óc tìm kế gả cho Thời Cảnh Xuân là vì cứu chị ấy, anh tin không?"

Cuối cùng Trác Tử Dung cũng nói ra sự thật.

"Anh không biết con người của Thời Cảnh Xuân đâu, lúc còn trẻ gã có tiếng đa tình, thích nhất là dùng thân phận bá đạo tổng tài theo đuổi cô bé lọ lem nhà nghèo cơ cực."

"Chị ấy nằm trong trường hợp đó."

Cuộc sống giàu sang không thiếu bất cứ thứ gì và có một người chồng đẹp trai tài hoa luôn là ước mơ khiến ai ai cũng phải thèm muốn, như thể mọi thứ đều thật hoàn hảo mỹ mãn.

Nhưng thực tế là thực tế, không phải chuyện cổ tích. Thời Cảnh Xuân chính là một kẻ cặn bã thứ thiệt!

"Hắn có sở thích làm tình rất quái đản, thậm chí còn kinh khủng hơn những gì mà trên mạng đã miêu tả. Sở dĩ hắn tìm những người như chúng tôi về làm vợ là vì chúng tôi không có hậu phương chống lưng, khát vọng được yêu thương, chỉ cần một câu nói anh yêu em là gã có thể lau sạch những tổn thương mà gã đã gây ra, chúng tôi chỉ có thể ngoan ngoãn im lặng nằm trong vòng tay của gã."

"Dù sao chúng tôi còn có chỗ nào để đi nữa đâu! Cũng không có ai để nương tựa."

"Chị ấy chính là như vậy, chị ấy bị Thời Cảnh Xuân lừa suốt mười năm! Lần đầu tiên tôi gặp chị ấy, chị ấy choàng một chiếc khăn lụa màu trắng, xinh đẹp giống như tiên nữ."

"Sau đó, mỗi lần tôi gặp chị ấy, mặc dù đã thay bộ quần áo khác nhưng vẫn luôn choàng chiếc khăn lụa đó. Tôi nghĩ là chị ấy thích, cho nên khi tôi có thể tự kiếm tiền và trả học phí, tôi đã dùng số tiền đầu tiên mà mình kiếm được mua cho chị ấy một chiếc khăn lụa mắc nhất."

"Nếu tôi biết... Biết nguyên nhân tại sao chị ấy luôn choàng khăn lụa, tôi sẽ..." Trác Tử Dung nói đến đây thì không cầm nổi nước mắt, câu nói tiếp theo cũng trở nên ngắc ngứ không mạch lạc.

"Trên cổ đều chằng chịt vết thương, lớp này đè lên lớp kia, ngay cả một miếng thịt lành lặn cũng không có. Chị ấy vì món quà tôi tặng mà đã lén khóc trong nhà vệ sinh. Chiếc khăn lụa cũ của chị ấy dính đầy máu!"

"Nhưng lúc đó tôi đã không hỏi, do dự mãi cũng không thể mở miệng. Nhưng đến khi có thể hỏi thì chị ấy đã..."

Vào một ngày nọ của tháng ba năm trước, mùa xuân ấm áp hoa nở, và cũng là ngày tuyệt nhất để du xuân. Trác Tử Dung vừa xuống máy bay thì nhận được điện thoại, nhưng đó lại là điện thoại cầu cứu của vợ trước của Thời Cảnh Xuân.

"Dung Dung, mau cứu chị..." Người phụ nữ lúc nào cũng dịu dàng giờ khóc lóc đau đớn như đứt từng khúc ruột. Lúc Trác Tử Dung chạy tới thì bị cảnh tượng chiếc giường đẫm máu trước mắt cắm phập vào trái tim.

"Sau đó, chị ấy phát điên... Mà cho dù có điên rồi, thằng chó Thời Cảnh Xuân kia vẫn không buông tha chị ấy!"

"Cho nên cô..." Mục Từ Túc nghe tới đây liền hiểu rõ ngọn ngành.

"Đúng, cho nên tôi giả vờ tham mộ hư vinh, làm bồ nhí xúi Thời Cảnh Xuân bỏ vợ điên, ly dị chị ấy để cưới tôi."

"Có phải rất đê tiện không? Tôi phá hư gia đình chị ấy, xảy ra quan hệ với chồng chị ấy, nhưng tôi không còn cách nào khác cả."

"Báo cảnh sát, tìm luật sư, những gì có thể làm tôi đã làm hết, nhưng mọi thứ đều vô ích. Cuối cùng tôi phát hiện mình đã chọn sai đường, điều tôi có thể lợi dụng không phải là trợ giúp của người khác, mà là chính bản thân thôi."

"Anh nhìn đi, tôi có gương mặt rất đẹp phải không?"

"Đáng tiếc, tôi chỉ cảm thấy nó thật bẩn thỉu và đáng ghét!"

"Không phải vậy đâu."

"Khỏi an ủi tôi, tôi không sao." Trác Tử Dung vươn tay lau mặt, đôi con ngươi xinh đẹp đã trong veo trở lại, mặc dù còn hơi chật vật nhưng cô vẫn kiên cường đứng thẳng người "Những chuyện kia đã không còn quan trọng nữa! Chỉ cần chị ấy có thể bình yên là tốt rồi."

"Vì vậy, bây giờ cô muốn kiện Thời Cảnh Xuân thật ra là ý của chị cô?"

"Không, là ý của tôi. Một tháng trước, bác sĩ phát thông báo bệnh tình nguy kịch, thời gian của chị tôi không còn nhiều."

"Cả đời của chị ấy chưa bao giờ làm điều gì trái với lương tâm, hơn nữa còn cứu vớt nhiều cô gái giống như tôi vốn định sẵn một cuộc đời ảm đảm thê lương. Nhưng còn bản thân chị ấy thì lại không có nổi một mái nhà ấm áp."

"Lúc trước tôi không nói vì tôi không muốn thằng chó Thời Cảnh Xuân hủy hoại danh tiếng của chị ấy. Nhưng bây giờ người cũng sắp không xong, tôi không cần mặt mũi gì hết, phải để toàn bộ xã hội này nhìn rõ bộ mặt tởm lợm của gã!"

"Tôi không chỉ muốn kiện Thời Cảnh Xuân ra tòa, còn muốn kiện gã táng gia bại sản, ở trong tù đến hết đời!"

"Thời gian thật sự không còn nhiều, tôi nhất định phải đòi lại công bằng cho cuộc đời đã lầm lỡ của chị ấy." Trác Tử Dung nắm lấy tay Mục Từ Túc, cởi bỏ hết ngụy trang mà khóc lóc như một cô bé bất lực.

"Mục Mục, anh hãy nói thật cho tôi, có thể thắng không?"