Câu Trả Lời Của Định Mệnh

Chương 25: 25 Tập Trung Làm Việc


Giọng điệu Bảo Ngọc bình thản như không, trông chỉ như vừa đang nhắc nhở cô nhân viên một cách nhẹ nhàng vừa khen thái độ làm việc của nhân viên trong phòng tốt, nhưng bên trong đó, mọi người ai cũng mơ hồ hiểu, đó như là ý tứ cảnh cáo.
Trưởng phòng vốn là một người nghiêm khắc, lại để ấn tượng xấu với người này.

Nói chung cô người mới này cũng đen đủi quá đi!
Minh Anh vội vàng cúi đầu tiếp thu lời vàng ý ngọc của Bảo Ngọc: "Vâng.

Tôi sẽ chú ý nhiều hơn!"
Sóng gió ngày mới dường như đã được giải trừ.

Bảo Ngọc liền kêu Minh Anh với cô gái kia lại, giới thiệu về nhân viên mới.
"Mọi người, đây là hai nhân viên mới, hai người tự giới thiệu bản thân mình chút đi!"
Cô gái kia nở nụ cười rạng rỡ, giới thiệu trước: "Tôi là Gia Hân, là nhân viên mới.

Mong mọi người giúp đỡ ạ!"
Minh Anh cũng ngay lập tức cười tươi giới thiệu: "Tôi là Minh Anh, là nhân viên mới, mong mọi người giúp đỡ!"
Toàn bộ nhân viên trong phòng liền vỗ tay chào đón, xong Bảo Ngọc giới thiệu từng người trong phòng, cũng như phân phó vị trí ngồi làm việc.
Giới thiệu với mọi người xong, Bảo Ngọc đưa hai người đi tham quan một vòng công ty, để nhận biết rõ tình hình công ty hơn.

Ba bóng hình vừa mới biến mất, Kiều Vy ngồi đó đã chịu không nổi, lại bắt đầu buôn chuyện.
"Này mọi người có biết không? Cái cô Minh Anh kia vốn là blacklist của Phan Thị đấy!"
"Cái gì cơ? Blacklist của Phan Thị á.

Kiều Vy, em có nghe tin này ở đâu đó." một người trong đám đó không tin kêu lên.

Tin này là một tin khá sốc, vậy nên mọi người liền xúm lại hóng hớt.
Kiều Vy liền liến thoắng kể tiếp: "Cuối tuần trước em vô tình nghe thấy sếp nói với trưởng phòng như thế.

Mà cô gái này cũng chả phải dạng vừa đâu, nghe nói rất kiêu ngạo, chảnh chọe!"
Nơi công sở là thế, không thể nào tránh được chuyện có những hội tám chuyện trong công ty.

Truyện nhỏ có thể xé ra to, chuyện to thì sẽ càng bùng nổ.
Một cô gái trong đó khó hiểu hỏi: "Nhưng mà đã thuộc blacklist sao giám đốc chúng ta lại nhận, đi cửa sau à!"
"Cái này cũng rất có khả năng đấy!" Thu Hà phụ họa.
"Đã thuộc danh sách đen sao giám đốc lại nhận, đây không phải điều tối kỵ với các công ty khác sao?"
Kiều Vy khẽ lắc đầu, bộ dạng đầy thần bí: "Hình như không phải, hôm đó em nghe loáng thoáng sếp bảo cô gái này rất có trình độ chuyên môn cao, đưa về làm nhân viên đối với công ty chúng ta sẽ thu được nhiều lợi ích.

Nhưng mọi người có biết gì không? Hôm đó sếp còn bảo với trưởng phòng phải thật nghiêm khắc với cô gái này.

Có lẽ do vậy nên vừa nãy khi cô kia đi muộn trưởng phòng liền nói thế!"
Mọi người đồng loạt nghĩ về tình huống mười mấy phút trước, liền nghĩ câu nói này thật hợp lý.
"Có thể được một chân vào Phan Thị, cũng không phải dạng vừa đâu, mặc dù có lý do gì dẫn đến phải vào blacklist cả."
Kiều Vy vẫn tiếp tục nói tiếp: "Mọi người nghĩ xem.

Cô ta như thế có phải rất áp lực cho chúng ta không.

Nếu chúng ta mà không tỏ rõ thái độ, sợ rằng cô ta còn chèo lên đầu chúng ta ngồi đấy! Đến cả trưởng phòng cũng đã tỏ thái độ rõ ràng như thế."
"Nhưng tin này em nghe đúng không đấy, nhỡ nghĩ nhầm cho người ta thì..." một người đàn ông trong đó mở miệng.

Bởi vì anh ta cảm giác vẫn chút vô lý ở đâu đó.

"Anh thế mà không tin vào trình độ bát quái của Kiều Vy à." một cô gái bên cạnh lên tiếng.

Nghe vậy mọi người đều tỏ ý đồng tình, bởi vì cái công ty này, Kiều Vy là người chuyên hóng hớt mọi chuyện, chuyện to chuyện nhỏ, dù ở đâu cô cũng biết, độ tám chuyện không ai địch nổi, nhưng theo đó thì độ chính xác cũng cực kỳ cao.

Nếu có một bảng xếp hạng, cô đứng thứ hai thì chả ai dám đứng thứ nhất cả.

Với cả từ hành động của sếp mình vừa rồi, ai cũng lấy làm chắc chắn.
"Kiều Vy nói đúng đấy, nếu cô ta có trình độ làm việc cao thế, không rõ thái độ, khéo cô ta khinh thường hết chúng ta mất!"
"Vẫn nên cho cô ta biết muốn bắt nạt chúng ta không dễ dàng như vậy đâu."
"Đúng đó, đúng đó."
Một đám người cùng nhau phụ họa.
...
Trở về chỗ ngồi bắt đầu làm việc mà Bảo Ngọc giao, lúc này Gia Hân mới để ý đến có một túi quần áo đề cạnh túi xách Minh Anh, cho nên cô không khỏi hiếu kỳ hỏi: "Chị Minh Anh, sao chị lại cầm theo túi quần áo thế?"
Nhìn thấy túi quần áo, nỗi bực bội lại trào lên, đúng lúc này Hoàng Anh từ bên ngoài đi vào, tâm trạng cũng không tệ, anh giờ muốn đi vào văn phòng mình thì phải đi qua chỗ làm việc của nhân viên, nói rõ ràng ra là sẽ đi qua chỗ ngồi của Minh Anh, Minh Anh không để ý thì thầm với Gia Hân ở đối diện:
"Sáng nay đi làm gặp phải tên vô duyên, làm chị ướt hết quần áo, ấy thế gây họa xong còn vô liêm sỉ chạy mất dạng.

Không thì hôm nay cũng không phải tới muộn như này!"
Từng câu từng chữ rót thẳng vài tai Hoàng Anh, đúng lúc đi tới đằng sau liền dừng bước chân, quay sang nhìn cô.
Gia Hân còn đang định trả lời, nhìn thấy người đang đứng kia liền biết là ai, vội lấy tài liệu ra xem xét, Minh Anh trong lòng bực bội, thấy phía đối diện Gia Hân không có ý định tám chuyện với mình nữa liền dở tài liệu ra.
Minh Anh ngây thơ không biết sóng gió sắp diễn ra...
"Tập trung làm việc!"
Giọng nói bất thình lình xuất hiện trên đỉnh đầu làm Minh Anh giật mình xoẹt vết mực dài trên trang giấy, theo phản xạ lập tức quay đầu, liền thấy Hoàng Anh không biết đứng lù lù đằng sau từ lúc nào.

Má ơi! Anh ta xuất hiện từ lúc nào thế kia?
Nhân viên trong phòng đang làm việc khẽ len lén liếc mắt hóng chuyện, trong lòng khẽ cảm thán.
Cô nhân viên mới kia lại xong đời rồi.
Vừa nãy thì đi muộn, bây giờ thì trước mặt sếp mà lại dám đi tám chuyện!
Gương mặt Minh Anh không khống chế được có chút mất tự nhiên, nói rõ ra thì có chút chột dạ, lập tức cố nặn ra nụ cười đáp: "Vâng vâng, tôi sẽ chú ý!"
Hoàng Anh liếc xéo cô một cái, ánh mắt hiển nhiên là không vui chút nào, quay người đi vào văn phòng mình.
Gương mặt Minh Anh có chút méo mó bắt đầu làm việc, trong lòng âm thầm than thở.
Đây được gọi là làm việc tốt bao nhiêu mà chẳng ai hay, lỡ sai lầm một chút là bị bắt quả tang hả trời!
Số đen thế không biết, lỡ miệng chửi anh ta anh ta liền như ma đứng đằng sau.

Lại còn bị cảnh cáo nữa chứ.
Đi muộn rồi đã đành, lại còn bị như này nữa.

Nhọ thế không biết!
Mà tiền kia cũng phải tìm cách trả lại anh ta mới được, cảm thấy bị anh ta dùng tiền xỉ nhục quá mất.
Vài nhân viên khẽ liếc Minh Anh, trong lòng có chút suy tư....