Cậu Mang Thai Cá Con Của Thiếu Tướng

Chương 9


Tác giả: Chước Nhiễm
Thitkhocaichua
Khi tới căn cứ ngầm, Eno cũng biết được tin từ Hỗ Dật Trần, chính là mấy ngày trước, căn cứ tiến hành nâng cấp cơ giáp hệ Z.

Mà cũng chính Tông Minh là người chỉ đạo chuyện đó.
Bản nâng cấp tối ưu hoá tinh thần liên tiếp khu khối, để người điều khiển có thể dễ dàng dung hợp để điều khiển cơ giáp càng dễ dàng hơn.

Giống như điều khiển chính thân thể mình.
Nhưng chuyện nâng cấp này, đối với dây dẫn tinh thần yêu cầu càng cao.
"Những vấn đề đó khiến dây dẫn không thể chịu nổi hệ thống vừa được nâng cấp, cơ giáp cũng không thể sử dụng Yên Diệt Đạn chờ vũ khí, nếu sử dụng ít thì còn bình thường.

Nhưng một khi chịu lực sát thương từ vũ khí hạng nặng thì không quá năm tiễng dây dẫn phụ tải sẽ sụp đổ, sau đó sẽ gây ra phản ứng dây chuyền, cơ giáp nhanh chóng mất khống chế."
"Hệ thống sau khi nâng cấp, xác suất xảu ra chỉ có 0.1%, hiện tại lên tới rồi 97.7%." Hỗ Dật Trần nhỏ giọng nói.
Y còn phảisửa chữa, điều chỉnh những đài cơ giáp khác, nên khi báo cáo xong liền nói xin lỗi rồi rời đi, bộ dáng vội vàng.
Eno hiện tại cũng hiểu rõ, vì sao Việt Sạn nói chỉ có % vạn đài cơ giáp có thể sử dụng.

Quả thật đúng như những gì cậu đã nghĩ trước đó, cơ giáp mất khống chế thì ra là có người đã đọng tay chân.
Việt Sạn hiện tại gặp phải tình trạng này, nên nghiêm túc vô cùng, Eno thì không thể giúp được gì, nên chỉ có thể cầy nguyện cho đối phương có thể ngăn được con sóng dữ này.
Chỉ là Tông Minh.....!Đối với việc nghiên cứu thăng cấp đài cơ giáp của Tông gia có thật là hoàn toàn không biết?
Eno nhíu mày, mở ra thiết bị đầu cuối cá nhân, vốn định liên hệ Luya, lại phát hiện biểu ca Ellen gọi đến cho cậu rất nhiều lần.
Đến lúc này, cậu mới nhớ được trước đó bản thân đã nhờ biểu ca điều tra vài sự tình, nên nhanh chóng điện lại.
"Vũ khí ở tiền tuyến không cần tra xét nữa, em biết nhà nào sản xuất rồi."
Ellen: "......"
"Em thật sự ra tiền tuyến ư?" Ngữ khí của biểu ca vô cùng phức tạp.
"Đây không phải chuyện mấy ngày trước rồi sao?" Eno không hiểu hỏi lại.
"Ai nha, điện hạ của tôi ơi, sao em không cùng anh và gia gia thương lượng trước hả?" Ellen thở dài, "Dù gì nhà chúng ta cũng dưỡng cái binh đoàn, nếu biết em thật sự đi tiền tuyến, sao không nói để gia gia đưa bọn họ đi bảo hộ em?"

Ellen là con bác ruột Eno, từ nhỏ đến lớn quan hệ cả hai cũng vô cùng tốt.
Nên khi nghe thằng em họ thật sự ra tiền tuyến thì lo lắng vô cùng, nhưng hiện tại biết cậu không sao rồi, y liền không giữ vẻ nghiêm túc nữa mà lên tiếng trêu chọc, "Vậy nên em thật sự bị tập kích ư? Rồi được căn cứ đang đóng quân ở tiền tuyến đến giải cứu? Sau đó đến căn cứ nhà người ta, lại náo loạn muốn xem đài cơ giáp, còn đuổi việc một bộ trưởng? Vậy mà còn chưa hết, dám yêu cầu cơ giáp binh biểu diễn vài trận để xem?"
Eno ngây ngốc, không nhịn được hỏi lại: "Anh nghe ai nói thế? Em là loại người như vậy ư?"
"Cần gì nghe người khác nói." Ngữ khí Ellen mang theo tia phức tạp, có chút buồn bã, "Chỉ cần lên mạng hai ngày này, liền thấy tin tức của điện hạ bao trọn tất cả các trang."
"Đầu tiên là có trang viết đoàn đại biểu hoàng thất lại đi ra gây phiền cho tiền tuyến, cái này còn đỡ, là không chỉ đích danh em, nhưng dù gì cũng là bệ hạ phái em đi.

Nhưng hai ngàu trước, Tông gia người kia...!hình như gọi là Tông Minh, đã mời phóng viên chiến địa đến phỏng vấn, rồi nói em ở căn cứ làm loạn, còn thổi gió bên tai khiến Việt chỉ huy đình chỉ chức vụ của gã..."
Eno: "......." Thì ra ngày đó Tông Minh rời đi, đã nhận phỏng vấn rồi nói nhăng nói cuội thế này.
Mà cái vị phóng viên này cũng rảnh thật.
"Đương nhiên anh biết em sẽ không làm mấy cái chuyện này, với lại em có làm thì Việt Sạn cũng không phải kiểu người để kẻ khác vào căn cứ của minh làm loạn, chỉ là anh với gia gia khá là lo lắng.....!Em không bị Việt Sạn làm khó dễ đâu nhỉ?"
Eno nhanh chóng lắc đầu, vội vàng nói: "Vậy cái vị phóng viên kia có nói, Tông Minh bị bắt rồi hay không?"
Tuy cậu không tự đi xác nhận, nhưng cơ giáp do chính Tông gia sản xuất xảy ra vấn để, nâng cấp hệ thống lại là Tông Minh tự mình chủ trì làm, Việt Sạn không bắt gã mới lạ.
Chắc hẳn là Việt Sạn không bắt người ầm ĩ, vì hắn đủ lý trí, muốn tuân thủ luật pháp, đem người giam lại để tòa án quân sự xử lý.
Vì cơ giáp hệ Z trước đến nay xác suất mất không chế chỉ có 0,1%, ai biết được trong trận chiến này có hay không cơ giáp binh vì cái sự mất khống chế đó mà mất mạng.
Nói nghe thì dễ, nhưng đó là mạng người a!
Vì đổi dây dẫn phải chịu phí tổn quá cao, mà chiến trường thì luôn có thương vong, cơ giáp mất khống chế là chuyện không dễ phát hiện, Tông gia biết rõ chuyện này nên mới giấu đi sự thật.
Hơn nữa, bọn họ còn biết cơ giáp hệ Z có vấn đề, mà còn đi thăng cấp hệ thống.....
Eno cảm thấy, đây là âm mưu đã được đinh trước, nên liền nói: "Anh giúp em tra dạo gần đây Tông gia hay lui tới với ai."
Ellen: "......" anh là công cụ tìm kiếm của em sao.

Cần gì liền kêu anh tra?
"Mà khoan đã, sao Tông Minh lại bị bắt?" y khó hiểu, lại hỏi tiếp: "Còn có tông gia bên kia..."
Eno đương nhiên không thể để lộ tin tức quá nhiều, nên chỉ qua loa mà đáp, "Đang đánh giặc, bận rồi.

Cúp!"
Ellen: "......."

"À đúng rồi, nhớ tra giúp em nha." Eno trước khi cúp liền nói lại.
Ellen: "Khoan đã, không phải, từ từ...!sao tiền tuyến lại đánh nhau? Em có an toàn hay không? Nếu không anh..."
Eno ngoáy ngoáy lỗ tai, không muốn nghe anh họ tiếp tục dong dài, trực tiếp cúp điện thoại, sau đó goi Luya cùng nhau đến đại sảnh chỉ huy của căn cứ.
Trong đại sảnh, không khí nhưng ngưng trọng, Việt Sạn lại không có ở nơi này, hắn đang ở tiền tuyến chỉ huy quân hạm.
Tọa trấn tại đây chính là Lâm thiếu tướng, thái độ y vô cùng trầm tĩnh mà phối hợp với Việt Sạn, ở lại hậu phương làm chỉ huy.
Khi phát hiện Eno đến, y vốn định đứng dậym, thì Eno vội vàng ngăn lại, "Tôi chỉ đến xem, không cần để ý đến tôi đâu."
Lâm thiếu tướng cũng thở phào một hơi, khi nãy y còn sợ vị tiểu điện hạ này yêu cầu cái gì.

Không nói đến yêu cầu, hỏi đông hỏi tây thôi cũng sẽ ảnh hưởng mọi người a.
Cũng may vị tiểu hoàng tử lại vô cùng an tĩnh, nói chỉ đến xem quả thật chỉ đúng yên nhìn.
Nhưng thật ra, Eno cũng đã học qua khóa chỉ huy chiến thuật.
Cũng như những gì trước đó Việt Sạn đã suy đoán, giáo sư dạy Eno tất cả, đúng là tất cả vì các gì cũng dạy một chút, nhưng không dạy chuyên sâu mà thôi.
Tỷ như trên phương diện đánh giặc này, cậu cũng biết nhưng không nhìn xa trông rộng bằng Việt Sạn, hơn nữa cả đời này cậu cũng không bằng người trực tiếp ra chiến trường như hắn.
Nhưng không liên quan, ông ngoại Eno cũng đã từng nói, cậu cái gì cũng không cần biết, cậu chỉ cần....!khống chế được những người biết làm những chuyện đó là được.
Eno yên tĩnh ngồi phía sau, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm màn hình, chú ý tình hình chiến trường bên ngoài.
Các giao sư có chỉ cậu lí thuyết, rồi cậu cũng thấy được chiến thuật Việt Sạn khi đánh giặc, nên rất nhanh có thể phân tích ra tình thế, thậm chí còn phán đoán được tình hình chiến đấu giữa hai bên,
Tình huống tiền tuyến hiện tại quả thật không quá lạc quan, quân Đế Quốc nguyên bản đang bị ép sát vành đai tiểu hành tinh, nhưng chỉ qua 5 tiếng đồng hồ vậy mà quân Đế Quốc không ngừng bức ép đến sát Thương Lam tinh.
Càng nguy cấp hơn chính là, chỉ cần chờ 6 tiếng là có quân đến tiếp viện, nhưng hiện tại phi thuyền gặp trục trặc, phải ngừng lại trạm Thương Lam tinh, sửa thì cần đến 6 tiếng đồng hồ.
Tuy quân hạm chủ tinh không nhiều lắm, chiến lực cũng không ra gì, nhưng bị đánh đến nhanh chóng như vậy quả thật không còn lời nào để nói.

May mắn Việt Sạn bên này cũng không ôm kỳ vọng gì với bọn họ, biết binh lực không đủ nên nhanh chóng thay đổi phòng ngự, lúc này mới không để quân Liên Bang phá được phòng ngự, sau đó một đường chạy thẳng đến Thương Lam tinh.
Lại giữ vững một đợt công kích, chỉ huy ở đại sảnh không khỏi xoa mồ hôi trên trán, thầm than: May mắn chỉ huy là Việt thiếu thướng, nếu đổi là người khác hẳn là trận tuyến loạn từ lúc đầu rồi.
Eno xem cũng vô cùng bội phục đối phương, nhưng nếu nhìn kĩ sẽ thấy được quân Liên bang rõ ràng muốn theo cách đánh giặc của Việt Sạn, đánh nhanh rút gọn, tốc chiến tốc thắng.
Việt Sạn bên này chỉ thủ chứ không công, rõ ràng muốn kéo dài thời gian.


Mà phía đối diện, quân Liên bang sau 5 tiếng đồng hồ vẫn không chiếm được Thương Lam tinh, nên khí thế cũng giảm đi không ít.
Đúng là cơ giáp có thể sử dụng vũ khí có tính sát thương cao, còn có thể sử dụng trong thời gian liên tục.
Trong mắt Eno nhanh chóng xẹt qua một mạt tối tăm, tay nắm chặt thành quyền: Hay là, quân liên bang cũng biết cơ giáp trong Thương Lam tinh có vấn đề.
Hẳn là Việt Sạn cũng biết đến điểm này, nên phát hiện bước đi của quân Liên Bang mà thay đổi sách lược, quả thật đầu óc của Việt Sạn vô cùng sâu xa.
Lúc sau, giống như lời cổ vũ của Eno trước khi ra trận hiệu nghiệm, Việt Sạn đánh vô cùng đẹp mắt, lấy ít thắng nhiều.
Tiếng hoan hô như sấm dộng trời vang trong đại sảnh căn cứ ngầm, Eno cũng không nhịn được mà đứng bật dậy, môi vẽ nụ cười xinh đẹp.
Cậu đã nói gì a.

Việt Sạn thắng trận là chuyện đương nhiên.
Tuy rằng quân Đế Quốc có tổn thất, số lượng cũng không tính là nhỏ, nhưng trận này ít ra đã thắng.

Hơn nữa thương tổn so với trong sách không tính là nghiêm trọng.
Hiện tại, quân Đế Quốc đang truy kích tàn quân Liên Bang, đây cũng chỉ là chuyện bình thường trên chiến trường.

Nhưng trong lòng eno lại cảm thấy nặng trĩu, cuối cùng lại lôi cuốn sách kì lạ kia ra một góc mà lật xem.
Không xem thì thôi, xem xong Eno có chút không tin được vào mắt minh, trong sách vậy mà lại thêm một chương mới toanh hoàn toàn.
Cậu dụi mắt hai ba lần, rõ ràng quyển sách trước đó chỉ có 50 chương, dù cuốn sách khá dày nhưng phân nửa là giấy trắng, vậy mà hiện tại...
Nó cư nhiên nhảu thành 53 chương?
Không lẽ tác giả cuốn sách nhảm cùi này đang viết hay sao?
Nhưng cuốn sách vẫn trong vòng không gian của cậu kia mà, ai có thể lấy để viết vào cơ chứ?
Eno cũng không rảnh nghĩ nguyên nhân, mà nhanh chóng đọc tiếp 3 chương mới trong này.
Theo lệ thường của cuốn sách, một chương đó chính là 70% sẽ viết về chuyện "Ư, ư, a, a," của cậu và Việt Sạn.

Eno trước đó còn nghĩ, tác giả không nghĩ ra cốt truyện đặc sắc, nên mới lấy thịt ra để kéo chương truyện.
Nhưng cũng may là còn 30% lại là cốt truyện, cậu phát hiện ra trong lúc lăn giường "Cậu" đã hồi ức lại một chi tiết vô cùng quan trọng – đó chính là vụ nổ tia Gamma.
ở trong sách, sau khi quân Đế Quốc thảm bại, thì vành đai phụ cận tiểu hành tinh phát sinh vụ nổ tia Gamma, dẫn đến việc tàn quân của Đế Quốc cùng quân Liên Bang đang dọn dẹp chiến trường, tử thương thảm trọng.
Hiện tượng này trong vũ trụ có thể dự báo trước, vậy mà sao lần này lại không có thông báo nào được đưa ra? Eno càng coi càng há hốc mồm, khó trách vì sao quân Liên Bang chiến thắng lại không tiếp tục xâm lấn, ngược lại chọn cách hòa đàm.

Nguyên lại quân của bọn họ cũng tổn thất thảm trọng.
Nhưng vấn đề là trong sách, quân Liên Bang là người thừa thắng xông lên.


Nhưng hiện thực bây giờ lại là quân Đế quốc thắng, hơn nữa họ còn đang ở vành đai tiểu hành tinh!
Cậu thật sự không thể coi được tiếp, "bang" một tiếng đóng sách lại rồi nhét vào vòng không gian, sau đó bước nahnh đến trung tâm sảnh lớn.
"Lâm thiếu tướng, phiền ngài nối dây cho tôi nói chuyện với Việt chỉ huy." Cậu trực tiếp nói ra yêu cầu của mình.
Lâm thiếu tướng vừa nghe vô cùng sửng sốt, nếu là lúc trước hẳn y sẽ không làm, nhưng hiện tại...
Cuộc chiến đã có kết quả, hơn nữa quân bọn họ đã thắng, ít nhiều cũng nhờ tiểu hoàng tử phát hiện cơ giáp có vấn đề.
Nên Lâm thiếu tướng đối với Eno vô cùng có hảo cảm, theo bản năng liền nối máy cho Việt Sạn.
Eno cúi người, ấn xuống nút, thấp giọng mà nói: "Việt chỉ huy, phụ cận vành đai tiểu hành tinh có khả năng sẽ xảy ra vụ nổ tia Gamma, phiền ngài nhanh chóng cho rút binh."
Việt Sạn lại im lặng, như vô cùng kinh ngạc khi nghe giọng Eno bên đầu bên này, nhưng rất nhanh hắn đã đáp, "Được!"
Eno: "....." vậy mà không nghi ngờ gì ư?
Việt Sạn không hoài nghi cũng là lẽ thường, vì chuyện này ai lại đem ra đùa giỡn? Hơn nữa, hắn cho rằng Eno đã thu được tin tức từ Bộ thiên văn, nên mới nhanh chóng báo cho hắn biết.
Quả thật, bọn họ rút lui được hai tiếng thì xảy ra vụ nổ tia Gamma, nhờ vụ nổ mà tàn quân Liên Bang đã được dọn dẹp sạch sẽ.
Chuyện này càng khiến Việt Sạn không còn nghi ngờ gì.
Quân lính từ chiến trường trở về lại thấy vô cùng may mắn, vì thiếu chút nữa bọn họ đã bị tạc chết, cũng may bọn họ rút quân nhanh chóng.
Việt Sạn xách theo nón vũ trụ đi vào đại sảnh, nghênh đón hắn chính là từng tiếng chúc mừng.
Tất cả mọi người đều biết, trận này bọn họ đánh vô cùng đẹp, đủ để viết vào sách giáo khoa, làm tư liệu để giảng dạy trong trường học.
Mà để có kết quả đẹp thế này, tất cả đều nhờ vào Việt Sạn.
Việt Sạn cũng không quá quan tâm những lời chúc mừng này, ánh mắt đảo nhanh trong đám người để tìm một hình bóng quen thuộc.
Khi đánh giặc phải chuyên tâm, nhưng đánh giặc xong, theo bản năng hắn lại nhớ đến chuyện trước khi xuất phát ra chiến trường, tiểu hoàng tử đã âm thầm cổ vũ hắn.
Nếu hắn không thắng trận, cậu ấy tình nguyện chết tại nơi này!
Việt Sạn nhịn không được cong cong môi, cảm thấy lời này thật trẻ con, nhưng lại khiến hắn liên tưởng đến bộ dáng chính mình đứng trước mặt đối phương, thoải mái mà nói: Đừng lo lắng, tôi thắng rồi!
Hiện tại, Eno đang núp lùm trong góc phòng để xem cuốn sách kì lạ, cậu đang rất gấp muốn biết chương mới sẽ viết cái gì.
Vì thế, khi Việt Sạn tìm được Eno, môi đang nở nụ cười bước đến gần, định thảoi mái mà nói ra câu kia, thì bất ngờ lại nghe được tiếng lòng của tiểu hoang tử.
[ thằng khốn Việt Sạn, vậy mà dám phản quốc, hừ!]
Việt Sạn:?
Nụ cười trên môi hắn cũng cứng đơ trong chớp mắt.
[ còn dám đè tôi, dám nắm đuôi của tôi!]
Việt Sạn:???
Hắn chắc chắn một điều, tinh thần tiểu hoàng tử có vấn đề rồi!
- ----Còn tiếp-----.