Cầu Mà Không Được

Chương 35: 35 Sơn Khuyển 34



Diệp Thanh Linh...!Không yêu cô nữa.

Buổi tối mười giờ.

Diệp Thanh Linh và những sinh viên trong ban nhạc ngồi trong phòng trang điểm dựng tạm sau sân thể dục, một số sinh viên tình nguyện trong hội sinh viên gõ cửa bước vào, giúp bọn họ chuyển dụng cụ: "Đàn chị, nhóm cuối cùng sắp diễn xong rồi, giờ tụi mình qua cánh gà chuẩn bị lên sân khấu đi ạ!"
"Đi thôi!" Dàn nhạc đa số là mấy đứa nhỏ sinh viên năm hai, chưa có cơ hội được biểu diễn bao giờ, đã nôn nao chờ hết nổi, một đám cùng tiến lên vỗ tay với Diệp Thanh Linh rồi mới bước về phía sân khấu.

Diệp Thanh Linh đi cuối cùng.

Trước khi rời khỏi phòng trang điểm, cô quay đầu nhìn thoáng qua gương.

Trong gương, bản thân cô đang được trang điểm nhẹ, cặp mắt phượng được tô điểm lên trông rất sắc bén, có thần, cô nhẹ nhàng cong môi, nở một nụ cười quyến rũ.

Khi phối với chiếc váy lụa mỏng màu đen và hình xăm dán trên xương quai xanh khiến cho cả người đều tỏa ra khí chất bất cần, ngạo nghễ.

Khí thế rất mạnh mẽ, chỉ cần đứng ra bên ngoài một chút thôi, thì những người xung quanh sẽ không tự giác mà nhìn nhìn cô, nhưng ánh mắt lại chẳng dám dừng lại quá lâu.

Nhưng chỉ có bản thân Diệp Thanh Linh mới biết, ngay giờ phút này, nghe tiếng hò hét như vũ bão ngoài sân thể dục, tiếng tim của cô đang đập như tiếng trống.

Diệp Thanh Linh không nhớ rõ chuyện trước khi mình mất trí nhớ đã biểu diễn bao nhiêu lần rồi.

Nhưng đây là lần biểu diễn đầu tiên sau khi cô mất trí nhớ.

Cô cảm thấy hồi hộp khôn tả.

Trên sân khấu, MC đang đọc theo kịch bản: "Bây giờ ban giám khảo sẽ tổng kết điểm của các thí sinh, trong thời gian chờ đợi, chúng tôi sẽ mang đến cho các bạn một sự bất ngờ...!Mọi người đoán xem sẽ là gì ạ?"
MC cố ý kéo dài thời gian.

Tiếng la hét dưới sân còn to hơn bất cứ màn trình thi đấu nào trước đó.

"Đàn chị Thanhhhh Linhhhhh!"
Mười ngón tay đang rũ bên người của Diệp Thanh Linh vốn dĩ đã đang run nhè nhẹ, bỗng dưng cô lại nghe được tiếng hò hét trên sân thể dục, cô hơi giật mình, cả đầu dường như trống rỗng trong chớp mắt, tựa như đạp lên đám mây, cả người đều trở nên thả lỏng.

Hình như cô nghe thấy giọng sùng bái của một đàn em trong ban nhạc, cậu ấy nói: "Đàn chị, chương trình thi hát hôm nay làm sao mà thu hút được nhiều người đến thế? Chắc cỡ hơn phân nửa là tới xem chị đó..."
Ngàn hô vạn gọi, tất cả là vì cô mà cất lên.

Rất nhanh, staff đã dọn thiết bị lên sân khấu, nhóm của Diệp Thanh Linh cũng bước lên trên.

Giữa sân khấu, dưới ánh đèn pha, Diệp Thanh Linh nhìn khoảng đen bên dưới chỉ thấy loáng thoáng dòng người đang chen lấn xô đẩy, bỗng nhiên từng cây gậy huỳnh quang sáng lên màu xanh biển.

Cả sân thể dục rất nhanh đã bị những đốm sáng lấp đầy, tựa như một vùng biển rộng lớn dưới trời đêm.

Tiếng hét dưới sân khấu rất to, giống như còn to hơn ban nãy gấp trăm gấp nghìn lần, toàn bộ bọn họ đều đang gọi tên cô.

Diệp Thanh Linh nắm chặt microphone, sau đó mới thả lỏng lại, khóe môi cong lên một nụ cười phóng khoáng.

Theo bản năng, cô hơi run rẩy, ngón tay như lơ đãng mà lướt qua microphone khiến nó vang lên âm nhiễu sóng chói tai.

Theo tiếng nhiễu sóng, cả sân thể dục yên tĩnh lại, chỉ còn lại sắc xanh của gậy huỳnh quang đang lặng lẽ mà lấp lánh.

Diệp Thanh Linh cười khẽ, tiếng nhiễu sóng cũng ngừng lại.

"Tsuyoku nareru riyuu wo shitta (Tôi đã tìm được lý do mình phải trở nên mạnh mẽ)
Boku wo tsurete susume (Hãy mang tôi theo, cùng tiến về phía trước)"
Hai câu này âm điệu rất cao, giọng hát trong trẻo pha thêm chút khàn khàn lúc này của Diệp Thanh Linh như xuyên qua toàn bộ sân thể dục, thậm chí còn vang xa hơn nữa.

Màu xanh biển của gậy huỳnh quang lập tức điên cuồng mà lắc lư, nhịp trống trên sân khấu cũng vang lên theo nhịp, tiếng gào thét dưới sân khấu càng ngày càng to, gần như đang phát cuồng.

Dùng một câu để tả: Bùng nổ toàn sân.

Diệp Thanh Linh đứng dưới ánh đèn sân khấu, tất cả mọi ánh nhìn trên sân thể dục đều tập trung hết vào cô, tất cả mọi người đang vì cô mà nhảy múa, tất cả mọi tiếng hò hét đều vì cô mà cất cao.

Vào khoảnh khắc cô bước lên sân khấu, sự hồi hộp trong lòng cô đã hoàn toàn tan biến, chỉ còn lại sự kiêu ngạo.

Sau đó, từ câu này nối theo những câu sau.

Tiếng la hét trên sân thể dục từ nãy đến giờ vẫn chưa hề ngưng lại, càng ngày lại càng điên cuồng thêm, ánh sáng xanh biển của gậy huỳnh quang cũng theo tiếng hát cũng cô mà lay động.

Cô kiêu ngạo mà khống chế toàn bộ bên dưới sân khấu.

.......!
Một nơi nào đó trên sân thể dục.


Một anh trai cầm máy quay hướng về sân khấu, anh ta cố ý không dùng giá ba chân hay tripod head để chống, hình ảnh sân khấu trong camera cũng nhẹ nhàng lắc lư, hiệu ứng tốt hơn nhiều so với dự đoán.

Một người nam tóc dài được buộc gọn đứng bên cạnh, một hồi nhìn lên sân khấu, hồi sau lại nhìn hình ảnh trong video, ánh mắt lóe sáng.

Anh ta tặc lưỡi mấy lần, theo bản năng, anh ta ôm vai một cô gái thấp hơn đang đứng bên cạnh: "Tiểu Dật, đàn em này của em đúng kiểu là sinh ra để đứng trên sân khấu luôn đó, nếu mà tụi mình ký được hợp đồng với cô bé này thì chắc phải gọi là lụm được vàng luôn đấy."
Hoàng Tiểu Dật vẫn nhìn chằm chằm lên sân khấu, huơ huơ gậy huỳnh quang, không thèm khách khí phủi cánh tay của sếp mình xuống, gật đầu cho có lệ: "Đúng đúng đúng, anh sếp nói quá đúng."
Chu Phá Quang: "..."
Giây tiếp theo, Hoàng Tiểu Dật lại gào lên điên cuồng cùng những người xung quanh: "A a a a a Thanh Linh chị yêu em! Nữ thần a a a a!"
Tiếng cô phát ra đã bị khàn do hét quá nhiều, tới nỗi cuối cùng còn bị lạc giọng.

Ông chủ của Tinh Nguyệt Truyền Thông, Chu Phá Quang, hèn mọn mà giật giật khóe miệng, tầm mắt lại dời lên phía sân khấu thêm lần nữa, anh ta cũng cầm gậy huỳnh quang lên bắt đầu vẫy theo.

.......!
Phía bên kia, Thời Vũ đang đứng trong đám đông ồn ào, ngẩng đầu nhìn về phía cô bé đang ca hát tự do trên sân khấu, trong đôi mắt lạnh nhạt từ xưa đến nay, lần đầu tiên lại xuất hiện một cảm xúc mới...!cô hoang mang.

Tám giờ tối Thời Vũ đã đến sân thể dục, chen lấn trong đám người, cố chịu đựng âm thanh ồn ào nhốn nháo ở xung quanh, cố chịu đựng hết bài này lại đến bài khác được diễn trên sân khấu.

Thời Vũ cứ nghĩ giọng của những ca sĩ trên sân khấu hòa với những tiếng la hét ở khắp nơi không khác gì với tiếng quỷ khóc sói gào.

Lãng phí thời gian, ô nhiễm tinh thần.

Rất nhiều lần Thời Vũ đã muốn bỏ về, nhưng khi cô mở điện thoại ra nhìn những tin mà hôm nay Diệp Thanh Linh đã nhắn, trong lòng cô lại trào ra những cảm xúc không biết gọi tên.

Thời Vũ gắng gượng mà nhịn hai tiếng đồng hồ.

Mãi cho đến khi Diệp Thanh Linh lên sân khấu.

Trên sân khấu, Diệp Thanh Linh mặc chiếc váy đen như trong ảnh chụp, nhưng khí chất lại sắc bén hơn trong ảnh rất nhiều, đẹp tới nỗi khiến người ta không thể rời mắt.

Cô ấy nhẹ nhàng lướt qua microphone, tiếng nhiễu sóng vang lên, dưới sân khấu trở nên yên tĩnh.

Chỉ một động tác nhỏ thôi mà đã khống chế được toàn sân thể dục, dễ như trở bàn tay.

Sau đó, Diệp Thanh Linh cất tiếng hát.

Câu đầu tiên, ca từ rất nhẹ nhàng, nói thẳng ra là nó làm cho Thời Vũ cảm thấy như có một dòng điện nhỏ chạy dọc sống lưng.

Thời Vũ chưa từng nghe qua bài hát này, cô cũng không hiểu câu hát Tiếng Nhật đó nghĩa là gì, nhưng trong khoảnh khắc cô nghe được tiếng hát của Diệp Thanh Linh, cô lại không tự giác được mà bị cuốn hút vào câu chuyện được kể trong bài hát.

Câu thứ hai rất cao, cả sân thể dục như bị nổ tung, gậy huỳnh quang tựa như những cơn sóng biển cuộn trào mãnh liệt, mênh mông dao động theo sự chỉ huy của Diệp Thanh Linh.

Dưới sân, không biết ai đã nhét cho Thời Vũ hai cái gậy huỳnh quang.

Cô lo nhìn chăm chú về phía Diệp Thanh Linh đang đứng trên sân khấu, quên cả chuyện phải từ chối.

Về sau, Diệp Thanh Linh bắt đầu hát từ câu này đến câu khác, những người xem dưới sân cũng theo tiếng hát của cô, bắt đầu điên cuồng mà hò hét hết lần này đến lần khác, hai tay múa loạn xạ.

Thời Vũ nghe giọng hát của Diệp Thanh Linh, nhìn sân khấu ở đằng xa, ánh mắt lại trở nên hoang mang hơn nữa.

Trước kia, Thời Vũ đã biết Diệp Thanh Linh hát cũng không đến nỗi tệ.

Nhưng mà cô không hề nghĩ tới chuyện "không đến nỗi tệ" là tầm cỡ như thế này.

Diệp Thanh Linh đang tự do cất tiếng hát trên sân khấu tựa như một con diều hâu đang bay liệng trên bầu trời, tựa như một con sói cô độc đang chạy băng băng trên núi, tựa như con cá voi xanh tung tăng dưới đáy biển...!Và, không hề tựa như...!một con chim hoàng yến bị nhốt trong lòng...!
Hay là...!chó con của cô.

Diệp Thanh Linh đang đứng trên sân khấu đó...!không thuộc về cô.

Thậm chí, căn bản là không hề cùng một thế giới với cô.

.......!
Hát đến phần sau, tiếng hát của Diệp Thanh Linh lại trở về nét dịu dàng, sân khấu sắp hạ màn, tiếng gào thét xung quanh cũng dần dần nhỏ lại, gậy huỳnh quang còn đang uyển chuyển và lắc lư.

Cả thế giới dường như tĩnh lặng.

Bỗng nhiên, Thời Vũ lại cảm thấy trái tim lại nhói đau thêm lần nữa.

Đây là lần đầu tiên mà cô nhận thấy được thiên phú của Diệp Thanh Linh, trong lòng cô, trừ cảm thấy sợ ra còn có cả một chút chật vật.

Thời Vũ tự nhiên lại ý thức được, dường như bản thân mình đã đánh mất một thứ gì đó rất quan trọng.

Mất đi...!

A Linh của cô.

.......!
Phần trình diễn đã khép lại.

Lúc mọi người đang cất cao giọng gào thét vì Diệp Thanh Linh, Thời Vũ lại chậm rãi ngồi xổm xuống dưới, dùng tay che gương mặt, ngón tay mờ mịt mà run rẩy.

Trong đầu cô đang hồi tưởng lại những khi cô và Diệp Thanh Linh ở cạnh nhau.

Trước khi Diệp Thanh Linh mất trí nhớ, cô ấy đi theo cô, yêu cô một cách hèn mọn.

Trong mắt người con gái ấy, trừ cô ra thì dường như chẳng còn nhìn thấy thứ gì khác nữa.

Thời Vũ hưởng thụ tình yêu mà Diệp Thanh Linh trao, nhưng lại chưa bao giờ để ở trong lòng.

Mãi cho đến hôm tai nạn xe xảy ra, Diệp Thanh Linh nhào đến trước người cô, dùng tánh mạng mình để bảo vệ cô.

Lần đầu tiên cô mới ý thức được chuyện đối với cô mà nói, vị trí của Diệp Thanh Linh trong lòng cô quan trọng hơn rất nhiều, nhiều hơn những gì mà cô từng nghĩ.

Nhưng sau khi Diệp Thanh Linh mất trí, tuy là cô ấy vẫn cứ bám riết theo Thời Vũ, nũng nịu với cô, dịu dàng với cô.

Nhưng mà không hề còn sự hèn mọn như lúc trước.

Bề ngoài trông có vẻ là Diệp Thanh Linh vẫn nghe lời, nhưng thật ra bên trong đã cách cô càng ngày càng xa.

Diệp Thanh Linh...!Không yêu cô nữa.

Gân xanh nổi trên tay của Thời Vũ, hô hấp trở nên dồn dập, gần như là đang thở hổn hển.

.......!
Lúc Thời Vũ chịu đứng dậy, Diệp Thanh Linh đã hát xong cả bài, đang phất phất tay về phía khán giả, tụ cười tự tin rạng rỡ.

Ánh mắt của Thời Vũ vẫn dán chặt vào nụ cười của Diệp Thanh Linh, đôi tay đang rũ bên người còn nắm chặt gậy huỳnh quang, rõ ràng ánh mắt vẫn là lạnh lẽo, nhưng dưới đáy lại giống như có một ngọn lửa cháy bập bùng.

Thôi.

Cô tin rằng...!
Không, nhất định là cô có thể làm chú chim không chịu nghe lời như Diệp Thanh Linh bay về tổ, lần thứ hai.

Giống như hồi trước vậy.

Thời Vũ vẫn không tin, nếu Diệp Thanh Linh rời khỏi cô, cô ấy sống làm sao cho nỗi?
Phải biết rằng sáu năm trước, Diệp Thanh Linh mười sáu tuổi, cũng là do một thân một mình không sống nỗi ở Hải Thành, cho nên mới theo cô về nhà không hề do dự.

Mà bây giờ, Diệp Thanh Linh đã mất đi ký ức của sáu năm, thì sẽ tốt hơn kiểu gì được?
Khóe môi của Thời Vũ lại nở nụ cười xấu xa một chút, phát ra tiếng cười nhạo lẫn trong tiếng hoan hô hò hét của xung quanh.

.......!
"Vợợợợợ iuuuuu!"
"Diệp Thanh Linh! Vợ yêu của mình! Vợ giỏi nhất luôn á á á á á!"
"Vợ ơi mình yêu vợ hu hu hu!"
Bỗng nhiên, Thời Vũ phục hồi lại tinh thần do bị tiếng thét tê tâm liệt phế bên cạnh làm cho giật mình, cô quay đầu thì nhìn thấy một cô bé trạc tuổi hai mươi đang đứng bên cạnh, nước mắt rơi đầy mặt, hét "vợ yêu" về hướng sân khấu.

Vô cùng yêu thương chân thành.

Đuôi mắt Thời Vũ giật giật: "...?"
Trên sân khấu, Diệp Thanh Linh đã xoay người rời khỏi, cô bé bên cạnh còn nức nở không thành tiếng.

Cô bé cảm giác được ánh mắt lạ lẫm của Thời Vũ bèn nhìn về phía Thời Vũ, hít hít mũi, ngượng ngùng mà giải thích: "Huhu, lâu lắm rồi em không được nghe Thanh Linh nhà em hát, em có hơi phấn khích...!Chị gái xinh đẹp, chị có giấy không? Cho em xin một miếng với?"
Thanh Linh, nhà em?
Sắc lạnh Thời Vũ tối sầm lại chỉ trong chớp mắt, nhưng mà nhìn tới cái cô bé đang khóc tới nỗi ướt nhẹp cả mặt, cô cũng thôi không nói gì, lấy một bao khăn giấy từ trong túi ra đưa.

Cô bé cúi đầu lau nước mắt.

Thời Vũ đứng bên cạnh nhìn rất lạnh nhạt.

Trên sân khấu, MC đang công bố kết quả thi đấu của cuộc thi hôm nay, nhưng sau khi Diệp Thanh Linh hát xong thì một số người trên sân thể dục đã bắt đầu rời khỏi.


Một nhóm sinh viên đi ngang qua Thời Vũ, cô nghe loáng thoáng được cuộc nói chuyện của bọn họ:
"Ai mà dè tới chuyện đàn chị Diệp đã tốt nghiệp rồi vẫn đồng ý về hát đâu, tớ còn nghĩ là sẽ không bao giờ được nghe được chị ấy hát nữa cơ..."
"Tiết mục của đàn chị chấn động thiệt chứ, tới bây giờ tớ còn chưa bình tĩnh lại nữa."
"Tôi nổi hết cả da gà lên!"
"Ê, mấy bà nói thử coi, sau khi đàn chị tốt nghiệp xong thì làm gì? Sao mà không nghe được một chút gì về chị ấy nhể, nếu chị ấy không chịu làm ca sĩ nổi tiếng khắp thế giới thì tiếc thật đó."
"..."
"..."
Thời Vũ im lặng nghe giọng của những người xung quanh, cô cúi đầu bấm gậy huỳnh quang cho tắt sáng.

Cô nhìn nhóm sinh viên đã đi qua, ánh mắt lại lập lòe khôn tả.

Từ trước đến giờ cô chưa từng nghe Diệp Thanh Linh ca hát một cách nghiêm túc, nhưng những người đó lại vì không được nghe Diệp Thanh Linh hát mà đau khổ.

Từ trước đến giờ cô không cho phép Diệp Thanh Linh vào showbiz làm này làm kia, nhưng những người đó lại vì như thế mà tiếc nuối.

Bỗng nhiên Thời Vũ lại nhẹ nhàng bật cười.

Cũng không biết là đang cười chính mình, hay là đang cười những người đó.

.......!
Sau khi MC công bố kết quả xếp hạng, tiếng hoan hô cuối cùng trên sân thể dục cũng vang lên, sau đó rất nhiều sinh viên lại bắt đầu đi về.

Đến lúc bấy giờ, sân thể dục đã hoàn toàn trống rỗng.

Cô bé đứng trước mặt Thời Vũ cuối cùng cũng chịu lau khô nước mắt, nhìn Thời Vũ cười: "Cảm ơn khăn giấy của chị gái xinh đẹp ạ."
Cô đưa bao khăn giấy chưa dùng hết lại cho Thời Vũ, Thời Vũ không nhận, chỉ lạnh nhạt mà hỏi lại: "Cô quen Diệp Thanh Linh?"
"Quen ạ!" Cô bé gật đầu cười, nói chuyện rất lưu loát, "Hồi năm nhất em là bạn cùng phòng với Thanh Linh ạ, hai tụi em còn ở chung cả năm trời, quan hệ tốt lắm ạ.

À phải rồi, chị gái xinh đẹp, hôm nay chị cũng tới xem Thanh Linh ạ? Lúc nãy em để ý thấy phần thi đấu chị không có xem gì cả, toàn cúi đầu bấm điện thoại, cơ mà Thanh Linh vừa xuất hiện một cái là chị đã nhìn lên sân khấu."
Thời Vũ nhẹ nhàng nhíu nhíu mày, đắn đo một hồi mới gật gật đầu.

"Quả nhiên! Em cũng tới đây để xem Thanh Linh, mấy tháng rồi không gặp, em nhớ cậu ấy muốn chết luôn." Cô bé hô lên một tiếng, lời nói bắn ra như súng liên thanh, "Chị gái xinh đẹp ơi, hai cái gậy huỳnh quang chị đang cầm cũng là em nhét cho chị đó."
Thời Vũ không nghe rõ cô bé này nói cái gì, chỉ là cô hơi hoảng hốt nghĩ làm sao mà bạn cùng phòng của Diệp Thanh Linh lại nói nhiều đến vậy? Hay là mấy cô bé trạc tuổi này...! thật ra cũng ồn ào nhốn nháo, tràn đầy sức sống như thế?
Diệp Thanh Linh chưa bao giờ ồn ào trước mặt cô, ngoan ngoãn, nghe lời gần chết.

Có phải...!ở một nơi nào đó mà cô không biết, Diệp Thanh Linh cũng sẽ dùng dáng vẻ tươi sáng như thế này để đối xử với người khác không?
"À phải rồi, chị gái xinh đẹp, em tên Lý Vũ Đình, chị thì sao?" Giọng của cô bé tràn đầy sức sống, kéo Thời Vũ đang ở trên mây xuống.

"Thời Vũ." Thời Vũ lạnh nhạt nói.

Lý Vũ Đình không hề ngại với thái độ của Thời Vũ, ngược lại cô có chút tò mò mà chớp chớp mắt: "Chị Thời Vũ...!Chị là fan của Thanh Linh ạ?"
Trước kia, Diệp Thanh Linh ở trong trường cũng đủ nổi tiếng rồi, ở ngoài trường cũng tham gia một số sự kiện live.

Thời Vũ còn chưa kịp trả lời thì Lý Vũ Đình đã chốt đơn Thời Vũ là fan của Diệp Thanh Linh sau khi tham gia mấy sự kiện live, cô cười nói: "Tóm lại, Chị Thời Vũ, hôm nay em cảm ơn khăn giấy của chị nhiều lắm, nếu mà chị muốn gặp Thanh Linh thì em có thể dắt chị qua cánh gà bên kia để xem á!"
"Tôi..." Thời Vũ vừa định từ chối, nhưng lời vừa ra đến miệng đã đổi thành: "Đi thôi."
Lý Vũ Đình dẫn Thời Vũ đi ra phía sau sân khấu.

.......!
Lúc này, trên sân thể dục cũng không còn bao nhiêu người, đèn sân khấu cũng tắt, xung quanh rất ảm đạm, yên tĩnh không hề có tiếng động.

Tính của Lý Vũ Đình rất hào phóng, mãi cho đến lúc này cô mới phát hiện ra cái sự lạnh lẽo của Thời Vũ, mạnh mẽ đến kinh người.

Nhất là bây giờ chỉ còn có hai người, một trước một sau đi trên sân thể dục trống không, rõ ràng là thời tiết tối nay cũng không tệ, nhưng Lý Vũ Đình lại cảm thấy lạnh sống lưng, không thấy tự nhiên cho lắm.

Cô lơ đễnh xoay đầu một cái đã nhìn trúng ánh mắt cười nhưng không giống đang cười của Thời Vũ.

Lý Vũ Đình: "..."
Cô thấy hơi hối hận vì đã rủ Thời Vũ.

Chị gái xinh đẹp cỡ này mà mắc cái gì nhìn như khủng bố vậy trời? Mỗi cái nhăn mày hay mỗi một nụ cười như kiểu có thể giết người ta vậy.

Sao lúc cô nói chuyện lại không chú ý đến?
Bây giờ quay xe còn kịp không QAQ?
Nhưng mà lỡ đồng ý với người ta là dắt người ta đi xem Diệp Thanh Linh rồi, nói quay xe thì chắc là quay không được, chỉ có thể lặng lẽ bước nhanh thật nhanh.

Ngay lúc này, Thời Vũ lại nhẹ nhàng hỏi: "Lúc Diệp Thanh Linh ở trường, nhân duyên chắc tốt lắm nhỉ?"
Lý Vũ Đình không biết tại sao Thời Vũ lại hỏi như vậy, nhưng cô vẫn gật đầu nhẹ nhẹ: "Dạ, Thanh Linh chính là nữ thần của toàn dân, ngoại hình cậu ấy vừa xinh đẹp, thành tích học tập lại vừa tốt, tuy là tính cách của cậu ấy hơi lạnh một tí, nhưng mà thật ra là dịu dàng lắm, chơi chung với cậu ấy xong mới phát hiện ra cậu ấy cũng dở hơi lắm.

Ừm...!Tóm lại thì kiểu dù cho là nữ thần thì cậu ấy cũng không hề có khoảng cách gì với bọn em cả."
Nói đến bạn cùng phòng của mình thì Lý Vũ Đình sẽ hết sợ, miễn mở miệng ra là lại như bắn liên thanh.

"Với lại, em cảm thấy Thanh Linh lợi hại thật sự, ở trường xuất sắc thì không nói, ở ngoài trường cũng hơi bị đỉnh của chóp.

Chị Thời Vũ, chị nghe nói qua về Cô Linh chưa? Là một Utaite ở trên mạng, siêu nổi tiếng luôn, cỡ mấy triệu fans luôn."
Thời Vũ nhướng mày, ý bảo Lý Vũ Đình tiếp tục nói.

"Ờm...! Chắc là người ngoài không rành, nhưng mà trong khoa em ai cũng biết rất rõ, Cô Linh cũng chính là Diệp Thanh Linh, căn hộ mà cậu ấy mua ở trong thành phố cũng là từ tiền mà cậu ấy kiếm được từ việc ca hát trên mạng đó ạ." Lý Vũ Đình nói tiếp.

Thời Vũ lại bối rối mà nhăn mày, cô nhớ là lúc Diệp Thanh Linh bỏ nhà đi, Trương Y có nhắn cho cô, hình như có nhắc tới chuyện Diệp Thanh Linh có livestream trên mạng, ID hình như là...!Cô, Linh?
Nhưng mà Thời Vũ chỉ nghĩ là do Diệp Thanh Linh nghèo rớt mồng tơi, hết cách rồi cho nên mới phải đi hát rong, cơ bản là kiếm không được mấy đồng.

Nhưng mà bây giờ, bạn của phòng của Diệp Thanh Linh lại nói căn hộ bên kia của Diệp Thanh Linh...!là do tự cô ấy mua?
Trong nháy mắt, Thời Vũ phủ định ngay cái ý nghĩ này, nhẹ nhàng cười châm biếm.


Mấy triệu tệ đối với Thời Vũ thì chỉ là con bò rụng lông, cây me rụng lá thôi, nhưng Diệp Thanh Linh đi hát rong ở bên ngoài mà kiếm được bằng đấy tiền? Lúc cô ấy mua phòng không hề dùng đến tiền trong thẻ?
Sao mà có thể chứ.

Rất nhanh, Thời Vũ đã nhận định rằng Diệp Thanh Linh cùng lắm thì cũng là đứa nhỏ tuổi còn non và xanh lắm, y hệt như mấy đứa cậu ấm cô chiêu không học vấn, không nghề nghiệp, chỉ biết cầm đống tiền không phải của mình để khoe khoang ra bên ngoài mà thôi.

.......!
Đã đi đến chỗ hậu trường.

Sau sân khấu, ánh đèn sáng lên giữa màn đêm, Diệp Thanh Linh cũng vừa khéo mới thay quần áo xong, đang từ phòng trang điểm bước ra.

Lúc này, tuy Diệp Thanh Linh đã đổi về loại trang phục bình thường hay mặc, nhưng khí chất vẫn rất phóng khoáng hào hoa, cô buộc tóc đuôi ngựa be bé, thần thái sáng láng, mới vừa đẩy cửa bước ra đã hấp dẫn được sự chú ý của những người xung quanh.

Lúc bấy giờ, Thời Vũ còn cách Diệp Thanh Linh một đoạn, cô cứ nghĩ rằng Diệp Thanh Linh sẽ nhìn đến cô đầu tiên.

Nhưng không hề.

Sau khi Diệp Thanh Linh bước ra ngoài, cô ấy không hề nhìn về hướng cô một cái nào, đã vậy còn lập tức chạy về phía khác.

Lúc này, Thời Vũ mới thấy được một cô bé dáng người khá thấp đang đứng trước cửa phòng trang điểm.

Diệp Thanh Linh phấn khích mà lon ton chạy tới trước mặt cô bé đó, nhoẻn miệng cười ôm lấy cô bé.

Thời Vũ thấy cô bé đó có chút quen mắt, hình như là tuần trước lúc cô đến trường đón Diệp Thanh Linh, cũng là cô bé trên này đang đứng bên cạnh của Diệp Thanh Linh.

Hình như hôm đó ăn cơm xong, Diệp Thanh Linh có nhắc với cô, cô bé đó tên là Hoàng...!Hoàng cái gì nhỉ?
Thời Vũ không nhớ rõ.

Sau khi Diệp Thanh Linh cùng cô bé thấp thấp đó ôm nhau xong, cô ấy lại bắt tay một người đàn ông có mái tóc dài, nhìn có vẻ nho nhã nhưng vừa thấy thì đã cảm giác anh ta là kiểu sói đội lốt cừu.

Cả người anh ta, từ trên xuống dưới đều toàn là hàng hiệu, Thời Vũ liếc mắt một cái thôi thì trong lòng đã có kết luận: anh ta là một tên công tử bột thích ra đường tán gái.

Xem cách ba người họ nói chuyện với nhau, chắc là cái cô bé thấp thấp đó đang giới thiệu người nam nọ cho Diệp Thanh Linh, nhưng mà xui thay Diệp Thanh Linh lại quá ngốc nghếch, không có chút đề phòng nào, cứ nhìn người nam kia mà cười xán lạn.

Sắc mặt Thời Vũ càng ngày càng tối sầm xuống, cũng may là trước khi cô cho nổ tung cái chỗ này lên thì Lý Vũ Đình đã phất tay, lớn tiếng hét: "Thanh Linhhhh! Thanh Linh mình ở đây!"
Diệp Thanh Linh quay đầu nhìn qua, lướt qua Lý Vũ Đình, cô nhíu nhíu mày bối rối, nhưng sau khi thấy Thời Vũ đang đứng bên cạnh thì đôi mắt của cô lại sáng rực lên.

Sáng hơn ban nãy gấp trăm nghìn lần.

Sự kiêu ngạo bỗng nhiên biến mất, Diệp Thanh Linh bây giờ như một chút chó con ngốc nghếch đang cười, đột nhiên chạy về phía Thời Vũ: "Chị Thời!"
Ngay sau đó, Diệp Thanh Linh nhảy vào lòng ngực của Thời Vũ, thiếu điều muốn đu trên người cô ấy.

Thời Vũ loạng choạng đứng không vững, lui về sau mấy bước.

Cảm giác được tinh thần phấn chấn tràn ngập trên người cô bé, khói mù trong mắt Thời Vũ cũng tan hết, nhưng cô ấy vẫn như đang dỗi mà nhíu nhíu mày, tức giận vỗ vỗ lưng của Diệp Thanh Linh:
"Em làm gì đây? Buông ra."
Diệp Thanh Linh mặc kệ, cứ ôm chặt cô, ngửa đầu cười ngọt ngào với Thời Vũ: "Chị Thời, thì ra là chị tới xem em hát."
Thời Vũ nhẹ nhàng "xì" một tiếng.

"Chị Thời ơi..." Bỗng nhiên, Diệp Thanh Linh kề sát vào lỗ tai Thời Vũ, thở ra một hơi nóng ấm khiến cho cơ thể của Thời Vũ nhẹ nhàng run rẩy.

Tư thế mà hai người ôm nay lúc này, vừa nhìn qua sẽ thấy rất giống như Diệp Thanh Linh đang công khai mà hôn tai cô, rất thân mật.

Nhưng mà câu nói tiếp theo của Diệp Thanh Linh vừa thốt ra, hứng thú trong lòng Thời Vũ cũng chẳng còn một xíu nào.

"Chị Thời, bên cạnh là ai thế?" Diệp Thanh Linh lén lút hỏi thầm thì.

"Bên cạnh" mà Diệp Thanh Linh nói, ý là đang hỏi về Lý Vũ Đình.

Thời Vũ lập tức hoàn hồn, nhận ra chuyện Diệp Thanh Linh cố ý ôm chặt lấy cô là do Diệp Thanh Linh không nhớ ra Lý Vũ Đình, sợ xấu hổ, cũng vừa may là cô ấy đi chung với cô nên mới ôm cô thật lâu, không chịu buông ra.

Thì ra là đang câu giờ.

Thời Vũ nhướng mày, lạnh nhạt phun ra hai chữ: "Đoán xem?"
"Chị Thời~" Giọng của Diệp Thanh Linh lập tức mềm mại, tựa như đang nũng nịu.

Cô ôm Thời Vũ chặt hơn nữa, giống như sắp cắn vành tai Thời Vũ, ngón tay cũng vuốt ve nhè nhẹ sống lưng của cô ấy.

Cả người Thời Vũ cứng đờ, hít sâu một hơi.

Cô ngước mắt lên, vừa khéo thấy được cô bé thấp thấp và người nam đang đứng không xa cũng nhìn về phía này, cô bé thấp thấp đó kinh ngạc mà nhíu nhíu mày, ánh mắt đột nhiên buồn rầu, người nam cũng tỏ vẻ rất tò mò.

Lý Vũ Đình cũng không nghĩ tới chuyện hai người họ thế mà lại quen biết nhau, không thể tin nổi mà mở to mắt.

Không biết tại sao, trong lòng Thời Vũ lại có cảm giác sảng khoái thật hèn mọn.

Cô cong môi, nghiêng đầu nói với Diệp Thanh Linh: "Đó là bạn cùng phòng của em, Lý Vũ Đình."
Diệp Thanh Linh bỗng nhiên ngẩng đầu cười.

Khoảnh khắc ấy, tư thế của hai người giống như đang hôn môi.

- ------
Lời của tác giả:
Hê hê, món khai vị đầu tiên của Thời Cẩu đã được dọn lên~ Món chính và món tráng miệng còn đang được chuẩn bị, xin mời quý vị khách quý từ từ thưởng thức~.