Cầu Mà Không Được

Chương 30: 30 Sơn Khuyển 29



"Năn nỉ chị đó."
Đối diện với vẻ mặt ngây thơ vô tội của Diệp Thanh Linh khiến cho Thời Vũ muốn giận cũng không giận được.
Cô không trả lời lại câu hỏi của Diệp Thanh Linh mà chỉ cười nhạo rồi hỏi ngược lại: "Vậy em nói thử xem em hát được bài nào?"
Nếu là lúc trước, sau khi nghe được câu hỏi này, Diệp Thanh Linh nhất định có thể đoán ra được Thời Vũ đang không vui, cô sẽ ngoan ngoãn mà lắc đầu nói rằng mình không biết hát, rồi lại thuận theo thái độ của Thời Vũ để đổi đề tài.
Bây giờ đã khác, tuy Diệp Thanh Linh có hơi sợ hãi nhưng cô chẳng những không lắc đầu, ngược lại đôi mắt của cô còn sáng lên, nhẹ giọng cười: "Chị Thời, chị muốn nghe em hát ạ?"
Thời Vũ: "..."
Cảm giác như kiểu nước đổ lá môn.
"Chị Thời, em biết hát sơn ca ở chỗ em sống á, chị muốn nghe không?" Diệp Thanh Linh dùng chất giọng ngọt như mía lùi để hỏi, Thời Vũ chưa kịp trả lời thì Diệp Thanh Linh đã lấy remote để bấm tạm dừng chương trình, tiếng hát trên TV ngừng lại, giọng của cô ấy lại nhẹ nhàng cất lên.
Tiếng hát du dương lan rộng ra khắp phòng, tầng tầng lớp lớp như những cơn sóng biển.
Diệp Thanh Linh đổi giọng, một mình cô hát cả vai nam lẫn nữ, âm thanh khi thì ngọt ngào dịu nhẹ, khi thì trầm khàn.
Đây là lần đầu tiên mà Thời Vũ nghiêm túc nghe Diệp Thanh Linh hát, cũng là lần đầu tiên mà cô nhận ra, thì ra Diệp Thanh Linh ca...!Hay đến như vậy.

Cô không muốn thừa nhận rằng bản thân mình thực sự bị hấp dẫn bởi tiếng hát của Diệp Thanh Linh.
Bỗng nhiên, tiếng ca im bặt, Diệp Thanh Linh cau màu nghiêng đầu, yếu ớt thốt ra một tiếng "Oa".
"A Linh?" Thời Vũ gọi một tiếng.
"Không có gì..." Diệp Thanh Linh cười ngây ngô, "Lúc nãy hát em hơi dùng sức, đau đầu."
Diệp Thanh Linh mới bị đụng vào đầu, nói chuyện lớn một chút thôi đã cảm thấy khó chịu, huống chi là ca hát.
Thời Vũ cười một tiếng rồi lại vươn tay: "Chị xoa xoa cho em nhé?"
Diệp Thanh Linh không nói chuyện, cô nhắm mắt lại, ngoan ngoãn cọ cọ đầu lại gần.
Thời Vũ máy móc mà giúp cô xoa xoa huyệt thái dương, động tác rất nhẹ nhàng.
Diệp Thanh Linh cảm thấy huyệt thái dương của mình hơi tê dại, lại cảm thấy có chút lành lạnh, theo bản năng, cô muốn cọ cọ về trước một tí nữa, để Thời Vũ sờ sờ gương mặt mình.

Đến lúc này, Diệp Thanh Linh mới tin tưởng chuyện lúc cô chưa mất trí nhớ thì Thời Vũ đối xử với cô rất tốt, nuôi cô lớn, xem cô như em gái ruột, vì nếu không, cơ thể cô cũng không thể nào có cái bản năng muốn làm nũng như này được.
Đơn giản ấn ấn một hồi, Thời Vũ rời tay đi.
Lúc này, Diệp Thanh Linh cũng mở mắt ra, đối diện với ánh mắt đang gần trong gang tấc của Thời Vũ.

Tầm mắt dời xuống một chút là cánh môi anh đào xinh xắn, bên trên còn có một chút nước bọt óng ánh, làm cho người ta không hiểu tại sao lại muốn rướn người lên để nhẹ nhàng mà liếm liếm.
Ngón tay vừa mới dời đi của Thời Vũ lại nhẹ nhàng phủ lên, mơn trớn sườn mặt của Diệp Thanh Linh, mang đến một chút cảm giác tê ngứa.
Bỗng nhiên, không khí giữa hai người lại trở nên là lạ.
Ánh mắt của Diệp Thanh Linh biến thành mơ màng, cắn môi nhè nhẹ.
"Thùng thùng thùng." Cửa phòng đột nhiên bị gõ.
Diệp Thanh Linh hết cả hồn, nhìn qua hướng cửa một cái rồi ngồi thẳng dậy, Thời Vũ cũng lui về: "Mời vào?"
"Sếp Thời, đây là cơm chiều của thư ký Diệp, đồ dùng sinh hoạt tôi cũng đã mua xong rồi." Trương Y cầm túi lớn túi nhỏ đi đến, phía sau lưng còn có thêm một cô điều dưỡng, tay của cô này cũng cầm đầy đồ đạc.
"Đồ ăn cứ để ở đây, sắp xếp lại đồ đạc trước đã." Thời Vũ chỉ lên bàn giường bệnh, nhàn nhạt mà nói.
"Được, sếp Thời." Trương Y đặt đồ ăn lên bàn, dịu dàng nhìn Diệp Thanh Linh cười cười, "Thư ký Tiểu Diệp, mấy ngày nay sếp Thời lo cho em gần chết, em tỉnh lại nhanh như vậy thì may quá."
Diệp Thanh Linh không nhớ ra Trương Y, chớp chớp mắt tỏ vẻ bối rối, nhưng rất nhanh đã mỉm cười ngọt ngào nhìn cô ấy.
Thời Vũ đang ngồi bên cạnh bỗng dưng xụ mặt: "Không phải em đói bụng à? Ăn cơm thôi."
"Ò..." Diệp Thanh Linh phục hồi lại tinh thần, dùng cánh tay phải ít bị thương hơn để mở hộp giữ ấm ra, động tác rất vụng về, Thời Vũ không thèm nói tiếng nào, phủi tay cô ra, giúp cô mở nắp hộp.
Mùi thơm đồ ăn lan tràn khắp phòng.
Một chén cơm dẻo cùng một chén canh xương hầm, phần thịt heo mềm mềm được bầm nhỏ phối với nước canh, mùi vị vừa ngọt thanh lại không ngán.
Hồi Diệp Thanh Linh còn trên núi, cô chưa bao giờ được ăn một chén canh hầm nào mà ngon như vậy, đôi mắt vừa thấy đã sáng rực lên, vừa định duỗi tay ra lấy muỗng thì lại bị Thời Vũ đánh thêm một cái nữa.
"Ọt ọt." Bụng của Diệp Thanh Linh lại gào lên hai tiếng, cô ấm ức mà nhìn Thời Vũ, "Chị Thời, em đói."
Thời Vũ bật cười: "Không phải chị không cho em ăn."

"Vậy em..." Diệp Thanh Linh vừa định giơ tay ra nhưng lại không dám nhúc nhích.
Không nghĩ tới, Thời Vũ lại tự mình cầm muỗng lên, múc một muỗng canh xương hầm, lấy thêm mấy miếng thịt băm rồi đưa đến miệng của Diệp Thanh Linh: "Há miệng."
Diệp Thanh Linh tuy còn đang ngơ ngác nhưng vẫn rất nghe lời, há miệng ra.
"Tay em còn đang bị thương mà, chị đút cho em ăn." Lúc này, Thời Vũ mới nói, cô nhìn biểu cảm của Diệp Thanh Linh, muốn nhìn ra một chút cảm kích trong đó.
Nhưng mà một muỗng canh vừa mới nuốt xuống bụng thì đúng là Diệp Thanh Linh có cảm động muốn rớt nước mắt, lại không phải cảm động Thời Vũ, mà là cảm động với chén canh: "U là chời...!Ăn quá ngon! Chị Thời, trước đến giờ em chưa bao giờ mà ăn được chén canh nào mà ngon như vậy!"
Thời Vũ: "...?"
Mặt Thời Vũ bỗng sượng trân, cô nhìn thấy biểu cảm như thằng quý tử ngốc nghếch con ông đại gia của Diệp Thanh Linh lại thôi, cố gắng nhịn xuống sự bất mãn trong lòng, nặn ra một nụ cười lạnh lùng: "Vậy ăn nhiều chút."
Diệp Thanh Linh không hề nhận ra những biến hóa trong cảm xúc của Thời Vũ, gật đầu hạnh phúc.
Tuy trong lòng của Thời Vũ không vui, nhưng cũng không nỡ để Diệp Thanh Linh đang bị thương còn phải tự ăn cơm, đút từng muỗng từng muỗng một cho đến khi cô ấy no.
Ăn cho đến khi hộp cơm không còn sót lại hạt nào, Diệp Thanh Linh mới nheo nheo mắt, tay phải gian nan mà động đậy, ôm lấy ngón tay út của Thời Vũ, nũng nịu theo bản năng, nói: "Chị Thời, chị tốt quá đi."
Thời Vũ cười nhạt một cái, cố kiềm chế để không búng trán của Diệp Thanh Linh: "Chó con, em làm sao mà ăn được nhiều thế hả?"
"Bởi vì ăn rất ngon ạ." Diệp Thanh Linh hạnh phúc đến nheo cả mắt lại, ngửa đầu cười ngốc nghếch, "Trước giờ em chưa được ăn bữa nào mà ngon như vậy, cũng chưa từng ăn no đến thế.

Chị Thời, chị tốt xử với em thật là tốt quá đi mất."
Thời Vũ ngây ra, những ký ức của sáu năm xa xôi lại bỗng nhiên hiện về.
Sáu năm trước, vào đêm đầu tiên mà Diệp Thanh Linh được Thời Vũ nhặt về nhà, Thời Vũ nhờ dì Liễu tiện tay làm một chút đồ ăn cho Diệp Thanh Linh.

Lúc ấy, Thời Vũ cũng hơi đói nên ngồi ở phía đối diện, ăn cùng với Diệp Thanh Linh.
Cô bé đen nhẻm như hòn than run rẩy nhìn đống đồ ăn trước mặt, một xíu âm thanh cũng không dám phát ra, chỉ dám he hé miệng để ăn từng chút một rồi lại ngước ngước mắt lên nhìn sắc mặt của Thời Vũ.

Rõ ràng là cô bé rất đói bụng nhưng lại chẳng dám ăn nhiều, sợ Thời Vũ ghét bỏ.
Thời Vũ đặt đũa lên bàn phát ra một tiếng "cạch", nhìn qua đối diện: "Em ăn cơm của em, nhìn tôi làm gì?"
"Em..." Diệp Thanh Linh sợ đến nỗi co rụt lại.
Mặt Thời Vũ không chút biểu cảm, cười khẽ, cô đẩy vài món lại trước mặt Diệp Thanh Linh, động tác cũng không gọi là dịu dàng cho lắm, có vài giọt nước canh còn sóng sánh ra ngoài.
"Miệng ở trên người em, em không ăn thì cũng tự em đói, xem tôi thì có ích gì đâu?" Thời Vũ cười nhạo.
Cô cho rằng hòn than trước mặt sẽ run rẩy lập cập, nhưng mà không hề, lông mi của Diệp Thanh Linh chỉ hơi nhúc nhích một chút rồi lại vùi đầu vào ăn cơm thật nhanh.
Sau khi ăn cơm xong, Thời Vũ nhờ dì Liễu dắt Diệp Thanh Linh lên lầu ba, cô vừa định bước đi thì tự nhiên Diệp Thanh Linh lại đánh bạo mà kéo cổ tay áo của cô.
"Chị ơi, cảm ơn chị...! Chị đối xử với em thật tốt." Diệp Thanh Linh vẫn cúi đầu không dám nhìn Thời Vũ, đôi bàn tay đang nắm lấy cổ tay áo cũng run nhè nhẹ, nhưng giọng nói cũng không đến nỗi như muỗi kêu, Thời Vũ vẫn còn nghe được cả câu.
Thời Vũ thở một tiếng rồi nhẹ nhàng rụt tay áo lại, Diệp Thanh Linh cũng rất hiểu chuyện, buông tay ra.
Thời Vũ vươn tay xoa xoa đỉnh đầu đen nhẻm của Diệp Thanh Linh, giống như đang an ủi.
Bỗng nhiên lại bị xoa đầu nên hòn than be bé này vừa nhìn thôi đã biết đang rất căng thẳng, lo lắng tới độ sắp khóc tới nơi.
.......
Thời Vũ phục hồi tinh thần lại, cô nhìn nụ cười ngây thơ chân thành của Diệp Thanh Linh lúc này, trong lòng không biết sao lại thấy hụt hẫng.
Ký ức hiện tại của Diệp Thanh Linh là khoảng thời gian trước khi em ấy đến thành phố.

Nhưng mà sáu năm về trước, lúc mình nhặt được Diệp Thanh Linh thì em ấy cũng đã đến đây được một tháng.

Vậy cuối cùng trong một tháng này em ấy đã trải qua những gì, điều gì mới có thể biến một người ngây ngô như một con thú nhỏ như hiện tại, biến thành một người chỉ biết vâng vâng dạ dạ trước mặt mình, biến thành một hòn than đen nhẻm rõ ràng là đói sắp không chịu nổi mà ngay cả cơm cũng không dám ăn?
Thời Vũ không có cơ hội để nghĩ nhiều nữa vì lúc này Diệp Thanh Linh đang phấn khích mà giật giật góc áo của cô, vẻ mặt mong chờ, nhìn cô: "Chị Thời, tụi mình xem show tiếp nhé?"
Thời Vũ thuận miệng đồng ý, Diệp Thanh Linh vui vẻ bấm nút tiếp tục.
Lúc này, Thời Vũ không làm việc nữa, cô ngồi vào bên cạnh Diệp Thanh Linh để cùng cô ấy xem hết chương trình.
Tổng cộng mười sáu ca sĩ, mỗi một người đều có phong cách rất riêng, Thời Vũ không phải là người trong ngành công nghiệp âm nhạc nên cô không nghe ra được sự khác biệt, nhưng khi cô nghe những tiếng ngâm nga của Diệp Thanh Linh qua từng bài hát, cô lại cảm thấy...
Hình như...!Cái chương trình này...!Cũng không đến nỗi khó coi.
Đến phần cuối cùng, khi danh sách các tuyển thủ vào vòng trong được đọc lên, Diệp Thanh Linh vui tới nỗi định vỗ tay, ai ngờ đến đó mới nhớ tới chuyện tay mình còn đang bị thương, đau tới nỗi vừa gào lên "Oa oa" vừa dùng cái tay ít đau hơn để đập lên giường.

"...Ngốc." Thời Vũ mỉm cười.
Tự nhiên Thời Vũ lại hiểu ra tại sao có nhiều người lại thích showbiz, cứ cắm đầu cắm cổ vào xem mấy chương trình chiếu trên TV và internet, mấy thứ này nếu nói để giải trí thì thật ra cũng không tồi.
Nhưng cũng chỉ dừng lại ở mức giải trí.
Những người trên sân khấu, cũng chỉ là xướng ca vô loài.
Diệp Thanh Linh nhìn thấy ngọn lửa được phun ra trên sân khấu để kích thích mọi người thì ánh mắt cũng sáng rực, đôi môi hơi mở ra, chữ hạnh phúc thiếu điều viết lên trên mặt.

Ý cười trên khóe môi bị Thời Vũ giấu đi, cô lấy lại remote rồi tắt TV: "Bây giờ trễ rồi, tới giờ phải đi ngủ rồi đó."
"Ai ạ?" Diệp Thanh Linh ngơ ngác, "Em còn chưa..."
Chữ "buồn ngủ" còn chưa kịp nói ra thì Thời Vũ đã gọi cô điều dưỡng đến để đỡ Diệp Thanh Linh đi rửa mặt.
Diệp Thanh Linh cúi đầu buồn rầu, không nói chuyện.

Sau khi ngoan ngoãn rửa mặt, cô về lại chỗ cũ thì thấy Thời Vũ đang đeo laptop chuẩn bị rời đi, chân cô còn đang bị thương nên chỉ có thể ngạc nhiên mà nhảy nhảy lên phía trước: "Chị Thời? Chị phải đi rồi ạ?"
"Ừm." Thời Vũ gật đầu nhè nhẹ.
Thời Vũ đã ở bệnh viện canh Diệp Thanh Linh một ngày một đêm nên đến bây giờ cũng chưa nghỉ ngơi, nếu bây giờ Diệp Thanh Linh đã tỉnh, cô điều dưỡng cũng tới rồi, Thời Vũ nghĩ cô cũng không cần phải ở lại làm gì.
Diệp Thanh Linh đứng hình tại chỗ, kinh ngạc giật giật môi nhưng không hề phát ra chút âm thanh nào.

Con ngươi long lanh vẫn cứ nhìn chằm chằm Thời Vũ, nhìn rất chi là đáng thương.
"Chị Thời ơi..." Diệp Thanh Linh nhảy về phía trước thêm mấy bước nhỏ, "Chị đi rồi, em sợ lắm."
Thời Vũ không đáp lại mà chỉ hơi nhướng nhướng mày.
Giọng của Diệp Thanh Linh nhỏ như tiếng muỗi kêu: "Em...!Em chỉ nhận ra chị thôi."
Cô cúi đầu, cắn môi thật chặt, mái tóc bù xù còn đang xõa tung.
Hình ảnh Diệp Thanh Linh khổ sở cúi gầm mặt như thế này trong mắt Thời Vũ dần dần hòa hợp với hòn than đen nhẻm của sáu năm về trước.
"À..." Thời Vũ bỗng nhẹ nhàng cười một tiếng.
Cũng phải, cho dù đang mất trí nhớ thì Diệp Thanh Linh vẫn là Diệp Thanh Linh, vẫn còn là chú chó hoang mà cô nhặt về, là chú chim hoàng yến trong lòng bàn tay cô cơ mà.

Diệp Thanh Linh làm sao mà rời xa cô được?
Thời Vũ bước đến bên cạnh Diệp Thanh Linh, giúp cô ấy vén tóc, ngón tay ngả ngớn mà mơn trớn khuôn mặt cô ấy, giọng nói suy tư: "Muốn chị ở lại với em?"
"Năn nỉ chị đi, Diệp Thanh Linh, chó con."
Diệp Thanh Linh không hề để ý tới ngữ khí ác liệt của Thời Vũ, cô nũng nịu, mềm mại nói: "Chị Thời, năn nỉ chị đó."
Cô ngước mắt, len lén nhìn sắc mặt của Thời Vũ, sau khi thấy Thời Vũ gật đầu nhẹ nhẹ, cô vui đến nỗi nếu trên người cô không bị thương thì chắc bây giờ cô đã ôm Thời Vũ lên xoay vòng vòng rồi.
"Chị Thời, chị thật tốt!" Diệp Thanh Linh phấn khích hô lên.
Thời Vũ vốn đang nhíu nhíu mày, lúc này đã thả lỏng lại: "..."
Rõ ràng là Diệp Thanh Linh bây giờ và trước kia vẫn ngoan y hệt, nhưng không hiểu sao cô vẫn cảm thấy có gì đó không đúng ở đây.
.......
Diệp Thanh Linh chui vào chăn trên giường bệnh, Thời Vũ vẫn còn đứng bên cạnh, nhíu nhíu mày.
Diệp Thanh Linh nhẹ giọng gọi: "Chị Thời ơi?"
Cô thấy Thời Vũ không phải đang nhìn cô mà là nhìn về phía sô pha và giường ở bên kia.

Cô điều dưỡng đang ngủ trên sô pha còn giường phụ bên cạnh còn trống, nhưng mà quan sát sắc mặt Thời Vũ thì có vẻ cô ấy không muốn ngủ bên giường đó cho lắm.
Diệp Thanh Linh cảm thấy Thời Vũ rất xem trọng sự riêng tư, cô ấy không thích người lạ ở gần mình quá.
Diệp Thanh Linh nhích về một bên của giường bệnh, thử xốc chăn lên: "Chị Thời ơi, chị ngủ với em nhé?"
Thời Vũ lúc này mới giật mình nhìn lại, ánh mắt nhìn cái chăn đang được xốc lên, cụp mắt suy nghĩ một hồi: "Được."

Diệp Thanh Linh nhoẻn miệng cười.
Lên giường, tắt đèn, phòng bệnh đột nhiên lại chìm vào trong bóng tối, trên sàn chỉ còn một chút ánh sáng trắng nhạt như trộn lẫn với một chút màu xanh thẫm do đèn từ ngoài hành lang chiếu vào, nó rọi trên đất trông thật thảm đạm, nhìn có chút quỷ dị.
Diệp Thanh Linh là con nhóc lớn lên trong rừng núi, cô không sợ quỷ, tối thì lại càng không sợ.

Nhưng thấy ánh sáng quỷ dị như vậy lại khiến cô thấy có chút rầu rĩ.
Cô nhớ đến con chó to to ở trên núi.
Có đôi khi, nếu nhóm một chút lửa trong rừng thì sẽ thấy được cái ánh sáng xanh xanh quỷ dị trong mắt nó và đồng loại.
Sau khi mẹ mất thì bọn nó cũng trở thành người thân duy nhất của Diệp Thanh Linh.
Nhưng bây giờ, chỉ có cô, một thân một mình đến thành phố cách cả nghìn dặm, cả người đều bị thương phải nằm trong bệnh viện.
Diệp Thanh Linh thấy mình rất cô độc.
Bỗng nhiên, cô nghe được tiếng hít thở nhè nhẹ phát ra từ người nằm bên cạnh, đã gần hai ngày trời Thời Vũ ăn không ngon ngủ không yên rồi, hiện tại đã rất mệt, gần như là lưng vừa chạm giường đã ngủ mất, nhịp thở chậm rãi, đều đều.
Diệp Thanh Linh sờ sờ trong chăn, dùng tay phải nắm lấy tay của Thời Vũ.

Trong lúc ngủ mơ, Thời Vũ hơi cứng lại một chút rồi theo bản năng mà đan ngón tay vào tay cô.
Diệp Thanh Linh tròn mắt nhìn lên trần nhà, sự rầu rĩ trong mắt cũng dần tản đi.
Tuy cô không nhớ được cái gì, nhưng bên người cô còn có một người chị đã ở bên cạnh cô suốt sáu năm.

Cô còn có người nhà, cô không hề cô độc.
.......
Sáng sớm tỉnh giấc.
Thời Vũ vừa mở mắt và ý thức cũng dần dần tỉnh táo lại thì đã chú ý đến hai bàn tay đang nắm chặt lấy nhau của cô và Diệp Thanh Linh.
Diệp Thanh Linh vẫn đang ngủ rất say, còn phát ra tiếng ngáy khò khè bé xíu, vẻ mặt lúc ngủ cũng mang theo nét cười ngây thơ và hồn nhiên, đáng yêu thật.
Thời Vũ chỉ nhìn một cái rồi rút tay từ trong chăn về, động tác rất nhẹ nhàng nhưng Diệp Thanh Linh vẫn bừng tỉnh.

Diệp Thanh Linh ngáp một cái, bởi vì còn đang say ngủ nên trong mắt toàn là hơi nước rất mông lung, ánh mắt cô ấy dần dần hướng về Thời Vũ, ngắm nhìn Thời Vũ một hồi rồi dịu dàng nở nụ cười với cô: "Chị Thời, buổi sáng tốt lành."
Trong giây phút ấy, trái tim của Thời Vũ bỗng nhiên lại đập nhanh như đánh trống, ánh mắt cô đặt trên đôi môi mềm mại của Diệp Thanh Linh, chỉ dừng lại một chút thôi mà cổ họng cũng cảm thấy khô khốc.

Thời Vũ không đáp lời, thiếu điều leo xuống giường ngay lắp tự rồi chạy vào nhà vệ sinh để xối nước lạnh lên mặt mấy lần, đến lúc này thì trái tim đang đập thình thịch mới dần điều hòa lại.
Diệp Thanh Linh nhìn bóng dáng như chạy trối chết của Thời Vũ, chớp chớp mắt hoang mang: "...Oa?"
.......
Sau khi rửa mặt, ăn cơm sáng xong thì Diệp Thanh Linh lại đi kiểm tra một lượt với bác sĩ rồi mới về lại phòng bệnh để truyền dịch.
Diệp Thanh Linh uất ức đáng thương mà duỗi cánh tay phải cho các cô điều dưỡng cầm, để các cô mân mê một hồi, Diệp Thanh Linh không sợ đau nhưng cô vẫn cảm thấy không được vui cho lắm nên chu chu môi.
Các cô điều dưỡng biết Diệp Thanh Linh mất trí nhớ nên cứ đối xử với cô như một cô bé mười sáu tuổi, rất có kiên nhẫn, mỗi người nói một câu để chọc cô cười.

Thời Vũ từ nãy giờ vẫn ngồi ở bên cạnh, lạnh lùng nhìn.
Rất nhanh đã ghim kim vào xong, biểu cảm đáng thương khổ sở của Diệp Thanh Linh cũng biến mất dạng, nghiêng đầu cười nhìn các cô điều dưỡng: "Cảm ơn các chị ạ."
"Úi chà, cái con bé này miệng ngọt như mía lùi, đã vậy còn xinh xắn nữa." Một cô điều dưỡng chọc ghẹo nói, "Chờ bé khôi phục trí nhớ rồi cô đăng ký gả con gái cô cho con à nghen."
Diệp Thanh Linh bối rối mà nghiêng nghiêng đầu, trong não tự nhiên xẹt qua khái niệm của Luật hôn nhân đồng tính, cho nên cô lại nhìn về phía cô điều dưỡng mà nhoẻn miệng cười ngọt ngào.
Các cô điều dưỡng đã rời đi, phòng bệnh lại yên tĩnh trở lại.
Thời Vũ ngồi bên cạnh, sắc mặt càng ngày càng tối sầm lại.

Ngay lúc này, Diệp Thanh Linh lại duỗi đôi bàn tay đang bị ghim kim ra trước mặt Thời Vũ, giọng nói mềm như bông: "Chị Thời ơi, đau, thổi thổi."
Thời Vũ: "..."
Tuy Thời Vũ cười nhạo, nhưng vô vẫn làm động tác thổi thổi.
Mặt mày Diệp Thanh Linh lập tức trở nên hớn ha hớn hở: "Hết đau rồi, cảm ơn chị Thời."
"Trẻ con." Thời Vũ không phát hiện ra bản thân cô cũng thích trò này.
Thời Vũ tiếp tục làm việc nghiêm túc, Diệp Thanh Linh im lặng ngồi bên cạnh vô cùng ngoan ngoãn, không mở TV cũng không quấy rầy cô, chỉ dùng đôi mắt đen láy, lâu lâu lại đảo đảo một cái, nhìn góc nghiêng của Thời Vũ rất chăm chú rồi ngẩn ngơ.
Thời Vũ không để ý, vừa quay đầu đã đối diện với đôi mắt long lanh của cô ấy.
Diệp Thanh Linh lập tức nhoẻn miệng cười, vừa mềm lại vừa ngọt.
Lặp đi lặp lại mấy lần, chiếc tai đang ẩn sau mấy sợi tóc của Thời Vũ cũng trở nên ửng đỏ, đến giờ cô mới nhớ ra một chuyện, lấy điện thoại từ trong túi ra đưa cho Diệp Thanh Linh: "Này."
Diệp Thanh Linh tò mò cầm lấy.

"Điện thoại của em bị hư hôm tai nạn rồi, hôm qua Trương Y mới đi mua cái mới, vẫn là số cũ." Thời Vũ nhẹ nhàng nói, "Em biết dùng không?"
Diệp Thanh Linh cầm điện thoại lên bằng hai ngón tay, nhìn tới nhìn lui một hồi: "Chắc là biết ạ."
"Vậy em tự chơi điện thoại đi nhé, đừng có nhìn chị nữa." Thời Vũ tiếp tục làm việc.
Diệp Thanh Linh nhẹ nhàng "A" một tiếng, đặt điện thoại lên đầu gối mình rồi mở nó ra bằng một tay.
Lần đầu khởi động của điện thoại mới, đăng ký, cài đặt giao diện cũng tốn một ít thời gian, Diệp Thanh Linh nhìn đống chữ trên điện thoại, bối rối giật giật, nhưng rất nhanh thì trong đầu đã hiện lên một số thông tin.
Ban đầu, động tác tay của Diệp Thanh Linh còn hơi lạ lẫm, nhưng sau một xíu thời gian đã hết, chỉnh giao diện và tải các phần mềm về rất thuần thục.
Mạng ở bệnh viện không được tốt lắm, khi đang chờ tải phần mềm thì Diệp Thanh Linh lại len lén nhìn về phía Thời Vũ, nhưng cô nhớ lời Thời Vũ dặn không được nhìn nữa nên cũng hơi chột dạ mà dời mắt đi, cô mở camera ra rồi nhìn Thời Vũ qua màn hình điện thoại.
Thời Vũ thật sự rất đẹp, đặc biệt là khi xõa tóc xoăn ra, một nửa khuôn mặt tinh xảo bị che khuất, chỉ lộ ra chóp mũi trông xinh xắn vô cùng, đường cong của khuôn cằm cũng chỉ thấy được một ít, đẹp đến nỗi không nói nên lời.
Thời Vũ vẫn đang nhìn màn hình máy tính rất chăm chú, cả người cũng thiếu một chút sự lạnh lùng làm Diệp Thanh Linh sợ hãi, lại nhiều thêm một chút sự dịu dàng khôn tả.
Diệp Thanh Linh liếm liếm môi, không biết trời xui đất khiến sao mà lại bấm trúng nút chụp ảnh.
Tiếng "tách" vang lên.
Diệp Thanh Linh: "!!!"
Cô quên tắt âm điện thoại!
Thời Vũ lập tức nhìn qua, vẻ mặt lạnh băng: "Em chụp tôi?"
Diệp Thanh Linh sợ tới nỗi rùng mình một cái, điện thoại cũng trượt từ đồi gối xuống bụng.
Thời Vũ vươn tay, mất kiên nhẫn nói: "Đưa điện thoại cho tôi."
Ai mà ngờ một Diệp Thanh Linh sợ cô như chim cút thế mà bây giờ lại chẳng những không ngoan ngoãn nộp điện thoại cho cô, lại còn phản xạ rất nhanh, giấu điện thoại đi, ngẩng đầu lên, bày ra một tư thể như kiểu anh dũng hy sinh: "Không! Không đưa!"
Thời Vũ: "..."
Nhớ lại lời bác sĩ dặn phải cưng chiều Diệp Thanh Linh, Thời Vũ nỗ lực hết sức để đè lại sự tức giận, "dịu dàng" cười: "Cho chị xem ảnh đi mà."
Diệp Thanh Linh run lẩy bẩy mà bấm vào ảnh chụp, tự mình cầm điện thoại đưa lên trước mặt Thời Vũ, nhất định không cho Thời Vũ lấy đi.
Thời Vũ tức tới nỗi bật cười: "Điện thoại của em còn giấu giếm cái gì mà không cho người ta nhìn?"
"Chắc là không có, em, em không nhớ nữa." Diệp Thanh Linh trả lời rất yếu ớt, nhưng lại nói rất đúng lý hợp tình, "Em, em sợ chị xóa mất ảnh."
Thời Vũ "A" một tiếng, đúng là cô muốn xóa ảnh.

Thời Vũ không có thói quen để lại ảnh chụp ngoài thời gian làm việc, cho nên mấy năm nay cô không có chụp ảnh của Diệp Thanh Linh, ngay cả ảnh bản thân cô cũng không có.
Cô sợ nhìn thấy sắc mặt âm u của bản thân ở trên ảnh chụp.
Nhưng mà lúc này, cô liếc mắt nhìn màn hình, thấy hình ảnh góc nghiêng rất dịu dàng của chính mình trên đó, có một chút ánh sáng nhu hòa chiếu lên tóc làm nó mang thêm một xíu sức sống.

Cho dù đây chỉ là góc nghiêng thì vẫn xinh đẹp đến khiến cho người ta ghen tỵ, cũng không hề có chút âm u nào.
Thời Vũ không tự giác mà cười một tiếng rồi lại ngước mắt lên nhìn về phía Diệp Thanh Linh, ra mệnh lệnh: "Em tự xóa đi."
Diệp Thanh Linh hơi run run, nhanh trí giấu điện thoại vào lòng ngực, lắc đầu nguầy nguậy: "Không xóa!"
"Tại sao?" Thời Vũ nhướng mày.
"Lúc trên cabin vòng đu quay chị cũng chụp lén em, bây giờ em cũng chỉ là chụp lén lại thôi, cho nên em không, không, không xóa đâu!" Diệp Thanh Linh yếu đuối mà chớp chớp mắt.
Thời Vũ thất thần, bị cô ấy kéo qua chuyện khác: "Sao em biết là chị chụp lén chứ?"
"Đoán!" Diệp Thanh Linh nói ngay lập tức, "Trên bức ảnh đó, em nhìn thẳng ra ngoài cửa sổ mà, cơ bản là em có chú ý tới đâu..."
Thời Vũ bật cười, không thèm quan tâm tới chuyện ảnh iếc gì nữa, xoay người tiếp tục vùi đầu làm việc.
Diệp Thanh Linh nhẹ nhàng thở ra một hơi, phấn khích rạo rực mà lấy bức ảnh của Thời Vũ làm hình nền điện thoại.

Thời Vũ là người chị đã nuôi cô khôn lớn, cũng là người thân duy nhất của cô ở thời điểm hiện tại, đương nhiên là cô phải để ảnh của cô ấy ở một nơi dễ thấy nhất rồi.
Lúc này, Diệp Thanh Linh còn hồn nhiên không biết đến chuyện mình từng hèn mọn đến nỗi không dám thể hiện tình yêu của mình đối với Thời Vũ ra bên ngoài.
Thời Vũ làm hoài cũng không thể nào mà chú tâm vào công việc được.
Rốt cuộc cô mới nhận ra được điểm khác biệt giữa trước và sau khi Diệp Thanh Linh mất trí nhớ.
Rõ ràng là vẫn ngoan như nhau, nhưng lúc trước là ngoan thật sự, cô nói gì nghe nấy.

Còn bây giờ thì lại tinh nghịch, nghịch ngợm, có bằng mặt cũng không chịu bằng lòng, làm cho cô rất đau đầu.
Nhưng mà cũng không sao, Diệp Thanh Linh trước sau gì thì vẫn là Diệp Thanh Linh, là chim hoàng yến mà cô nuôi suốt sáu năm trời.

Cho dù thế nào thì cũng là Diệp Thanh Linh không thể rời xa cô, chẳng phải là cô không thể rời bỏ Diệp Thanh Linh.
Mặc kệ chuyện Diệp Thanh Linh có khôi phục lại trí nhớ hay không, Thời Vũ vẫn rất tự tin rằng cô có thể làm cho Diệp Thanh Linh về lại với dáng vẻ nghe lời như trước..