Cầu Lui Nhân Gian Giới

Chương 21: Vận may...

Động huyền hư vô, mười trượng U Minh.

Cách nói này đúng là quá ảo diệu, nói một cách đơn giản hơn chính là trên không thấy trời, dưới không thấy đất, đưa tay không thấy được năm ngón. Cho dù lắng nghe chăm chú đến mấy, tối đa cũng chỉ có thể cảm nhận được trong vòng vài mét xung quanh. Loáng thoáng có tiếng cười từ nơi xa xăm truyền tới, còn có âm thanh giòn vang như tiếng máu thịt bị xé vụn, sột sột soạt soạt, lúc to lúc nhỏ vọng về.

"Đây là cái chỗ quái quỷ nào vậy?"

Lần trước Thẩm Đông dù gì cũng là biến mất chung với nguyên một chiếc xe buýt công cộng, nhưng hiện giờ nơi này ngay cả một ngọn đèn cũng chẳng có, hắn chả nhìn thấy được gì, chỉ cảm nhận được tay phải mình đang bị thứ gì đó nắm thật chặt.

"Đừng nhúc nhích." Đỗ Hành quát bảo Thẩm Đông còn đang ngọ ngoạy.

"Anh chả rên được một tiếng, làm sao tôi biết thứ tay nắm tay mình là người hay quỷ?"

"... Là người... là quỷ, hì hì, là quỷ... Là người..."

Trong bóng tối mịt mờ chợt truyền tới vô số tiếng vọng quái dị méo mó, mà con quái vật U Minh đưa bọn họ tới đây lại không thấy bóng dáng đâu. Đỗ Hành bỗng nhiên vươn tay đè lại miệng vết thương trên vai Thẩm Đông.

"Hơ... Đau quá, anh làm gì vậy?" Thẩm Đông thiếu điều nhảy dựng.

Thứ bóng tối này hoàn toàn không có bất kỳ ảnh hưởng nào đối với Đỗ Hành, y chính xác tìm được vị trí vết thương của Thẩm Đông rồi chà xát lên, cảm nhận được một thứ chất lỏng ấm áp chậm rãi chảy ra, vẻ mặt y liền lập tức thay đổi: "Quả nhiên."

Mục đích của bọn kia chính là máu Thẩm Đông, hiện giờ chúng đã xong việc, đương nhiên sẽ không tiếp tục xuất đầu lộ diện.

Thẩm Đông đang cực kỳ phiền muộn, trong miệng hắn vẫn còn dư vị của đồ nướng và bia, nếu biết trước chỉ ăn một bữa khuya mà cũng rước đến phiền toái như thế này, hắn thà chết cũng chẳng thèm bước ra khỏi cửa!

"Hiện giờ chúng ta có hai sự lựa chọn." Đỗ Hành không nhanh không chậm nói, "Thứ nhất chính là tiếp tục tiến về phía trước, tìm ra khe kết giới của núi Bắc Mang, sau đó đi từ nơi ấy ra ngoài."

"Anh giỡn hả! Núi Bắc Mang cách thành phố hơn 1000 km đó!"

"Cái này cậu cứ yên tâm, khoảng cách của giới U Minh và nhân gian hoàn toàn không giống nhau."

Thẩm Đông liều mạng nhìn chằm chằm vào khoảng không tối đen trước mặt, cái danh từ này ở đâu ra vậy chứ! Nếu đã nhắc tới thì tự giác giải thích dùm cái đi! Giới U Minh cái gì, nói thẳng ra là địa ngục luôn cho rồi!

Đỗ Hành không biết Thẩm Đông đang ai oán cái gì, sau khi tạm dừng một lúc, giọng nói lại chợt ngưng tụ thành một đường, vang lên bên tai Thẩm Đông.

"...nhưng nếu như vậy, chúng ta sẽ trở thành kẻ dẫn đường cho giới U Minh, tạo cơ hội cho những tên kia chạy đến nhân gian..."

"Được, vậy biện pháp thứ hai là gì?" Thẩm Đông không kiên nhẫn mà ngoáy ngoáy tai.

"Chờ."

"Cái gì?" Muốn hắn ngu người ngồi chờ trong này ấy hả? Không được ăn không được uống, còn không thể ngủ nữa!

Ngón tay của Đỗ Hành không biết sử dụng bao nhiêu lực mà Thẩm Đông giãy mãi không ra, hắn cực kỳ phiền muộn, lại còn không nhìn thấy được gì, đành phải chịu thua: "Vậy phải đợi tới khi nào? Ngày mốt tôi còn phải đi làm mà đúng không?"

"Trong một thời gian ngắn siêu thị Sơn Hải sẽ không mở cửa kinh doanh. Ngày nào núi Bắc Mang còn hỗn loạn, công việc của giới Tu Chân cũng sẽ bị hoãn vô thời hạn."

Thẩm Đông liếc mắt khinh bỉ: "Ý anh là đợi đến khi núi Bắc Mang được dẹp yên, siêu thị Sơn Hải kinh doanh trở lại, sau đó tổng giám đốc Dư phát hiện ra hai chúng ta mất tích, lúc ấy mới có thể phái đội tìm kiếm đến cứu viện hả? Tôi có phải khách du lịch gặp nạn đâu!"

"Đương nhiên không phải... Cậu có biết lần trước lúc kết giới núi Bắc Mang sụp đổ, người ta phải mất bao lâu để sửa chữa không?"

"Một năm?" Trực giác của Thẩm Đông mách bảo có gì đó không ổn.

"Một trăm năm mươi năm!"

"..."

Đờ mờ, Thẩm Đông bỗng nhiên hiểu ra nguyên nhân của hàng loạt tiếng hoan hô trong TV rồi.

Trên đường, cơn mưa rào đã dứt, những người trú mưa cũng rời đi, không bao lâu sau khu chợ đêm nhộn nhịp lại tiếp tục bày bán. Ly miêu vẫn ngồi tại chỗ không nhúc nhích, thân hình be bé đen đen cuộn tròn lại, chui rúc trên bậc thang, đã vậy trời còn tối đen, cho nên không ai phát hiện ra nó. Người đến người đi, đêm cũng về khuya, nơi đó chỉ còn lại một cái hộp nhựa, một đôi đũa dùng một lần, cùng với một đống rác rưởi vương vãi đầy trên đất.

Không gian tĩnh lặng, chỉ còn một dãy đèn đường lẻ loi chiếu rọi.

Ba giờ sáng, nhân viên vệ sinh môi trường kéo xe đến dọn dẹp rác rưởi, nhìn thấy mấy chiếc bánh trung thu bẩn thỉu lăn đầy đất, lập tức thở dài "Tội lỗi quá, thật là lãng phí". Ông lão gầy gò ấy móc một cái túi ni lông sạch từ trong ngực ra, nhặt từng chiếc từng chiếc bánh trung thu lên, chỉ cần không bị đạp nát, cắt bỏ lớp vỏ ngoài đi là vẫn có thể ăn được.

Ông ấy lần theo từng bậc thang mà nhặt bánh, cuối cùng cũng phát hiện một con ly miêu be bé đang ngồi đó.

"Bị bỏ rơi à?" Trông nó khá giống mèo hoang, nhưng lại còn rất nhỏ, có lẽ chỉ vừa dứt sữa, bộ dạng rất sạch sẽ, không giống mấy con mèo lang thang thường lục lọi thùng rác tìm đồ ăn.

Ông lão xách theo cái chổi to tướng đi tới đi lui trước quán cá nướng, nhặt ba bốn cái xương cá và một ít vỏ sò, cẩn thận đặt trên bậc thang trước mặt nhóc ly miêu, cất giọng khàn khàn: "Ăn đi, cứ ngồi chờ ở đây đừng chạy lung tung, đợi đến lúc chủ nhân mày trở lại thì còn tìm được mày!"

Đôi mắt đen nhánh của ly miêu nhìn theo người công nhân vệ sinh kéo xe rời đi.

Trời dần sáng, trên đường bắt đầu có xe cộ qua lại nhộn nhịp, một ngày mới lại bắt đầu.

Tại căn phòng cho thuê của Thẩm Đông, Lôi Thành vừa bay tới bay lui vừa lẩm bẩm, chẳng lẽ đây là bắt cóc trong truyền thuyết sao? Một chủ bài post trên diễn đàn từng kể, có một người nói ra ngoài mua lon bia rồi trở về, sau đó cứ vậy mà mất tích luôn!! Không đúng! Nơi này là chỗ ở của Thẩm Đông, một đêm không về như vậy, chẳng lẽ trên đường mua bia bị tụi cướp cầm dao lụi chết rồi hả? Cái đó cũng không đúng, sống không thấy người chết không thấy quỷ như vầy rốt cuộc là sao đây?

—— mà quỷ đi báo cảnh sát rằng có người mất tích thì có ai đếm xỉa đâu trời!

Không gian tối đen, âm phong lạnh buốt thổi tới từng đợt, lúc mới đầu Thẩm Đông còn cảm thấy lạnh, nhưng rất nhanh sau đó đã bắt đầu ngáp vắn ngáp dài. Hắn ỉu xìu nói: "Này, đừng quên là tôi không giống với anh, tôi mà không ăn uống là sẽ chết đó, nhanh chóng nghĩ biện pháp cho tôi!"

"Cậu sẽ không đâu."

"Coi như anh đang nói nhảm." Thẩm Đông cười nhạt.

Thật chán, tại sao chỉ có tiếng quỷ khóc lúc xa lúc gần nhưng lại không có bất kỳ thứ gì tập kích họ cơ chứ? Bộ đang chơi chiến thuật tinh thần hả? Quá là cao tay! Thẩm Đông nghiêng đầu bật thốt lên:

"Tôi nói này quản lý Đỗ, bộ anh không thể phá nát cái không gian này để cho tôi quay về nhà ngủ hay sao?"

"... Tôi không phải thần tiên."

"Chậc, tôi biết, thần tiên là mục tiêu cao nhất trong cuộc khảo hạch ở giới Tu Chân mấy người. Tự giam mình trong sơn động ngồi tu hành mấy trăm mấy ngàn năm cũng chỉ để thành tiên, có mệt hay không vậy? Giống như thư sinh thời cổ đại phải đi thi khoa cử ấy, cả đời thi tới thi lui cũng chẳng đậu nổi, đến mức răng lung lay đầu bạc trắng mà còn muốn đi thi, vậy thì tu chân mấy người có khác gì họ đâu —— cố chấp là bệnh nan y! Muốn thành tiên cũng là bệnh, phải chữa đi!"

"..." Đỗ Hành thật sự không biết phải tiếp lời như thế nào.

"Mà cũng phải nói, thần tiên trên trời ấy, chức danh... Khụ, ý tôi là chức vị cũng có thứ bậc này nọ hết! Cái gì mà hai mươi tám chòm tinh tú, Thiên Lôi Điện Mẫu, cho dù là Hắc Bạch Vô Thường Đầu Trâu Mặt Ngựa, người ta cũng đã làm được mấy ngàn năm rồi, là nhân vật lão làng không đó! Còn một ma mới vừa được bổ nhiệm như anh, lên đó thì làm việc gì? Không làm cu li thì cũng đau khổ chờ lên chức đúng không? Đừng có ngốc như vậy, tôi cho anh biết, đầu năm nay ấy hả, thà làm vua xứ mù còn hơn làm thằng chột xứ sáng, sống mà phải nhìn sắc mặt người khác thật sự mệt mỏi lắm hiểu không!"

"Dường như cậu rất có kinh nghiệm."

Đỗ Hành lạnh lùng cân nhắc bốn chữ "nhân vật làm nền".

"A, thông minh như tôi làm sao có thể trải qua loại chuyện như vậy được." Thẩm Đông cũng chợt nghĩ bụng, sao lại cảm thấy giọng điệu của Đỗ Hành có chút tức tối vậy, không thể nào, người này luôn là cái bộ dạng dù núi có sụp xuống ngay trước mắt thì sắc mặt vẫn không thay đổi mà, sao mấy câu trêu chọc này lại có thể khiến Đỗ Hành y tức giận được chứ? Chẳng lẽ mình vừa chọt trúng chỗ đau của y rồi hả?

Thẩm Đông chậm chạp phát giác, hình như mình lại vừa lỡ miệng mà "gây thù chuốc oán" với người ta rồi.

"Cái này... vốn chính là, tôi cũng đâu có nói sai, thần tiên trên trời chỉ có bị biếm hạ phàm, nhưng đâu có chuyện về hưu dưỡng lão đâu! Thận trọng dè dặt làm việc mấy trăm mấy ngàn năm, vẫn là một thiên binh trong mười vạn thiên binh thiên tướng, có gì nổi bật chứ?"

Thẩm Đông nói xong còn chậc chậc mấy tiếng, giọng điệu xem thường:

"Hơn nữa, có danh phận hay không cũng không quan trọng, làm thần tiên ở Trung Quốc thì vấn đề mấu chốt là phải có pháp bảo hiểu không? Tám tiên vượt biển triển thần thông, nói trắng ra là khoe mẽ ấy, giống như muốn vượt biển Đông Hải, nếu anh không cưỡi mây thì tốt nhất cũng đừng có sử dụng pháp bảo, tục ngữ gọi là tài không thể lộ, nếu tiền bạc vạn kim mà cứ để lồ lộ ra thì thằng trộm nào chả nhớ thương! Nếu đổi lại tôi là Thái tử Long Vương thì cũng muốn cầm gậy đi đoạt pháp bảo thôi, ai biểu mấy người cứ thích khoe khoang! Nhưng sai lầm của Đông Hải Long Vương là không phỏng đoán chính xác được tình hình địch ta, pháp bảo không đoạt được, hai đứa con trai thì bị chém, đây chính là bi kịch của việc không có pháp bảo đó —— ông ta đúng là không rút ra được bài học nào mà, lúc trước Na Tra cũng đâu có ỷ vào việc có nhiều pháp bảo mà giết Tam thái tử của ổng đâu... Đờ mờ, làm con trai của Long Vương đúng là nguy hiểm."

*Tám tiên vượt biển triển thần thông: Tám tiên ở đây là tám vị tiên nhân Đạo gia trong truyền thuyết của dân tộc Hán. Câu nói bắt nguồn từ một câu truyện: có tám vị tiên nhân pháp lực vô biên, lúc bay đến biển Đông Hải thì có người đề xuất rằng họ nên cất hết pháp bảo của mình và tự dùng pháp lực để vượt biển, kết quả là tám vị tiên đều tự mình vượt qua được biển Đông Hải. Ý của câu là mỗi việc đều có biện pháp riêng, một ý nghĩa khác là mỗi người đều phải tự thể hiện ra bản lĩnh của chính mình để tranh tài. (baidu)

"Cậu nói đủ chưa?"

"Tôi đây không phải đang dạy cho anh một đạo lý thiết thực sao? Hai đứa con của Long Vương đều chết thảm như vậy, huống chi là một tên tu sĩ nho nhỏ mới phi thăng như anh, chẳng lẽ anh cũng có pháp bảo hả?"

"...Binh khí có tính không?"

"Tạm chấp nhận, bao nhiêu cái."

"Một cái..." Ở ngay trước mặt.

Thẩm Đông lập tức giả vờ giả vịt thở dài: "Anh xem đi, giỏi giang thì sao chứ? Cũng không thể thành tiên, uất ức lắm đúng không! Từ xưa đến nay, người không có chỗ dựa vững chắc cũng chẳng có pháp bảo mà chỉ dựa vào binh khí oai phong thì cũng chỉ có con khỉ ở Hoa Quả Sơn kia thôi, anh có so được với nó không?"

Đỗ Hành cuối cùng cũng hiểu được, Thẩm Đông là đang cố ý trêu chọc mình!

"Vậy mà cậu lại hiểu rất rõ, tốt hơn tôi ngàn vạn lần..." Đỗ Hành cố ý kéo dài âm điệu.

"Cho nên?" Chẳng lẽ bị gạt đơn giản vậy thôi sao?

"Lúc tôi phi thăng, nhất định sẽ mang cậu đi cùng!"

"Tôi đi hả! Anh bệnh rồi hả!" Giọng nói Thẩm Đông thoáng cái đã cất cao quãng tám, "Tôi chưa từng nghe là có thể làm như vậy nha?"

"Người xưa nói, một người đắc đạo, gà chó lên mây, làm sao mà không được?"

Lời nói của Thẩm Đông nghẹn ứ trong cổ họng. Đỗ Hành đây là đang mắng chửi người mà không sử dụng từ ngữ thô tục đúng không! Gà chó...

"Quên đi, trước tiên anh nói cho tôi biết, rốt cuộc chúng ta phải làm thế này để rời khỏi cái nơi quỷ quái này? Cho dù chờ... Anh cũng phải nói cho tôi biết là chờ cái gì mới được chứ?"

Bây giờ Đỗ Hành nhất định sẽ không nói, vốn y đang định đợi đến lúc Thẩm Đông nóng nảy nhịn không được mà biến hình rồi bổ ra một vết nứt giao thoa giữa giới U Minh và nhân gian. Nhưng hiện giờ xem ra, kiếm linh nhà y tuy hay mất kiên nhẫn nhưng tố chất tâm lý vẫn còn tốt đẹp lắm, muốn hắn trở nên nóng nảy thật sự không dễ như vậy.

"Chuyện này còn phải xem vận may của tôi và cậu, ví dụ như ——"

"Vừa lúc có thêm một chiếc xe buýt công cộng xui xẻo ở ngã tư đường khác?"

"... Đúng!"

"Còn không bằng anh đưa tôi một tờ vé số rồi nói tôi trúng giải thưởng đặc biệt năm trăm vạn luôn cho rồi!!" Dù sao tỷ lệ cũng không chênh lệch mấy!

Thẩm Đông buồn bã ỉu xìu ngồi bẹp xuống, mà nói cũng lạ, ở nơi này không thể chạm đến được bất cứ thứ gì, chân cũng không chạm được xuống đất mà là lơ lửng trôi nổi. Ngoại trừ tiếng quỷ khóc thì cũng chỉ còn tiếng tim đập và tiếng hít thở, nếu chỉ có một mình một người ở đây thì không phải sẽ phát điên luôn sao?

"Anh có thể buông tay ra không?" Thẩm Đông tức giận nói.

"Một khi buông ra, giây tiếp theo cậu và tôi sẽ cách xa ngàn dặm."

"Đây là cái chỗ khốn nạn nào vậy? 18 tầng địa ngục hả?"

"Động huyền hư vô, mười trượng U Minh."

"Phiền anh nói tiếng người!"

"... U Minh không thuộc tam giới, ở đây bao gồm các loại ma chướng, yêu nghiệt, thậm chí nơi này còn giam giữ chúng yêu ma được sinh ra từ nơi tối tăm u ám nhất trong lòng người, chúng đều là bị các tu sĩ tống vào trong không gian hư vô này, để rồi tự tàn sát lẫn nhau. Dần dần chúng nó càng trở nên lợi hại hơn, còn mưu tính cả chuyện phá vỡ kết giới phong ấn để trở lại nhân gian." Giọng điệu của Đỗ Hành rất bình thản, tạm ngưng một chút, sau đó nói tiếp, "Ví dụ như Phật gia niệm chú siêu thoát cho người đã khuất, đó chính là hình thức gột bỏ oán hận chấp niệm trên người họ rồi tống vào U Minh, Quỷ Hồn kia cũng không còn trói buộc, hiển nhiên sẽ không thể hóa thành lệ quỷ."

"Vì thế trên đời vốn chẳng có giới U Minh gì sất, chỉ sau khi bị các người ném vào mấy thứ rác rưởi thì mới xuất hiện... Phá hoại môi trường, tự làm tự chịu đi!" Thẩm Đông đảo mắt.

Trong thế giới tối tăm mịt mờ bỗng dưng xuất hiện hai ngọn đèn mờ ảo.

Đám sương đen cực kỳ nhạy cảm với ánh sáng, lập tức điên cuồng tràn qua hướng bên kia.

Đỗ Hành liếc nhìn Thẩm Đông một cái, lời ít ý nhiều mà nói: "Cậu về mua xổ số đi."

Thẩm Đông cũng chẳng quan tâm mình đang bị cười nhạo, nhanh chóng chạy qua kia xem thử, nhìn từ xa trông giống như một chiếc xe jeep, hai luồng ánh sáng kia là phát ra từ hai ngọn đèn xe. Trong bóng đêm, cả thân xe lắc lư ngã trái ngã phải, cửa sổ thủy tinh cũng đã vỡ nát, bỗng nhiên có tiếng súng vang lên.

Thẩm Đông theo bản năng mà rụt cổ, lúc này mới nhìn rõ được mấy chữ trên cửa xe.

Lại nhìn sang ngọn đèn trên mui xe bị đánh vỡ, ây, thật sự là Trái Đất tròn ta lại gặp nhau mà!

Thẩm Đông không kiên nhẫn dứt ra một đám sương đen dày đặc đang lần theo những mảnh thủy tinh mà bò lên, sau đó hắng giọng:

"Hello, có yêu cầu trợ giúp gì không? Dịch vụ chỉ đường chỉ ba ngàn đồng!"

"Thẩm Đông?!" Bên trong có người gào thét.

"Đừng! Đội trưởng Chu ngài đừng kích động, súng đạn không có mắt!" Thẩm Đông nhanh chóng bổ sung, "Khởi động xe lại đi, tuyệt đối đừng chuyển tay lái! Đồng chí lái xe à anh bình tĩnh chút đi, chỉ là gặp quỷ thôi mà, cả một đời người chỉ gặp được hai ba lần như vậy thôi đó! Trước lạ sau quen, lần sau ngài cũng sẽ vô tư thoải mái giống tôi thôi —— "

Cả người Thẩm Đông nằm úp sấp trên mui xe, chợt nghe Đỗ Hành thấp giọng nói:

"Chính là nơi này!"

Cái gì nơi này? Thẩm Đông còn đang ù ù cạc cạc, cái tay từ đầu đến giờ vẫn luôn bị Đỗ Hành nắm chặt kia giờ lại mất khống chế mà nâng lên, lao thẳng về khoảng không tối đen phía trước —— một luồng sáng màu xanh lóe lên, sau đó cảnh vật trước mắt chợt trở nên rộng rãi sáng sủa, trời cao mây trắng cây xanh bóng mát, những đám sương đen rút lại như thủy triều.

"Tùm!"

Chiếc xe cảnh sát từ giữa không trung đâm sầm vào trong nước.

Trước khi ngất đi Thẩm Đông chợt nghĩ, tiêu rồi, hắn không biết bơi!