Cầu Lui Nhân Gian Giới

Chương 143

Siêu thị Sơn Hải đương nhiên sẽ không đóng cửa, Đỗ Hành bảo rằng hai ngày sau Tu Chân giới đại loạn, thật ra là vì thấy được trên màn hình TV có một dòng ghi chú chạy qua chạy lại: cuộc khảo hạch cấp bốn lần đầu tiên trong năm nay sẽ được cử hành vào ngày mốt.

Địa điểm cuộc thi nằm tại ngay dưới gốc Kiến Mộc.

Vì thế hôm nay ở nhà ga Hàng Châu chợt xuất hiện rất nhiều hành khách kỳ quái, có người tiết trời đã vào tháng năm rồi mà còn mặc áo choàng lông, cũng có kẻ diện mạo xấu xí mặt ngựa mắt chuột làm hỏng cả bộ mặt thành phố, chẳng qua những cư dân Tu Chân giới còn biết cách đi xe lửa kia (thật ra đa số đều là trốn vé) đều cực kỳ tự tin với cuộc khảo hạch lần này. Vì sao rất nhiều yêu tu có tu vi cao thâm còn sống thảm hơn cả đám ma quỷ làm chuyển phát nhanh? Cũng chính bởi vì không có bằng cấp, cho nên mới không tìm được việc làm!

Mùa thi của Tu Chân giới cũng giống như của phàm nhân, đều là được tổ chức vào đợt xuân vận*, trước một kỳ nghỉ dài, còn có thêm một đợt thi vào cuối tháng tám khi trường học chuẩn bị khai giảng. Như vậy lưu lượng người ở nhà ga sẽ tăng lên rất nhiều so với bình thường, dù có những người bộ dạng kỳ quái lai vãng cũng sẽ không khiến người ta chú ý —— bởi vì thuật ẩn nấp của yêu tu không được tốt cho lắm, vừa bị người ta chen chúc một hồi là sẽ lộ tẩy ngay, thế nên không có cách nào dùng được.

*Xuân vận: Là thời điểm người người kéo nhau về quê ăn Tết, lúc này lưu lượng giao thông vận tải sẽ tăng đột biến, thường bắt đầu từ trước Tết nguyên đán khoảng một tuần đến sau rằm tháng Giêng.

Theo như bản cáo báo của ban ngành bí mật quốc gia, Tu Chân giới chính là đội ngũ đi lậu trốn vé lớn nhất Trung Quốc hiện nay = =

Trừ phi dùng tia hồng ngoại để kiểm tra, còn không thì rất khó để ngăn cản cái đám người kia đi xe chùa.

Tuy rằng Tu Chân giới cũng có tàu tốc hành Bắc Đẩu Thần Châu, thế nhưng cái phí giao thông đắt xắt ra miếng kia không phải là thứ mà mỗi cư dân Tu Chân giới đều có thể chi trả. Mà bắt bọn họ tự mình bay thì cũng như không, đã mù đường rồi thì biết bay kiểu gì đây.

Ở Trung Quốc, chính những tuyến đường sắt và đường quốc lộ thông suốt bốn phương nối liền tám hướng kia mới là thứ cứu vớt những người tu chân tầng lớp vô sản nghèo rớt mồng tơi.

Năm nay, tình hình cuộc khảo hạch cấp bậc phàm nhân quả thực là vô cùng ác liệt ——

Trước kia, tại các danh môn chính phái như Nhật Chiếu Tông Thừa Thiên Phái, những đệ tử có thiên phú tu vi cao đều không cần thiết phải liều sống liều chết để đi thi, bọn họ có một sư môn tài lực hùng hậu, thế nên chỉ cần tập trung vào việc bước trên con đường độ kiếp thành tiên đầy gian khổ mà thôi!

Còn giờ thì xong phim cả đám. Các tiền bối sư môn cửu tử nhất sinh từ Thiên Giới trốn về, Kiến Mộc cũng bị đốn gãy trước khi Nhân gian bị hủy diệt.

Chuyện đó có ai ngờ, rằng sau này người người nhà nhà đều sẽ phải đi thi sát hạch!

Nguyên nhân là vì đâu? Bởi vì người của Tu Chân giới sẽ không chết, mà mai rày dân số nhất định sẽ gia tăng càng ngày càng nhiều, chỉ có bằng cấp mới là thứ đảm bảo nhất! Tu Chân giới chỉ lớn có bây nhiêu đó thôi, xu thế sau này chắc chắn sẽ là tiếp xúc, thâm nhập, ẩn mình sâu hơn trong thành thị phồn hoa. Đương nhiên những nhân viên kiếm ăn nhờ siêu thị Sơn Hải cũng nhất định phải đi thi, nếu không có bằng cấp thì biết làm sao để thăng chức? Làm sao để tăng lương?

Đừng quên một sự thật vô cùng tàn khốc: Tu Chân giới không có những chuyện như nghỉ hưu.

***

Đứng trước cửa chiếc xe buýt du lịch vẫn là người phụ nữ trung niên kia, bà ta cầm cái loa trong tay, ỉu xìu quát: "Lấy thẻ ra, bây giờ bắt đầu thu lệ phí thi... Khoan đã, người nhà tiễn thí sinh đi thi không được lên xe!"

"Tại sao?" Phá Hồ đạo trưởng tới đưa sư đệ đi thi lập tức nổi nóng.

"Chỗ ngồi trên xe có hạn, người nhà chỉ có thể tự mình bay theo phía sau xe!" Người phụ nữ kia mất kiên nhẫn nói.

"Ta trả tiền gấp đôi!!" Một vị trưởng lão nào đó của Mặc gia phẫn nộ gào thét.

"Cũng được, đưa gấp đôi tiền vé xe đây, còn bản thân thì tự thi pháp ẩn nấp rồi leo lên nóc xe ngồi đi. Không được phép đứng dậy! Lúc xe đang chạy, trên đường sẽ xuất hiện các trụ cầu vượt cùng với các biển quảng cáo... Nếu đã ngồi xuống rồi mà chiều cao cơ thể còn vượt quá hai thước, phiền ngươi nằm sấp xuống dùm, không cần trả thêm tiền, chẳng qua những kẻ khác sẽ giẫm lên người ngươi."

Trên xe buýt du lịch cũng là cảnh tượng xô bồ náo nhiệt.

Cửa sổ thủy tinh đã trải qua quá trình gia công đặc biệt, thế nên không có cách nào mở ra được, người bên ngoài cũng không thể nhìn thấy bên trong, vì vậy hành khách đều mở cửa sổ thông khí trên trần xe ra, thay phiên nhau nói chuyện với những người trên đó.

Chạy phía sau chiếc xe này còn có thêm ba chiếc xe minibus cũ mèm, mấy tờ quảng cáo dán trên thân xe cũng tả tơi rách nát, thế nhưng chiếc nào chiếc nấy đều nhồi chật ních người, có vài yêu tu vóc dáng nhỏ con thậm chí còn bị xếp cho ngồi trên giá để hành lý. Một số người tu chân ỷ y rằng phàm nhân không thể trông thấy mình, thế là dứt khoát nhảy tới nhảy lui trên nóc xe, vớ lấy người này người kia bắt đầu ôn chuyện.

"Ớ, Bạch Thuật Chân Nhân, đưa đồ đệ đi thi đó hả!"

Mọi người tức thì sửng sốt.

Với thân phận là một trong những thủ lĩnh Tu Chân giới như Bạch Thuật Chân Nhân, căn bản là không cần phải ngồi xe để tiến vào không gian của Kiến Mộc, tự bản thân bọn họ cũng có thể đi xuyên qua kết giới.

"Thật ra bần đạo không phải đưa đồ đệ tới dự thi, lần này... là tự mình đến thi!" Bạch Thuật Chân Nhân xấu hổ nói.

Ông ta đến là để nộp lệ phí thi và chờ trường thi sắp xếp cho mình, không đi chuyến xe này thì đi đâu?

"A, vậy sao ngươi lại ngồi trên nóc xe thế này? Tại Tu Chân giới, ngươi là người đức cao vọng trọng, chẳng lẽ đến một chỗ ngồi cũng không có sao?" Mọi người lại càng thêm hiếu kỳ.

Bạch Thuật Chân Nhân không được tự nhiên mà thấp giọng ho khan: "Trong xe toàn là tiểu bối, bần đạo sao có thể không biết xấu hổ mà chen vào được."

Đây quả thực cũng là một vấn đề!

Mọi người sau khi cảm khái một phen, lại cảm thấy tương lai của Tu Chân giới thật đúng là khốc liệt vô cùng, ngay cả Bạch Thuật Chân Nhân cũng phải khăn gói đi thi, xem ra sau này người có bằng cấp chứng chỉ ở Tu Chân giới sẽ ngày một nhiều thêm, áp lực cạnh tranh xin việc cũng càng lớn hơn nữa —— ngươi nói thử xem giữa một yêu tu vừa biết biến hóa, cùng với một vị sư huynh của chưởng môn Thừa Thiên Phái, cả hai đều có giấy chứng nhận cấp bốn, được công nhận hợp pháp có thể làm việc mưu sinh tại Nhân gian, lúc ấy ngươi sẽ tuyển dụng ai?

Xem ra những tháng ngày tươi đẹp chỉ cần một tấm văn bằng là có thể hành tẩu thiên hạ đã qua đi mất rồi!

Nhìn đám người mặt ủ mày chau, Bạch Thuật Chân Nhân càng cảm thấy khổ sở hơn ai hết.

Tuy rằng Thừa Thiên Phái là danh môn của Tu Chân giới, truyền thừa lâu đời mà vững chắc, kỹ năng bấm đốt tay đoán thiên cơ ngộ Thiên Đạo cũng thuộc vào hạng nhất, lịch sử huy hoàng của môn phái dù có đem ra kể ba ngày ba đêm cũng chưa hết được, thế nhưng hiện giờ xu hướng ở Nhân gian đã thay đổi rất nhiều, cái đám Lao Sơn Tử Vân Quán chuyên xem phong thủy lập đàn cầu mưa kia còn sống tốt hơn cả Thừa Thiên Phái bọn họ, thu nhập hằng năm của Phá Hồ đạo trưởng nói ít thì cũng phải được hơn trăm vạn (gần đây Phá Hồ đạo trưởng bởi vì bất mãn siêu thị Sơn Hải hút máu quá lợi hại, cho nên quyết tâm để sư đệ Lạn Ngõa đạo nhân đi thi cấp bốn, dự định trực tiếp thông qua ban ngành bí mật quốc gia để nhận mối làm ăn).

Vào thời điểm huy hoàng nhất của Thừa Thiên Phái, đế vương Nhân gian còn phải bí mật dùng vô số bảo vật để đổi lấy dự đoán về vận mệnh thiên hạ, mà bây giờ thì sao?

Còn ai tin vào mấy thứ này nữa đâu!

Dù có là đám phú hào mê tín hơn đi nữa, cũng chỉ sẽ mời người đến bói mệnh, xem phong thủy, đặt tên tự... những chuyện này phàm nhân cũng biết làm!

Cái gì, mấy người nói đến Nhà nước ấy hả?

Úi dà, thời buổi này đã không còn lưu hành mấy cái vụ cầu thần bái phật gì nữa rồi! Trong ấn tượng của Nhà nước đối với cái đám người Tu Chân giới kia, bọn họ cũng chỉ là mấy tên thiểu năng cộng thêm thất học mà thôi, hơn nữa còn bị quy vào bộ phận "quần thể đặc thù" cần phải bị phân biệt đối xử, tình thương mến thương gì đó cũng đừng có tùy tiện ban phát cho cái đám đấy, nhiều nhất chỉ là chiếu cố theo pháp luật thôi, chẳng hạn như lúc phạm phải tội lớn thì cứ chiếu theo điều lệ của bệnh nhân tâm thần mà xử trí —— còn chuyện đi hỏi cái đám tâm thần như vậy về đại sự trong thiên hạ ấy hả? Có mà não bị chuột rút ấy!

Khi thần phật đã không còn là tín ngưỡng, bọn họ cũng bị phế truất khỏi thần đàn.

Huống chi đối với bản thân người tu chân mà nói, Thiên Đạo cũng không phải là tín ngưỡng của bọn họ. Bởi vì thành tiên, vốn chính là chuyện nghịch thiên nhất trên đời.

Là một đại phái to lớn, vì vậy bọn họ cũng không tránh khỏi tình cảnh giật gấu vá vai gian nan đủ điều, nhưng may là môn hạ đệ tử không nhiều lắm, cuộc sống cũng không đến nỗi khó khăn bần cùng. Nhưng Bạch Thuật Chân Nhân sau khi trở về từ Thiên giới, còn dẫn theo hơn mười vị thần tiên bao gồm cả tổ sư khai phái Thần Cơ Tử của Thừa Thiên Phái, cuộc sống vốn đã eo hẹp của bọn họ tức khắc cũng đi tong, tiên nhân Thừa Thiên Phái thì biết cái gì? Chỉ thạo mỗi chuyện bấm đốt tay, nhiều nhất cũng chỉ có Quỷ Cốc Tử biết bày binh bố trận, mà còn là binh pháp thời vũ khí lạnh nữa chứ OTZ.

Chẳng lẽ định để cho một mình Quỷ Cốc Tử đi ra tiền tuyến núi Bắc Mang nơi đại quân đang trú đóng, làm quân sư cho Nhạc nguyên soái, sau đó nuôi sống cả một môn phái sao? Chuyện này áp lực hơi bị lớn quá thì phải.

"Tiền đồ mờ mịt!" Thần Cơ Tử sau khi bấm đốt tay tính toán xong, liền trưng ra vẻ bi thương sâu sắc như vậy mà nói.

Chúng tiên Thừa Thiên Phái cũng đau khổ gật đầu phụ họa, mà trong lòng Bạch Thuật Chân Nhân cùng đám đệ tử lại lặng lẽ đổi tiền đồ (tương lai) thành tiền đồ (con đường tiền tài).

"Bản thân ta đây đã một đống tuổi rồi, từ khi bắt đầu tu hành cho đến khi sáng lập một môn phái, sau này dưới sự khinh miệt của bọn Cổ Tiên Hoang thú đối với những người phi thăng từ Nhân gian lên Thiên giới, ta nỗ lực tu luyện thực lực của mình đạt tới cảnh giới tầng mười tám, không ngờ rằng..."

Thần Cơ Tử than vắn thở dài, trông tiều tụy biết bao, "Già cũng già rồi, ấy thế mà còn phải khốn khổ vì mấy đồng tiền!"

Sau đó lại đau xót khóc rống lên, luôn miệng tưởng niệm đại đồ đệ của mình, thêm cả những tiên nhân Thừa Thiên Phái đã bỏ mạng ở tầng trời thứ ba, rồi còn bảo rằng không bằng cứ để mình vùi thây trên Thiên giới luôn đi, miễn cho phải gánh cái tội tình này —— ừ, chính là làm mình làm mẩy dù chết cũng nhất quyết không chịu đi thi cấp bốn đó.

"..."

Bạch Thuật Chân Nhân buộc lòng phải cắn răng dứt khoát đứng ra, bi tráng đi đến địa điểm thi.

Cuộc sống tương lai hãy còn rất dài... Thần tiên có thể chịu đựng được việc không ăn không uống, nhưng khoản chi cho đan dược thì phải làm thế nào? Pháp bảo thì sao? Cũng đâu thể để cho đạo bào của già trẻ lớn bé trong nhà đều toàn mụn vá, sư phụ mặc xong rồi truyền cho đồ đệ, đồ đệ lại tiếp tục truyền cho đồ đệ, cuối cùng thê thảm đến mức chỉ người nào ra ngoài mới được mặc quần áo tử tế chứ hả! Nếu thật sự thành ra cái nông nỗi kia, vậy thì Thừa Thiên Phái có còn mặt mũi nào ở lại Tu Chân giới được nữa không?

"Haiz! Nếu biết trước có hôm nay..."

Bạch Thuật Chân Nhân rầu thúi cả ruột, bỗng nhiên liếc thấy một người khổng lồ thân cao bốn thước đang ẩn thân chạy tới, sau đó đặt một bé ăn mặc chói lóa kim quang lòe lòe lên nóc xe.

"Bạn tốt?" Bạch Thuật Chân Nhân giật mình trợn to hai mắt.

Tại sao ngay cả đại trưởng lão của Nhật Chiếu Tông cũng tới đây? Thừa Thiên Phái không có tiền đồ thì không nói, thế nhưng một đại phái mà người đặt hàng đan dược cũng phải xếp hàng đợi đến mười năm sau như Nhật Chiếu Tông, một ngày gom được cả đấu vàng, dù có thế nào cũng không cần Sa Sâm phải đến tham gia cuộc khảo hạch chứ?

"Đừng nói nữa!" Đại trưởng thân cao mét ba bày ra vẻ mặt cầu xin, úp úp mở mở giải thích.

Thì ra Nhật Chiếu Tông cũng thảm không khác bọn họ là bao, những tiền bối sư môn, những thần tiên từ trên Thiên giới trở về, tất cả đều là loại người tu vi cao thâm, luyện ra cũng đều là Thần đan, Kim Tiên đan, chẳng những dược thảo quý hiếm đắt đỏ, mà vấn đề là luyện xong rồi, Tu Chân giới có người nào dùng được đâu? Không có thị trường, dù là thương phẩm tốt hơn đi nữa cũng chẳng thể bán được! Mà những tổ sư kia còn quả quyết rằng, có chết cũng không chịu luyện lại mấy thứ đan dược N năm trước đã chơi đến phát chán, con đường tu hành, sao có thể chỉ thụt lùi mà không biết tiến lên?

"Thừa Thiên Phái các ngươi không có tiền, đám kiếm tiên Đoạn Thiên Môn kia lại không cần mua đan dược... Cứ như vậy mãi, Nhật Chiếu Tông bọn ta biết sống làm sao đây!" Sa Sâm trưởng lão vô cùng đau đớn mà nói.

Bạch Thuật Chân Nhân há hốc mồm, không biết nên an ủi ông bạn của mình như thế nào.

Ừ, người có tiền đều như nhau cả, đến lúc không còn một cắc mới nhận ra bản thân mỗi người từ lâu vốn đã ôm theo một đống nợ nần rồi.

Bạch Thuật Chân Nhân nghèo riết thành quen nên cũng chả hề gì, thế nhưng phú hào Sa Sâm một khi lụn bại đói khổ bần cùng, tâm lý ắt sẽ tổn thương nghiêm trọng, hơn nữa ông ta lại là người chi xài nhiều nhất trong Nhật Chiếu Tông —— ông ta còn nuôi một khí linh.

Khai Sơn Phủ tỏ vẻ không có tiền cũng chẳng sao cả, cứ để gã đổi chủ tiếp là được, mọi người hảo tụ hảo tán thôi.

Nếu như ngay cả binh khí cũng không thể gánh vác nổi, vậy thì sau này Sa Sâm đừng hòng lăn lộn giang hồ nữa.

"Chỉ là cuộc thi khảo hạch về phàm nhân thôi mà, ta còn có thể thua kém cả Khai Sơn sao?" Đại trưởng lão nóng máu lên rồi.

Ta nói, ngay cả Khai Sơn Phủ còn có bằng chứng nhận cấp sáu nữa mà, làm chủ nhân cũng không thể quá kém cỏi được.

Xung quanh chiếc xe buýt du lịch kia càng ngày càng náo nhiệt, vào lúc tập thể các thần tiên Mặc gia xuất hiện, sự kinh ngạc của chúng tiểu yêu cũng lên tới đỉnh điểm —— thật ra chư vị thần tiên này chỉ là rất có hứng thú đối với việc cải tạo các loại vật dụng, thế nên liền bị đám hậu bối lừa tới đây, đương nhiên bọn họ vẫn khá là ngạo mạn, đợi cho nước đến chân mới nhảy, tới tận lúc đi thi mới thấy mỗi người cầm trong tay một quyển sách học bài.

Mặc gia quả thực chính là môn phái làm việc có tâm nhất Tu Chân giới, không không, là lực lượng sản xuất kỹ thuật cao hàng đầu Tu Chân giới.

Chữ số Ả Rập vừa học là biết, tuy rằng còn chưa nhận biết được cách xem đồng hồ, nhưng lúc này đây trong tay mỗi người bọn họ đều đang cầm một quyển vật lý cơ bản. Đùa à, người ta ở vào thời kỳ Xuân Thu Chiến Quốc, vậy mà đã biết ghi chép nguyên lý quang học về ảnh chụp qua lỗ kim*, Tu Chân giới với đầy rẫy đám mù chữ như thế này có thể so sánh được sao?

*Ảnh chụp qua lỗ kim: tiếng anh là pinhole photography, chi tiết xin tra google.

Đám người hóng hớt vây xem lập tức trố mắt nhìn nhau bàn tán:

"Vật lý? Đó là thứ gì?"

"Đạo lý về vật thể?"

Khai Sơn Phủ nhìn bọn họ với ánh mắt sùng bái, đến bài thi cấp sáu cũng chẳng hỏi mấy câu kiến thức cao thâm như vậy.

Bạch Thuật Nhân Chân thoáng cái liền cảm thấy áp lực như núi.

"Bạn tốt, có mang tài liệu ôn tập không, cho ta mượn xem chút." Lâm trận mới mài gươm, không bén cũng sáng!

Phía trước nhà ga bị bao phủ bởi một bầu không khí ảm đạm thê lương, cách đó vài trăm mét là một cửa hàng thức ăn nhanh theo kiểu Trung Quốc, Thẩm Đông ôm ly sữa đậu nành có giá rẻ nhất trên menu của tiệm, vừa uống vừa hỏi Đỗ Hành đang ngồi ở đối diện:

"Tôi nói này, có phải anh đánh giá quá cao sư môn của mình không vậy, anh cho là bọn họ thật sự biết làm cách nào để đi đến địa điểm thi sao?"

"Có thể đi hỏi, dù sao bọn họ cũng còn đang ở tại khách sạn Phong Trần."

"Vậy thì sao?" Kể từ khi bọn họ nhận được tài liệu ôn tập cho tới ngày hôm nay, thời gian còn chưa đến một tuần, đám kiếm tiên Đoạn Thiên Môn kia cho dù có tới thi cũng chỉ là phí tiền mà thôi.

"Anh đừng mơ tôi sẽ trả tiền nhá!" Thẩm Đông nghiêm túc cảnh cáo.

Tuy rằng hắn chưa từng đi thi sát hạch cấp bốn, nhưng chỉ cần nghĩ sơ cũng biết, cái phí báo danh cuộc thi kia tuyệt đối chẳng hề rẻ chút nào. Hiện giờ tất cả tiền của hắn và Đỗ Hành đều là nhờ hắn đi bán quần áo mà kiếm được, bộ dễ ăn lắm hả?

"Không cần biết có đúng là vì anh cho nên tôi mới bị sét đánh hay không! Đừng nói là cái nơi Độ Kiếp, dù anh có mang cả ngọn Chung Nam Sơn đến cũng vô dụng thôi." Thấy Đỗ Hành vừa định mở miệng nói gì đó, Thẩm Đông liền nhanh chóng cắt ngang, phòng khi bị Đỗ Hành dụ khị hai ba câu liền xuôi theo, lúc này đây hắn phải giữ vững lập trường của mình, "Anh là anh, Đoạn Thiên Môn là Đoạn Thiên Môn, tôi là kiếm của anh, không phải kiếm của Đoạn Thiên Môn!"

Trong lòng Thẩm Đông vẫn luôn lấn cấn hai điều.

Điều thứ nhất là chuyện mà hắn chỉ luôn có thể nghĩ thầm trong bụng, rằng có phải bởi vì hắn là kiếm của Đỗ Hành, cho nên Đỗ Hành mới trở nên như vậy không.

Kiếm tu luôn đối xử rất tốt với kiếm, dù cho bọn họ có mang cái thứ tình cảm đó với kiếm hay không, thế nên điều vướng mắc này cũng ngày một lớn dần trong lòng Thẩm Đông, khó tránh khỏi việc bẻ cong suy nghĩ của hắn, nếu như kiếm của Đỗ Hành là một thanh khác, liệu rằng Đỗ Hành có thích nó như cái cách mà y thích hắn hay không, chuyện này quả thực khiến cho Thẩm Đông rất không vui.

Thế nhưng vào hai ngày trước, vướng mắc này đã được Đỗ Hành xóa bỏ triệt để.

—— nếu không có khoảng thời gian ba trăm năm đó, linh thạch sẽ chỉ là một khối linh thạch không có thần trí không có cảm giác, Thập Phương Câu Diệt sở dĩ trở thành một thanh kiếm sát khí bức người như vậy, chung quy cũng bởi vì đã cùng Đỗ Hành trải qua ba trăm năm sóng gió kia, thấm nhuần từng chút một những hỉ nộ ái ố, lại còn cùng chung một nỗi bất mãn đối với Thiên Đạo.

Kiếm thay kiếm tu chọn lựa Đạo, thế nhưng linh thức của kiếm là từ đâu mà ra? Còn không phải là từ những năm tháng thuở ban sơ kia sao.

—— ngay cả khi không phải là khối linh thạch kia, chỉ cần là thứ đã gắn bó với Đỗ Hành từng ấy thời gian, được Đỗ Hành ôm ấp trong tay không rời, vậy thì vĩnh viễn sẽ chỉ có một thanh kiếm như vậy xuất hiện – Thập Phương Câu Diệt. Vào lúc cuối cùng khi Độ Kiếp tại núi Bắc Mang, thanh kiếm đó vẫn sẽ vẫy vùng thoát ra, chắn lấy Thiên Kiếp thay cho Đỗ Hành, sau đó lại thông suốt "con vì thứ gì mà tồn tại trên thế gian này", đây là chuyện mãi mãi sẽ không bao giờ thay đổi.

Chẳng qua sau khi biến hóa, có khả năng hắn sẽ không mang cái tên Thẩm Đông, hoặc có lẽ sẽ không bị đưa vào trại trẻ mồ côi.

Một khi bước chân vào phàm thế, sẽ có vô số các loại khả năng có thể xảy ra... nhưng bản chất vẫn là không thay đổi.

"Tiếc thật, giá mà hồi đó lấy được cái tên nào dễ nghe hơn chút, hay là chui được vào cái gia đình khá giả nào đó, vậy thì bao nhiêu năm nay mình đâu có nghèo rớt mồng tơi như thế này." Thẩm Đông vuốt mũi tiếc nuối nghĩ.

Sau khi hiểu ra, tâm tình của hắn đương nhiên cũng sáng tỏ thông suốt hẳn, vì thế trong lòng Thẩm Đông chỉ còn lấn cấn mỗi một điều:

Đoạn Thiên Môn!

Cái chuyện đó thật sự không thể chỉ dùng hai chữ phiền toái là có thể hình dung ra đâu, Thẩm Đông cảm thấy mai này, hơn phân nửa những chuyện đau thương khó đỡ chắc chắn đều là từ cái sư môn dở hơi kia của Đỗ Hành mà ra.

Ừ, giữa sư môn và kiếm, anh chọn một trong hai đi!

Đỗ Hành vẫn sừng sững bất động trước những lý do sặc mùi cố tình gây sự của Thẩm Đông, cũng rất điềm tĩnh giải thích: "Vẫn còn môn chủ!"

"Tôi không tin, môn chủ mới là nhân tố không ổn định nhất trong Đoạn Thiên Môn ấy!" Thẩm Đông nhìn y đầy khinh bỉ.

Dưới tình huống thông thường, Trường Thừa môn chủ quả thật rất đáng tin cậy, nhưng có đáng tin cậy hơn nữa thì cũng được ích lợi gì đâu? Có thể dẫn đám kiếm tiên đi ăn lẩu, cũng có thể đưa đám kiếm tiên vượt qua kỳ khảo hạch cấp bốn sao?