Cậu Là Mùa Hạ Của Tớ

Chương 2: Chương 2


Cẩn Duệ Dung sinh ra trong một gia đình nghèo ở trong một thôn nhỏ.

Gia đình cô có 2 người em trai, ba mẹ trọng nam khinh nữ, cô học hết tiểu học đã phải ở nhà chăm sóc hai em, giặt quần áo nấu cơm, cho gia súc và gia cầm ăn,...Khi cô đủ 16 tuổi, họ đã tính đến chuyện bán cô đi, trong thôn ai cũng nghèo khó, ba mẹ cô không tìm được người phụ hợp.
Một năm sau, người chú đi làm trên thành phố trở về thôn.

Ông chú mặc tây trang, đi giày da sáng bóng, tóc tai được vuốt lên gọn gàng, nom rất tự đắc đi đến nhà cô.

Thấy cô đang cho heo ăn, mắt sáng lên, tiến lên hỏi "Cháu gái à, chú là chú họ của cháu đây, lúc cháu còn bé chú thường hay bế cháu đấy, thế mà bây giờ đã trở thành cô thiếu nữ xinh đẹp.

Cháu năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"
Cẩn Duệ Dung sợ người lạ, không dám không trả lời, cúi đầu ngại ngùng đáp "17 ạ."
Ông chú kia suy tư một lúc, khuôn mặt trở nên vui vẻ "Cháu cứ làm việc tiếp đi, chú đến thăm ba mẹ cháu." Rồi xoay người đi vào nhà.
Mấy ngày sau đó, ba mẹ bảo cô thu dọn đồ đạc, cho cô ít tiền, nói cô sẽ đi theo chú kia lên thành phố làm việc.

Cẩn Duệ Dung ngây ngẩn cả người nhận lấy tiền mẹ đưa cho, cô chưa từng có nhiều tiền như vậy.

Nhưng đi làm việc? Đi đâu làm việc? Mình có biết làm gì đâu? Cô gặng hỏi ba mẹ, họ chỉ trả lời cho qua.


Ngay trong đêm ấy, có một chiếc xe màu đen đến đón cô, cô bị ông chú ấy đưa đi, đến một nơi nào đó mà cô không biết.
Cẩn Duệ Dung ngoan ngoãn ngồi im trên xe, ông chú kia không nói gì với cô, thỉnh thoảng ngẫu nhiên nhìn cô cười một cái, khiến cô lạnh sống lưng.

Chiếc xe vùn vụt lao trong đêm tối, Cẩn Duệ Dung cực kì khiếp sợ, đã đi lâu như vậy mà vẫn chưa đến nơi, cô càng sợ hãi, xin ông chú cho quay về nhà, cô không đi làm việc nữa.
Gã ta nở nụ cười cay nghiệt "Không đi làm? Ba mẹ mày đã bán mày cho tao, nói muốn làm gì thì làm.

Mày xinh đẹp như vậy, tao không nỡ để mày thoát, bán mày vào quán bar chắc chắn sẽ kiếm được nhiều tiền.

Nhưng dù sao tao cũng là chú mày, sẽ không để mày chịu khổ, vừa hay có nhà tìm vợ, tao kiếm chồng cho mày, giúp mày thoát khỏi cái thôn cũ nát đó.

Dù sao cũng tốt hơn lựa chọn đầu đúng không cháu gái?"
Sắc mặt cô trắng bạch, cả người run rẩy, cô đã đoán được sẽ có điều không tốt xảy ra, nhưng nghe câu trả lời đó, cô vẫn không chịu nổi mà hoảng sợ, tai ù đi, không thể lý giải mình vừa nghe thấy gì.

Ông chú nhìn cô, gã là người ham tiền tiếc của, nếu đây không phải là cháu gái gã, cô đã bị cưỡng hiếp.
Cẩn Duệ Dung tuyệt vọng, cô định nhảy người xuống xe chạy trốn nhưng bị gã chuốc thuốc mê.

Suốt quãng đường, cô luôn trong tình trạng mơ màng, cơ thể mềm oặt, không cử động được.

Đến khi trời gần sáng, cô tỉnh táo hơn một chút, từ trong xe nghe thấy tiếng nói chuyện.

Bọn họ đang trả giá.
"Lúc đầu đúng là giá như vậy.

Nhưng gái xinh còn trinh thế này, cậu đi đâu kiếm được? Nếu cậu không muốn mua, vậy tôi đi kiếm người khác."
Gã đàn ông giãy nãy lên "Trả thì trả.

Anh chờ ở đây." Một lúc sau, người đàn ông quay lại, ông chú sau khi lấy được tiền quay lại trong xe, lau nước mắt cho cô "Đừng khóc, về sau sống cho tốt, chú tìm cho cháu người thật thà, tốt hơn thằng mà ba cháu tìm nhiều.

Nếu không có chú, mày sẽ phải sống với tên tàn phế đến cuối đời." Cẩn Duệ Dung nói không lên lời, chỉ có thể im lặng khóc.

Cô nghe thấy gã chú xấu xa của mình dặn dò người đàn ông cho cô uống thuốc, nhốt ở nhà, cho cô mang thai sớm.


Người đàn ông gật đầu, vác cô lên người, tay cầm hành lý của cô đi vào trong nhà.
Đặt cô lên giường, Hạ Phong chuốc thuốc cô, nhốt lại trong phòng, khi dùng hết thuốc mê thì trói cô lại.

Cẩn Duệ Dung chết lặng như một con búp bê bị Hạ Phong xâm phạm, đã chết tâm.

Mãi đến 2 tháng sau, thấy cô nôn ọe, hắn mới vui mừng mời thầy thuốc trong vùng đến xem.

Ông thầy vốn khinh miệt hành vi mua phụ nữ sinh con này, nhưng sức hút của đồng tiền vẫn khiến ông phải chịu thua, đến nhà bắt mạch, nói cho Hạ Phong biết cô đã mang thai, hắn ta rạng rỡ cởi dây cho cô.
Một nơi dân trí thấp, cổ hủ như này, việc mua vợ đã diễn ra quá nhiều, mọi người không ai cảm thấy chuyện này sai trái, có chướng mắt nhưng cũng không ai báo cảnh sát.
Từ ngày Cẩn Duệ Dung mang thai, Hạ Phong đối xử với cô rất tốt.

Cẩn Duệ Dung như cái xác không hồn, chỉ khi đứa bé trong cô cựa quậy, cô mới bừng tỉnh khỏi cơn mơ, dần ý thức được trong bụng mình đang có sinh mệnh mới.

Cô chậm rãi chấp nhận số phận, hài hòa sống chung với hắn ta.
Cuộc sống yên bình đó bị phá nát khi đứa bé được sinh ra.

Hạ Phong nghe tiếng khóc của em bé, vọt vào trong bế lấy đứa bé, vạch chân ra xem, nụ cười cứng đờ trên môi.

Đứa bé có cả hai bộ phận sinh dục.

Hạ Phong ngạc nhiên biến thành tức giận "Con quái vật gì thế này?" Định giơ đứa bé lên ném xuống đất.

Bà đỡ vội vàng đỡ lấy đứa bé, mắng Hạ Phong, đẩy hắn ra ngoài, đóng cửa.

Sau khi Cẩn Duệ Dung tỉnh lại, hắn nhẫn nhịn chăm sóc cô.

Cẩn Duệ Dung vô cùng yêu thương đứa bé, hỏi hắn ta nên đặt tên gì cho bé bị hắn chửi té tát.

Cô không thèm để ý đến hắn, sờ sờ chóp mũi hồng hồng của bé, nhẹ nhàng nói "Con sinh vào tháng 5 mùa hạ, lúc sinh con mẹ thấy ngoài cửa trời mưa rào trắng xóa, cơn mưa như gột rửa trái tim mẹ, mẹ không cô đơn, mẹ đã có con.

Con tên là Hạ Vũ được không? Hạ Vũ, tiểu Vũ à, mẹ yêu con nhiều lắm." Cẩn Duệ Dung gọi tên bé, nước mắt chảy vì hạnh phúc.
Hạ Phong cấp thiết muốn sinh đứa thứ 2, chuyện hắn sinh ra đứa quái vật bị lan truyền, ra ngoài là bị chỉ trỏ, cười nhạo.

Hắn chỉ có thể nhịn cơn tức, đợi đến khi cô khỏe lại,về nhà liền đè cô ra xâm phạm, hắn muốn sinh một đứa bình thường.
Thế nhưng, ông trời đã không nghe theo ước muốn của hắn.

Cẩn Duệ Dung không thể sinh con nữa.

Đến khi Ha Vũ 2 tuổi, hắn khẳng định cô là con gà mái không biết đẻ trứng.

Bị người ngoài cười nhạo, hắn bắt đầu uống rượu, mượn rượu để phát tiết cơn giận của mình lên người hai mẹ con..