“Em không hiểu làm thế nào chị chịu đựng được chuyện này,” Hope nói vài tuần sau đó. Em gái tôi đến gặp tôi ở quán rượu Julie bởi vì Luke đã phải vội vã đến Chiswick khi còn dở món khai vị, và con bé sống gần Đường Clarendon. Nó nhìn vào bát súp của Luke. “Đây là súp cà chua lạnh Tây Ban Nha à?”
Tôi gật đầu. “Anh ấy mới chỉ ăn một ít.”
“Em biết rồi. Vậy là anh ấy đi Hungary,” cô em tôi tỉnh bơ thêm vào.
Tôi đưa cho nó một cái thìa sạch. “E là thế. Hoặc em có thể dùng kem cá hồi nếu em thích hơn. Nhìn này, chị mới chỉ ăn một góc này.”
“Em chắc nó thật hấp dẫn, nhưng em sẽ xin kiếu cả hai món, cám ơn.” Nó gõ gõ vào ly rượu. “Và đây là gì?”
“Rượu vang của California. Anh ấy chỉ mới uống vài ngụm.”
“Ừm... em không ham mê rượu vang trắng của châu Mỹ.” Khi em gái tôi nghiên cứu thực đơn rượu, tôi kể về cách cư xử gần đây của Magda.
Cái miệng tô son bóng của Hope cứng lại thành một đường chê trách. “Thật kinh khủng.”
“Đúng thế. Cô ta là Tai họa Buda[1].”
[1] Buda: khu vực phía tây của thủ đô Budapest của Hungary. (ND)
“Em không thể chịu đựng chuyện đó,” Hope nói. Bình thường em tôi vẫn từ từ đưa ra đánh giá, lúc này em tôi đang trở nên thẳng thắn một cách không bình thường. Tôi có thể thấy Hope đang ở trong tâm trạng khá hùng hổ và gay gắt. “Và tội nghiệp Luke, phải sống với tất cả những đe dọa đó.”
“Hầu hết chúng là vô hại,” tôi nói. Thực ra những đe dọa của Magda lười chảy thây. Chúng cực kỳ lười biếng. Chúng chỉ ngồi trên cái mông béo của mình cả ngày, không buồn nhấc một ngón tay. Chúng muốn được mang đi đâu đó. Vì, như tôi nói với Hope, không những Luke vẫn nghe thấy Magda như bình thường - ‘bình thường’ là, trung bình tám phút một lần - giờ anh ấy nghe thấy cô ấy thậm chí nhiều hơn. Anh ấy quy kết điều này là do cô ta quyết tâm trừng phạt anh ấy vì đã có bạn gái, và chứng tỏ rằng cô ta vẫn còn ‘sở hữu’ anh ấy, với những đòi hỏi quá đáng.
“Vậy giao dịch này dường như là,” Hope nói, “Magda bỏ Luke và tìm được một người khác, nhưng anh ấy vẫn phải độc thân dưới quyền định đoạt của cô ta.”
“Chính xác.” Tôi đặt con dao xuống đĩa. “Và đó là lý do rất nhiều đồ đạc của cô ta vẫn còn ở trong nhà anh ấy. Cô ta không bỏ quên chúng, cô ta cố tình để nó ở đấy.”
“Giống như một con mèo hoang,” Hope bình luận. “Xịt nước mọi chỗ, để đánh dấu lãnh thổ của mình.” Tôi nhớ đến tia sáng thách thức trong mắt Magda.
Bây giờ, khi Hope uống rượu Semillon, tôi kể với em gái về những mánh khóe yêu thích của Magda để gây ra một kiểu ‘thảm họa’ nào đó như thế nào - rò rỉ khí ga, lò vi sóng bị lỗi, Người sao Hỏa trong vườn sau nhà - để lúc nào cũng cần đến sự giúp đỡ của Luke.
“Có lần cô ta bắt được Luke đến đó bởi vì cô ta đánh vỡ một cái nồi,” tôi nói. “Và tuần trước cô ta yêu cầu anh ấy đến bởi vì Ophelia và Yogi đang đánh nhau. Khi anh ấy từ chối, cô ta đe dọa sẽ gọi cảnh sát.”
“Để làm gì? Bắt Luke vì đã không nghe lời, hay bắt lũ dê vì đã gây bạo lực?”
“Chúng ta hoàn toàn không biết chắc được. Nhưng điều chị không chịu đựng được là cách cô ta làm anh ấy rối loạn vì Jessica, tuyên bố rằng cô bé có ‘triệu chứng viêm màng não’ khi cô bé chỉ bị đau đầu, hoặc ‘bị áp xe’ sau khi nhổ răng.” Tôi đã trở nên ghê tởm tiếng điện thoại di động của Luke. Âm điệu nho nhỏ vui tươi của nó vẫn luôn báo trước hai mươi phút báo động giả, đe dọa và yêu cầu. Nhưng anh ấy không thể tắt máy đề phòng trường hợp nguy cấp thực sự. Tôi cố gắng tưởng tượng cảm giác quyền lực tuyệt vời mà Magda cảm thấy.
“Em không biết làm thế nào chị chịu đựng được chuyện này,” Hope nhắc lại trong khi lắc lắc mái tóc tạo kiểu hoàn hảo của nó. Như mọi lần, em tôi trông như vừa bước ra khỏi cửa hàng làm đầu.
“Ừm, chị chịu đựng nó, bởi vì...” Tôi nghĩ đến câu nói Mike từng nói với Fliss. “Đó là một câu hỏi của tình yêu. Chị yêu Luke, vì thế đấy là câu trả lời. Nhưng nếu chị không biết anh ấy trước, vậy thì, phải, chị thừa nhận là sẽ khó khăn. Nếu nó là một mối quan hệ mới...”
“Nhưng đúng là thế mà,” Hope xen vào. “Chị mới chỉ gặp anh ấy trong - bao lâu nhỉ - sáu tuần à?”
“Phải, nhưng thực ra là lâu hơn thế.”
“Vì sao? Chị đang sống trong một vũ trụ song song hay gì đó à?”
“Không. Bởi vì bọn chị đã ở bên nhau trước đây. Bọn chị đã dàn xếp được một mối quan hệ thoải mái bởi vì bọn chị đã có một quá khứ. Em có hiểu điều đấy không?”
“Không.” Hope bắt đầu làm tôi tức tối theo cách mà chỉ có chị em gái tôi mới có thể. Họ ra vẻ ‘chị em’ với tôi - điều đó có thể rất không thoải mái. “Em chỉ nghĩ chuyện này tiện lợi cho Luke. Nó có nghĩa là sau chưa đầy hai tháng anh ấy hiểu chị đủ để bỏ rơi chị giữa cuộc hẹn bởi vì cô vợ cũ bật ngón tay tách một cái.”
“Cuộc sống của Luke không dễ dàng gì,” tôi cứng rắn nói, “và em phải trở nên rất thông cảm với ai đó có con.” Tôi không thêm vào rằng, vì Hope chưa bao giờ muốn có con, nên con bé có lẽ không coi trọng điều đó.
“Em chắc là điều đó đúng,” em tôi trả lời, nghịch nghịch đôi hoa tai hình giọt nước mắt bằng vàng của Tiffany mà Mike đã tặng nó trong sinh nhật vừa rồi. “Điều em muốn nói là, đừng để Luke biến chị thành nguồn an ủi quá sớm. Anh ấy phải theo đuổi Laura mới, chứ không phải hưởng thụ con người cũ. Bây giờ chị là một người khác hẳn - và anh ấy cũng thế.”
“Ồ, phải. Bọn chị khác nhau rất nhiều - nhưng khoảng thời gian bên nhau ngày trước mang đến một nền tảng vững chắc.”
Em tôi rót cho tôi ít nước tinh khiết Evian cho tôi. “Phải không?”
“Magda biết chị quan trọng với Luke. Cô ấy không thể phớt lờ chị như một tình cảm qua đường nào đó. Thêm vào đấy cô ta giận dữ vì chị biết anh ấy trước. Đó là tại sao cô ta trở nên quá khó chịu.”
“Cô ta khó chịu bởi vì cô ta khó chịu,” Hope nói với vẻ tất nhiên, “và vì rõ ràng là cô ta hơi loạn trí.” Điều này là thật. Bây giờ tôi nhận ra rằng những lo lắng của tôi về việc Magda có cố gắng giành lại Luke hay không là lố bịch. Một cuộc tái hợp không nằm trong dự tính. “Nhân tiện anh ấy đã chọn món chính là gì?” em tôi nói thêm.
“Thịt cừu.”
“Em hy vọng là không quá chín?”
“Chín vừa.”
Con bé gật đầu hài lòng. “Món gọi thêm?”
“Cải bó xôi và khoai tây nghiền. Luke chỉ đang thận trọng, thế thôi. Anh ấy không muốn làm điều gì gây nguy hại đến vị trí của anh ấy với Jessica, nếu xét đến việc Magda đã phiền phức như thế nào vào lúc này.”
“Vậy là anh ấy có Jessica vào các thứ Bảy. Có thể đoán được là bọn chị dành Chủ nhật ở bên nhau.”
“À... không phải lúc này.” Tôi vò vò chiếc khăn ăn.
“Tại sao không?”
“À... vì... anh ấy thường... đi đến đó.”
Hope nhìn tôi cứ như là tôi bị điên. “Chị đang nói là anh ấy dành ngày thứ Bảy ở với Jessica, và Chủ nhật với Jessica và Magda?”
Tôi kiên nhẫn thở dài. “Ừ. Vì từ lúc cô ta biết chuyện về chị, Magda đã mời Luke đến dùng bữa trưa Chủ nhật với lý do rằng họ nên dành thời gian gia đình cho Jessica.”
“Nếu cô ta mong muốn họ có thời gian gia đình bên nhau thì cô ta không nên bỏ anh ấy,” Hope gay gắt nói. “Nhưng đấy là vũ khí lợi hại mà cô ta có ở đó - garu gà quay Hungary và rau thơm.”
“Đúng thế, vì Luke muốn gặp Jessica nhiều nhất có thể nên anh ấy vẫn muốn đi, mặc dù anh ấy cũng cắn rứt về chị. Cộng thêm Magda nói rằng nếu anh ấy không đi, cô ta sẽ mời bạn trai đến, rằng rốt cuộc thì anh ta cũng sẽ trở thành bố của Jessica.”
“Mánh khóe cả thôi,” Hope nói và lắc đầu. “Nhưng anh chàng của cô ta không để ý việc cô ta chơi trò gia đình với chồng cũ hay sao?”
“Anh ta gặp con mình vào Chủ nhật nên việc đó cũng phù hợp.”
“Nhưng em không hiểu tại sao chị có thể chịu đựng được,” Hope nói. “Em biết em không thể.”
“Chị biết việc này không lý tưởng gì. Nhưng mười hai năm trước quan hệ của chị với Luke kết thúc bởi vì, ờ...”
“Bởi vì anh ấy không chung thủy với chị,” Hope xen vào.
“Ph-ải.” Giọng điệu giận dữ của nó khiến tôi giật mình. “Nhưng anh ấy cảm thấy đau khổ về chuyện đó và đã cầu xin chị tha thứ, nhưng chị không thể. Chị đã... tự phán xét. Chị đã nhìn nhận việc đó quá rõ ràng. Bây giờ, lớn hơn và khôn ngoan hơn, và đã trải qua những chuyện tồi tệ của chính mình, chị định đối xử với anh ấy bớt khắt khe hơn.”
“Nhưng bây giờ dường như chị đã tha thứ với anh ấy quá nhiều - không còn xét nét anh ấy đủ nữa.”
“Nghe này Hope, việc anh ấy đặt con cái lên hàng đầu đáng được ghi điểm, chị sẽ không thích anh ấy nhiều đến thế nếu anh ấy không làm vậy.” Tôi lại nghĩ về Tom, người đã đặt mình lên trước vợ và đứa con sơ sinh - một hành động mà, mặc dù tôi thích anh ấy theo một phương diện nào đó, đã nghiêm túc loại bỏ anh ấy trên một khía cạnh khác. “Dù sao, tình trạng này chỉ diễn ra cho khi nào sự việc lắng xuống,” tôi nói tiếp. “Luke đề nghị chị phải kiên nhẫn.”
Hope nhún vai. “Được thôi... đó là cuộc đời của chị. Nhưng em sẽ không để mình bị đối xử như thế,” em tôi nhắc lại. Em tôi nhịp nhịp những móng tay cắt tỉa hoàn hảo trên bàn. “Ồ không,” nó thêm vào đầy dữ dội. “Em sẽ không.” Bây giờ em tôi đang chọc tức tôi thế nên tôi thay đổi chủ đề. Tôi thảo luận về những tin tức trên báo liên quan đến tôi. Làm việc trong lĩnh vực quan hệ công chúng, Hope biết những việc này xảy ra như thế nào.
“Chị là nạn nhân của cuộc chiến lẩn quẩn giữa tờ Daily Post và tờ Daily News,” em tôi giải thích khi người bồi bàn dọn đĩa đi. “Biên tập viên của họ căm ghét lẫn nhau.”
“Tại sao?”
“Một phần vốn đã là do truyền thống - họ săn đuổi cùng một miếng bánh của Trung tâm nước Anh - và một phần là do cá nhân, bởi vì năm ngoái, R.Sole chộp được vợ Terry Smith. Nhờ vào Scrivens, tờ Post có được ‘câu chuyện’ nhỏ khó chịu về ‘hành vi say xỉn’ của chị. Vì thế tờ News phải cao tay hơn với ‘tin tức’ về cái-gọi-là ‘cặp bồ’ của chị - chị bị mắc kẹt giữa một cuộc chiến hận thù giằng co của báo giới.”
“Vậy làm thế nào mà họ có được bức ảnh của Luke và chị?”
“Bằng cách tìm đường đến tổ chức Bạn bè Tái ngộ và săn lùng những người quen cũ của chị.” Tôi nghĩ đến tất cả những người bạn đại học tôi đã lẩn tránh sau khi Luke và tôi chia tay. Tại sao họ lại phải trung thành đến vậy? “Họ có thể tìm thấy một đồng nghiệp cũ của chị để trích lời,” tôi nghe Hope nói. “Hay thợ cắt tóc của chị, hàng xóm của chị...” Tôi nghĩ đến Bà Singh cạnh nhà. “Bất kỳ ai đã từng biết chị. Cánh nhà báo có rất nhiều nguồn tin. Dù sao, cám ơn Chúa, tất cả đã qua rồi.”
“Nhờ vào Bộ trưởng vì Gia đình.”
Lần đầu tiên trong buổi tối đó, Hope mỉm cười. Mọi tờ báo đều đưa tin rộng rãi rằng Nghị sỹ cánh tả Eric Wilton, ‘người cha hạnh phúc của bốn đứa con’, đã bắt đầu điều trị hóc môn trước khi trải qua cuộc phẫu thuật thay đổi giới tính, và nhờ thế ‘câu chuyện’ của tôi đã qua khỏi điểm sôi.
“Nhưng chị vẫn phải cảnh giác,” em tôi cảnh báo. “Đừng nói chuyện với cánh nhà báo.”
“Chị thà tự ăn chân mình còn hơn.”
“Thế khi nào chương trình anh ấy tham gia phát sóng?”
“Tối mai.”
“Thật à, vậy có thể sẽ có vài bài báo quan tâm đến chuyện đó nên chị nên chuẩn bị tâm lý.” Tôi cảm thấy phát ốm. Bây giờ, khi món ăn chính của chúng tôi đến, Hope nói đến Fliss. “Lễ rửa tội tốn hết năm nghìn bảng,” con bé nói. “Thật là điên rồ. Thêm ba tháng nữa và họ sẽ phải rao bán căn nhà mất thôi. Chị ấy đã kể với chị về dự định đáp ứng nhu cầu chi tiêu chưa?”
“Chưa. Bọn chị đã không nói chuyện vài tuần rồi.”
“Chị ấy cho Olivia đi làm.”
“Chị ấy nên bị kiện nhỉ?”
“Làm mẫu trẻ con. Hôm nay chị ấy nói với em là chị ấy gửi một tấm ảnh của Olivia cho công ty người mẫu trẻ con ‘Kiddlywinks’ và họ chọn con bé ngay lập tức. Fliss đang hồi hộp - chị ấy háo hức để nhìn thấy khuôn mặt của Olivia trên trang bìa của Tạp chí Babychops hay ở đâu đấy - hơn nữa chị ấy nghĩ nó sẽ mang lại cả đống tiền.”
Tôi xúc cải bó xôi vào đĩa. “Hugh nghĩ gì?”
“Anh ấy nghĩ chuyện đấy là bóc lột và không đúng đắn. Nhưng chị ấy nói rằng ngay cả tiền anh ấy cũng không kiếm được bởi vì ‘những phát minh ngu ngốc’ của mình nên anh ấy không có quyền phản đối.” Em tôi uống một ngụm rượu. “Mặt nào đó chị ấy có lý, nhưng chị có nghĩ rằng chị ấy khó khăn quá đối với anh ấy không?”
“Có. Mặc dù những ý tưởng của anh ấy điên rồ thật.”
“Đúng thế. Anh ấy có kể với chị về cái chắn bùn anh ấy thiết kế riêng cho phụ nữ để dính vào phía sau chân trong những ngày mưa không?”
“Không.”
“Hay áo burka[2] bằng nhựa PVC sử dụng trong những ngày thời tiết xấu nữa?”
[2] Áo của phụ nữ Hồi giáo, che từ đầu đến chân. (ND)
Tôi lắc đầu. “Rõ ràng là ngớ ngẩn.”
“Nhưng ít nhất anh ấy đã cố gắng. Nhưng Fliss sẽ hối hận thôi,” Hope rầu rĩ nói. “Chị ấy sẽ rất hối hận nếu Hugh chán ngấy với chị ấy và có bồ bịch.” Em gái tôi mím môi, như thể nó đang ngậm vôi.
“Em có nghĩ anh ấy làm thế không?”
Em tôi nhún vai. “Hầu hết đàn ông đều thế, nếu họ có cơ hội. Phải không nào?” Con bé nhìn tôi dữ dội như đang thăm dò ý kiến của tôi. “Ý em là... bất cứ người đàn ông nào cũng làm thế. Không phải họ vẫn nói thế sao?” Con bé nói đầy cảm xúc.
“Ừm... không phải tất cả đàn ông.”
“Đó là điều họ vẫn nói,” em tôi khăng khăng. Một nét bối rối xuất hiện trong mắt con bé. “Và thỉnh thoảng em thậm chí băn khoăn...” Hope bỏ dao và dĩa xuống.
“Sao cơ, Hope?”
“À...” Em tôi uống rượu, sau đó ngón tay giữa mân mê viền ly và ly rượu bắt đầu phát ra một tiếng rin rít. “Thỉnh thoảng em thậm chí băn khoăn... liệu... Mike có thể có ai đó,” cuối cùng nó nói. “Thực ra...” nó dừng lại. “Em nghĩ là anh ấy có.” Bây giờ tôi đã hiểu tại sao em tôi ở trong tâm trạng gây gổ như thế này suốt cả buổi tối. “Thực ra em chắc chắn.”
Tôi nhìn chằm chằm vào em tôi một lúc. “Không thể nào. Cậu ấy không phải kiểu người đó.”
“Em vẫn tin thế,” em tôi thì thầm, “nhưng chị biết không, Laura...” Đôi mắt nó bỗng nhiên đong đầy nước mắt. “Em gặp một tình huống khá khó khăn - thực ra em mừng vì có cơ hội nói chuyện với chị...” Miệng nó run run một lúc, sau đó nó kiểm soát lại mình.
“Chuyện gì đã xảy ra thế Hope? Kể với chị đi.”
Hope chấm góc mắt trái bằng ngón tay đeo nhẫn, và viên kim cương to Mike đã tặng nhân dịp kỷ niệm năm năm đám cưới sáng lên và lấp lánh. “Được rồi,” nó nói. “Em sẽ. Em sẽ kể với chị.” Tôi nhận ra đây là lần đầu tiên Hope giãy bày với tôi về hôn nhân của nó. Trong khi Felicity tiết lộ nhiều đến mức khờ dại, Hope lại hoàn toàn kín đáo. Tôi sẽ không ngạc nhiên nếu phát hiện ra em gái tôi làm việc ngoài giờ cho MI5[3].
[3] Cơ quan an ninh và tình báo của Anh. (ND)
Hope áp mặt vào bàn tay. “Mike đang cư xử... rất lạ,” em tôi bắt đầu.
Tôi nghĩ đến những nhận xét gay gắt và biểu hiện cáu kỉnh của cậu ấy ở lễ rửa tội.
“Như thế nào?”
“Anh ấy làm việc muộn.”
“Từ khi nào?”
“Cuối tháng Giêng. Thứ Ba và thứ Năm hàng tuần, không hề sai lệch, anh ấy về nhà muộn hơn hai tiếng so với bình thường.” Con bé mân mê lọ muối. “Lúc đầu, thậm chí em không để ý. Và sau đó khi em đã để ý, em không nghĩ đến nó, bởi vì em luôn cảm giác quá tự tin trong cuộc hôn nhân này.”
“Tại sao không chứ?” Tôi nói. “Mike luôn luôn say mê em.”
Em tôi nhún vai. “Đó là điều em vẫn luôn tin tưởng.”
“Cả hai người đều có vẻ hạnh phúc đến mức không thể tin được.” Em tôi khổ sở gật đầu. “Và bọn em có một cuộc sống chung tuyệt vời.”
“Em biết. Chúng em quá may mắn - chúng em yêu nhau, và chúng em cũng từng là bạn thân. Nhưng bây giờ em cảm thấy cuộc sống đó đang bị đe dọa. Bởi vì anh ấy không về nhà cho đến tận chín giờ tối thứ Ba và thứ Năm. Chúng em thường về đến nhà lúc bảy giờ bốn mươi, trừ phi Mike đang làm dự án lớn nào đó, hoặc đi công tác. Vì thế chuyện này rất lạ lùng.”
“Vậy em không hỏi cậu ấy vì sao à?”
“Tất nhiên. Nhưng anh ấy không thể đưa ra được một câu trả lời thỏa mãn. Cho đến giờ vẫn thế. Mỗi lần em nói gì về việc này, anh ấy chỉ nói, rất khó tin rằng anh ấy ‘làm việc’. Do vậy em cảm thấy có điều gì đó không đúng. Thêm vào đó anh ấy không ở văn phòng bất cứ khi nào em gọi điện cho anh ấy vào những khoảng thời gian này. Anh ấy không nghe máy ở đường dây trực tiếp, và di động thì tắt máy.”
“Thật ư?” Điều này nghe không ổn chút nào. “Em có hỏi lại cậu ấy về chuyện này không?”
Em tôi gật đầu, sau đó mân mê lọ hoa thủy tiên nhỏ. “Anh ấy có vẻ cực kỳ không thoải mái; sau đó trở nên gắt gỏng với em, điều này thật bất thường.”
“Thế cậu ấy nói gì?”
“Anh ấy nói chắc chắn em đã bấm sai số, hoặc đường dây bị trục trặc, hay di động không có sóng, hoặc có thể là anh ấy đang ở trong căng tin, nhà vệ sinh hay trong thang máy.”
“Hừm.”
Hope mím môi. “Nói một cách khác - vớ vẩn. Anh ấy tuyệt đối không liên lạc được trong ba tiếng đồng hồ. Và khi anh ấy về nhà, anh ở trong tâm trạng là lạ, kiểu như... đầy tâm trạng. Vì thế cuối cùng, tuần trước em đã hỏi thẳng anh ấy...” Cằm con bé nhăn lại. “Thật là tồi tệ.” Em tôi úp cả hai lòng bàn tay xuống mặt bàn, như để gồng lên chịu đựng nỗi đau. “Em hỏi thẳng anh ấy là có phải anh ấy đang ngoại tình hay không. Và anh ấy nhìn em thật buồn khiến em nghĩ rằng anh ấy sắp sửa tự thú. Thay vào đó anh ấy nói, ‘Không, anh không ngoại tình, Hope, anh chưa từng, và sẽ không bao giờ. Bởi vì anh yêu em’.”
“Nhưng đó là một lời phủ nhận tuyệt đối - sao em lại không cảm thấy yên tâm?”
“Bởi vì tình trạng này vẫn diễn ra như cũ. Mỗi thứ Ba và thứ Năm, Mike ‘làm việc trễ’, nhưng không thể liên lạc và không nói với em anh ấy ở đâu. Ví dụ, anh ấy ra ngoài tối nay. Đó là vì sao em có thể đến và gặp chị vì em biết anh ấy sẽ không ở nhà cho đến gần mười giờ. Luôn luôn là như thế.”
“Quái lạ. Thế em đã kiểm tra sao kê thẻ tín dụng của cậu ấy chưa?”
Em tôi gật đầu với vẻ có lỗi. “Em chưa bao giờ làm thế trước đây. Đơn giản là việc rình mò anh ấy chưa bao giờ nảy đến với em.”
“Và?”
Nó lắc đầu. “Không có gì. Nhưng anh ấy có thể thanh toán nước hoa Agent Provocateur và hoa hồng bằng tiền mặt.”
“Có mùi thơm khác lạ trên quần áo của cậu ấy không?”
“Không. Nhưng em tin rằng anh ấy có nhân tình,” em tôi nói với giọng mệt mỏi. “Không có lời giải thích hợp lý nào về việc anh ấy ở đâu, hay tại sao anh ấy quá ngập ngừng khi giải thích. Thêm vào đó là tâm trạng lạ lùng của anh ấy khi về nhà, và chúng em đang đi đến giai đoạn thèm ‘của lạ’ sau khi kết hôn được bảy năm.”
“Ồ... chuyện đó nghe thật kỳ lạ.”
“Em đoán là Mike không thể chịu đựng được việc thừa nhận có nhân tình, thậm chí với chính mình, vì anh ấy là một người đứng đắn. Nên thay vào đấy anh ấy nói dối em.” Chúng tôi im lặng trong khi người bồi bàn dọn đĩa đi. Đĩa thịt cừu của Hope gần như chưa đụng đến. “Họ nói bản năng của một người vợ chưa bao giờ sai,” em tôi tiếp tục đầy vẻ khổ sở. “Họ cũng nói bạn không thể chắc chắn - vềbất kỳ người đàn ông nào,” nó nói thêm với một cái nhún vai đau khổ.
Tôi nghĩ đến Tom, bấp chấp anh ấy vốn đứng đắn như thế nào, rồi sau đó anh ấy đã cư xử tàn nhẫn như thế nào.
“Ý em là, chị có thể không bao giờ tưởng tượng rằng Nick làm điều anh ấy đã làm, đúng không?”
“Không. Chị có thể nói chắc mẩm rằng chị không bao giờ thấy trước chuyện xảy ra.”
“Chị đọc về những câu chuyện đó suốt,” Hope tiếp tục. “Về những người phụ nữ nói, ‘Tôi chưa bao giờ nghĩ một giây nào là chồng tôi sẽ phản bội. Anh ấy không có vẻ là kiểu người đó.’ Hoặc họ nói, ‘Tôi nghĩ tôi hiểu chồng mình - nhưng bây giờ tôi cảm thấy toàn bộ cuộc hôn nhân của chúng tôi là một sự giả tạo.’ Tại sao em lại được miễn khỏi chuyện đó chứ, Laura? Tại sao em lại được may mắn như thế? Rất nhiều người phải chịu đựng - ý em là, chị đã chịu đựng...” nước mắt con bé lại dâng lên - “vì thế có lẽ bây giờ đơn giản là đến lượt em. Dù sao đi nữa,” em tôi sụt sùi khi nó lục tìm khăn tay trong chiếc túi Kelly, “đây là chuyện đang diễn ra trong cuộc đời em.”
“Ừm...”
Hope nhìn tôi. Đôi mắt của nó có những tia đỏ và mascara đã bị nhòe. Nhìn thấy em tôi trông bơ phờ như thế này thật lạ. “Vậy,” em tôi buồn bã nói. Nó đang mân mê chân ly rượu. “Vậy...” con bé nói lại. “Vậy...” nó nhắc lại với một tiếng thở dài. Tại sao nó cứ tiếp tục nói như thế? “Vậy chị nghĩ em nên làm gì?”
“À...” tôi giật mình. Như tôi nói, Hope hiếm khi kể chuyện riêng với tôi, đừng nói đến hỏi lời khuyên. Thành thật mà nói, tôi thấy chuyện này khá đáng sợ. Rằng Hope, người mà toàn bộ cuộc sống trưởng thành dường như không hề gợn sóng như mái tóc ép thẳng ở salon của nó, giờ đang gặp khó khăn riêng cần tôi giúp đỡ.
“Em nên làm gì?” Em tôi nhắc lại.
“Chị không... biết,” tôi thành thật trả lời. Tôi không muốn nói điều tôi đang nghĩ - rằng bản năng của Hope có thể đã đúng. Đó là tại sao Mike cư xử rất kỳ lạ ở lễ rửa tội. Bây giờ tôi đã hiểu, bởi vì ở trong nhà thờ đã nhắc nhở cậu ấy, một cách không thoải mái, về những lời thề hôn nhân cậu ấy đã thốt ra sáu năm trước. Cậu ấy tỏ vẻ gay gắt vì cảm thấy tồi tệ.
“Chị sẽ giúp em chứ, Laura?” Hope lặng lẽ hỏi. Tôi nhìn chằm chằm vào em tôi, sửng sốt. Em tôi trông như chỉ mới hai mươi tuổi.
“Ừ - tất nhiên chị sẽ giúp,” tôi lập bập. “Em có thể nói chuyện với chị về nó bất cứ lúc nào - ngày hay đêm - em biết mà.”
“Đấy không phải ý của em.”
Tôi nhìn nó. “Vậy ý em là gì?”
Em tôi chớp mắt vài lần, sau đó hít một hơi thở sâu. “Em muốn chị theo dõi anh ấy.”
“Cái gì?” Trái tim tôi rơi xuống gót giày. “Đừng yêu cầu chị làm việc đó,” tôi thì thào. “Chị thực sự không...”
“Bởi vì nếu cậu ấy ngoại tình, chị không muốn là người nói với em, Hope à. Nó có thể ảnh hưởng đến mối quan hệ của chúng ta cho đến hết phần đời còn lại.”
Em gái tôi lắc đầu. “Nhưng em thà nghe nó từ chị còn hơn từ ai khác. Và bởi vì chúng ta là chị em, em cảm thấy chúng ta có thể vượt qua nó.”
“Chị không chắc - những việc kiểu này có thể trở thành một bãi mìn.”
Tôi cảm thấy không thoải mái khi nhìn thấy Hope như thế này. Tôi thấy lo âu khi nhìn thấy vẻ yếu đuối bất ngờ của em gái tôi khi nó dường như luôn có vẻ không thể tấn công được.
“Nghe này, Laura, em cần sự hỗ trợ của chị. Và đấy không phải là việc mà em có thể yêu cầu ở một người bạn. Và, em đã giúp chị, đúng không nào?” em tôi thêm vào.
Tôi đã quá hy vọng nó sẽ không nói thế.
“Em đã giúp chị, Hope - nhưng việc đó rất khác. Tất cả em phải làm là viết cho chị một tờ séc mà chị sẽ hoàn trả ngay khi chị có thể. Nhưng nếu chị làm việc này cho em, chị sẽ phải trả một cái giá khủng khiếp về mặt tâm lý. Em không thể hiểu điều đó sao? Nếu em muốn theo dõi Mike, em nên yêu cầu người trung lập nào đó - một thám tử riêng thì thích hợp hơn.” Em tôi lắc đầu. “Tại sao không? Em có thể chi trả cho việc đó mà.”
“Không phải là vấn đề tiền bạc.” Con bé đảo mặt. “Mà là thể diện! Nếu phải giải thích chuyện này với một người hoàn toàn xa lạ - hơn nữa chị không thể chắc rằng họ sẽ không tiết lộ. Nhưng em biết chị sẽ kín miệng. Không giống như Felicity. Làm ơn đi mà, Laura,” em tôi cầu xin. “Em định gọi điện cho chị, nhưng hỏi chị trực tiếp sẽ dễ dàng hơn nhiều. Em mừng là Luke đã bỏ chị tối nay để em có cơ hội nói chuyện với chị.”
“Sao em không thể tự mình theo dõi cậu ấy?”
“Không được.” Em tôi rùng mình. “Nó sẽ thật... kỳ quái. Trong bất cứ trường hợp nào, em sẽ để lộ mình ngay. Anh ấy sẽ phát hiện ra em - em biết là anh ấy sẽ - vì bằng cách nào đó anh ấy sẽ cảm nhận rằng em ở đó, bởi vì mối liên kết cảm xúc giữa bọn em, nhưng vì lý do đó, em nghi ngờ việc anh ấy nhìn thấy chị. Làm ơn mà, Laura,” con bé nói tiếp. “Làm ơn. Em đang khủng hoảng.” Tôi nhìn biểu hiện đau đớn của em gái tôi. Tôi rất muốn giúp.
“Chị xin lỗi, Hope. Nhưng câu trả lời là không.”
Tôi thích sự thật. Tôi thấy yên tâm với chúng. Sự thật khiến bạn cảm thấy an toàn theo cách nào đó. Bạn có thể luôn luôn dựa dẫm vào sự thật theo cách mà bạn không thể tin vào những sự đánh giá hay phỏng đoán. Sự thật sẽ không khiến bạn thất vọng. Tôi không chỉ có ý nhắc đến sự thật kiểu như ‘Riga là thủ đô của Latvia’, mà là sự thật với ý nghĩa rộng lớn hơn, con người hơn. Ví dụ như, những sự thật nhất định về hành vi của Mike đã dẫn đến một kết luận đau đớn, nhưng không thể khác được. Đó là nguyên nhân tôi từ chối làm theo yêu cầu của Hope.
Nếu như tôi nghĩ em gái tôi đang nhận định sai lầm, tôi sẽ vui vẻ đồng ý với yêu cầu của nó, để có được niềm vui chứng minh là nó sai. Nhưng tôi không tin là nó sai. Mike cư xử lạ lùng như thế còn có thể vì lý do nào khác nữa? Nếu cậu ấy làm điều gì đó trong sáng - đến phòng tập hay tham gia một lớp học ban đêm - cậu ấy sẽ nói về điều đó. Nếu cậu ấy ăn tối với khách hàng, như cậu ấy nói. Nếu cậu ấy đi gặp bố mẹ, hay em gái, cậu ấy sẽ nói với Hope, và trong trường hợp nào Hope luôn có thể đi cùng.
Cũng có thể là Mike đang làm điều gì đó, vì bất cứ lý do gì, mà cậu ấy cảm thấy ngượng ngùng. Đi gặp một bác sỹ tâm thần, đến nhà thờ, hay tham dự chương trình Kiểm soát Cân nặng (không phải là cậu ấy béo), hay Hội Những người nghiện rượu nặc danh (không phải cậu ấy thường uống rượu), hay đi đến câu lạc bộ khiêu vũ thoát y vũ với vài người đồng nghiệp đặc biệt hơn. Nhưng nếu là những lý do đó, thì cậu ấy đã thừa nhận nó hơn là để Hope tiếp tục chìm trong niềm tin tiêu cực rằng cậu ấy ngoại tình.
Nhưng cậu ấy từ chối làm Hope nhẹ nhõm theo bất cứ cách gì bởi vì những hành động của mình, trong khi tiếp tục về nhà muộn hai lần một tuần. Thật không may, sự thật dường như ủng hộ niềm tin ngày càng tăng của Hope rằng Mike đang ‘vụng trộm’. Bây giờ tôi nhận ra đó là nguyên nhân em gái tôi ở trong tâm trạng không thông cảm như vậy. Và đó là tại sao nó quá khắt khe với Luke. Em tôi đổ toàn bộ sự giận dữ và tiêu cực về hành vi của Mike lên Luke.
Mặc dù thế, tôi cảm thấy tồi tệ khi từ chối giúp.
“Chị xin lỗi, Hope,” tôi lại nói. “Nhưng chị không thể làm việc đấy.” Tôi mân mê chiếc khăn ăn.
“Em biết vì sao rồi. Chị từ chối vì chị giận em chỉ trích Luke. Phải thế không? Bởi vì em đã không nói điều chị muốn nghe.”
“Tuyệt đối không phải lý do đấy.”
“Phải, đúng thế mà. Giống như trước đây khi chúng ta còn là trẻ con. Chị đang cố gắng trừng phạt em.”
“Không, chị không thế.”
Em tôi cầm túi lên. “Thôi được rồi, em về đây. Làm ơn đừng đề cập đến những gì chúng ta nói tối nay với bất kỳ ai.”
“Chị sẽ không nói. Em biết thế mà, Hope.”
“Phải,” em tôi lạnh nhạt nói. “Ít nhất em biết có thể nhờ vả sự kín đáo của chị - ngay cả nếu em không thể dựa vào sự giúp đỡ của chị.” Nó trao cho tôi một cái nhìn ‘Et tu, Brute?[4]’ và bỏ đi.
[4] Tiếng Latin. Câu nói cuối cùng của Julius Ceasar nói với Marcus Brutus bạn mình khi bị Marcus đâm chết. Có nghĩa là. “Còn anh nữa đấy, Brutus?”
Vì thế, để khẳng định với mình rằng tôi đã quyết định đúng, tôi tưởng tượng làm đúng theo điều em gái tôi muốn. Khi tôi ngồi đó, uống cà phê espresso, tôi mường tượng ra việc đi theo Mike từ chỗ làm, đi bộ, hay bằng taxi, giữ một khoảng cách an toàn, hy vọng rằng tôi sẽ không bị cậu ấy phát hiện, hay bởi bất kỳ ai vì rằng khuôn mặt tôi đã trở nên quen thuộc qua chương trình đố vui. Tôi hình dung ra việc quan sát cậu ấy bước vào nhà bạn gái, hay khách sạn không tên tuổi nào đó, sau đó lẩn quẩn xung quanh cho đến khi cậu ấy xuất hiện, tóc rối bời, ca vát lệch - có lẽ là cùng với cô ta. Giờ tôi hình dung ra cảnh đưa cho em gái mình một bức ảnh họ đang hôn nhau, hay có lẽ đang nắm tay. Không, tôi nói với chính mình lần nữa. Không thể nào. Tôi sẽ vui vẻ trao cho Hope một quả thận của tôi, máu của tôi, tủy xương của tôi hay tiền tiết kiệm cả đời của tôi - nhưng tôi không được chuẩn bị để trao cho em tôi những tin tức kinh khủng.
Sẽ ra sao nếu nó đối mặt với Mike với những bằng chứng đó - những bằng chứng tôi đã lượm lặt được - và sau đó, cậu ấy thú nhận? Sẽ ra sao nếu họ ly dị? Trong suốt phần đời còn lại tôi phải sống với nhận thức rằng tôi đã giúp họ đi đến con đường đó. Ngược lại, sẽ ra sao nếu Mike kết thúc cuộc tình, họ sẽ giảng hòa và mọi chuyện lại tốt đẹp? Điều đó sẽ thật tuyệt, phải không - ngoại trừ rằng họ sẽ mãi mãi gắn tôi vào thời gian khủng khiếp đó. Tôi là khe hở trong chiếc áo giáp sắt hôn nhân của họ. Họ sẽ oán giận tôi - đặc biệt là Mike. Và ngay cả nếu Hope tha thứ cho cậu ấy, tôi gần như chắc chắn sẽ không thích cậu ấy nữa - nó sẽ trở thành ranh giới biến những mối quan hệ trở thành tồi tệ. Thế nên tôi biết tôi phải tránh xa nó nhưng, như tôi nói, tôi cảm thấy tệ. Và thế là tôi đang ngồi đây, lặp lại tất cả chuyện đó trong đầu đến lần thứ tư hoặc thứ năm, và tự hỏi tôi có thể làm gì để giúp em tôi, thì Luke gọi điện để nói rằng anh ấy trên đường quay về và sẽ đón tôi. Vậy nên tôi thanh toán tiền, dù hoàn toàn kiệt sức, tôi cũng quyết định sửa sang diện mạo trước khi anh ấy đến. Khi tôi vừa mới đi xuống cầu thang, tôi liếc sang bên trái và thấy quầy bar, vốn vắng vẻ như sa mạc lúc đầu buổi tối, giờ đột nhiên trở nên đông đúc.
Một nhóm khoảng hai mươi phụ nữ ngồi ở cửa sổ, hai người đàn ông ở giữa, và một cặp khoảng cuối ba mươi tuổi đang ngồi ở cuối phía gần tôi nhất. Quan sát thái độ giữa họ - và chai champagne lạnh trên mặt quầy -rõ ràng họ vừa mới hẹn hò, nhưng nghiêm túc. Người đàn ông đang cười và nói, và người đàn bà đang nhìn anh ta chăm chăm, mặt cô ấy toát lên vẻ quan tâm và thích thú. Giống như anh ta là một ngôi sao điện ảnh, và cô ta là người hâm mộ nồng nhiệt nhất.
Hết lần này đến lần khác, cô ta chạm nhẹ vào cánh tay anh ta, hoặc hất đầu ra sau, phơi bày phần cổ của mình. Ngôn ngữ cơ thể của anh ta cũng ‘mở’ và hưởng ứng tương tự. Đầu gối anh ta thực ra đã chạm vào cô ta. Bây giờ tôi nhìn thấy anh ta nghiêng về phía trước và chạm vào vai cô ta, sau đó trượt tay xuống, giống như vuốt ve ngực cô ta, trong khi cô ta nở một nụ cười khuyến khích. Đó chính là bức ảnh của một cặp tình nhân đang đứng bên bờ của sức hấp dẫn làm giãn-đồng-tử, lãng quên phần còn lại của thế giới. Họ quá mải mê đến mức tôi có thể đi qua ngay sát họ mà có thể họ sẽ không nhận ra. Nhưng, vì tôi biết họ, đó không phải mà một mạo hiểm mà tôi có thể thử. Và tôi đang đứng ngần ngừ ở cầu thang, tự hỏi làm gì bây giờ, thì, với tính ga lăng vốn có, Hugh giải quyết tình trạng nan giải giúp tôi. Anh ấy thanh toán hóa đơn, giúp Chantal Vane mặc áo khoác vào, giữ cửa mở cho cô ta, và rồi họ rời đi.