Câu Hỏi Này Nằm Ngoài Đề Cương

Chương 73

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hứa Thịnh nhắn xong tin thì nhắm mắt lại, nằm mãi vẫn không ngủ được, cuối cùng dứt khoát bò dậy xông vào tắm nước lạnh.

Nhưng nước chảy có mát lạnh hơn nữa cũng không làm giảm được nhiệt độ kinh người trên môi, xúc giác vừa xong tựa như vẫn còn lưu lại rõ ràng.

Thật ra cái hôn vừa rồi của Thiệu Trạm vẫn còn vụng về, kỹ năng hôn cũng không tính là tốt, mặc dù khí thế của Thiệu Trạm bức bách, động tác cũng kiên quyết——thế nhưng sau khi chạm vào, cảm giác từng tấc da tấc thịt như bị cướp đoạt.

Đối với hai người không có bất kỳ kinh nghiệm hôn nào mà nói, hôn nhau quả thật không phải chuyện tự học lần đầu là làm được ngay.

Nhưng mà sự đụng chạm trong nháy mắt không có ai để ý đến kỹ xảo cả.

Hứa Thịnh “đệt” một tiếng, mãi mới nhận ra đêm nay thật sự quá rung động lòng người, thậm chí còn có phần không chân thực, giống như một giấc mộng đêm hè.

Cậu tắt công tắc, lau tóc rồi kéo cửa đi ra ngoài, mở khung chat với Thiệu Trạm ra, thấy mười phút trước Thiệu Trạm có nhắn tới một câu: Ngủ ngon.

Hứa Thịnh trả lời: Ngủ ngon.

Dừng một chút mới nhúc nhích đầu ngón tay, đánh thêm hai chữ “Bạn trai“.

Mọi cảm giác hư ảo không chân thật biến mất, lúc này Hứa Thịnh mới thật sự cảm nhận được, cậu thật sự lại vi phạm thêm một điều trong nội quy rồi.

Hứa Thịnh nhắn ngủ ngon xong cũng không đàng hoàng ngủ, tiếp tục nhắn tin với bạn trai, nhắc đến một đề tài nhạy cảm ít khi nào khơi ra: Cậu tắm chưa?

Cậu nói gì?

Xem ra là tắm rồi.

Hứa Thịnh trở mình, tiếp tục đánh chữ.

Hứa Thịnh: Tôi cũng tắm rồi.

Thiệu Trạm: Tối nay cậu không muốn ngủ phải không?

Hứa Thịnh: Trò chuyện tiếp rồi ngủ.

Bây giờ Hứa Thịnh có thân phận rồi, cây ngay không sợ chết đứng: Anh ơi, nói chuyện 50 xu nha*.

*Ý là Hứa Thịnh trả công Thiệu Trạm 50 xu để tán gẫu cũng ấy =)))

Thiệu Trạm nhượng bộ một bước: Năm phút.

Hai người câu có câu chăng tiếp tục nói chuyện, sau đó Hứa Thịnh mở trang cá nhân của Thiệu Trạm, có cảm giác hận không thể tuyên bố với thiên hạ, lại vừa muốn lén lút giấu ở trong lòng, sau đó đổi chú thích thành “Bạn trai”.

Một đêm không mộng mị. Ngoài cửa sổ ánh sao đầy trên bầu trời, tiếng ve kêu yếu dần.

Ngày hôm sau, Hứa Thịnh bị Thiệu Trạm gõ cửa đánh thức, từ khi trơ mắt nói xạo vì muốn được vào đội hình tham gia thi đấu, phải ký một loạt hiệp ước bất bình đẳng, cậu cũng ít khi bùng giờ tự học buổi sáng.

Hứa Thịnh híp mắt xuống giường mở cửa, thấy là Thiệu Trạm, sự cáu gắt khi ngái ngủ thu bớt lại: “Mấy giờ rồi?”

“Còn sớm.”

Đúng là rất sớm, bây giờ vừa mới sáu giờ.

“Sợ bản thân đang nằm mơ”, Thiệu Trạm nói, “Nên muốn nhìn thấy cậu một lần.”

“Cậu phải mừng vì cậu là bạn trai tôi, nếu đổi thành một người khác gõ cửa giờ này”, Hứa Thịnh vừa mới dậy, đầu óc còn choáng váng, sau khi đóng cửa thì dựa lên cánh cửa rề rà một lúc, tóc tai rối tung, do sau khi thức dậy còn chưa để ý sửa sang lại, cổ áo cũng rộng mở, không thể phủ nhận mới sáng sớm đã được nghe một câu nói như vậy, tính gắt ngủ cũng không còn, “…Bây giờ đã bị tôi đấm bay ra ngoài chuồng gà rồi.”

Hứa Thịnh nói xong, vào nhà vệ sinh rửa mặt.

Thiệu Trạm ở trong phòng cậu một lúc, sau đó di chuyển đến cửa nhà vệ sinh chờ cậu.

Hứa Thịnh đánh răng xong, vừa cúi người vừa hắt nước rửa mặt.

Đúng lúc đó Thiệu Trạm quan sát cậu, đổi sang đồng phục học sinh, hoàn toàn không còn dấu vết của người vừa mới leo tường trốn ra ngoài xem phim ngày hôm qua. Hồi lâu, cậu không nhịn được thò tay ra từ sau lưng Hứa Thịnh, kéo cổ áo cậu lên, khớp ngón tay gập lại nhẹ nhàng sượt lên xương quai xanh cậu: “Cậu cố ý mặc như vậy à?”

Lúc này Hứa Thịnh mới nhận ra cổ áo của cậu đúng là trượt về phía trước, nhất là khi cúi người lại càng khó coi đập vào mắt: “…”

Hứa Thịnh bị chạm vào ngẩng đầu lên, còn chưa kịp lau sạch những giọt nước chảy xuống theo gò má, cuối cùng dọc theo cần cổ mảnh khảnh của thiếu niên, những giọt nước vừa vặn rơi trúng ngón tay của Thiệu Trạm.

Đột nhiên Thiệu Trạm không muốn buông tay, ngón tay đang đặt trên xương quai xanh khẽ nhúc nhích, đang muốn cúi người làm chút gì đó, ví dụ như để lại một dấu vết trên xương quai xanh ngay lúc này, cửa phòng bị người ta gõ “cộc cộc” mấy tiếng.

“Thịnh ca, đi ăn nào———ăn sáng đi”, Hầu Tuấn vừa gõ cửa vừa gào lên, “Hôm nay nhà ăn có bánh bao Sinh Tiên! Không đi ngay là bị cướp đó!”

“…”

Đồng thời lại vang lên một âm thanh khác, là Đàm Khải như hình với bóng cùng Hầu Tuấn, nhưng giọng nói của Đàm Khải rõ ràng ở xa hơn, gõ cửa phòng đối diện Hứa Thịnh: “Trạm ca, cùng đi ăn sáng nào.”

Động tác hai người dừng lại, Hứa Thịnh lấy cái khăn lông ở bên cạnh, sau đó “khụ khụ” vài tiếng hỏi: “Cậu ra mở cửa hay tôi ra mở?”

Mấy người Hầu Tuấn cứ tới rủ nhau đi ăn cơm như bình thường.

Nội dung ôn tập cho kỳ thi giữa kỳ quá nhiều, Hầu Tuấn muốn Thiệu Trạm đưa ra phần trọng điểm một môn mỗi sáng sớm, tiện thể phát huy chức trách của lớp trưởng, gọi Hứa Thịnh thức dậy, đừng có lại bùng giờ tự học sáng sớm: “Thịnh ca, bây giờ là 6 giờ 10 phút. Cậu có năm phút để chuẩn bị.”

Đàm Khải gõ cửa đối diện mãi, dừng lại hỏi: “Chẳng lẽ hôm nay Trạm ca ngủ quên? Không thể nào, bình thường cậu ấy dậy còn sớm hơn bọn mình.”

Đàm Khải vừa mới dứt lời, cửa phòng Hứa Thịnh mở ra, hơn nữa người mở cửa chính là Thiệu Trạm gõ cửa phòng mãi cũng không thấy ai trả lời. Thiệu Trạm không hề trốn tránh chuyện sáng sớm mình đã ở trong phòng Hứa Thịnh, đứng ở cửa nói: “Cậu ấy còn đang rửa mặt.”

Hai người Hầu Tuấn Đàm Khải đờ đẫn nói: “…Ờ.”

Nhưng mà hai người bọn họ cũng không phải lần đầu tiên gặp cảnh tượng này, một lần rồi hai lần rồi cứ thế thành quen.

Cũng phải nói hai vị bá chủ Tieba này, có xảy ra chuyện gì cũng chẳng khiến người ta bất ngờ.

Hầu Tuấn phản ứng rất nhanh: “Không sao, chúng ta chờ Thịnh ca một lát.”

Hoàn toàn không biết Thịnh ca của bọn họ đang cúi người rửa mặt, mặt đỏ hồng muốn bùng cháy.

Hứa Thịnh rửa mặt xong, thay đồng phục đi ra vừa vặn tròn năm phút.

Sáng sớm, trong nhà ăn không có nhiều người, lúc bọn họ ra cửa sổ mua đồ chỉ có ba bốn người xếp hàng. Hầu Tuấn Đàm Khải chạy rất nhanh, chạy ù tới bánh bao Sinh Tiên.

Thiệu Trạm nhớ lại ngày hôm qua cậu và Hứa Thịnh còn tranh nhau lấy cơm, đột nhiên cảm thấy rất buồn cười: “Ngày hôm qua cậu đang theo đuổi tôi à?”

Hứa Thịnh cũng không nhịn được cười: “Con mẹ nó, không rõ ràng sao? Tôi đã lên kế hoạch ổn thỏa rồi, cho dù bọn Hầu Tuấn không tìm cũng sẽ hẹn cậu đi ăn cơm…”

“Hôm nay tôi lấy”, Thiệu Trạm nói, “Cậu biết điều ngồi im nha.”

Bọn Hầu Tuấn lấy đồ ăn xong quay lại, Hứa Thịnh đang ngồi tại chỗ nghịch di động, thuận miệng hỏi: “Hôm nay hai người không giành cửa sổ nữa à? Hôm qua suýt chút nữa cãi vã, tôi còn sợ hai người vì vấn đề ai lấy cơm này mà đánh nhau một trận ở nhà ăn luôn đó.”

Hứa Thịnh không biết nên giải thích thế nào, không thể làm gì khác hơn là sờ mũi một cái, nói: “..Không giành nữa.”

Hứa Thịnh: “Bọn tôi bàn bạc rồi, sau này một năm ba cậu ấy lấy, hai bốn sáu tôi lấy.”

Hầu Tuấn: “…”

Hai người các cậu ngồi cùng bàn với nhau mà lấy cơm buổi sáng cũng chú trọng như vậy sao?

Đang lúc nói chuyện, Thiệu Trạm bưng hai đĩa thức ăn tới, một trong số đó đặt trước mặt Hứa Thịnh, lúc đi qua cậu lại không kiềm chế được, bàn tay trống không tỉnh bơ xoa đầu Hứa Thịnh một cái.

Hầu Tuấn đang cảm khái hôm nay nước dùng trong bánh bao Sinh Tiên sẽ lại bùng nổ cho xem: “Bánh bao Sinh Tiên trường chúng ta thật là tuyệt———–Ban đầu tôi cứ nghĩ chỉ có thịt thôi, mấy bác gái trong nhà ăn lại có thể phát huy giỏi thế?”

Đàm Khải ngồi nhích sang bên cạnh, cau may chê cười: “Con khỉ, cậu có để ý không, sắp ngồi lên người tôi luôn rồi.”

Xung quanh ồn ào huyên náo, không ai chú ý tới động tác nhỏ thoáng qua rồi biến mất của bọn họ, cũng là một chuyện hiểu lòng nhau không tuyên bố rộng, là một bí mật nhỏ chỉ có hai người bọn họ biết.

Hứa Thịnh nhấp một ngụm sữa đậu nành, lòng thầm nghĩ sữa đậu nành của nhà ăn bình thường có ngọt như vậy sao?

Sáng hôm nay ở nhà ăn lại phát sinh một chuyện ngoài ý muốn. Cố Diêm vương hiếm khi nào không trấn giữ ở cổng trường tới nhà ăn tuần tra. Ông đi xuống từ tầng hai nhà ăn, lúc đi ngang qua bàn Hứa Thịnh thì dừng lại, bây giờ ông càng nhìn Hứa Thịnh càng thấy thuận mắt, thấy cậu một lần thì phải khen một lần: “Hứa Thịnh, khoảng thời gian gần đây em thể hiện không tệ, gần đây đều không lên lớp trễ, bài tập em nộp thầy cũng xem rồi. Thầy Chu Viễn cũng khoe gần đây bài tập Toán học em làm rất tốt, ngay cả một nửa số câu hỏi giao trên lớp cũng có thể giải quyết được hơn một nửa.”

Khách sáo rồi.

Câu hỏi đều là do bạn trai giải.

Trong lòng Hứa Thịnh lặng lẽ bổ sung.

Cố Diêm vương: “Rất tốt, người trẻ tuổi chính là cần có tinh thần phấn chấn bồng bột, tích cực nhìn về phía trước này. Thầy thấy được sự nhiệt huyết đối với học tập của em!”

Hứa Thịnh định giải thích, không thể lại khiến sự hiểu lầm của Cố Diêm vương ngày một trầm trọng hơn như thế được: “Em…”

Mặc dù bình thường Cố Diêm vương rất hung dữ, nhưng lại rất thành thạo khích lệ, nhất là mấy đứa nhỏ ở tuổi này, rất cần được động viên: “Thầy đều hiểu mà, trước kia em chính là một con hùng sư* ngủ say! Rốt cuộc bây giờ cũng đã mở hai mắt ra!”

“…”

*hùng sư là con sư tử

Hứa Thịnh ngây ra như phỗng: Hùng gì cơ?

Thiệu Trạm ngồi bên cạnh, miếng điểm tâm suýt chút nữa mắc trong họng.

Trước đây người mà Hứa Thịnh không sợ nhất chính là giáo viên, sau khi thi đấu vòng tròn được hạng hai, cứ thấy giáo viên đến là da đầu cậu tê dại. Trên thế giới này chuyện đáng sợ nhất chính là không ai biết rõ về một học tra hơn bạn, nhưng tất cả mọi người đều coi bạn là thiên tài.

“Cảm ơn chủ nhiệm Cố đã khen ngợi”, Hứa Thịnh nói, “Chuyện đó em… có thể trong này có chút hiểu lầm. Thật ra thì em đều là thử vận may thôi, thiên phú chỉ chiếm một phần nhỏ, chủ yếu vẫn là do em đánh bậy đánh bạ, ngay cả đoán bừa cũng phát huy…”

Cố Diêm vương nhận định thiên tài tuyệt đối sẽ không dễ dàng bị lật đổ, vỗ mạnh lên vai Hứa Thịnh một cái: “Kỳ thi giữa kỳ thầy sẽ chờ tin tốt của em!”

Hứa Thịnh: “…”

Thiệu Trạm: “…”

Có thể phải khiến ngài thất vọng rồi.

Kỳ thi giữa kỳ của cậu, chưa chắc đã phát huy được đâu.

Chờ sau khi Cố Diêm vương đi khỏi, Hứa Thịnh chuyển hướng sang Hầu Tuấn: “Cậu cũng cảm thấy tôi là hùng sư ngủ say à?”

Hầu Tuấn tận mắt chứng kiến sức phát huy kinh người của Hứa Thịnh trong Tứ Hiệu Liên Trại, uống một ngụm sữa đậu nành thật lòng khen ngợi: “Đúng đó! Cậu không chỉ là hùng sư ngủ say, cậu còn là chim ưng ẩn núp, cuối cùng cũng giương hai cánh bay lượn ra chân trời! Cậu của ngày hôm qua đã chết trong bóng tối từ lâu rồi, cậu của bây giờ đã sống lại dưới ánh sáng mặt trời!”

Hứa Thịnh: “…”

Hứa Thịnh thở dài, biết cái gánh nặng tư tưởng “thiên tài” này không thể gỡ được hết trong ngày một ngày hai.

Hứa Thịnh lại hỏi: “Cố Diêm vương đến nhà ăn làm gì?”

“Nghe nói gần đây Cố Diêm vương đang đi kiểm tra yêu sớm”, Hầu Tuấn thường xuyên ra vào phòng làm việc, biết được tương đối rõ ràng những tin tức này, “Khối bọn mình có mấy cặp, Cố Diêm vương nghe được tin đồn từ lâu rồi, nhưng mà không bắt được tại chỗ, đây chẳng phải còn muốn nhìn chằm chằm sao?”

“Đúng, hơn nữa rất bất thường. Sức chiến đấu của Cố Diêm vương rất siêu cường, tôi còn không rõ Cố Diêm vương sao? Chắc chắn đây là nhân vật phản diện, có chuyện gì mà ông ấy không làm được, truyền thuyết vinh quang có thể nói ba ngày ba đêm luôn——–Mà nhắc tới chuyện yêu sớm, Cố Diêm vương nói nhất định phải tóm được, mấy hôm trước trời tối sầm rồi còn đi canh ở rừng cây nhỏ gần trường ta, kết quả bị côn trùng đốt đầy người.”

Lục Trung Lâm Giang không chỉ có nội quy nghiêm ngặt, giáo viên trong trường cũng nghiêm khắc cũng kém, nhắc đến Cố Diêm vương, quả thật là người có thể làm ra được chuyện này.

Hứa Thịnh: “…Ông ấy tưởng mình là người rừng sao?”

Đàm Khải than thở: “Ai bảo không? Vả lại mấy cặp tình nhân nhỏ của trường chúng ta cũng đâu có ngốc, hơn nửa đêm còn chạy đến đó để ông ấy tóm được làm gì? Rõ ràng lá gan cũng không quá to…”

Trong trường học có không ít chuyện tình yêu vườn trường, ở đó sẽ có yêu sớm, cho dù Lâm Giang kiểm tra nghiêm ngặt thì cũng chẳng ngăn cản được bản tính của loài người.

Hứa Thịnh nhìn Thiệu Trạm, đúng lúc đối diện với ánh mắt Thiệu Trạm nhìn cậu.

Ở đây đúng là có một đôi.

Không chỉ hơn nửa đêm chạy ra ngoài, còn trèo tường nữa.

——-

Lúc rảnh rỗi trong giờ tự học sáng sớm, Hứa Thịnh mở một trang sổ tay từ vựng, cậu phát hiện ra những ngày làm Thiệu Trạm đã hình thành nên một vài thói quen nhỏ mà bản thân không ý thức được, ví dụ như học từ mới.

Điện thoại di động rung mấy lần.

Người nhắn tin tới là Khang Khải. Sáng hôm sau Khang Khải tỉnh lại, vội vàng chạy tới hội trường tham gia bán kết cuộc thi————từ lúc nộp tranh lên đến khi tiến hành loại trừ, thành công tiến vào phần vẽ trực tiếp ở vòng thứ hai cuộc thi. Thi đấu bán kết sẽ được giám khảo chấm ngay tại chỗ. Lúc đi trên đường cậu mới đọc được tin nhắn tối hôm qua Hứa Thịnh gửi: ???!

Khang Khải: Anh nói rõ ràng xem nào.

Khang Khải: Trước đây còn chẳng phải nói theo đuổi khó khăn sao? Chiêu hẹn ra ngoài này dễ xài vậy ư, sao trước đây em cũng hẹn mấy bạn gái ra ngoài ăn cơm tối mà người ta cũng không thèm liên lạc lại với em nữa?

Hứa Thịnh: Có thể là do cậu không phải Hứa Thịnh.

Khang Khải: 

Bây giờ Khang Khải không có thời gian đi tán nhảm chuyện tình cảm của Hứa Thịnh. Cậu đang trên đường đến cuộc thi, căng thẳng muốn chết, chuyển đề tài: Hôm nay em đến thi bán kết cuộc thi hội họa, bình chọn tại chỗ.

Khang Khải: Thật sự không thể nói tên anh ra sao? Em luôn có cảm giác lần này ngài Dương sẽ còn hỏi em nữa.

Ý của Khang Khải chính là dựa vào sự việc lần trước hồi “Cúp Tinh Hải”, dựa vào sức lực và tinh thần đuổi theo cậu hỏi han của ngài Dương, hôm nay sao có thể không tra hỏi cậu nửa ngày?

Hứa Thịnh: Cậu không được nói, chẳng phải đã nói để tên cậu sao?

Hôm đó sau khi phần sửa tranh hoàn thành, Hứa Thịnh và Khang Khải đều không ngủ cả một đêm, cuối cùng Khang Khải dè dặt tháo giấy vẽ xuống nói: “Từ đây đến chỗ cuộc thi mất hai tiếng, vậy em đi trước nha. Anh về trường cẩn thận một chút, đúng rồi, anh ký thêm một chữ đi. Anh vẽ nhiều như vậy, viết một mình tên em đâu có được.”

Những bức tranh mà Hứa Thịnh vẽ, chưa từng nghĩ đến chuyện để lại tên, nếu để cho Hứa Nhã Bình biết cũng không giải thích rõ được: “Ông đây làm xong chuyện chưa bao giờ để lại tên tuổi.”

Khang Khải: “…”

Song lần này Khang Khải kiên định bất thường. Buổi tối Hứa Thịnh chạy tới vẽ giúp cậu, lại còn vẽ nhiều như vậy, kết quả chỉ có mình cậu nhận lời khen, thật sự không nói được: “Anh không ký tên em không đi đâu.”

Hứa Thịnh rửa mặt, đi từ phòng nước* ra, híp mắt nhìn cậu: “Nếu cậu không thêm thì sao?”

*phòng nước: nơi chuẩn bị nước nôi, hoặc các sinh hoạt khác liên quan đến nước, ví dụ như nơi giặt giũ trong KTX, phòng chứa nước…

Khang Khải gật đầu: “Đây là nguyên tắc làm người cơ bản, anh biết em nhiều năm như vậy rồi hẳn phải hiểu em. Khang Khải em là loại người thích lợi dụng người khác sao? Được rồi có những lúc đúng là em có thích, nhưng hôm nay em phải kiên định với ranh giới cuối cùng của bản thân.”

Hứa Thịnh nghe cậu ta blah blah nhiều như vậy, cuối cùng nói: “Cậu rất phiền, cậu thêm cũng được, nhưng mà tôi muốn thay đổi tên.”

Trong lòng Khang Khải hiểu rõ, người trong giang hồ phiêu bạt cũng không có mấy người để tên thật: “Anh nói đi.”

Trước khi đi Hứa Thịnh để lại hai chữ: “Vô Danh.”

“…”

Hai tiếng sau, tại cuộc thi hội họa.

Mặc dù Khang Khải đã từng tham gia tranh giải nhiều lần, giải thưởng gì cũng từng cầm một lần, thế nhưng đây là một cái tên lớn trong thành phố C, trong lòng vẫn có chút hoảng, chỉ có thể liên tục nhìn điện thoại di động để giảm bớt sự căng thẳng, không nhịn được lại gửi cho Hứa Thịnh một cái tin nhắn nữa: Lượn đi, cái tên đó của anh bỏ đi! Vô Danh mà được coi là tên sao?!

Lúc này Hứa Thịnh đang lên lớp, điện thoại di động để chế độ máy bay.

Tin nhắn Khang Khải gửi không được trả lời.

Trong đại sảnh vô cùng náo nhiệt, có không ít học sinh vác hẳn cả túi tranh mới ra khỏi phòng vẽ, bọn họ cũng mang tâm trạng khẩn trương và mong đợi đoàn giám khảo sẽ đến.

Phía trước có người nhỏ giọng thảo luận: “Sao ông lão đó đột nhiên tới làm giám khảo trong cuộc thi nhỏ này của chúng ta?”

“Không biết, tôi cũng đang tự hỏi đây. Cúp Tinh Hải có thể mời được ông ta rời núi đã là hiếm thấy, còn chẳng mất nhiều thời gian…”

Trong đại sảnh treo một cái biểu ngữ bắt mắt, khác hoàn toàn với “Cúp Tinh Hải”, cuộc thi hội họa lần này có phong cách chủ đề lấy sắc thái cảnh vật làm chủ, khác rõ ràng, mặc dù quy mô cuộc thi cũng lớn, nhưng không gây được nhiều chú ý bằng với Cúp Tinh Hải trước đây.

Nhưng tình hình bây giờ có chút thay đổi———-bởi vì giám khảo lại là ngài Dương.

Điều này khiến sự chú ý bên ngoài của cuộc thi hội họa này bùng nổ!

Mọi người vừa kinh ngạc, vui mừng lại rất khó hiểu: Sao ông lão lại đột nhiên thành khách quý đặc biệt?

Trong phòng nghỉ ngơi, nhân vật trung tâm của chủ đề bàn tán – ngài Dương Minh Tông đang ngồi trên ghế, trong tay cầm ấm trà, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

“Thưa ngài”, có người đi tới, nhẹ giọng nói, “Bình chọn sắp bắt đầu rồi.”

Dương Minh Tông mở mắt ra, cả người ông mặc bộ đồ cotton thời Đường* màu trắng, kiểu dáng đơn giản mộc mạc mà tinh tế, ống quần đung đưa, ông kéo dài giọng nói: “Biết rồi.”

Người nọ lại nói: “Khi ngài nói muốn tới làm giám khảo đặc biệt, ban tổ chức cũng rất vui mừng. Nghe nói trong số thí sinh tham gia có hạt giống tốt được ngài nhìn trúng…”

Dương Minh Tông không đáp, uống một hớp trà.

Khang Khải cũng đang suy nghĩ chuyện của ngài Dương này, nhưng cậu hoàn toàn không đoán được Dương Minh Tông nhìn trúng cậu———-chính xác là nhìn trúng Hứa Thịnh, người sửa tranh giúp cậu.

Ở khâu bình chọn Khang Khải căng thẳng mãi, nghe thấy tiếng chống gậy vào sân của Dương Minh Tông, ánh mắt ông cụ nóng như lửa, trước tiên ngắm bức tranh bầu trời không tầm thường này một lúc lâu, sau đó câu nói đầu tiên là: “Người giúp cậu sửa tranh lần này có tới cuộc thi không?”

Khang Khải: “…”

Dương Minh Tông nói: “Tôi có thể gặp cậu ấy một lúc được không?”

Kiểu bậc thầy thế này, vô cùng yêu thích những người tài năng, tính tình cũng rất quái gở.

Ai mà lọt trúng mắt ông ấy, kiểu gì cũng phải bắt người lại cho bằng được.

Lần này Dương Minh Tông đúng là nhắm vào “hạt giống tốt” âm thầm giúp đỡ sau lưng Khang Khải mà tới, ông không hiểu tại sao có loại thiên phú này mà phải giấu, ngay cả tên cũng không để lại, cũng không đích thân đến tham gia tranh giải.

Dương Minh Tông thấy Khang Khải không nói gì, thở dài đáng tiếc, lại nhìn vào bức tranh của Khang Khải, nhận xét: “Dùng màu sắc mạnh mẽ, sắc thái hiếm thấy, vô cùng có năng lực sáng tạo phong phú. Cậu bé, lúc này đã có thể nói cho tôi biết cậu ấy là ai chưa?”

Một hồi im lặng.

Xung quanh toàn là ánh mắt tò mò, không biết lai lịch thí sinh này thế nào mà có thể khiến ông lão coi trọng.

Khang Khải rất lúng túng, cảm giác ánh mắt của tất cả mọi người ở đây đều tập trung lên người cậu, trong lòng cậu muốn đánh cái người rõ ràng không có mặt ở đây vẫn có thể hấp dẫn được ánh mắt của nhiều người Hứa Thịnh một trận.

Khang Khải: “Anh ấy…Thầy có thể gọi anh ấy là, Vô Danh.”

Ngài Dương: “…”

———–

Hứa Thịnh vẫn không hề biết gì chuyện xảy ra ở hiện trường cuộc thi.

Không biết Dương Minh Tông vì cậu mới đến làm giám khảo đặc biệt, càng không biết sự tồn tại mạnh mẽ của hai chữ “Vô Danh” đã làm chấn động giới nghệ thuật của thành phố C, khiến cho cả cuộc thi náo động.

Giờ học hôm nay vẫn ôn tập là chính, kỳ thi giữa kỳ sắp tới gần, Hứa Thịnh dưới sự khích lệ chấn động lòng người của Cố Diêm vương, bị buộc phải lên tinh thần gấp 120 000 lần để cùng ôn tập với các giáo viên.

Qua sự bổ túc của Thiệu Trạm, bây giờ cậu đọc lướt qua đề của giáo viên giao một lượt cũng có thể nghĩ ra được vài cách giải, mặc dù vẫn còn cách trình độ “bình thường” của trường trung học trọng điểm như Lâm Giang một khoảng, nhưng so với Hứa Thịnh trước đây mỗi môn chỉ đạt hơn 30 điểm mà nói, đúng là tiến bộ rõ rệt.

Hết tiết Toán là tan học, trong phòng học đã luôn ồn ào từ khi lên lớp, từ ngoài hành lang vọng vào rất nhiều âm thanh. Bọn Hầu Tuấn đang đuổi nhau đùa giỡn trên bục giảng, cánh tay Hầu Tuấn rất dài, trong tay cầm bịch mỳ giòn* rất chặt: “Mấy người còn là người không hả? Tại sao lại cướp mì của tôi———-”

Hứa Thịnh vừa đọc lướt qua đề hàm số mà Chu Viễn giao, hỏi Thiệu Trạm câu hỏi tổng hợp mà cậu chưa hiểu: “Câu cuối cùng bỏ đáp án nào, giải thế nào?”

“Mấy câu trước đều biết làm à?” Thiệu Trạm dừng bút hỏi.

“Ừ”, Hứa Thịnh nói, “Nhưng mà còn một bước cuối cùng, thầy giảng nhanh quá, tôi đọc chưa hiểu.”

Hứa Thịnh nói xong thì phát hiện Thiệu Trạm cầm bút, đang cười.

“Không có gì, chính là nhớ ra lần trước có người”, Thiệu Trạm nói, “Ngay cả hàm số chặn cũng không biết.”

“…” Fuck.

Thiệu Trạm chợt nổi lên tâm tư đùa giỡn, cậu dựa người ra đằng sau, khôi phục giọng nói lạnh lùng như bình thường: “Bạn học này, mời cậu tư duy độc lập.”

Cậu vừa nói như vậy, Hứa Thịnh cũng nhớ lại lần đầu tiên cậu tào lao bịa chuyện để đối phó với Cao Chí Bác.

Sau đó lúc cậu biến thành Thiệu Trạm, còn dùng điện thoại di động của Thiệu Trạm nhận được không ít tin nhắn Cao Chí Bác gửi tới: Học thần, sau khi tôi phát hiện phải tư duy độc lập, tầm mắt của tôi thật sự đã được mở rộng. Tôi suy nghĩ không còn phụ thuộc vào giáo viên và bạn học nữa, con người làm mọi việc vẫn là phải dựa vào bản thân. Tư duy độc lập đúng là một phương pháp rèn luyện tư duy rất tốt đó!

Hứa Thịnh muốn cho cậu một nắm đấm, quên mất trong phương diện đánh nhau Thiệu Trạm còn giàu kinh nghiệm hơn cậu nhiều, nhanh hơn một bước bắt được tay cậu.

Ban đầu Thiệu Trạm nắm cổ tay, sau khi giữ chặt được bèn đổi sang nắm tay.

Trước đây cậu thường xuyên đánh nhau, tốc độ bóp cổ tay vừa nhanh vừa chuẩn, thậm chí ngay cả mắt cũng không chớp lấy một cái, vẫn là dáng vẻ lạnh như băng kia, chỉ là lực tay đã nhẹ nhàng hơn——–sau đó bàn tay chen vào đan lấy những ngón tay nhỏ dài của Hứa Thịnh.

Hứa Thịnh không ngờ cậu sẽ trực tiếp dắt tay, bàn tay của hai người giấu dưới bàn, không dễ dàng bị người khác nhìn thấy.

“Cậu đưa tay ra”, Thiệu Trạm nói, “Là muốn tôi dắt cậu tiếp à?”

Hứa Thịnh liếm môi, không chỉ không tránh khỏi tay Thiệu Trạm, lá gan cậu vốn lớn, quay cả người sang, cậu dựa lưng lên bức tường có cửa sổ phía sau, năm ngón tay đan vào nhau, giữ chặt lấy bàn tay Thiệu Trạm không buông.
*Đường trang (唐装): trang phục kiểu thời Đường



*Can Tuyệt Diện (干脆面): Một loại snack mỳ ở Trung Quốc, tương tự như mỳ trẻ em ở Việt Nam hoặc là Enak ý =)) Bên trong có thẻ nhân vật Trung Quốc và Thủy Hử