Câu Hỏi Này Nằm Ngoài Đề Cương

Chương 19: Nghỉ học thôi

Ánh mắt của bạn bàn trên từ khiếp sợ rồi đến mờ mịt, cuối cùng trở nên tế nhị.

Hứa Thịnh đang cầm điện thoại trong tay, trong phút chốc cứng đờ tại chỗ, cầm lại cũng không được mà đặt xuống cũng không xong.

Thiệu Trạm cầm điện thoại di động của Hứa Thịnh, đừng nói bạn bàn trên, đổi lại là cậu cũng phải hỏi bản thân một câu: Quan hệ giữa hai người là thế nào vậy?

Nghĩ thế nào cũng không nói được.

Bạn bàn trên sững sờ mở miệng hỏi: “Học thần, cái này…Điện thoại này không phải của cậu đúng không?”

Cậu không nghĩ nổi nên nói thế nào, bắn tín hiệu ánh mắt cho Thiệu Trạm: Làm thế nào đây?

Thiệu Trạm mới vừa khép sách lại, tư thế ngồi của cậu thẳng tắp, khác hẳn so với dáng vẻ không xương của Hứa Thịnh, ngẩng mặt lên mới nhận ra tình huống bất ngờ này, cậu cũng đáp trả lại ánh mắt kia, ước chừng khoảng sáu chữ: Chẳng phải cậu giỏi lắm sao?

Hứa Thịnh chửi đệt một tiếng trong lòng.

Vì vậy bạn bàn trên hỏi xong, trừng mắt nhìn cảnh tượng kỳ lạ đang xảy ra trước mặt cậu, học thần và giáo bá liếc mắt đưa tình.

Hứa Thịnh cảm giác mỗi ngày bản thân cứ như đi trên lò xo, cái lò xo này thường xuyên phải chịu đủ các loại lực tác dụng từ bên ngoài mà rung lắc nghiêng ngả, cũng may so với chuyện này, khát vọng sinh tồn của loài người vẫn mạnh mẽ hơn hẳn.

Dưới ánh mắt càng ngày càng vi diệu của bạn bàn trên, Hứa Thịnh đột nhiên cảm ơn Mạnh Quốc Vĩ ban đầu đã giao chức lớp phó kỷ luật cho Thiệu Trạm, cũng để cho cậu ta quản mình.

Hứa Thịnh không nhanh không chậm lấy điện thoại ra, sau đó đưa cho Thiệu Trạm: “Lần này thôi đấy, lần sau đừng có chơi điện thoại trong giờ học, tập trung tư tưởng học tập đi.”

Thiệu Trạm mới vừa nghĩ sẽ mở miệng nói giúp cậu ta một câu “Cầm nhầm”, còn chưa kịp nói, Hứa Thịnh đã xoay chuyển được tình thế một cách hoàn hảo.

Trong lòng cậu thầm nghĩ, tên Hứa Thịnh này đúng là nhanh trí thật đấy.

Thiệu Trạm đưa tay nhận lấy điện thoại Hứa Thịnh đưa tới: “Biết rồi.”

Hứa Thịnh đi ra ngoài trước ánh mắt “Hóa ra là như vậy” của bạn bàn trên.

Trải qua sự kiện bất ngờ này, hai người không thể không trao đổi điện thoại di động cho nhau.

Thiệu Trạm đổi vẫn được thôi, chủ yếu là tần suất Hứa Thịnh dùng điện thoại rất cao, để cậu yên tâm học tập không sờ vào điện thoại di động so với việc bảo cậu đọc 200 trang sổ tay từ vựng tiếng Anh càng không thực tế.

Hai người thừa dịp khoảng thời gian ra sân chào cờ, ở lại trong lớp chậm trễ vài phút.

Lén lén lút lút đổi điện thoại cho nhau.

Hứa Thịnh trịnh trọng giao điện thoại ra: “Mật khẩu không quan trọng, cậu dùng vân tay là mở được thôi, bên trong cũng không có gì không thể xem được, chỉ có album là cố gắng đừng xem lung tung, những cái khác cậu cứ thoải mái.”

Thiệu Trạm không nhiều lời như cậu, lấy điện thoại di động từ trong ngăn bàn ra đưa thẳng cho cậu.

Hứa Thịnh nhận lấy, hoàn tất việc trao đổi điện thoại: “Được, vậy cậu đợi ở phòng học, tôi ra sân chào cờ đã.”

Mặc dù hình tượng nhân vật của Hứa Thịnh đã sụp đổ nhanh chóng, nhưng muốn không ra sân chào cờ vẫn là chuyện phải kiên trì thêm chút nữa.

Sau khi Hứa Thịnh đi, Thiệu Trạm cầm điện thoại di động của Hứa Thịnh, ngón cái bất ngờ vừa vặn đè lên vị trí phân biệt vân tay——–Màn hình sáng lên.

Hình nền điện thoại của Hứa Thịnh vẫn là hình ảnh ký họa cảnh đường phố mà Thiệu Trạm đã nhìn thấy trước đây.

Do bức vẽ này thật sự quá đặc biệt, chủ yếu là do phong cách ký họa đơn giản cùng độ phân giải mờ ảo mang tới sự đặc biệt này, cũng không phải lần đầu tiên thấy nhưng Thiệu Trạm vẫn nhìn thêm lần nữa.

Lúc này không vội chơi game, có thể so sánh rõ ràng hơn.

Cậu để ý đến dưới góc phải của bức họa này có ngày tháng và ký tên, 2017.3.

Chữ ký tên được viết rất phóng khoáng, bắt đầu bằng một nét liền mạch, hình như là một chữ cái tiếng Anh.

Đúng lúc đó, ngoài cửa sổ có người lớp khác đi ngang qua, mấy nữ sinh tập hợp thành nhóm đi ngang qua lớp 7 đến sân tập, ở chính giữa là một nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa cao, dáng người cao gầy, trông tính cách có vẻ hoạt bát.

Cô gái nghiêng đầu nói chuyện với hai người bạn xong thì quay đầu lại, dừng bước, lùi về phía cửa sổ đằng sau của lớp 7, đưa tay vỗ lên sau lưng Thiệu Trạm một cái, giọng nói nữ sinh lanh lảnh: “Hứa Thịnh!”

Thiệu Trạm còn chưa thấy rõ chữ ký này rốt cuộc viết gì, bị một tiếng này làm hốt hoảng, dễ dàng ấn tắt màn hình điện thoại.

Nữ sinh đầy nhiệt tình nói: “Khai giảng lớp 11 quá bận rộn, bọn mình lại cách xa nhau, không gặp được cậu, tôi với tên Trương Phong kia lại được phân cùng một lớp.”

“Đúng rồi, cậu nhìn tôi xem”, nữ sinh nói sang chuyện khác, nằm bò lên cửa sổ, tay chống cằm, thản nhiên cười nói, “Có phát hiện ra chỗ nào không giống bình thường không?”

Thiệu Trạm: “…”

Đây là một nữ sinh có ngoại hình rất xinh đẹp.

Cho dù đẹp, cô ấy vẫn là một nữ sinh cười hỏi có phát hiện ra mình khác biệt chỗ nào không.

Chuyện này đã từng xuất hiện vô số lần trong phim nhiều tập trên ti vi, nữ chính hỏi nam chính rằng, em mặc bộ quần áo này trông có khác gì với bình thường không.

Trí nhớ Thiệu Trạm quay trở về giờ tự học sáng sớm, vào khoảnh khắc cậu chặn họng Hứa Thịnh, cậu nhận ra hình như mình quên hỏi ngược lại cậu ta: Vậy cậu có người yêu chưa?

Thiệu Trạm ép buộc bản thân bình tĩnh lại, hỏi: “Không giống chỗ nào?”

Nữ sinh kia bĩu môi: “Tôi cắt tóc đó, chẳng phải lần trước cậu nói tôi cắt tóc mái trông đẹp hơn sao? Cậu làm sao thế hả?”

Tâm trạng Thiệu Trạm bây giờ chính là hai chữ.

Muốn chết.

————

Bên này Hứa Thịnh cũng không khá hơn chút nào, cậu vừa muốn đứng vào trong hàng ngũ, Mạnh Quốc Vĩ vội vội vàng vàng kéo cậu ra ngoài: “Sao bây giờ em mới đến, hôm nay em là người kéo cờ đấy, lần trước thầy quên nói với em, nhanh lên, mau lên đài kéo cờ đi…”

“Chờ đã”, Hứa Thịnh nghi ngờ mình nghe nhầm, hỏi “Em là gì cơ?”

Mạnh Quốc Vĩ: “Người kéo cờ đó.”

Hứa Thịnh có tài đức gì mà có thể đứng trên đài kéo cờ để kéo cờ?

Mỗi lần cậu đứng trên đài kéo cờ, trừ việc đọc kiểm điểm ra làm gì có nguyên nhân thứ hai.

Chỉ cần cậu vừa xuất hiện, các giáo viên đứng bên cạnh Cố Diêm Vương đã bắt đầu trấn an tâm trạng Cố Diêm Vương trước: “Đứa trẻ này không hiểu chuyện, hít thở thật sâu, đợi lát nữa cho dù xảy ra chuyện gì đi chăng nữa cũng phải giữ vững hình tượng chủ nhiệm bao dung, phẩm chất lạc quan tốt đẹp, tuyệt đối không thể bị đánh ngã.”

Hứa Thịnh vốn dĩ chưa bao giờ kéo cờ, bây giờ cậu giống như người chưa bao giờ học lái xe nhưng bị buộc phải ra đường vậy.

Người đứng đối diện cậu trên đài kéo cờ là người Hứa Thịnh hơi có ấn tượng, đeo kính gọng đen, được gọi là “Vạn niên lão nhị*”. Nguyên nhân cái biệt danh Vạn niên lão nhị này ra đời bắt nguồn từ chuyện mỗi lần thi cử, vị bạn học này đều bị Thiệu Trạm đè bẹp, cho dù là tổng điểm hay riêng các môn học cũng chỉ có thể xếp hạng hai.

*Vạn niên lão nhị = Muôn đời hạng hai

Dưới sự thúc giục của các giáo viên khác, hạng nhì đẩy mắt kính, động tác này khiến cậu ta trông có hơi ngờ nghệch, cậu thừa dịp các giáo viên không chú ý, chủ động nói với Hứa Thịnh câu đầu tiên: “Tôi đã học xong hết sách giáo khoa lớp 11 rồi.”

Hứa Thịnh đang nhìn chằm chằm sợi dây kéo cờ, suy nghĩ xem lát nữa nên buộc thế nào, thình lình nghe được một câu này từ phía đối diện.

Hạng nhì còn nói: “Lần thi tiếp theo, tôi nhất định có thể vượt qua cậu.”

Hóa ra là tới hạ chiến thư.

Hứa Thịnh dời sự chú ý khỏi dây kéo cờ, trong phút chốc cậu cảm nhận được ý chí muốn phân rõ thắng thua của người anh em trước mặt này, cậu suy nghĩ nói: “Vậy cậu cố gắng lên nhé!”

————

Nghi lễ kéo cờ kết thúc, Hứa Thịnh dựa vào năng lực bắt chước của mình, ngay cả suy đoán cách kéo cờ lên cũng lừa gạt được người khác. Sau đó cậu tránh dòng người, đi lên cầu thang, còn chưa kịp thấy biển lớp 11-7 thì bị người phía sau đưa tay ra, tiếp đó cậu bị một sức lực mạnh mẽ kéo đi.

Trước mắt Hứa Thịnh tối sầm, đến khi lấy lại tinh thần người đã bị ấn vào góc tường.

Cậu ngẩng mặt lên.

Áo hoodie đen liền mũ.

Mặt lạnh.

Tính tình cậu ta không tốt lắm, đuôi mày nhăn lại, không hiểu sao sinh ra mấy phần sát khí tựa như kim châm.

Khí thế Thiệu Trạm chặn người còn mạnh mẽ hơn “giáo bá” cậu nhiều lắm, nhìn giống như một học sinh có vấn đề thường xuyên bắt nạt bạn học, hoặc là loại người hoàn toàn không nghe bạn nói nhảm nhiều lời, ra tay đánh thẳng luôn.

Hứa Thịnh suy nghĩ vẩn vơ, học sinh có vấn đề mở miệng nói: “Bạn gái cậu vừa mới đến tìm cậu.”



Trong đầu Hứa Thịnh không suy nghĩ được gì cả.

“Tại sao hôm nay mấy người toàn nói những lời khiến người ta nghe không hiểu gì hết, lão Mạnh đã vậy rồi, đừng có nhắc đến hạng nhì nữa”, Hứa Thịnh thật sự muốn phát điên, “Bạn gái nào của tôi cơ?”

Mức độ suy sụp của Thiệu Trạm không thấp bằng cậu: “Chính là bạn gái cậu, sao cậu lại không biết?”

Hứa Thịnh: “Tôi con mẹ nó biết cái gì cơ!?”

“Tóc buộc đuôi ngựa, chiều cao khoảng 165, cùng lớp với Trương Phong”, Thiệu Trạm nói ra những từ khóa quan trọng được một nửa vẫn còn tâm trí nhắc nhở cậu, “Đừng có mắng người.”

“Con bà nó”, Hứa Thịnh nói, “Được, tôi không chửi nữa, cậu nói tiếp đi. Cùng lớp với Trương Phong, tiếp?”

“Cắt tóc mái”, chỉ có lúc này trên người Thiệu Trạm mới mang tâm trạng không giống bình thường, trừ lúc làm bài thi ra, chính là những lúc không thể không đối mặt với những phiền toái mà Hứa Thịnh gây ra, “Cô ấy cắt tóc vì cậu.”

“…”

Trong đầu Hứa Thịnh rối thành một cục, sắp xếp lại mấy từ khóa quan trọng mà Thiệu Trạm nói, đầu óc trống không vài giây sau mới đại khái nhận ra cậu ta đang nói tới ai.

Hứa Thịnh: “Trương Đồng?”

Thiệu Trạm buông cổ tay cậu ra: “Đừng hỏi tôi, sao tôi biết được, là ai cậu phải rõ trong lòng nhất chứ.”

“Không phải”, Hứa Thịnh vội vã giải thích, “Tôi không liên quan gì đến cô ấy hết, còn tại sao mà vì tôi cắt tóc, điểm Ngữ văn của cậu cao như vậy, sao dùng từ lại…”

Hứa Thịnh càng giải thích lại càng cảm thấy cuộc đối thoại bây giờ giữa cậu và Thiệu Trạm, hình như có điểm gì là lạ.

Giống như đang biện minh với nửa kia của mình vậy.

Nghĩ đến đây cậu bị dọa sợ giật mình một cái.

“Cô ấy là bạn cùng lớp năm lớp 10 với tôi, không chỉ mình cô ấy, cả mấy người bọn họ nữa, hình như cũng ở lớp 1? Tôi không nhớ lắm, quan hệ giữa tôi và mấy người bọn họ cũng tốt, bạn bè bình thường thôi.”

Quan hệ giữa Hứa Thịnh và bạn học lớp 10 tốt là sự thật, trong giờ học cậu thường xuyên trêu chọc khiến bọn họ bật cười. Còn vì sao cậu biết tất cả mấy nữ sinh kia là vì thường xuyên làm tham mưu trưởng cho bọn họ.

Nữ sinh chọn quần áo, đồ trang sức, thậm chí xoắn xuýt đổi kiểu tóc, cậu cũng có thể đưa ra ý kiến, thường xuyên ngồi ở hàng sau nằm bò ra bàn nhìn mấy cô gái đưa điện thoại di động tới: “Cái này màu sắc rất ấm áp, cậu thử món đồ này xem sao, phối màu rất đẹp mắt.”

Trương Đồng không chỉ một lần cảm khái: “Những người khác không biết cách phân biệt sự khác nhau giữa hai món đồ này, cậu đúng là biết thưởng thức, rất tinh tế đó!”

Thiệu Trạm đâu có nghĩ đến chuyện thân xác mà mình đang ở trong này, trừ danh hiệu giáo bá ra lại còn chơi với con gái hợp như vậy.

Hứa Thịnh nói đến đây, nghĩ đến chuyện Thiệu Trạm tưởng đây là bạn gái cậu, còn nói: “Cậu còn gì thì hỏi nốt đi.”

“Không có”, Thiệu Trạm nói, “Tôi có nói cậu còn chuyện gì sao? Không có thì đi được rồi.”

“…”

E là Trương Đồng đang nghĩ cái người từng là bạn bè của hội chị em bạn dì này rốt cuộc đi đâu rồi.

Chỉ có điều trước mắt, những bạn học đang học ở lớp khác không phải chuyện quan trọng nhất.

Mấy ngày gần đây giờ lên lớp nhiều, tiết Hóa học còn phải đến phòng thí nghiệm tự thực hành, Hứa Thịnh từ một tay ngang có thể làm nổ phòng thí nghiệm, dưới sự hướng dẫn của Thiệu Trạm, cứ nói một câu cậu thực hành theo từng bước cũng có thể miễn cưỡng chống đỡ, hơn nữa còn buộc phải nhớ mấy phương trình phản ứng hóa học.

Thậm chí lúc bọn Hầu Tuấn đến hỏi các bước, cậu còn có thể giảng lại cho bọn họ không sai tí nào.

“Đúng, bước này của các cậu không sai, cậu làm lại lần nữa để tôi xem thử.”

“Chờ đã, chỗ này không đúng.”

“Đệt mợ, Đàm Khải! Cậu có cân trọng lượng không thế, bảo sao tôi thấy tốc độ phản ứng lại nhanh như vậy…”

Chỉ là sau khi phân tích xong, lúc bọn Hầu Tuần đều kêu “Học thần đỉnh quá” rồi quay đầu về tiếp tục làm thí nghiệm, không hiểu sao Hứa Thịnh lại thấy mình sửng sốt.

Từ lúc nào mà cậu lại say mê học tập như vậy?

Đến khi Thiệu Trạm ngồi bên cạnh hoàn toàn không động tay vào cả quá trình chút nào vỗ tay lên sau gáy cậu một cái: “Thu cốc becher* vào.”

*Loại cốc làm bằng thủy tinh bô rô silicat trong suốt chịu nhiệt, được sử dụng rất nhiều trong các phòng thí nghiệm hiện nay.

Ngược lại lúc rửa cốc becher, Đàm Khải lén lút lại gần, nói bên tai cậu: “Hôm nay là ngày bình chọn cuối cùng, tối nay bọn tôi sẽ mở thật nhiều tab, cậu yên tâm đi, tôi chắc chắn sẽ không thua.”

Hôm nay là thứ năm.

Cũng là ngày kết thúc bỏ phiếu cho cuộc bình chọn giáo thảo.

Sau khi kết thúc giờ tự học buổi tối, chỉ còn chưa đầy ba tiếng nữa là hết hạn bỏ phiếu.

Được Đàm Khải nhắc nhở, Hứa Thịnh tắm xong, giống như ngày thường len lén mở Tieba của Lục Trung Lâm Giang để ý tình hình.

Ngày hôm qua cậu vừa mới vượt qua được Thiệu Trạm, hôm nay mấy em gái thích Thiệu Trạm lại phấn khích, mở liên tiếp n cái tab tiếp tục chém giết.

Số phiếu trước mắt:
  1. Thiệu Trạm [22688 phiếu]
  2. Hứa Thịnh [22054 phiếu]
Chênh lệch số phiếu rất nhỏ, Hứa Thịnh tự cho mình một phiếu trước, dù sao nhàn rỗi vẫn cứ là nhàn rỗi, tải lại trang mấy lần, số phiếu thực cũng được cập nhật liên tục, phát hiện ra hai phe cắn nhau rất chặt.

Lầu 1098: Nói bao nhiêu lần rồi, loại người như Hứa Thịnh không có tương lai! Học thần của chúng ta, cậu ấy không ưu tú sao? Trong đầu Hứa Thịnh đang nghĩ gì thế?!

Lầu 1099: Nói thật, tôi vẫn luôn cảm thấy học thần đẹp trai hơn.

Lầu 1100: Lầu trên +1, tôi chưa bao giờ thấy Hứa Thịnh đẹp trai cả.



Trọng tâm câu chuyện dần dần đi xa.

Hứa Thịnh trừng mắt nhìn hình tượng của chính mình biến thành người cho dù có lạc trên phố lớn tìm suốt 18 tiếng cũng không tìm ra được, hơn nữa lúc ra ngoài còn gây tổn hại đến bộ mặt thành phố.

Cái này thì không nhịn được.

Bình chọn thì bình chọn, sao còn phải công kích cuộc đời người khác như thế?

Mấy ngày nay trừ việc tự vote một phiếu cho mình và để ý đến cuộc so tài ra, Hứa Thịnh chưa bao giờ nhắn cái gì. Cậu bấm vào dòng “Tôi muốn bình luận“, ngụy trang thành một em gái say mê Hứa Thịnh, đánh một câu gửi đi: Tôi cảm thấy Hứa Thịnh nhìn chỗ nào cũng tốt.

Cậu vốn chỉ muốn gửi một dòng này, kết quả sau khi gõ xong, trái tim của người hận vì bản thân quá đẹp trai lại không dừng được mà viết thêm một đoạn văn ngắn, tiếp tục lưu loát bổ sung thêm.

Cậu viết xong, bấm gửi đi.

Mạng Internet bị chậm lại sau khi tắt đèn, Hứa Thịnh nhìn biểu tượng đăng bài đang quay tròn mấy vòng mới tăng thêm bình luận mà cậu vừa mới gửi.

Lúc này ID của bình luận trước mặt tên là…Thiệu Trạm.

Thấy người sử dụng tên “Thiệu Trạm”, suýt chút nữa Hứa Thịnh đã ném điện thoại đi: “…Đệt?”

Cậu chưa ném là do vừa mới nhớ ra điện thoại di động này không phải của mình.

Hôm thứ hai, sau khi suýt bị bại lộ, cậu và Thiệu Trạm đã đổi điện thoại cho nhau.

Cho nên điện thoại di động cậu đang dùng bây giờ là của Thiệu Trạm, mở Tieba, tự động đăng ký tài khoản cũng là tài khoản ban đầu của Thiệu Trạm.

Tên tài khoản của Thiệu Trạm giống với tên thật, nguyên nhân chủ yếu đăng ký tài khoản Hứa Thịnh cũng từng nghe lời đồn.

Tieba của trường học thường xuyên có bài đăng giúp đỡ trong phương diện học tập, những bài đăng nhờ giúp ở cuối cùng tất nhiên sẽ kèm thêm một hàng chữ “Mong học thần hạ phàm giúp đỡ“, những người này đều đang đợi Thiệu Trạm trả lời.

Dĩ nhiên cũng không ít phần tử đục nước béo cò tỏ tình.

Thiệu Trạm rất ít khi trả lời, thỉnh thoảng mới nhắn lại mấy bước giải đề rút gọn, những bài đăng đó có thể tung bay trên trang chủ mười ngày, cho nên gần như tất cả mọi người đều nhớ tên tài khoản Tieba của Thiệu Trạm.

Số phiếu đang không ngừng tăng lên như bão táp của thí sinh số 1 Thiệu Trạm đột nhiên đóng băng.

Mấy em gái thích Thiệu Trạm hiển nhiên đã lướt đến câu trả lời kia, không hẹn mà cùng nhau dừng bỏ phiếu, rơi vào mờ mịt.

Lầu 1101:

Thiệu Trạm: Tôi cảm thấy Hứa Thịnh nhìn chỗ nào cũng tốt, nhất là đôi mắt quyến rũ như hoa đào của cậu ấy…

Xóa bình luận, nhưng mà đã gửi ra ngoài rồi, có xóa đi cũng vô dụng.

Trong giờ phút quan trọng thế này mà lại hành động thiếu suy nghĩ, nhất định sẽ phải xuất hiện để giải thích rõ ràng một lần.

Trong nháy mắt Hứa Thịnh đã tính đến cả khả năng nghỉ học.

Hay là cậu nghỉ học luôn nhỉ?