Câu Hỏi Này Nằm Ngoài Đề Cương

Chương 108

Nửa tiếng trước buổi họp giao lưu.

Năm nay buổi giao lưu vô cùng thú vị, trước có Lập Dương nhằm vào Lâm Giang, sau có Anh Hoa bị sỉ nhục vì mang danh hiệu bại trận Tứ Hiệu Liên Trại năm ngoái khiêu khích Lâm Giang: “Tứ Hiệu Liên Trại năm nay, Anh Hoa chúng tôi sẽ không lùi bước.”

Anh Hoa là trường top đầu trong những trường trọng điểm, mười mấy khóa thi đấu vòng tròn trước đây còn bỏ xa những trường khác đến mấy con phố, giờ lại chịu cảnh “bị làm nhục” thế này.

Bạn học Thiệu Trạm này không biết nhảy ra từ đâu, sau khi nhập học năm lớp 10, Anh Hoa bọn họ chưa từng đạt được thành tích tốt ở thi đấu vòng tròn.

Năm ngoái lại càng quá đáng hơn!

Ngay cả hạng nhì Anh Hoa bọn họ cũng không giữ được.

Sau khi thi xong trở về nghe ngóng, tên nhóc hạng nhì tên Hứa Thịnh, bình thường thành tích xếp hạng luôn đếm ngược ở Lâm Giang. Bọn họ nghĩ tới nghĩ lui vẫn không nghĩ ra tại sao, cuối cùng lại chĩa mũi dùi trở lại trên người Thiệu Trạm———-

Có phải cái tên Thiệu Trạm này cảm thấy tranh giải với bọn họ quá mức không thú vị không?

Lại còn kéo cả bạn cùng bàn đi thi cùng, tự tay dạy dỗ, muốn mượn điều này gia tăng cảm giác thành tựu!

Nếu Thiệu Trạm biết não bọn họ tự động mổ xẻ tưởng tượng nhiều đến thế, chắc chắn sẽ bảo bọn họ ba chữ: Nghĩ nhiều quá.

Bây giờ Lập Dương không giữ được hạng nhất liên thi, ngồi dưới đài mãi, sau khi nghe được “Tứ Hiệu Liên Trại” thì hỏi thăm một phen, bày tỏ rất có hứng thú, tích cực giơ tay: “Trường chúng tôi có hai học sinh ưu tú năm nay, Lập Dương chúng tôi cũng muốn dự thi!”

“…”

“Lập Dương chúng tôi cũng muốn thể hiện một chút thực lực lớp văn hóa!”

Cố Diêm vương nhớ lại xong: “Từ trước đến giờ chúng ta luôn tuân theo sự tiến bộ cùng nhau, quy tắc tề đầu tịnh tiến*, cho nên năm nay Nhị Trung Lập Dương muốn gia nhập, chúng ta cũng bày tỏ sự hoan nghênh.”

*thành ngữ, mang nghĩa cùng nhau tiến lên về phía trước, song hành bằng nhiều cách.

“Thời gian thi đấu vòng tròn vẫn như mọi năm, mọi người cứ chuẩn bị như bình thường là được. Đội hình năm nay của chúng ta không khác lắm so với năm ngoái, mới có thêm hai em học sinh lớp 10 tham gia, nào ra đây, tự giới thiệu bản thân mình.”

Học sinh lớp 10 vẫn là lần đầu tiên tham gia thi đấu, vẻ non nớt thanh xuân cùng sự phấn khích mong đợi đầy trên gương mặt. Hai em thí sinh tham gia thi đấu giới thiệu ngắn gọn về bản thân: “Em sẽ cố gắng học theo học trưởng* Thiệu Trạm và học trưởng Hứa Thịnh. Mặc dù em không có thiên phú thi đấu xuất sắc như học trưởng Hứa Thịnh, nhưng em vẫn sẽ cố gắng hết sức——-”

*cách gọi tôn trọng với học sinh lớn hơn.

Hứa Thịnh có thiên phú thi đấu xuất sắc bây giờ đang rất hỗn loạn.

Hỗn loạn đến mức Thiệu Trạm vỗ tay cậu ở dưới bàn một cái, cậu cũng không nhận ra.

Cho đến khi Thiệu Trạm hơi cúi người, nói hai chữ bên tai cậu: “Hoàn hồn.”

Hứa Thịnh tạm thời xê dịch lưỡi hái tử thần đang kề sát bên cổ sang một chút, hỏi một câu trước khi sắp chết: “Lập Dương muốn dự thi, có phải hai người kia cũng bị sét đánh không?”

Thiệu Trạm: “Không biết.”

Lần trước Hứa Thịnh nói xạo bản thân có thiên phú thi đấu, hoàn toàn là vì chuyện đang hoán đổi thân thể với Thiệu Trạm.

Khoảng thời gian gần đây hết tập huấn lại liên thi, cậu đã quên béng mất vụ thi đấu vòng tròn, cậu chưa bao giờ nghĩ đến việc thi đấu năm nay vẫn có mặt cậu.

Đầu óc Hứa Thịnh trống rỗng, không có thời gian quan tâm đến hai người của Lập Dương: “Con mẹ nó, làm sao đây?”

Thiệu Trạm: “Chuẩn bị kể chuyện nỗi đau của Trọng Vĩnh* cho chủ nhiệm Cố nghe đi.”

*Xem chú thích chương 74

Hứa Thịnh: “…”

“Đừng sốt ruột”, Thiệu Trạm còn nói, “Trở về rồi nghĩ cách, nếu không thì cứ giả vờ ốm để không phải thi.”

Hứa Thịnh im lặng vài giây: “Cậu cảm thấy nếu tôi chân thành kêu gọi, sấm sét có đến nữa không?”

Thiệu Trạm: “…”

Nếu như có thể, cậu thật sự rất rất muốn bị sét đánh lần nữa.

Sau khi hội nghị kết thúc, Cố Diêm vương gọi riêng Hứa Thịnh ra: “Hứa Thịnh, em qua đây.”

Hứa Thịnh chậm rãi đi tới: “…Chủ nhiệm Cố.”

Cố Diêm vương rút USB ra: “Năm ngoái em thể hiện rất tốt, bỗng nhiên nổi tiếng, lần này thầy hi mong em tiếp tục phát huy sự xuất sắc của mình.”

Tự mình đào cái hố, nhắm hai mắt lại cũng phải nhảy vào trong.

Hứa Thịnh không biết nói thế nào: “Em…Thật ra thì…” Thầy đã nghe đến chuyện nỗi đau của Trọng Vĩnh chưa?

Cố Diêm vương rất tự tin về cậu, dù sao cũng là năm ngoái chính miệng Thiệu Trạm thừa nhận cậu có thiên phú thi đấu: “Em không cần áp lực, cứ phát huy bình thường như năm ngoái là được rồi.”

Cố Diêm vương chỉ nói mấy câu đã khiến Hứa Thịnh không thể nào cứu vãn được.

Hứa Thịnh nghĩ thầm, năm ngoái em đâu có bình thường.

Bạn cùng bàn của em ở trong thân thể em.

Em gian lận đấy.

…Nhưng rõ ràng không thể nói ra như vậy.

Chuyện Ngũ Hiệu Liên Trại nhanh chóng lan truyền khắp trường.

Nhất là học sinh lớp 12, mỗi ngày ai cũng giống như cửu phùng cam lộ*, nhất là sau khi lên lớp 12 đời sống giải trí thiếu thốn nghiêm trọng, ngay cả thi trang trí bảng đen cũng nồng nhiệt như thế, mấy cuộc so tài như Ngũ Hiệu Liên Trại còn tạo ra mức độ thảo luận cao hơn nhiều.

*nghĩa đen là hạn hán lâu ngày, cuối cùng cũng có mưa thuận gió hòa; nghĩa bóng ở đây là học hành vất vả quá lâu, giờ mới có giây phút được giải trí

Hầu Tuấn: “Nghe nói năm nay có thêm một trường nữa? Lập Dương cũng tham gia à?”

Lòng Hứa Thịnh không bình tĩnh nổi: “Ừ.”

Khưu Thu: “Năm ngoái lớp ta chuẩn bị không đầy đủ, năm nay đội quân tiếp ứng cổ vũ mẹ nó cái gì cũng có hết.”

Viên Tự Cường: “Năm nay tổ chức ở Tinh Kiếm à? Tinh Kiếm là kiểu “trường quý tộc”, sân trường nhất định rất rộng. Hai vị đại ca, cố gắng lên, tôi đã chuẩn bị xong bài ca reo hò vì các cậu.”

“…”

Tinh Kiếm đúng là nổi tiếng “giàu”, đồng thời cũng là ngôi trường cao trung duy nhất dành cho cho con nhà giàu trong số tất cả các trường ở thành phố C. Mỗi khóa đều được xây dựng mấy lớp quốc tế, đi theo con đường xuất ngoại du học.

Chỉ còn chưa đến hai tuần nữa là đến thời gian tổ chức Ngũ Hiệu Liên Trại.

Chờ bọn Hầu Tuấn tản ra, Hứa Thịnh thở dài, mấy hôm nay thời tiết không còn lạnh như trước nữa, cậu chỉ mặc một cái quần jean mỏng, hàng cuối rộng rãi, chân dài duỗi thẳng, cậu chịu thua nói: “Con mẹ nó, tôi vẫn nên giả vờ ốm đi.”

Thiệu Trạm cũng cảm thấy đây là biện pháp duy nhất: “Tôi đi cùng cậu.”

“?”

“Làm nhân chứng cho cậu.”

Hứa Thịnh sờ mũi: “Tiến hành từng bước một, mấy ngày nay tôi sẽ giả vờ bị cảm mạo.”

Thiệu Trạm một tay cầm bút, một tay còn lại thò vào trong ngăn bàn lấy ra một thứ: “Được, trước khi cậu giả vờ, để tôi tra cứu chút tin tức đã.”

Cậu nói xong, Hứa Thịnh cũng nhớ đến lần giả vờ ốm đầy đau thương từng trải qua: “…”

Mặc dù bây giờ chuyện Ngũ Hiệu Liên Trại vẫn còn chưa giải quyết xong, Hứa Thịnh vẫn quẳng nó sang một bên, không nhịn được bật cười: “Anh à, lúc ấy em còn chưa có nói anh ho khan nhìn cực kỳ không giống thật.”

Thiệu Trạm tra xong tin tức, cất điện thoại đi: “Cậu ho giống à?”

“Giống hơn anh chứ”, bây giờ Hứa Thịnh nghĩ lại, chỉ cảm thấy không tưởng tượng nổi, “Con mẹ nó lúc phải vào phòng cách ly em ngu người luôn.”

Đồng thời, Hứa Thịnh còn nhớ lại cảnh tượng bọn Trương Phong nước mắt nước mũi, qua một song sắt nhìn bọ với vẻ: Đừng nên từ bỏ hi vọng———–

Hứa Thịnh: “Lần này hẳn sẽ không đúng lúc như thế nữa.”

Đúng là lần này sẽ không trùng hợp như thế, trên tin tức không có bất cứ động tĩnh nào.

Ngày hôm sau, Hứa Thịnh vừa lấy khẩu trang ra đeo, Trương Phong nghe được tin thi đấu vòng tròn thì đến lớp 7 tìm cậu: “Mày lại phải tham gia thi đấu vòng tròn đấy à?”

Trương Phong nằm bò trên cửa sổ: “Đại ca à, trâu bò thế. Chân nhân bất lộ tướng*, mày đeo khẩu trang làm cái gì, không khỏe hả?”

*ý chỉ cao nhân chân chính sẽ không dễ dàng để lộ thân phận và tài năng của mình.

Hứa Thịnh đeo khẩu trang lên, một tiếng “Ừ” cách lớp khẩu trang nghe vô cùng mệt mỏi, khiến Trương Phong không nghe rõ.

Thiệu Trạm đến muộn vài phút. Cậu đặt đồ ăn sáng mua từ quầy bán đồ ăn vặt trên đường đi qua nhà ăn lên mặt bàn Hứa Thịnh, coi như là nhân chứng, trước khi kéo ghế ra ngồi xuống cũng phải giúp một tay nói mấy câu: “Buổi tối cậu ấy…” Lạnh.

Trương Phong: “Mà nhắc đến sức khỏe không ổn, trường chúng ta rất chú trọng học sinh lớp 12 đấy, lo sức khỏe của chúng ta trước khi thi có vấn đề gì. Mấy hôm trước trong lớp tao có đứa hắt hơi một cái thôi, Cố Diêm vương đến tận nơi dẫn cậu ta đến phòng y tế, còn đo nhiệt độ cơ thể rồi đưa đi bệnh viện khám sức khỏe toàn diện cả người.”

Trương Phong vừa nói vừa cảm khái một câu: “Nhà trường đúng là quan tâm và trân trọng chúng ta!”

Hứa Thịnh tay đang bóc kẹo khựng lại: “…”

Thiệu Trạm: “…”

Hứa Thịnh chậm rãi ngỏm.

Trương Phong hồn nhiên không cảm nhận được thân thể hai người đối diện đều trở nên cứng ngắc: “Sao hai đứa không nói năng gì thế? Vừa nói buổi tối nó làm sao?”

Thiệu Trạm tổ lái sang chuyện khác: “Buổi tối cậu ấy ngủ khá muộn, cậu đừng quấy rầy cậu ấy.”

Trương Phong ngây ngốc “Ồ” một tiếng, lại chuyển hướng sang Hứa Thịnh: “Đại ca, thế mày đeo khẩu trang làm gì?”

Hứa Thịnh: “Cho ngầu.”

Trương Phong thầm đánh một dấu chấm hỏi trong lòng.

Hứa Thịnh giơ tay lên nhẹ nhàng kéo khẩu trang xuống, lộ ra nửa sống mũi cao: “Đeo chơi, giả vờ không được chắc?”

“…” Trương Phong nói, “Được chứ.”

Mặc dù ý kiến này hết sức khó hiểu nhưng Trương Phong không khỏi không thừa nhận từ “giả vờ” này dùng rất đúng chỗ, đúng là rất đẹp trai.

Chờ sau khi Trương Phong đi, Hứa Thịnh kéo hẳn khẩu trang xuống, tiện tay nhét vào trong ngăn bàn, cắn nát viên kẹo xong thì tuyệt vọng cam chịu số phận: “Có đề thi nào không, để tôi làm thử xem.”

Biện pháp sau cùng vẫn là nước đến chân mới nhảy.

Thiệu Trạm cũng không bổ túc lộn xộn cho cậu, những phạm vi vạch ra đều dùng được trong các đề thi mẫu vào Đại học, khi nào làm đề nâng cao thì bổ sung sau.

Buổi tối, Hứa Thịnh ngồi trước bàn học, trên bàn đặt mấy tờ “Bài luyện tập thi đấu“, trước khi cậu cầm bút lên vẫn không khỏi nhìn lại những ngày tháng ngắn ngủi khi mình còn sống: Vì cái gì đã khiến một học tra như cậu phải đi trên con đường này? Vì cái gì mà khiến cậu phải gặp những thứ này?

Hứa Thịnh cố gắng hết sức bổ sung kiến thức, nói thế nào cậu cũng đã từng là người trải qua thi đấu vòng tròn lần trước, một vài đề bài cậu đã đọc qua.

Đều nói trong cái rủi có cái may, sau khi Hứa Thịnh bắt đầu bổ túc đề thi, một tuần sau, cậu đạt được số điểm cao nhất chưa từng có trong lịch sử của đề thi thử môn Toán: 131 điểm.

Lúc Chu Viễn phát bài thi, tay còn run rẩy: “Quá tốt Hứa Thịnh, 131 điểm, thầy có nằm mơ cũng chưa từng nghĩ em có thể thi được ra số điểm này———–”

Hứa Thịnh: “Cảm ơn thầy, em cũng nằm mơ và cũng không ngờ được mình sẽ có ngày hôm nay.”

Mặc dù thi thoảng kiểm tra Toán điểm cao hơn nhưng Hứa Thịnh vẫn không chắc trong lòng. Độ khó đề thi còn kém xa so với bài thi thật, cậu bổ túc đến bây giờ có thể đọc hiểu hết đề bài coi như đã rất giỏi rồi. Về cơ bản, đọc câu hỏi xong là có thể giải luôn, ngay cả suy nghĩ phía sau cũng đều lãng phí thời gian.

Tất cả mọi người đều trông mong vào Ngũ Hiệu Liên Trại được tổ chức vào ngày chủ nhật.

Năm nay Lâm Giang không còn là sân nhà, học sinh Lục Trung cần tập hợp sớm, ngồi xe buýt đến trung học Tinh Kiếm.

Lần này Hứa Thịnh tham gia thi đấu vòng tròn hoàn toàn khác lần trước, mặc đồng phục trường quy củ——–nói quy củ cũng không hẳn, khi rửa mặt trong đầu cậu toàn là công thức tính toán, dây khóa áo khoác kéo phanh ra, trước khi ra cửa bị Thiệu Trạm đè ngược trở lại.

Lưng Hứa Thịnh đè lên cánh cửa, đột nhiên bị Thiệu Trạm dựa sát vào cướp đi hô hấp, ép buộc cậu tỉnh táo.

Thiệu Trạm hôn sâu lên môi cậu một cái, tay mò xuống dưới, chạm đến dây khóa áo khoác lạnh như băng, trở tay kéo lên: “Đừng bỏ trống câu hỏi, nếu chủ nhiệm Cố hỏi, cứ bảo thầy ấy đến gặp tôi.”

Có rất nhiều lời có thể giải thích được.

Ví dụ như đề không chính xác.

Luôn luôn có thể vượt qua được.

Tổ tham gia thi đấu của Lục Trung Lâm Giang tổng cộng có tám thí sinh, ngược lại người xem đến rất đông, tổng cộng cử đi ba chiếc xe buýt.

Vẫn còn một khoảng cách khá xa từ cổng trường Tinh Kiếm và tòa nhà phức hợp*, lan can chạm trổ theo phong cách châu Âu bao quanh trường học. Sau khi đi qua con đường cây xanh rậm rạp, chiếc cổng sắt chậm rãi kéo ra mới có thể nhìn thấy tòa nhà phức hợp và hai chữ lớn “Tinh Kiếm”.

*tòa nhà phức hợp: là kiểu nhà tích hợp nhiều khu chức năng với nhau, tiết kiệm thời gian đi lại. Tuy mới mẻ tại Việt Nam nhưng các tòa nhà văn phòng – căn hộ – thương mại vốn đã rất thịnh hành ở nhiều thành phố lớn trên thế giới. 

Một chiếc đồng hồ màu xám nâu với các chữ số La Mã xuất hiện trên ngọn tháp cao ở phía bên phải của tòa nhà phức hợp.

Bên cạnh là một dòng chữ nhỏ tựa như khẩu hiệu nhà trường: Một người dám lãng phí dù chỉ một giờ đồng hồ cho thấy anh ta vẫn chưa biết cách trân trọng giá trị trọn vẹn của cuộc sống —— Darwin*.

*Darwin (Đác-uyn): nhà sinh vật học người Anh.

Đúng là ngôi trường “richkid” danh bất hư truyền.

Lâm Giang đến sớm, thời điểm đoàn dự thi xuống xe, trên quảng trường, những ngôi trường khác vẫn chưa đến. Bạn học thấp giọng thảo luận: “Hào nhoáng quá đi.”

“Cũng nghe danh từ lâu Tinh Kiếm là trường quý tộc rồi, nhưng mà không ngờ xịn xò thế này.”

Trên quảng trường đã treo sẵn biểu ngữ, “Ngũ Hiệu Liên Trại lần thứ 16 tổ chức ở trường chúng tôi———Hoan nghênh nhiệt liệt tất cả các trường tới dự thi“.

Hứa Thịnh ngồi trên bậc thang chính giữa quảng trường, Thiệu Trạm tranh thủ chút thời gian cuối cùng rót nốt kiến thức định lý vào đầu cậu: “Còn nhớ định lý Ceva* không?”

*Định lý cơ bản trong hình học, nếu mình nhớ không nhầm thì nó nằm trong chương trình Toán 9:>

Điểm nổi bật của Hứa Thịnh là thể hiện được khí phách hiên ngang, dù bây giờ cậu hoàn toàn không nhớ rõ chút nào, nhưng lúc nói “không nhớ” vẫn tràn đầy tự tin, ngồi cạnh bồn hoa cũng có thể ngồi ra được dáng vẻ “ông đây cũng làm được”.

Chỉ hơn kém nhau khoảng mười phút, những xe buýt của các trường dự thi khác chậm rãi chạy qua cổng trường, lần lượt một tổ rồi một tổ bước xuống xe buýt. Trường thứ hai đến chính là Anh Hoa năm nào cũng gặp———–Khóa lớp 12 năm ngoái của Anh Hoa đã tốt nghiệp, những tấm chiếu mới lớp 10 lần lượt thay da đổi thịt cho đội hình, nghe nói năm nay lớp 10 của Anh Hoa cũng có vài thí sinh thiên tài khó đối phó.

Đồng phục trường bọn họ vẫn giống như lần Hứa Thịnh nhìn thấy trong thi đấu vòng tròn năm ngoái.

Những thí sinh này đều là một nhóm xuống từ xe buýt, khoảng sáu đến tám người, nhưng chiếc xe buýt cuối cùng đi vào không giống những trường khác. Trên cửa sổ dán một quân bài*, trên đó viết “Lập Dương”.

*Hơi khó hiểu, nhưng mà raw là 纸牌, mình tra google hình ảnh thì nó ra tú lơ khơ?!

Cửa xe buýt từ từ mở ra, dẫn đầu là mấy giáo viên xuống trước.

Sau đó có hai chàng trai một trước một sau xuống xe.

Buổi trưa nắng chói chang, người đi phía trước dùng tay trái kéo mũ lên trước khi xuống xe, hơi cúi xuống, mũ đen càng che khuất mấy phần, che đi sự đẹp đẽ của thiếu niên, chỉ còn lộ ra một chút lông mày sắc bén.

Tay cậu ta đặt lên cửa xe, chờ sau khi cậu ta xuống xe, những người khác mới thấy được người đứng phía sau, là một chàng trai khác có dáng người cao lớn, đang nghiêng đầu cười chào hỏi bác tài, lúc nghiêng đầu có thể thấy rõ đường cong cổ.

Cho đến khi người xuống xe trước cong ngón tay gõ lên cửa xe vài cái, cảnh cáo: “Cút xuống nhanh lên.”

….Những trường khác đều là cả một tổ đội đến, Lập Dương lại chỉ có hai người.