Giờ tôi chẳng hề cảm kích Lâm Diệu, không một chút nào. Bạn gái cũ của anh gây sự với tôi, thế mà anh để mặc cho cô ta bắt nạt tôi?
- Lâm Diệu, anh sợ cô ta không tha cho em hay là sợ em đối phó với cô ta? - Tôi cáu kỉnh hỏi.
- Em nói gì vậy? Anh đối xử với em thế nào em còn không biết à? Em còn nói như vậy nữa, phải đền tiền thì đừng đến tìm anh đấy! - Lâm Diệu cũng bực bội đáp.
Hừ, tôi cười nhạt, tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ lấy tiền của anh đi bồi thường cho người ta. Với tính khí của tôi thường ngày, gặp phải chuyện này chắc tôi đã một cước đá anh đi Tây Thiên thỉnh kinh rồi, nhưng giờ đang đụng độ tình địch, mặc dù trời yên bể lặng nhưng ai mà biết có sóng ngầm hay không? Lúc quan trọng này không thể để anh thất vọng về tôi được. Cho dù có phải đền tiền tôi cũng sẽ tự làm. Hai người đàn bà đánh nhau, không có chỗ cho đàn ông xen vào.
- Thôi được rồi, để em nghĩ đã, em về nhà đây! - Tôi lảng ra khỏi vòng tay Lâm Diệu, chỉnh lại quần áo. Lâm Diệu kéo tay tôi lại, bảo tôi không về có được không, nhưng tôi nói hôm nay không có tâm trạng nên bỏ về luôn.
Giờ tôi phải chuẩn bị kỹ càng. Đương nhiên đền tiền là trường hợp xấu nhất, nhưng vẫn phải tính đến. Tôi gọi điện cho Bầu Trời, bảo anh ta hãy cho tôi sức mạnh. Bầu Trời hỏi tôi định làm thế nào, tôi nói tôi muốn đi tìm tổng giám đốc của họ, không cho gặp tôi sẽ xông vào, không đàm phán được thì sau này chấm dứt làm ăn với họ. Bầu Trời nói được, những loại khách hàng thế này không thể hầu hạ được. Còn bảo tôi nếu đàm phán không được, công ty sẽ chi một nửa, một nửa tôi tự nghĩ cách, đó coi như là trừng phạt, cũng là để dễ ăn nói với các đồng nghiệp khác, có thể sau này sẽ nghĩ cách để hoàn trả lại cho tôi. Tôi rất cảm động, Mạc Lãnh, cậu đúng là không lấy nhầm người! Tôi nhắc Bầu Trời rằng nếu tôi đền tiền, nhất định phải nói với Lâm Diệu là tiền của công ty. Bầu Trời không hỏi han mà nhận lời ngay, chuyện riêng của nhân viên, ông chủ có quyền gì mà can thiệp quá sâu
Doctor Hoàng, giờ người duy nhất có thể cứu tôi chỉ còn lại anh thôi.
Tôi mặt dày đến phòng khám của Doctor Hoàng, ngồi chờ ở bên ngoài cho đến khi hết giờ làm rồi âm thầm đi vào phòng khám.
- Sao lại đến đây? Thuốc của mẹ cô chắc chưa uống hết mà! - Doctor Hoàng vừa nhìn thấy tôi đến đã ngạc nhiên, đặt bộ quần áo đang chuẩn bị thay xuống, kéo tôi hỏi. - Xảy ra chuyện rồi hả?
- Chuyện đó, chính là... Mười nghìn tệ lần trước, còn hiệu lực không? Sau đó, anh có thể cho tôi vay chút tiền không? Giờ đang cần gấp, sau này nhất định tôi sẽ trả! - Tôi muốn khóc, thật sự muốn khóc.
Doctor Hoàng có vẻ kinh ngạc thấy rõ, anh làm sao ngờ được một người đang yêu một người đàn ông có tiền như tôi lại đi hỏi vay anh tiền. Thật mất mặt!
- Xảy ra chuyện gì rồi? - Doctor Hoàng bảo tôi ngồi xuống ghế, kéo ghế lại gần tôi, hỏi.
Tôi kể lại câu chuyện mình đã kể cho Lâm Diệu nghe một lần nữa, chờ đợi đáp án của anh, có cho mượn tiền hay không?
- Chi phiếu thì không thành vấn đề, tiền cũng có thể cho cô mượn, chỉ có điều tôi muốn hỏi, tại sao cô không tìm bạn trai giúp đỡ? - Doctor Hoàng nghe tôi nói hết liền hỏi.
- Tôi có thể không trả lời không? - Tôi không muốn kể cho đối phương nghe chuyện giữa Lâm Diệu và Trần Thi Huy. - Chỉ có điều chuyện tôi hỏi vay anh tiền tuyệt đối không thể để cho anh ấy biết
- Được thôi! - Doctor Hoàng mỉm cười, chuẩn bị viết chi phiếu. - Đối phương là ai là to gan gớm, dám đắc tội với cả cô, tôi thấy lo thay cho họ đấy?
- Là công ty B, cái cô giám đốc thu mua kia cứ như muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy, lần đầu tiên tôi gặp phải một đối thủ đáng sợ đến thế. Kể ra không phải là kẻ thù thì giới thiệu cô ta cho anh cũng được đấy! - Giới thiệu cho anh để cho Lâm Diệu bỏ cuộc hoàn toàn, cũng có thể là để cho cô ta từ bỏ hoàn toàn.
- Công ty B ư? - Doctor Hoàng dừng viết.
Ôi trời, đừng có nói với tôi là anh với cô ta cũng có quan hệ ám muội nhé!
- Anh quen à?
- Chi phiếu từ từ hãy chuẩn bị, tôi quen với tổng giám đốc công ty đó, ông ta bị viêm mũi phải nhờ tôi điều trị mới khỏi, biết đâu chừng tôi có thể giúp cô hẹn gặp mặt ông ta, đến lúc ấy cô thử thuyết phục ông ta xem sao! - Doctor Hoàng đứng dậy đi thay quần áo. - Giờ chúng ta đi ăn cơm, chỉ có điều bữa cơm này là do cô mời đấy!
- OK, thế nào cũng OK! Ân nhân à, anh chính là anh ruột của tôi đấy!
Bởi vì có đặc quyền của Bầu Trời ban cho, bởi vì có sự hỗ trợ của Doctor Hoàng, tôi oai phong tiến vào công ty B và đi thẳng lên phòng tổng giám đốc.
Doctor Hoàng nói vài câu với thư ký rồi đi vào văn phòng gặp Tổng giám đốc Ngụy.
- Tổng giám đốc Ngụy dạo này vẫn khỏe chứ? - Doctor Hoàng hỏi.
- Bác sĩ Hoàng thật có lòng. Giờ ít bác sĩ tận tâm được như anh lắm, đã chữa khỏi bệnh rồi còn đến “bảo hành” nữa à? Ha ha ha! - Tổng giám đốc Ngụy vừa nhìn thấy Doctor Hoàng đã vui ra mặt, sau đó nhìn thấy tôi, ông ta thoáng chút ngạc nhiên. - Cô đây là?
- Chào Tổng giám đốc Ngụy, tôi là nhân viên của Công ty Dật Thiên, tên là Lâm Sảng ạ. Bởi vì ngài không chịu gặp mặt nên tôi đành mạo muội nhờ bác sĩ Hoàng giúp đỡ! - Không đợi Doctor Hoàng mở lời, tôi đã lên tiếng.
- Bác sĩ Hoàng, hóa ra không phải là đến “bảo hành” à? - Tổng giám đốc Ngụy hết nhìn tôi rồi lại nhìn Doctor Hoàng, nụ cười trên môi chợt tắt ngấm.
Doctor Hoàng không nói gì, chỉ cười nhạt.
- Cô Lâm nếu đến đây vì chuyện của quý công ty không giao hàng đúng hẹn thì không cần nói gì thêm! - Tổng giám đốc Ngụy chặn ngay đường tiến của tôi. Không sao, hôm nay tôi đến đây là có sự chuẩn bị từ trước; kể cả có thua cuộc phải bồi thường cũng không thể thua ý chí.
- Tổng giám đốc Ngụy làm trong nghề này cũng đâu phải chỉ mới một hai năm. Quy tắc trò chơi của trong ngành không cần tôi lặp lại ngài cũng hiểu rõ! - Tôi dừng lại một chút, nhìn Doctor Hoàng. - Giúp tôi rót cốc nước được không?
Doctor Hoàng đứng dậy đi lấy nước.
Mặt Tổng giám đốc Ngụy chợt biến sắc, lập tức nói:
- Khoan đã, khoan đã! Đã đến đây thì đều là khách!
Ông ta gọi cho thư ký bảo mang nước vào. Doctor Hoàng liền ngồi xuống.
- Tôi không dám nói sản phẩm của công ty tôi là tốt nhất, chỉ có điều chúng tôi đã hợp tác với quý công ty từ lâu, nghĩ ra cũng thấy chúng ta làm ăn rất hợp nhau. Đương nhiên, không kịp giao hàng là lỗi của chúng tôi đầu tiên, quý công ty đòi bồi thường cũng không phải là vô cớ gây chuyện. Chỉ có điều Tổng giám đốc Ngũ của chúng tôi không thể hiểu nổi, kể từ khi thành lập công ty đến giờ, đây là lần đầu tiên gặp chuyện bồi thường thiệt hại trong khi khách hàng chẳng mảy may tổn thất lấy một xu. Vì vậy hôm nay tôi đến đây là muốn hỏi, liệu có nhất định phải bồi thường không? - Tôi nhìn thẳng vào mặt Tổng giám đốc Ngụy, rõ ràng ông ta đã bị tôi trấn áp.
- Cần, nhất định phải bồi thường! Đây là quy định, một khi làm trái quy định, sau này làm sao hợp tác? - Tổng giám đốc Ngụy nói.
- OK! - Tôi cười. - Vậy thì cứ làm thế đi thưa Tổng giám đốc Ngụy! Sau khi về công ty tôi sẽ thông báo cho phòng tài vụ chuyển tiền vào tài khoản của quý công ty. Xin lỗi đã làm phiền! Còn về chuyện hợp tác sau này, tôi nghĩ ngài không cần phải lo lắng nữa, thiết bị của công ty tôi chắc không xứng với sản phẩm của công ty ngài đâu ạ!
Tổng giám đốc Ngụy vẫn ngồi im như thóc.
- Còn nữa, tôi tin rằng chỉ chưa đến ngày mai, tất cả những người trong ngành chúng tôi sẽ biết chuyện công ty tôi phải bồi thường, tiếng xấu thường đồn xa mà! Cứ coi như tôi nhắc nhở các ngài, chọn lựa bên cung ứng đương nhiên rất quan trọng, nhưng lựa chọn khách hàng cũng quan trọng không kém. Hơi một tí là bắt khách hàng bồi thường, tôi đoán chẳng ai dám làm ăn với các ngài nữa đâu ạ!
Cô thư ký bê nước vào, tôi chậm rãi nhấp một ngụm, lặng lẽ quan sát vẻ mặt của Tổng giám đốc Ngụy.
- Cô Lâm nói vậy thành ra là lỗi của công ty chúng tôi rồi! - Ông ta chuyển sang bộ mặt cười.
- Đâu có, tôi tuyệt đối không có ý này! Sai đương nhiên là do chúng tôi, vì vậy tôi đến đây là để xin lỗi, hi vọng có thể nhận được sự thông cảm của quý công ty! - Tôi cũng nở nụ cười. - Vì chuyện này, trong công ty tôi suýt chút nữa thì nổ ra bạo động, vừa kiểm điểm vừa phạt tiền. Tổng giám đốc Ngũ còn nói, nếu như tôi không thể thuyết phục được Tổng giám đốc Ngụy tha thứ, sau này không cần đi làm nữa. Thực ra nghỉ việc đối với tôi cũng không phải chuyện gì đáng sợ, nhưng nghĩ sau này không thể tiếp nhận đơn hàng của quý công ty nữa, tôi thấy như sắp đến ngày tàn của thế giới vậy!
Doctor Hoàng ho vài tiếng nhưng bị tôi lừ mắt.
- Bác sĩ Hoàng, cô Lâm là bạn gái của anh à? - Tổng giám đốc Ngụy bị những lời lẽ của tôi lay động, cười cười hỏi Doctor Hoàng.
- Hả? Đúng vậy, không thông báo trước với ngài, thất lễ quá! - Doctor Hoàng kéo tay tôi đóng kịch. Tôi định kéo tay ra nhưng bị anh ta giữ chặt lấy.
- Thôi được rồi, cứ coi như tôi nể mặt bác sĩ Hoàng vậy. Căn bệnh cũ giày vò tôi bao nhiêu năm nay, nếu như không có bác sĩ Hoàng chắc tôi đã phải về hưu sớm rồi! Chuyện bồi thường thôi bỏ qua, sau này không được để xảy ra chuyện thế này nữa nhé! - Tổng giám đốc Ngụy nhấc điện thoại, dặn dò thư ký bảo Giám đốc Trần rút đơn kiện. Tôi vui như mở cờ trong bụng.
- Vâng vâng vâng, tuyệt đối không đâu ạ, sau này hàng của quý công ty nếu bị chậm một tiếng tôi sẽ bị rụng một sợi tóc ạ! - Tổng giám đốc Ngụy bị tôi chọc cho bật cười, đứng dậy bảo chúng tôi cùng đi ăn. Tôi thừ người, trên người tôi đâu có mang theo nhiều tiền.
- Không cần đâu Tổng giám đốc Ngụy, tôi hi vọng ngài không phải gặp tôi nhiều! - Doctor Hoàng từ chối. May quá, may quá!
- Hả? A ha ha, nói hay lắm, sau này tôi không bao giờ muốn gặp lại anh nữa! Vậy thì không tiễn nữa nhé. Cô Lâm, cô thật là có con mắt chọn bạn trai đấy! - Tổng giám đốc Ngụy nhìn chúng tôi đầy ẩn ý. Tôi cười gượng gạo, thật là oan uổng quá!
Ra khỏi văn phòng của Tổng giám đốc Ngụy, tôi liền oán trách Doctor Hoàng, ban nãy sao không phủ nhận.
- Cô ngốc à, cô tưởng Tổng giám đốc Ngụy là đồ ngốc, để bị “tấm chân tình” của cô lay động thế sao? Tổng giám đốc Ngụy làm vậy là để tìm bệ xuống nước đấy, vì thế ông ta mới cố ý nói là nể mặt tôi tha cho cô lần này. Cô tưởng là cái mặt của tôi to lắm à? Nếu mà phủ nhận ông ấy xuống nước kiểu gì? - Doctor Hoàng giáo huấn tôi.
Thương trường đúng là đen tối, lòng người thật khó đoán. Nhưng điều càng khó đoán hơn: Trần Thi Huy đang đứng chờ đợi, ánh mắt oán hận hướng về phía Doctor Hoàng.
Không phải ánh mắt ấy nên hướng về phía tôi sao? Vở kịch đã thay đổi.
Lẽ nào không phải Lâm Diệu và Trần Thi Huy có quan hệ ám muội mà là tôi và Doctor Hoàng? Trần Thi Huy muốn đối phó với tôi không phải là vì Lâm Diệu mà là vì Doctor Hoàng? Tôi oan ức quá, tôi có thể giải thích không? Kéo bạn trai của người ta để đối phó với người ta, tôi đang tạo nghiệp chướng gì thế này?
Tôi định đi lên trước giải thích với Trần Thi Huy. Doctor khẽ liếc Trần Thi Huy rồi kéo tay tôi:
- Đi thôi!
Thế là tôi trở thành kẻ vô liêm sỉ nhất trần đời.
Doctor Hoàng đưa tôi về công ty, tôi định hỏi anh chuyện liên quan đến Trần Thi Huy nhưng lại sợ đổ thêm dầu vào lửa, ban nãy ánh mắt của Trần Thi Huy cứ như muốn giết người vậy.
Mọi người trong công ty hay tin không phải bồi thường liền ồ lên hoan hô, ai nấy đều khen tôi giỏi giang, dũng cảm. Người vui nhất chính là sếp, vui như gả được con gái đi vậy, lại còn len lén gạt nước mắt chứ. Bầu Trời không khen ngợi mà chỉ nhắc nhở tôi sau này tuyệt đối không được phạm sai lầm như vậy nữa. Tôi đâu dám?
Đáng nhẽ ra tôi đang rất u uất vì ánh mắt giết người của Trần Thi Huy, nhưng nghe bọn họ tâng bốc, tôi lại bay lên tận chín tầng mây. Tôi định gọi điện cho Lâm Diệu báo cho anh tin vui nhưng vừa cầm điện thoại lên đã thấy Lâm Diệu đến. Anh chạy đến tận công ty tôi, có phải anh đã biết tin từ Bầu Trời nên đặc biệt đến đây chúc mừng tôi? Chỉ có điều, sao mặt anh lại sầm sì thế kia?
Tôi bị Lâm Diệu lôi ra khỏi ghế, đi thẳng vào phòng sếp. Sếp nhìn thấy chúng tôi, ngạc nhiên đến rơi cả kính.
- Ông ra ngoài một chút đi! - Lâm Diệu nói với sếp.
Sếp ngây người:
- Đây, đây là văn phòng của tôi mà!
Lâm Diệu không phải đến để chúc mừng tôi mà là đến để cãi nhau với tôi. Chuyện tôi với Doctor Hoàng cùng đến gặp Tổng giám đốc Ngụy đã bị tiết lộ rồi sao? Tôi đánh mắt ra hiệu với sếp, bảo ông ấy ra ngoài.
Sếp run rẩy đi ra ngoài cửa, lúc chuẩn bị đóng cửa còn nói với chúng tôi:
- Lâm Sảng, tí nữa nói nhỏ thôi kẻo ảnh hưởng đến mọi người nhé!
Nói rồi liền đóng cửa lại. Sếp tưởng bọn tôi sẽ làm gì chứ?
- Anh đã bảo là bồi thường rồi sao em còn không nghe? - Lâm Diệu oán trách.
Mọi cảm giác vui mừng phút chốc tan biến. Hóa ra tôi đi với ai cũng không quan trọng, quan trọng là tôi đến tìm ai. Lâm Diệu, tất cả những gì anh nói đều là giả phải không, cái kết luận tôi đoán cuối cùng mới là thật.
- Em không muốn bồi thường, em không có tiền! - Tôi cố nhẫn nhịn. Lâm Diệu, cho dù anh lo lắng cho cô ta cũng được, giờ cô ta đã là bạn gái của Doctor Hoàng rồi, tôi sẽ khiến anh quên cô ta.
- Anh đã nói anh sẽ bỏ tiền cơ mà! - Lâm Diệu ghé sát vào mặt tôi, chóp mũi chạm vào trán tôi.
- Em không muốn dùng tiền của anh! Ít nhất lần này em không muốn phải dùng tiền của anh! - Tôi giải thích. Tôi không muốn lấy tiền của anh để bồi thường cho cô ta, tôi không sao thuyết phục được bản thân mình.
- Tại sao? - Lâm Diệu hỏi.
- Chẳng tại sao cả! Lâm Diệu tại sao chúng ta cứ phải cãi nhau vì chuyện này? - Thôi bỏ đi, cứ cãi nhau mãi tôi sẽ nói ra mất.
- Bởi vì em cứ khăng khăng cố chấp, em thậm chí còn đi cùng cái tên họ Hoàng kia, em tưởng hắn ta là người tốt à?
- Em sợ ngộ nhỡ không đàm phán được phải bồi thường, vì vậy mới đến mượn tiền anh ta. May thay anh ta quen với Tổng giám đốc Ngụy, chứ nếu không em đâu dễ dàng gặp được ông ta? - Tôi buột miệng khai ra.
- Em đến tìm anh ta vay tiền ư? - Lâm Diệu lạnh lùng nhìn tôi, lập tức thả tay tôi ra rồi cười nhạt. - Xem ra quan hệ của hai người cũng không phải bình thường!
- Lâm Diệu, bản thân anh không trong sạch thì chớ có hắt bùn lên người em! Thế tại sao anh không nghĩ rằng bản thân vì không muốn em đối phó với Trần Thi Huy nên mới bảo em bồi thường! Đúng, anh có tiền, đối với những người có tiền của như anh, những chuyện có thể giải quyết bằng tiền thì cứ giải quyết bằng tiền, nhưng em thì khác! - Điệu cười nhạt của Lâm Diệu khiến tôi chua xót, tôi chưa bao giờ thất vọng với anh như vậy.
- Em nhìn nhận về anh như vậy sao? – Lâm Diệu nhìn tôi, mặt không chút biểu cảm.
- Đúng! Giờ Trần Thi Huy đang tổn thương, anh có thể đến an ủi cô ta rồi đấy. Em có thể tiễn anh ra cửa, đồng thời đảm bảo sẽ không rơi một giọt nước mắt! - Đàn ông với đàn bà cãi nhau, những câu nói tuyệt tình thế nào cũng nói ra miệng được. Nhưng lời vừa ra đến miệng tôi đã thấy hối hận, nước mắt trào ra.
- Thế giờ có phải em sẽ quay đầu đến với tên họ Hoàng kia không? Giống như lúc đầu từ bên Trương Hạo đến bên anh? Sau đó lại hỏi anh ta: “Anh có thích em không?”. Em tưởng rằng anh ta sẽ trả lời em như anh đã trả lời: “Đúng, thích từ rất lâu rồi!”. Tôi thật không tin Lâm Diệu có thể nói ra được những điều như vậy.
Tôi còn chưa kịp mở miệng anh đã nói tiếp:
- Em nhầm rồi, em tưởng rằng cái tên họ Hoàng ấy thích em thật ư? Em có biết anh ta với Trần Thi Huy có quan hệ gì không?
Tôi vung tay tát vào mặt Lâm Diệu. Lần này không phải là gõ đầu mà là đánh vào mặt. Hóa ra anh ấy đã biết hết tất cả.
- Lâm Diệu, anh thực sự làm em quá thất vọng!
Tôi lao ra ngoài, bỏ lại Lâm Diệu đứng trơ ra vì bị đánh. Các đồng nghiệp đứng vây quanh cửa, nhìn thấy tôi ra liền vội vàng tản đi. Tôi không để mình rơi một giọt lệ, đi thẳng ra ngoài bắt một chiếc xe đến phòng khám của Doctor Hoàng. Lúc này chắc đã hết giờ làm. Tôi lấy điện thoại ra gọi cho anh ta, nói có chuyện cần nói với anh ta, hãy ở phòng khám đợi tôi. Không đợi Doctor Hoàng trả lời, tôi liền cúp máy.
Hóa ra tình cảm có sâu đậm đến đâu cũng chẳng thể thắng được người cũ. Tôi thắng được sự tự tôn nhưng lại thua tình cảm. Nhưng Lâm Diệu ơi, anh có thể lấy lại được không?
Cho dù thế nào thì với Doctor Hoàng, tôi cũng phải nói một tiếng cảm ơn và xin lỗi. Tình cảm của mình đã không thành rồi, không thể phá hoại tình cảm của anh ta với Trần Thi Huy được. Còn về sau này, tôi cười như mếu, còn có sau này không?
Đến phòng khám của Doctor Hoàng, vừa mới đẩy cửa bước vào đã nghe thấy có tiếng nói từ trong vọng ra.
- Hôm nay anh làm vậy là có ý gì hả? - Giọng nói của Trần Thi Huy, quả nhiên là đang cãi nhau.
- Thi Huy, em đừng giận! - Đồ ngốc, ngay cả giải thích cũng không biết, xem ra phải đến lượt tôi ra tay rồi!
- Anh họ, Lâm Diệu trước đây đối xử với em thế nào anh cũng biết, tại sao hôm nay còn hướng mũi nhọn vào em? - Trần Thi Huy nói.
Bàn tay đang định đẩy cửa chợt khựng lại trong không trung, đầu tôi như có một khối thuốc nổ nổ tung. Tôi dựa lưng vào tường để không ngã xuống đây. Anh họ, tiếng gọi anh họ của Trần Thi Huy khiến toàn thân tôi rụng rời.
- Lâm Diệu đối xử với em như thế nào là việc của Lâm Diệu, liên quan gì đến Lâm Sảng? Em mà động đến Lâm Sảng là anh không đồng ý đâu. Em làm vậy chẳng có lợi gì cho em cả! - Doctor Hoàng nói.
- Anh thích cô ta rồi chứ gì? - Trần Thi Huy nói.
- Không có chuyện đó đâu! Tóm lại sau này em đừng gây chuyện với cô ấy!
Tôi nên cảm ơn anh sao, Doctor Hoàng, anh luôn đối xử tốt với tôi, đều là vì có mục đích. Chỉ một ngày mà phải nhận bao nhiêu là cú sốc, tôi đột nhiên thấy khâm phục bản thân mình, một mình tôi lại có thể gây ra bao nhiêu sóng gió. Thế này là đề cao tôi quá, tôi sẽ tổn thọ mất!
- Không có thì tốt! Em đi trước đây! Không cần tiễn!
Tôi vội vàng núp ra phía sau, cho đến khi Trần Thi Huy ra khỏi cổng tôi mới cố gắng điều chỉnh lại biểu cảm trên mặt, đợi khoảng mười phút sau mới đẩy cửa bước vào.
- Doctor Hoàng! - Tôi nước mắt nhạt nhòa, là tôi giả bộ đấy.
- Lâm Sảng, sao lại đến đây? - Cái gì mà sao tôi lại đến đây? Chẳng phải tôi đã gọi cho anh rồi sao?
- Tôi với Lâm Diệu cãi nhau rồi, Lâm Diệu hiểu nhầm quan hệ của hai ta, đòi chia tay với tôi! - Tôi kéo áo Doctor Hoàng, đau khổ nhìn anh.
- Cô có giải thích không? - Doctor Hoàng có vẻ căng thẳng. Giả bộ, giả bộ chứ gì, chúng tôi chia tay anh càng vui chứ sao?
- Tôi có, nhưng anh ấy không nghe, hóa ra anh ấy và cái cô họ Trần kia từng yêu nhau, chuyện lần này anh ấy rất giận. Tôi phải làm gì đây? - Tôi khóc như mưa, nước mắt nước mũi dây đầy vào áo anh ta.
- Nếu anh ta thực sự là người như vậy, anh ta không xứng đáng yêu cô, chia tay có khi chuyện tốt! - Lộ nguyên hình rồi đấy, tốt lắm!
- Doctor Hoàng, anh có thích tôi không? - Tôi đắm đuối nhìn anh ta.
- Hả? - Anh ta ngây ra. - Lâm Sảng, cô...
- Doctor Hoàng, anh có thích tôi không? - Tôi lại hỏi.
- Lâm Sảng, ban nãy cô đã nghe thấy hết rồi hả? - Doctor Hoàng nhận ra, mặt chợt biến sắc.
Tôi vung tay cho Doctor Hoàng một bạt tai.
- Tôi cứ tưởng trên đời có một thứ tình bạn trong sáng, không dính dáng gì đến tình cảm nam nữ, giống như anh đối với tôi vậy, nhưng thực ra đó chỉ là giả.
- Lâm Sảng, nghe tôi nói đã... - Doctor Hoàng giữ chặt lấy tay tôi, đề phòng tôi lại ra tay lần nữa.
- Lâm Sảng, cô có thể phủ nhận lòng tốt của tôi với cô sao? Chuyện cô là bạn gái của Lâm Diệu tôi mới biết hôm đi mua điện thoại thôi, trước đây những gì tôi làm đều là giả hay sao? Đương nhiên tôi không mong anh ta là bạn trai của cô, bởi vì một thiếu gia như anh ta không thể nào chung thủy với cô, tôi lo lắng cô sẽ lại có kết cục bi đát như em họ tôi, lại lo nếu như tình cảm của anh ta dành cho cô là thật, những lời tôi nói sẽ ảnh hưởng đến tình cảm của hai người, vì vậy tôi luôn để ý đến hai người, luôn tỏ vẻ thân mật với cô trước mặt anh ta. Nếu như anh ta vì chuyện này mà dễ dàng chia tay với cô, vậy thì thứ tình cảm ấy có cần thiết phải tiếp tục không? Đó rốt cuộc là lý do hay cái cớ để chia tay? Lâm Sảng, tôi hi vọng cô hạnh phúc, bởi vì cô luôn làm tôi vui vẻ, tôi hi vọng có thể nhìn thấy cô vui vẻ. Lòng tốt của tôi dành cho cô là thật, không có mục đích gì! - Đầu óc rối bời, tôi không biết được đâu là thật, đâu là giả nữa.
- Em họ anh chắc chắn đã nói với anh lý do vì sao hai người họ chia tay rồi phải không? Chắc chắn cô ta đã nói với anh rằng cô ta đã được người khác tán tỉnh ra sao và bỏ rơi Lâm Diệu như thế nào, sau đó bị người ta đá rồi lại tìm đến Lâm Diệu, cuối cùng bị Lâm Diệu từ chối rồi chứ? Lâm Diệu đối xử với tôi thế nào tôi rõ hơn ai hết! - Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Doctor Hoàng, tôi bật cười. Em họ anh là cành vàng lá ngọc, bị công tử Lâm Diệu bỏ rơi, vì vậy anh mới giúp cô ta phá hoại tình cảm của Lâm Diệu chứ gì?
- Sao, kinh ngạc chứ gì? Giờ anh còn nghĩ rằng tôi chia tay với Lâm Diệu là một việc tốt lành nữa không? - Tôi cầm nguyên tập hồ sơ trên bàn, ném về phía anh ta.
- Lâm Sảng, tôi có thể giải thích! - Doctor Hoàng nói với vẻ áy náy.
- Anh còn giải thích gì nữa? Cả thế giới này đều phải cầu cạnh anh, anh có giúp được hết không? Bọn đàn ông các người đều là một lũ súc sinh, sau này đừng có để tôi nhìn thấy các người nữa, nếu không đừng trách tôi tàn nhẫn!
Tôi tức tối đá văng mấy cái ghế cạnh đó rồi mới hằn học bỏ đi.
Tôi khóc rấm rứt đi về nhà, về đến nhà chẳng buồn đếm xỉa đến bố mẹ, đi thẳng vào trong phòng ngủ và khóa cửa lại, sau đó thản nhiên khóc thật to. Số tôi sao mà khổ thế này? Ai ai cũng là người tốt, có mỗi mình tôi là người xấu. Cả thế giới này đang đùa giỡn với tôi, tôi đáng bị đùa giỡn như vậy sao? Tôi chẳng qua thường ngày có hơi phô trương một chút, tùy tiện một chút, tôi đắc tội với trời, đắc tội với đất rồi nên trời đất cứ phải trừng trị tôi như thế này sao?
Bố mẹ tôi ra sức gõ cửa ở bên ngoài:
- Con gái cưng à, con làm sao thế?
- Đừng gõ cửa nữa, đừng gọi con, cũng đừng lấy chìa khóa ra mở cửa, nếu không con sẽ nhảy từ trên này xuống đấy! - Tôi gào lên.
Bố mẹ tôi im bặt.
Không biết đã khóc lóc mất bao lâu, vì khóc mệt quá nên tôi mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau tỉnh lại, lại đến muộn mất. Thôi xin nghỉ, dù sao cũng chẳng có mặt mũi nào mà gặp ai. Cầm điện thoại lên, đang định gọi cho sếp nhưng máy hết tiền. Tôi tức đến phát khóc, đã đen thì đen tận mạng luôn!
Lên mạng, tôi vào chat với sếp, xin phép nghỉ. Sếp hỏi tôi muốn nghỉ đến bao giờ, tôi bảo đến khi nào tôi muốn đi làm thì tôi sẽ đến. Một đáp án rất mơ hồ, sếp tỏ vẻ đồng cảm, nói: “Cháu cố gắng giữ gìn sức khỏe, việc ở công ty đã có chú đây rồi!”. Sếp cũng trở thành cứu tinh thế giới rồi ư? À phải rồi, nhờ sếp nạp tiền điện thoại cho, khi nào mình đi làm sẽ trả! Nhưng sếp bảo không cần phải trả, có chút tiền mọn ấy chẳng nhẽ sếp không cho được?
Điện thoại đổ chuông, là Lâm Diệu. Chuẩn bị tuyên án phải không? Đến chết không thèm qua lại nữa chứ gì? Được thôi Lâm Diệu, anh có gan thì Lâm Sảng này cũng chẳng sợ!
- Nói đi! - Tôi nhấc điện thoại.
- Lâm Sảng, rốt cuộc khi nào em mới có thời gian đi gặp bố mẹ anh đây? - Giọng nói quen thuộc, giọng điệu quen thuộc, dường như hôm qua chẳng hề xảy ra chuyện gì hết vậy.
Sống mũi tôi chợt cay cay, nước mắt trào ra như mưa.
- Anh vẫn muốn dẫn em về ra mắt bố mẹ sao? - Tôi nghẹn ngào trong tiếng nấc.
- Không dẫn em đi thì dẫn ai đi? Mau xuống đi, anh còn chưa ăn sáng này!
Tôi lao như bay xuống lầu, Lâm Diệu, anh là người đàn ông đẹp trai nhất trong mắt em!
- Anh không giận em nữa à? - Tôi nghẹn ngào.
- Anh đang giận đây, sao có thể không giận cơ chứ? Suốt cả buổi sáng điện thoại không liên lạc được, anh đứng đây cả sáng rồi! Lại không dám lên nhà, sợ bố mẹ em không rõ đầu đuôi lại cầm quang gánh đập anh! - Lâm Diệu lau nước mắt trên mặt tôi.
Tôi lại khóc nấc lên.
- Hôm qua có người gọi cho anh, nói là có chuyện muốn nói với anh! - Lâm Diệu dừng lại, nhìn tôi.
- Là ai? Là Doctor Hoàng sao? Anh ta nói cái gì? - Tôi gạt nước mắt, tò mò hỏi.
- Em nghe anh nói đã nào! Về sau anh nghe thấy có người hỏi tên họ Hoàng kia là “Anh có thích tôi không?” - Tim anh giật thót, tưởng là em làm đúng như những gì anh đã nói, chỉ có điều anh vẫn ép mình phải nghe hết, nghe thấy có người chửi anh ta là đồ súc sinh, còn nói gặp lần nào là đánh lần đấy! - Lâm Diệu cười ranh mãnh.
- Anh... Anh dám nghe trộm à? - Đây có khác nào bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ đứng phía sau đâu?
- Là em gọi điện để cho anh nghe đấy chứ, thế này không thể nói là nghe trộm được! - Lâm Diệu lau nước mũi cho tôi.
- Em... em gọi nhầm à? - Tôi tưởng là tôi gọi điện cho Doctor Hoàng, kết quả lại gọi cho Lâm Diệu? Đã vậy còn quên không tắt máy? Ôi trời ơi, tiền điện thoại của tôi cạn kiệt vì lý do này đấy!
- Anh đền em tiền điện thoại đi! - Tôi gào lên với Lâm Diệu. Lâm Diệu kéo tôi vào lòng, nói. - Thôi được rồi, em còn chưa trả lời câu hỏi của anh mà? Khi nào thì em đến ra mắt bố mẹ anh đây?
- Giờ đi luôn! - Tôi trả lời không chút do dự.
- Bây giờ á? - Lâm Diệu trợn tròn mắt. - Em định đi trong bộ dạng này à? Anh sợ bố mẹ anh lại tưởng là anh dẫn một con gấu trúc về mất!
Tôi vội vàng chồm đến trước gương. Vừa nhìn vào gương, tôi gần như sụp đổ, đôi mắt sưng đỏ, thâm quầng, đầu tóc bù xù, lại thêm cái váy ngủ nhàu nhĩ. Thế... thế này... đây... là tôi sao?
- Giờ em lên xe trước đã, anh đi lấy quần áo giúp em, sau đó về nhà anh ngủ một giấc cho tỉnh táo rồi anh dẫn em đi! - Lâm Diệu lên kế hoạch.
- Đến nhà anh mà còn ngủ được? - Tôi lườm Lâm Diệu.
- Em đấy, yên tâm đi, hôm nay anh sẽ không động đến em đâu! - Lâm Diệu hôn tôi rồi đi lên lầu.