Câu Điểm

Chương 9: Một ngày nào đó trong tháng 9

Năm Hình Từ Cảnh 12 tuổi, trong nhà phát sinh sự cố không may, một nhà bảy miệng ăn ngoại trừ anh ra đều xảy ra tai nạn, trong một đêm anh không còn người thân nào trên thế giới nữa.

Năm 12 tuổi ấy, như một gánh nặng, anh được sắp xếp đến ở nhờ nhà một người bà con xa.

Đến một ngày nào đó, ba mẹ Hà Thiên Tỉ xuất hiện trước mặt anh, cúi đầu hỏi anh: “Con theo chúng ta, đến nhà chúng ta ở được không? Nhà chúng ta có một đứa nhỏ tuổi xấp xỉ con, nhỏ hơn con mấy tháng, con có thể gọi nó là em trai.”

13 tuổi Hình Từ Cảnh rời quê hương, dọn vào nhà Hà Thiên Tỉ.



Nhà Hà Thiên Tỉ ở thành Hạc là một khu biệt thự, khi ra vào cổng tiểu khu đều phải lái xe.

Tình huống gia cảnh Hình Từ Cảnh so với nơi này thật sự quá mức tầm thường, 12 tuổi anh mới tốt nghiệp tiểu học, trước đó, vấn đề quan trọng nhất của cuộc đời là làm sao để dành tiền mỗi ngày để mua đồ ăn vặt và thu thập một bộ thẻ.

Mà sau này ở nơi đó, mỗi ngày đều im lặng học tập, học ăn nhờ ở đậu, học cách nhận ra mình bất cứ lúc nào cũng có thể bị bỏ rơi.

Ngày sinh nhật thứ 25 của Hà Thiên Tỉ, ban đêm hắn và bạn bè đi ăn sinh nhật, công việc của Hình Từ Cảnh đang trên đà phát triển, anh lao tới hiện trường buổi tiệc thì cũng sắp tàn, bộ đồ trên người đều thể hiện rằng vừa mới rời khỏi một cuộc họp cấp cao.

Hạ Giai Lâm ồn ào nói rằng Hình Từ Cảnh không muốn bỏ lỡ tiệc sinh nhật của Thiên Tỉ, công việc và tình yêu đều chu toàn, đúng là trâu bò.

Ấn tượng của bạn bè xung quanh về Hình Từ Cảnh luôn là ‘lợi hại’, mặc kệ tích cách anh đối nhân xử thế như nào, thứ quyết định dứt khoát vẫn là năng lực làm việc, nói tới nói lui vẫn không thoát khỏi hai chữ ‘lợi hại’.

Hình Từ Cảnh là một người lợi hại, cho dù khi còn nhỏ gia đình gặp biến cố không may anh vẫn cực kỳ kiên cường, ăn nhờ ở đậu nhiều năm anh vẫn không kiêu ngạo không nịnh nọt, mặc kệ tương lai cuộc sống có sắp xếp ra sao, từ trước tới nay thứ anh muốn chưa bao giờ không có được, thậm chí mối quan hệ với Hà Thiên Tỉ anh cũng chưa bao giờ che giấu, bởi vì anh ‘lợi hại’.

Những người quen của hắn biết Hình Từ Cảnh có thể đếm trên đầu ngón tay nhưng vẫn khen ngợi anh đôi lời.

Chỉ có Hà Thiên Tỉ ngồi trên ghế sô pha rung chân hút thuốc, cười to phản bác lời khen ngợi của Hạ Giai Lâm với Hình Từ Cảnh, lợi hại cái quần.

“Hắn chỉ là tên lì lợm mặt người dạ thú, sau cái túi da đó là một tên nhát cáy như chuột.”

Hà Thiên Tỉ nói rằng bọn họ đã bị cái bề ngoài của Hình Từ Cảnh lừa gạt hết rồi, đừng nói là lợi hại, Hình Từ Cảnh chính là một tên khốn kiếp.

Hình Từ Cảnh từ đó tới giờ đều là một đàn ông khốn kiếp.

Buổi chiều năm 13 tuổi Hình Từ Cảnh vào nhà hắn ở, anh đối với mấy năm trong tương lai ăn nhờ ở đậu của mình và mấy chục năm sống trên đời cảm thấy nơm nớp lo sợ.



Lúc Hình Từ Cảnh còn nhỏ sống trên lầu ba của nhà Hà Thiên Tỉ, bởi vì sợ hãi trong lòng, mỗi ngày anh rời giường đều xuống phụ người giúp trong nhà làm bữa sáng, rồi giúp quét dọn nhà cửa, hỗ trợ thu dọn đồ đạc, Hà Thiên Tỉ hất cằm hỏi: “Mày là ai? Sao lại xuất hiện trong nhà tao.” những lời này nói ra cũng không nhận được câu trả lời.

Hà Thiên Tỉ có anh trai kém mình 7 tuổi, bởi vì thân thể từ nhỏ không tốt cho nên không đi học không hiểu cảm giác tập thể, thời điểm hắn kết giao bạn bè, trừ bỏ chị Giai Lâm cách vách thì không còn mống nào.

Trước khi Hình Từ Cảnh đến nhà Hà Thiên Tỉ, việc hắn thích làm nhất là trong nhà không có ai, lén lút chạy tới cách vách tìm chị Giai Lâm, mà sau khi Hình Từ Cảnh xuất hiện, hắn chuyển sang cả ngày đi sau mông Hình Từ Cảnh.

Ba mẹ Hà Thiên Tỉ sắp xếp cho Hình Từ Cảnh học trung học cơ ở trong thành Hạc, mỗi ngày tan học đều đem chút quà vặt về cho Hà Thiên Tỉ, đôi khi chỉ là mấy thẻ bài chán ngắt, đôi khi là xe đồ chơi lớn bằng cái móng tay, thậm chí là một cục kẹo đường, rồi mấy viên đá có hình thù kỳ dị nhặt ven đường.

Hình Từ Cảnh mất rất nhiều thời gian để dỗ con trai nhỏ nhà họ Hà vui vẻ, Hà Thiên Tỉ quả thật cũng rất vui.

Trong ấn tượng của Hà Thiên Tỉ, trước khi mình 12 tuổi, trong đám người không phải người nhà, hắn thích chị Giai Lâm nhất, sau 12 tuổi hắn thích Hình Từ Cảnh nhất.



Hà Thiên Tỉ có thể cực kỳ thành thật nói, địa vị của Hình Từ Cảnh khi hắn mười mấy tuổi rất quan trọng, bởi vì ở chung thân mật khắng khít, tính cách của hắn khi trưởng thành đã có hình bóng của Hình Từ Cảnh.

Hình Từ Cảnh đứng bên cạnh hắn, cho hắn hấp thu rất nhiều năng lượng mà hắn không biết tới, khiến hắn biến thành Hà Thiên Tỉ của hiện tại.

Nhiều người thường xuyên chửi hắn miệng thúi, mà chuyện này thật ra không thể không tính tới công lao của Hình Từ Cảnh, đoạn thời gian hắn thuần khiết yêu thích Hình Từ Cảnh, mỗi câu của Hình Từ Cảnh hắn đều không ngừng lặp đi lặp lại, nhấm nháp trong đầu, hệt như học tập kiến thức mới, cố gắng hiểu rõ từng câu đạo lý vào máu mình.

Hắn thích học cách nói chuyện của Hình Từ Cảnh, giống như thích con người của Hình Từ Cảnh.

Hình Từ Cảnh nói: “Tiểu Tỉ, đừng con mẹ nó trèo tường, đi cửa chính.”

Hà Thiên Tỉ học theo: “Tiểu Cảnh, tôi con mẹ nó phải trèo tường, không đi cửa chính.”

Hình Từ Cảnh bị hắn chọc nheo mắt lại, nhìn thiếu niên dáng người đã bắt đầu cao lên, vỗ vỗ mông hắn: “Ép tôi đánh cậu có phải không?”

Hà Thiên Tỉ phản bác: “Ai đánh ai còn chưa biết đâu.”

Một tay Hình Từ Cảnh đặt ngang eo hắn, kéo hắn từ trên đầu tường xuống, ngoài miệng còn không quên châm chọc: “Dậy thì chưa, lông dài chưa, còn thấp hơn tôi một cái đầu, muốn đánh thắng tôi hả?”

Hà Thiên Tỉ bị anh chọc giận tới giơ chân, khi đi ngủ còn tự hỏi chính mình chắc là lúc đó chưa phát huy hết, chưa đạt tới thực lực ngang bằng Hình Từ Cảnh, ban đêm ôm gối chạy lên lầu ba, mở cửa phòng rồi nhào lên giường Hình Từ Cảnh, yêu cầu Hình Từ Cảnh: “Dạy tôi chửi người đi.”

Hình Từ Cảnh cuốn hắn vào trong chăn, sau đó mắng: “Nhảm nhí.”



Bởi vì Hình Từ Cảnh nói chuyện và làm việc đều mạnh mẽ như thế, cho nên không ai có thể nhìn ra thật sự Hình Từ Cảnh đang giấu nỗi lo sợ của mình sau lưng, mà thật ra trước đó Hà Thiên Tỉ cũng không hề phát hiện, đến tận trước khi sinh nhật mười tám tuổi vài hôm hắn vẫn chưa phát hiện được hành vi ngầm lấy lòng vì ăn nhờ ở đậu của Hình Từ Cảnh.

Cũng chưa bao giờ biết rằng, Hình Từ Cảnh trời sinh lộ ra mặt nạ lạnh nhạt, bạc tình đều vì che giấu tất cả sợ hãi trong lòng.



Đến tận khi Hà Thiên Tỉ 14 tuổi mới bắt đầu biết được cuộc sống học sinh là như thế nào, bước vào học năm đầu tiên trong trường trung học cơ sở năm 15 tuổi, lớn hơn bạn bè trong lớp 2 tuổi, bởi vì muốn mỗi ngày cùng đi cùng về với Hình Từ Cảnh, hắn năn nỉ mẹ mãi mới được.

Ngày đó đến trường, mẹ Hà Thiên Tỉ nói với Hình Từ Cảnh rằng phiền con chăm sóc cho Thiên Tỉ rồi.

Hình Từ Cảnh nói: “Yên tâm đi dì.”

Hà Thiên Tỉ lầm bầm: “Con đây tự mình đi học, cần gì cậu ta chăm sóc chứ?”

Mẹ hắn nói rằng cấm không được trốn học, không được chạy nhảy lung làm bản thân bị thương.

Lần trước vì muốn trèo tường đi trường trung học tìm Hình Từ Cảnh, hắn lăn từ trên đầu tường xuống, đầu tóe máu, khi ở bệnh viện nghe mẹ của mình chỉ trích Hình Từ Cảnh.

Hình Từ Cảnh không nói gì, anh không vào phòng bệnh.

Thấy mẹ của mình vào phòng, Hà Thiên Tỉ lập tức giải thích: “Con tự mình nghịch ngợm trèo tường, có liên quan gì tới Hình Từ Cảnh, con vừa mới nghe mẹ mắng cậu ta phải không?”

Mẹ nói: “Con với người khác không giống.”



Thật lâu sau này, Hà Thiên Tỉ từng nghĩ rằng, năm 15 tuổi nếu mình không một hai muốn đi học chung trường với Hình Từ Cảnh, như vậy 10 năm trong tương lai đời người của cả hai có thể thay đổi hay không.

Dù sao cũng không thể biết trước được, đời người làm sao có thể tiên đoán được đâu.

Hắn và bọn người Hạ Giai Lâm từ trong nghĩa trang đi ô tô về trung tâm đã 9 giờ tối, một xe bốn người luôn duy trì không khí im lặng.

Dương Nhĩ Dữ lái xe thả chậm tốc độ lại nói: “Dừng ở đâu đây?”

Tôn Tích ngồi cạnh ghế lái nhìn về sườn mặt, biểu tình có chút nghiêm túc: “Thiên TỈ, buổi tối cậu muốn về đâu?”

Hà Thiên Tỉ chống cằm nhìn phong cảnh bên ngoài không ngừng lùi về màn đêm qua cửa sổ, không đáp.

Dương Nhĩ Dữ thử mở miệng hỏi: “Mày tới nhà tao ở vài ngày đi?”

Hạ Giai Lâm dứt khoát quyết định: “Hôm nay chúng ta đều tới nhà cậu ở một bữa.”

Tấm mắt Hà Thiên Tỉ vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ tối đen như mực, Hạ Giai Lâm nhẹ nhàng đưa tay chạm mu bàn tay hắn: “Thiên Tỉ…”

Hà Thiên Tỉ ‘Ừ’ một tiếng từ trong mũi phun ra.

Hạ Giai Lâm nhỏ giọng giải thích, Hà Thiên Tỉ lại ‘Dạ’, nhẹ nhàng như gió đáp: “Sao cũng được.”

Thời gian Hạ Giai Lâm im lặng rất dài, cuối cùng khó khăn mở miệng: “Cậu thật sự hận cậu ta à, nếu cậu thật sự hận cậu ta…” Chị nói “Nếu vì chuyện đó sao cậu không nói với chị?”

Mối quan hệ của Hạ Giai Lâm và Hà Thiên Tỉ vừa là bạn bè vừa là chị em, chị ta cảm thấy nếu hắn không nói thì thôi, nếu nói thì mình sẽ là người đầu tiên.

Hà Thiên Tỉ nói: “Nói cái gì?”

Hạ Giai Lâm sửng sốt khi bị hỏi, quanh co một hồi cũng không biết nên nói gì.

Tôn Tích ngồi ghế phó lái, bình tĩnh mở miệng: “Chuyện này xảy ra năm cậu 18 tuổi, hiện tại đã 29, nếu không phải cậu ta chết rồi, có phải cả đời cậu cũng im lặng? Tôi thấy cậu thật sự phải đi gặp bác sĩ rồi, tôi đề nghị cậu tới bệnh viện đi…”

Lời cuối của cậu ta còn chưa nói xong, Hạ Giai Lâm quát lớn một tiếng: “Câm miệng đi, đừng có đứng nói mà không biết đau lưng.”

Sau đó chị quay lại, nhìn cái ót của Hà Thiên Tỉ, hơi hoãn giọng, nói: “Chị Giai Lâm có quen vài bác sĩ tâm lý, ngày mai dẫn cậu tới xem được không?”

Hà Thiên Tỉ: “Không cần.”

Đôi mắt Hạ Giai Lâm đỏ lên: “Con mẹ nó Hình Từ Cảnh…” Nói tới một nửa lại không nói được hết, chị cũng quen biết Hình Từ Cảnh gần 10 năm, đời này chưa từng nghĩ rằng nhận thức của mình về người này sau khi chết lại phải đổi mới một lần.

Tôn Tích: “Cậu ta chết rồi, cho dù trước kia như thế nào…” Cậu ta chần chừ một lát, cảm thấy lời tiếp theo dù ở góc độ nào bản thân cũng khó có quyền lên tiếng.



Một người đã chết, cho dù bạn thương hắn hay là hận hắn, cũng không còn cách nào nữa.

Đã chết tức là yêu hận đều theo người đó hoàn toàn biến mất trên thế gian này.

Người chết không có khả năng tri giác, chỉ có người sống mãi bị mắc kẹt trong vũng lầy yêu hận.

Người ta mang cho bạn niềm vui, bạn nhận được đau đớn từ người ta, tất cả đều theo họ xuống mồ.

Tất cả đều hết rồi, điều bạn có thể làm bây giờ chỉ có một.

Đó là buông tay.

Dù cho bạn không cam lòng.



Trong xe rất lâu vẫn như cũ không có tí âm thanh nào, xe vào nội thành, trong dòng xe cộ từ từ tiến tới, Hà Thiên Tỉ im lặng rất lâu không nói chuyện bỗng hỏi một câu: “Nếu như tôi cũng quên hắn, có phải chứng minh rằng người này thật sự biến mất trên thế gian hay không?”

Các người không ai muốn nhớ anh ấy cả đời, tất cả những người đau buồn vì anh ấy sẽ bắt đầu một cuộc sống mới sau khoảnh khắc ngắn ngủi kia, cuối cùng trên thế giới này, sự tồn tại của anh ấy chỉ còn là ký ức.

Đợi cho ký ức phai mờ, anh ấy sẽ không còn tồn tại nữa.

Trong hơn bốn mươi ngày Hình Từ Cảnh qua đời, Hà Thiên Tỉ thường xuyên tự hỏi —

Một người thật sự chết đi là khi nào?

Hắn vừa nhận được đáp án — Là khi trên thế giới này không còn ai nhớ tới sự tồn tại của người đó nữa.

Khiến cho Hình Từ Cảnh hoàn toàn biến mất trên thế giới này chính là trả thù anh phải không?

Hà Thiên Tỉ rõ ràng hơn bất kỳ ai, đương nhiên không phải, đây là anh đang trả thù hắn.