Câu Điểm

Chương 6: Tháng 9

Thành Hạc sở dĩ được gọi như thế bởi vì hình dạng nó trên bạc đồ là hình con hạc giương cánh bay.

Tháng 9 tại thành Hạc còn mang chút nhiệt độ nóng nực của mùa hè, giữa trưa 12 giờ ánh nắng vẫn gay gắt như cũ, dọc theo đường phần đông mọi người đều vội vàng, không ai muốn ở dưới ánh mặt trời thêm giây phút nào.

Tháng trước Hà Thiên Tỉ xuất viện, sau khi nghỉ phép ở bệnh viện hắn dời tới khách sạn, bao phòng tại khách sạn nửa năm, ăn uống đều có người của khách sạn đưa tới tận phòng, mỗi ngày mở mắt ra việc đầu tiên là gọi phục vụ phòng đưa cơm tới, ăn xong rồi cho người dọn dẹp, hắn chỉ việc cơm tới há mồm, cứ như vậy qua vài ngày.

Hôm nay hắn cố tình rời cửa ra ngoài mặc chút quần áo mới, trên người là áo T-shirt màu đỏ, bên dưới là chiếc quần cộc đi biển sặc sỡ sắc màu, chân mang đôi giày lười hiệu Royal, toàn thân trên dưới đủ loại màu sắc nhìn y như con vẹt.

Lúc ra khỏi cửa còn cố y đeo cái kính râm mới mua, trên tay cầm túi xách ba màu, ăn mặc phô trương như thế rời khỏi khách sạn.

Sau khi quay về thành Hạc hắn không về nhà của bản thân, xe vẫn đậu trong gara, không có phương tiện nào để di chuyển, trước khi xuống sảnh hắn đã gọi xe, chân đặt tới cổng lớn khách sạn thì taxi cũng tới.

Sau lưng cửa kính thủy tinh của khách sạn đóng lại, hắn dừng chân một lát, lấy cây dù trang trí bông hoa của mình từ trong túi xách ra, mở ra che lên đầu mới rời khỏi cửa lớn khách sạn.

Hắn làm xong một loạt động tác nghe thấy bên cạnh có người cười nói: “Đỉnh thiệt, biểu diễn thời trang hả?”

Hà Thiên Tỉ thu cằm vào, áp chê giọng điệu, cắn răng nhỏ giọng nói: “Câm miệng đi, nhảm nhí.”

Hà Thiên Tỉ đi tới chỗ xe taxi, mở cửa xe thu ô của mình lại, bỏ vào trong túi xách, đóng cửa xe nói với tài xế địa điểm mình muốn tới: “Cảm phiền, nghĩa trang Nam Hạc.”

Tài xế từ trong kính chiếu nhìn hắn một cái: “Cậu đi tảo mộ bạn bè sao?” Dường như tài xế đối với bộ dạng đi tảo mộ này của hắn có chút tức giận, phê bình kín đáo.

Cằm Hà Thiên Tỉ buộc chặt, lạnh lùng phun ra một câu: “Không phải, tôi tới mộ của kẻ thù hát bài ca chiến thắng.”

Tài xế bị giọng điệu và lời nói của hắn làm nghẹn họng, yên lặng xoay vô lăng rời khỏi khách sạn.



Nghĩa trang Nam Hạc nằm ở cuối bản đồ thành Hạc, rời khỏi nội thành khá xa, xe chạy nhanh cũng tốn nửa tiếng đồ hồng, thời điểm Hà Thiên Tỉ đến nơi đã hai giờ chiều, mặt trời vẫn chói chang như cũ.

Hắn miễn cưỡng lướt qua vô số bia mộ, cuối cùng dừng lại ở một bia mộ nằm xa xa sông núi.

Bởi vì đám tang mới xong, trước một còn rất nhiều bó hoa chưa tàn, giỏ trái cây và hoa ngày nào cũng được thay mới, nhìn còn rất tươi.

Hà Thiên Tỉ chịu đựng nhìn chằm chằm đỉnh bia mộ hồi lâu.

“Sao thế, không dám nhìn?” Hắn thấy có người chê cười hắn.

“Im cái miệng anh lại đi.” Hà Thiên Tỉ cắn răng nhỏ giọng phản bác.

“Em ăn mừng năm mới hay gì, đến trước mộ tôi mà mặc đồ đỏ?”

“Không phải là tôi đang ăn mừng năm mới hay sao.”

Trong đầu Hà Thiên Tỉ đáp lời, ánh mắt vẫn dính chặt trên đỉnh bia mộ trống không, tay cầm ô của hắn hơi run, cách một hồi, hắn hất đầu sang một bên nhìn hàng bia mộ ngay ngắn trải dài, giống như những quân cờ domino xếp chồng lên nhau không có điểm cuối, người hắn trong đó, bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống cùng đám bia mộ này.

Hắn lập tức nhảy ra trước bia mộ của Hình Từ Cảnh như thể bị thiêu đốt, đứng bên cạnh, kính râm trước mắt khiến toàn bộ nghĩa trang đều phủ lên một màu đen đầy bụi bặm.

Hà Thiên Tỉ run rẩy thò tay vào túi của mình lấy ra hộp thuốc lá, cúi đầu châm thuốc, im lặng rít nửa điếu.

Bên cạnh bia mộ của Hình Từ Cảnh là một đứa nhỏ chưa đầy mười tuổi đã qua đời, chắc cũng mất được tầm ba bốn năm rồi, trên tấm ảnh trắng đen đứa nhóc còn cười vui vẻ, Hà Thiên Tỉ hút thuốc nhìn chằm chằm ảnh chụp của đứa nhỏ kia.

Cho đến khi điếu thuốc trong tay rụi hết, lửa cháy tới đầu ngón tay, Hà Thiên Tỉ mới lỗ mãng dụi tắt.

“Không phải lúc trước nói rằng muốn ở trước mộ tôi khua chiêng gõ trống linh đình sao, xem hiện tại em biến thành bộ dạng gì rồi.” Âm thanh chế giễu của Hình Từ Cảnh lại đột ngột vang lên trong đầu hắn.

Hà Thiên Tỉ ôm chặt má, mặt không thay đổi nhìn hình chụp của đứa trẻ: “Anh câm cái miệng của mình lại đi.”

Hình Từ Cảnh nở nụ cười, trong chốc lát tiếng cười như lan tràn khắp nghĩa trang, Hà Thiên Tỉ bật ô che nắng lên, quay đầu nhìn xung quanh.

Rõ ràng nơi này không có ai, vắng vẻ như thể khiến người ta tưởng rằng trên thế giới này chỉ có một mình.

Yết hầu Hà Thiên Tỉ trượt lên trượt xuống mấy lần, cố lấy dũng khí, hắn ngẩng đầu lên, tầm mắt nhìn chằm chằm vào ảnh chụp trên bia mộ của Hình Từ Cảnh.



Bức ảnh trên mộ là bức ảnh được đăng trên bản tin thường chiếu, không biết thời điểm cụ thể khi chụp ảnh là khi nào, bình thường Hà Thiên Tỉ không quan tâm công việc của Hình Từ Cảnh lắm, Hình Từ Cảnh cũng lười biếng nói chuyện công tác của mình cho hắn nghe.

Hình Từ Cảnh làm việc giúp anh trai hắn, việc anh rời khỏi cương vị công tác cạnh anh trai hắn hắn cũng không biết, Hình Từ Cảnh thi đỗ công chức hắn còn đang học năm cuối, bình thường không có chuyện gì chỉ thích trêu chó chọc mèo khắp nơi.

Gần trường của Hà Thiên Tỉ có một nhà trọ nhỏ, sau khi rời khỏi vị trí công tác anh đến ở tạm nhà trọ của hắn, nói là đọc sách học tập, bình thường trước khi hắn tan học về anh sẽ gọi điện hỏi hắn muốn ăn gì, khi nào về nhà, đôi khi cũng mua chút đồ về nhà cho hắn.

Hà Thiên Tỉ năm hơn hai mươi tuổi thật sự có chút sợ Hình Từ Cảnh, Hình Từ Cảnh ở trong nhà trọ của hắn khiến hắn có chút không dám về nhà, thường xuyên ngồi một mình trên cái ghế dưới lầu.

Sau đó Hình Từ Cảnh phát hiện, không chút nể tình trực tiếp nói thẳng mặt hắn: “Sợ tôi à? Không dám về nhà?”

Hà Thiên Tỉ ngồi trên ghế, miệng cọp gan thỏ hung hăng trợn mắt nhìn anh, Hình Từ Cảnh không khách khí kéo hắn đứng dậy, miệng còn quái gở châm chọc nói: “Sợ cái gì chứ.”

Cũng vì năm cuối cấp đó, hai người ở cùng nhau nghiêm chỉnh một thời gian, hắn bắt đầu không sợ Hình Từ Cảnh nữa, phương thức nói chuyện với anh cũng dần dần giống như cách nói chuyện với người khác.

Thậm chí có chút trò giỏi hơn thầy, Hà Thiên Tỉ cảm thấy Hình Từ Cảnh ở phương diện này là thầy của mình, hắn thừa hưởng từ Hình Từ Cảnh, cực kỳ tôn sư trọng đạo dùng cách thức Hình Từ Cảnh nói chuyện dùng để nói chuyện tào lao với đám bạn bè, đến khi mọi người đều giận giữ nói miệng hắn thúi.



“Anh con mẹ nó đúng là không làm được chuyện gì tốt.” Hà Thiên Tỉ dữ dằn nhìn lăm lăm ảnh chụp của Hình Từ Cảnh trên mộ.

“……” Người trên ảnh dùng im lặng đáp trả hắn.

Cái mũi của Hà Thiên Tỉ đột nhiên chua xót, hắn đưa tay lên xoa xoa mũi mình.

“Em muốn khóc hả, đừng có mà khóc đó nha.” Âm thanh của Hình Từ Cảnh lại mạnh mẽ vang vọng bên tai hắn, ngữ điệu không chút che giấu châm chọc.

Ánh mắt của Hà Thiên Tỉ sau kính râm trợn trùng, trong đầu nghiến răng cắn lợi cãi lại: “Bà mẹ nó anh nghĩ tôi khóc à, anh xứng hả?”

Hình Từ Cảnh cười hắn: “Vậy em đừng khóc, một giọt cũng không được rơi, đứa nào khóc thì là con chó.”

Ánh mắt Hà Thiên Tỉ trở nên ác độc nhìn lom lom: “Anh có biết tôi hận anh bao nhiêu không, khóc vì con chó tôi cũng không khóc cho anh.”

Hình Từ Cảnh trong ảnh nhìn hắn, biểu cảm không chút hơi ấm.

Hà Thiên Tỉ hít sâu một hơi, cổ họng đặc quánh dính lại, hắn hắng giọng ho vài cái.

Động tĩnh khi ho của hắn rất lớn, như trong họng nghẹn lại thứ gì, dị vật ghê tởm bên trong, hắn ho tới mức ngực nghẹn lại khó chịu, trái tim như đụng tới cổ họng.

Hà Thiên Tỉ đưa tay lau nước nước sinh lý do ho mà ra, đôi mắt đỏ lay, tay run run lại cầm hộp thuốc lá.

Sau khi hít vài ngụm nicotin, hắn mới ngăn được chút ghê tởm trong cổ họng, âm thanh bình thường trở lại: “Anh yên tâm, tôi nhất định gióng trống khua chiêng tới đây để chúc mừng anh qua đời. Thấy bộ đồ của tôi không, đặc biệt đi mua sau khi biết anh chết, anh ghét nhất tôi ăn mặc lòe loẹt đúng không, về sau mỗi ngày tôi đều ăn mặc như thế đấy.”

“……” Người trong ảnh chụp lạnh nhạt nhìn hắn.

“Không cho tôi uống rượu chứ gì, buổi tối hôm nay tôi tới quán bar với Dương Nhĩ Dữ uống rượu, uống tới khi say mèm.”

“……” Người trong ảnh chụp chế giễu nhìn hắn.

Âm thanh Hà Thiên Tỉ cao hơn một chút, mạnh mẽ lấy tay lau trên mặt, sau đó giọng điệu càng thêm hung hăng dữ tợn: “Tôi hận anh, Hình Từ Cảnh, anh còn sống không để cho tôi sống yên, anh chết rồi muốn tôi để yên cho anh sao?”

Hà Thiên Tỉ căng yết hầu, giữa cổ họng như có cục đờm ngăn lại, hắn nuốt nước bọt bổ sung: “Tôi sẽ không để yên cho anh như thế đâu, tôi muốn anh đến chết cũng không an ổn.”

Âm lượng giọng nói của hắn rất nhỏ, như là nói cho chính mình nghe.