"Hành Vân, nếu sau này bọn hắc y nhân kia lại xuất hiện, ngươi ngàn vạn đừng quá xúc động a! Vạn nhất có chuyện gì thì ta biết làm sao!" Lý Thu Thủy nhắm vào việc Vu Hành Vân tự tiện hành động tối hôm qua một lần nữa lên tiếng phê bình, nàng cứ lặp đi lặp lại mãi khiến Vu Hành Vân bùng nổ
"Được lắm, ngươi đã nói rất nhiều lần, ta muốn không nhớ cũng khó! Nếu ngươi còn tiếp tục nữa... Ta đây nhất định không khách khí!"
Trước áp lực của Vu Hành Vân, Lý Thu Thủy đành im lặng.
"Tốt lắm, Thu Thủy, ngươi thu dọn hành lý xong chưa?" Vu Hành Vân giờ đã về thân phận nữ nhi, các nàng hiện phải đi đến Hàng Châu, bởi vì sư phụ hạn định ngày xuống núi không nhiều lắm.
"Tốt lắm tốt lắm, chúng ta đi đi!" Vu Hành Vân nhìn Lý Thu Thủy trên người mang một bao hành lý to tướng, lặng lẽ lắc đầu.
Cuối cùng cả hai cũng tới Hàng Châu. Dưới ánh trăng, Vu Hành Vân cùng Lý Thu Thủy đùa giỡn rất vui vẻ. Mỗi ngày hai nàng đều du sơn ngoạn thủy, tựa hồ đã sớm đã quên mất khái niệm thời gian, thầm nghĩ nếu có thể sống như thế cả đời thì thật tốt. Vì không muốn bọn người truy đuổi quấy rầy nhã hứng, Vu Hành Vân đưa Hỏa Linh Châu cho Linh Thứu Điểu mang về Thiên Sơn trước, đồng thời để nó mang tin cho sư phụ Tiêu Dao Tử biết các nàng tối nay sẽ trở về.
Tây Hồ phong cảnh hữu tình, Vu Hành Vân chưa từng đến Giang Nam thưởng ngoạn, nhất thời bị Tây Hồ làm cho mê mẩn. Nhìn Vu Hành Vân thích Tây hồ như vậy, Lý Thu Thủy cũng thập phần vui vẻ."Sư tỷ, ngươi có biết ta vì cái gì muốn tới Tây Hồ không?"
"Vì cái gì?" Vu Hành Vân nhìn biểu tình thản nhiên trên gương mặt Lý Thu Thủy, tựa hồ như nàng nhớ nhà. Vu Hành Vân nhớ rõ gia đình Thu Thủy cùng Thương Hải ở Giang Nam, có lẽ nàng...
"Đương nhiên vì Tây Hồ cảnh đẹp như tranh, chính là nhân gian thánh địa!" Suy nghĩ của Vu Hành Vân bị một thanh âm chói tai làm đứt quảng, quay đầu lại nhìn, nhận ra người vừa nói chính là Lương Phi Long, người mà nàng giao đấu đêm hôm trước.
Từ sau lần gặp gỡ kia, Lương Phi Long vẫn âm thầm điều tra hành tung hai người bọn họ, rốt cục hôm qua mới biết được bọn họ đi tới Hàng Châu. Bên cạnh đó, hắn cũng nhận được một tin ngoài ý muốn: người giao thủ với hắn đêm đó là nữ nhân. Tuy vậy hắn vẫn rất vui vẻ, chính vì hai người bọn họ không phải một đôi, cũng đồng nghĩa việc hắn có thể quang minh chính đại mà theo đuổi nữ thần tiên trong lòng hắn.
"Lương Phi Long, sao ngươi lại tới đây?" Vu Hành Vân chẳng biết tại sao nhìn thấy hắn liền không vừa mắt
"Nếu ngươi muốn lấy lại Hỏa Long Châu thì ngươi đã đi một chuyến uổng công, nó hiện giờ không còn trong tay bọn ta."
"Không phải, ta là tới... Ta chỉ muốn đến để cảm tạ vị cô nương ngày đó có ân cứu mạng, tuyệt không có ý gì khác." Lương Phi Long thật cẩn thận giải thích, lo sợ mình quá mức lỗ mãng sẽ khiến cho tiên nữ chán ghét.
Lý Thu Thủy nhìn mặt Vu Hành Vân càng ngày càng đen, nếu ánh mắt có thể giết người, lúc này Lương Phi Long đã chết không biết mấy trăm lần. Lập tức kế sách xuất hiện trong đầu, nàng thầm tính toán lợi dụng tên Lương Phi Long này để thúc đẩy quá trình "câu dẫn sư tỷ" diễn ra nhanh hơn một chút.
"Lương công tử thật quá khiêm nhượng, tiểu nữ tử chỉ không muốn thấy người khác như thế phí hoài bản thân mà thôi, chính là... Thu Thủy có một chuyện muốn nhờ, không biết công tử có hỗ trợ không?" Lý Thu Thủy nói những lời êm tai đến mức chính nàng cũng sởn cả gai ốc, nhưng vì Hành Vân, đến chết cũng phải làm.
"Đương nhiên... Đương nhiên, đây là diễm phúc của tại hạ!" Lương Phi Long muốn thừa dịp này tiếp cận Lý Thu Thủy
"Thỉnh nàng nói cho ta biết đó là chuyện chi? Ta nhất định tận lực giúp đỡ".
"Ta về sau sẽ nói cho công tử biết..." Lý Thu Thủy còn chưa nói xong liền bị Vu Hành Vân ngắt lời.
"Hiện tại xin mời ngươi rời đi trước!" Nhìn bộ dáng hai người bọn họ mắt đi mày lại, Vu Hành Vân sắp nhịn không được muốn hạ thủ giết Lương Phi Long ngay tức khắc.
Đợi Lương Phi Long đi rồi, Vu Hành Vân liền muốn biết vừa rồi Thu Thủy định nhờ hắn chuyện gì
"Thu Thủy, ngươi có chuyện gì ta đều có thể giúp ngươi, vì cái gì ngươi lại nhất định phải tìm tên Lương Phi Long kia?"
"Thực đáng tiếc a... Chuyện này ngươi không thể giúp được ta!" Lý Thu Thủy bỗng nhiên trở nên cực kì thần bí
"Chờ ba ngày sau ngươi sẽ biết, đến lúc đó... Nhất định là một phen kinh hỉ!"