Câu Dẫn Mỹ Mông Điếm Trưởng

Chương 4

“Thiếu gia bắt đầu phát bệnh rồi!”

“Đừng hoảng hốt, mau đi gọi bác sĩ đi!”

“Thiếu gia bắt đầu khó thở!”

“Tình huống như thế nào?”

“Thiếu gia sắp thở không nổi rồi!”

Những thanh âm chứa đầy sự hoảng hốt,cứ tựa như thủy triều liên tiếp truyền đến bên tai Cung Chính Hoa. Đây không phải là đang diễn kịch đấy chứ? Rõ ràng ban nãy Quan Sơn Nguyệt thoạt nhìn còn rất bình thường cơ mà, sao có thể nói bệnh liền bệnh được? Nhất định là cả bọn liên hợp nhau để lừa gạt hắn!

Cung Chính Hoa quyết định không để ý tới những loạt thanh âm kia nữa, hắn bịt chặt tai lại, tự nói với bản thân: ngủ, nhất định là Quan Sơn Nguyệt lại đang làm trò quỷ, mau ngủ thôi.

Đêm hôm đó hắn thật sự là ngủ không được yên giấc, bởi vì tiếng bước chân bên ngoài không ngừng nện lên mặt đất, còn đèn xe ô tô thì chiếu vào cửa sổ sáng loáng, làm cho hắn cảm thấy chói mắt muốn chết. Đến buổi sáng, hắn đói đến chết khiếp, cũng không có người nào đến đưa cơm cho hắn ăn.(Tội ẻm,bị bắt về rồi bị bỏ đói…)

Hắn cảm thấy tâm tình hơi hơi bất an, không biết Quan Sơn Nguyệt có bệnh thật hay không.





Hắn được đưa vào trong phòng của tổng quản,tuy bộ dáng của đối phương vẫn uy nghiêm giống như hôm qua, nhưng khi vừa nhìn đến hốc mắt của y, hắn liền nhận ra người này đã thức trắng cả đêm qua.

“Cung tiên sinh!” Đằng Điền Nghĩa nói: “Cậu còn chưa ăn sáng! Mời đến đây ăn cùng tôi, bởi vì thiếu gia phát bệnh, cho nên sáng nay không kịp nấu.”

“Quan Sơn Nguyệt thật sự bị bệnh sao?”

Đối với nghi vấn của Cung Chính Hoa, Đằng Điền Nghĩa tựa hồ phi thường không vui, y dùng ngữ điệu lạnh như băng để trả lời: “Có người nào giả bệnh mà huyết áp tuột xuống ở mức bốn, năm mươi, tim đập hỗn loạn hay không?”

Cung Chính Hoa không dám nói nữa, lại âm thầm phỏng đoán tình huống, hẳn là Đằng Điền Nghĩa đang quan trọng hóa vấn đề lên thôi.

Hắn yên lặng ăn điểm tâm, mà Đằng Điền Nghĩa cũng yên lặng không nói thêm gì nữa.

Còn chưa kịp ăn xong,tiếng bước chân bên ngoài bỗng nhiên trở nên dồn dập hơn :”Đằng Điền tổng quản, thiếu gia không xong rồi, nhịp tim đập loạn xạ,nhất định phải đưa đến bệnh viện ngay!”

Làm gì mà khoa trương vậy trời! Cung Chính Hoa âm thầm nhíu mày. chẳng lẽ Quan Sơn Nguyệt không hiểu được, càng diễn trò thì càng làm cho người khác cảm thấy lố bịch hay sao?

Mà tổng quản vừa nghe tên đàn em báo cáo xong, lập tức đứng lên, hạ lệnh: “Mau, đưa đến bệnh viện!”

Đằng Điền Nghĩa cũng đồng thời nhìn về phía Cung Chính Hoa : “Cung tiên sinh, thiếu gia bệnh nặng rồi, tôi không có thời gian xử lý tình cảm của hai người nữa, hiện tại thiếu gia cũng chưa hạ mệnh lệnh gì mới, thôi thì cậu cứ về nhà trước đi, tôi sẽ kêu đàn em lái xe đưa cậu về.”

Trải qua ba ngày hai đêm bị bắt cóc, cuối cùng,vào buổi sáng ngày thứ ba, hắn lại bị đuổi về Thiên Mẫu.Trên đường đi, tên đàn em có mái tóc húi cua, ngay cả một câu cũng không thèm nói,cứ im lặng lái xe đi thẳng. Hắn thử cùng gã bắt chuyện, nhưng tên kia tựa hồ đang rất lo lắng, một câu cũng không đáp trả, vì thế,lúc mười giờ hai mươi lăm phút sáng, hắn trở về trước cửa quán quen thuộc của mình.

Trong suốt một tuần, Quan Sơn Nguyệt căn bản cũng không có xuất hiện, thậm chí không có liên lạc, làm cho hắn thật hoài nghi đến tột cùng là Quan Sơn Nguyệt đang giở trò quỷ, hay là thật sự đã bị bệnh nặng?





“Thực xin lỗi, hiện tại chúng tôi phải đóng cửa quán, xin ngày mai đến sớm hơn một chút.”

Hiện tại đã gần tám giờ, nhìn thấy bóng người lướt qua khóe mắt, Cung Chính Hoa ngay cả đầu cũng không nâng lên,chỉ lễ phép nói một câu qua loa để chuẩn bị dọn dẹp quán.

Đối phương cất tiếng nói: “Cung tiên sinh, là tôi đây! Lần này mạo muội tới chơi.”

“Đằng Điền Nghĩa?”

Cung Chính Hoa ngẩng đầu lên, Đằng Điền Nghĩa tiều tụy đến mức hắn không thể tin được, tựa như y đã già đi mất mười tuổi.

“Đằng Điền tiên sinh, trông ông có vẻ mệt mỏi quá.”

“Cung tiên sinh, chỉ cần là vì thiếu gia, thì mọi sự mệt mỏi đều đáng giá. Hôm nay thiếu gia đã khôi phục thần trí được một chút, nhưng tình huống vẫn chưa hoàn toàn ổn định, tuy rằng thiếu gia không có nói gì, nhưng tôi biết y rất muốn gặp cậu, mời cậu theo tôi trở về để chiếu cố thiếu gia, được không?”

“Y thật sự bị bệnh nghiêm trọng đến như vậy sao?”

“Đã phải lưu lại phòng cấp cứu hết một tuần, lần phát bệnh này tựa hồ còn nghiêm trọng hơn lúc trước.”

Trên cơ bản, Đằng Điền Nghĩa thoạt nhìn là một người thực sự chánh trực, cho nên Cung Chính Hoa không có cách nào tưởng tượng y sẽ nói dối vì Quan Sơn Nguyệt, hơn nữa nhìn bộ dáng mệt nhọc của y, hay là Quan Sơn Nguyệt bị bệnh rất nặng?

“Nhưng ngày hôm đó lúc tôi nói chuyện với y, rõ ràng y vẫn còn khỏe lắm mà, không có khả năng lại bệnh bất ngờ như vậy?”

“Cung tiên sinh,bệnh trạng của thiếu gia vốn cũng rất kỳ quái, hàng năm,cứ đến thời điểm này là sẽ phát bệnh, có khi còn trở nên rất nghiêm trọng, đây gọi là tâm bệnh”

“Tâm bệnh?”

Đằng Điền Nghĩa dường như cũng không muốn nhiều lời về tình huống của Quan Sơn Nguyệt :”Cung tiên sinh, trước kia bắt cóc cậu,sau đó còn nói ra những lời thất lễ, đều là lỗi của tôi. Nhưng lúc này đây,tôi thật sự thỉnh cầu cậu, xin cậu nhất định phải trở về giúp chúng tôi chăm sóc cho thiếu gia, nếu lần này thiếu gia khỏi bệnh, thì tôi sẽ không ngăn cản chuyện tình yêu của hai người nữa, hơn nữa về sau nhất định sẽ liệt tên cậu vào danh sách khách quý của tổ chức.”

Nhìn đến biểu tình chân thành của Đằng Điền Nghĩa, tuyệt đối không có khả năng là đang lừa hắn, Cung Chính Hoa bỗng nhiên nghĩ đến vẻ mặt  Quan Sơn Nguyệt đêm hôm đó hơi là lạ, hắn chợt cảm thấy một trận hoảng hốt, dường như Quan Sơn Nguyệt thật sự bị bệnh rất nặng! Hắn nhìn thoáng qua đống nồi chảo chưa tẩy rửa, bối rối nói: “Ông chờ một chút, tôi rửa nốt mấy cái nồi, sau đó sẽ đi theo ông.”

Đằng Điền Nghĩa cười rộ lên : “Rất cảm ơn cậu, Cung tiên sinh.”

Hắn biết Đằng Điền Nghĩa xem mối quan hệ của hắn cùng Quan Sơn Nguyệt trong lúc đó giống như quan hệ của tình nhân, nhưng mà bọn họ thực sự đâu có yêu nhau đâu, nếu nói có, không bằng nói là Quan Sơn Nguyệt đơn phương yêu hắn. Hắn có chút chột dạ,ấp úng trả lời Đằng Điền Nghĩa: “Không có gì, y vốn là người giúp việc trong quán của tôi, đến thăm y một chút cũng được.”





Lần này hắn được đưa thẳng đến phòng của Quan Sơn Nguyệt.Gian phòng thực u tĩnh, Quan Sơn Nguyệt đang nằm nghỉ ngơi trên giường, bên cạnh còn bày ra một cái giá truyền nước biển, hiện tại y đang được truyền dịch dinh dưỡng.

“Thiếu gia ăn không ngon, cho nên chỉ có thể truyền dịch để bổ sung dinh dưỡng.”

Đằng điền nghĩa một bên vừa giải thích một bên mở cửa phòng cho hắn : ” Nếu Thiếu gia biết cậu đến, nhất định sẽ rất cao hứng.”

Bỗng nhiên y cầm lấy tay hắn, thành khẩn nói: “Xin cậu, nhất định phải làm cho thiếu gia ăn cơm, thiếu gia chỉ cần có thể ăn cơm, thì bệnh sẽ tốt hơn một nửa.”

“Tôi sẽ cố gắng.”

Cung Chính Hoa tiến đến gần Quan Sơn Nguyệt, chỉ thấy y tiều tụy không thôi,đôi mắt đang nhắm nghiền,bộ dáng thoạt nhìn giống như sắp chết,khác hẳn so với một tuần trước. Cung Chính Hoa không dám tin chỉ mới trong một thời gian ngắn, mà Quan Sơn Nguyệt lại hốc hác đến mức này, xem ra lần này y bệnh thật nghiêm trọng .

“Quan Sơn Nguyệt, tôi đến xem thăm cậu đây.”

Quan Sơn Nguyệt hơi động lông mi, chậm rãi mở mắt.Trong khoảnh khắc y vừa mở mắt ra, trái tim Cung Chính Hoa bỗng nhiên co rút kịch liệt,  ánh mắt kia thật sắc bén,giống như có thể bắn xuyên qua tâm can của hắn, tư tưởng của hắn, không cho phép hắn suy nghĩ đến những điều gì khác ngoài Quan Sơn Nguyệt.

Cung Chính Hoa cảm thấy bản thân đã hoàn toàn bị ánh mắt này nhìn thấu, hơn nữa cũng hoàn toàn bị xâm chiếm, hắn không khỏi nghĩ đến nụ hôn của Quan Sơn Nguyệt,hắn cũng không cảm thấy chán ghét loại cảm giác đó, kỳ thật mà nói,nó vừa nóng lại vừa mê người, vừa mới nghĩ đến mà hắn đã mặt đỏ tai hồng.

Mình tột cùng là đang suy nghĩ cái gì vậy chứ ? Rất hạ cấp,hắn liền âm thầm mắng chửi bản thân là bị bệnh thần kinh, bị một tên học sinh có gương mặt đáng yêu hôn thì có cái gì mà phải say mê, quả thực là rất mất mặt, mà tên kia  là nam sinh chứ không phải nữ nha!

“Ông chủ, anh đã đến rồi, em vừa nhìn thấy anh ở trong mộng đó!”

Hữu khí vô lực, đôi mắt hữu thần của Quan Sơn Nguyệt lập tức trở nên tan rã, tựa hồ không còn nắm bắt được tiêu điểm ở phía trước.

Quan Sơn Nguyệt nói chuyện một cách mệt mỏi, khiến Cung Chính Hoa âm thầm kinh hãi, hắn không ngờ biểu hiện của Quan Sơn Nguyệt còn nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng của hắn,bộ dạng của y giống như sắp đi gặp Diêm Vương đến nơi, y sẽ không chết thật đấy chứ?

Đằng Điền Nghĩa nhìn thấy bệnh trạng của Quan Sơn Nguyệt,nước mắt cũng sắp chảy ra,nhưng y cố đè nén lại, thương tâm nói: “Thiếu gia, tôi gọi người nấu một ít cháo, mang lên đây cho cậu ăn, được không?”

“Sao cũng được.”

Tuy chỉ là một câu trả lời yếu ớt, nhưng sự vui mừng của Đằng Điền Nghĩa lại lộ rõ trên nét mặt, y chuyển hướng sang Cung Chính Hoa : “Cung tiên sinh,trong suốt một tuần,đây là lần đầu tiên thiếu gia muốn ăn đó, quả nhiên mời cậu đến là đúng, tôi lập tức đi chuẩn bị đây!”

Đằng Điền Nghĩa thùng thùng tiêu sái đi ra ngoài, mà Cung Chính Hoa  cũng rất xấu hổ, ngồi ở bên cạnh Quan Sơn Nguyệt. Quan Sơn Nguyệt vẫn nhắm chặt đôi mắt lại, như là không có tinh lực để nói chuyện với hắn. Không bao lâu sau, Đằng Điền Nghĩa mang theo một bát cháo tiến vào, từng muỗng từng muỗng đút cho Quan Sơn Nguyệt ăn, không ngờ y vừa mới ăn vào,ngay lập tức liền nôn hết ra, tình huống so với lúc Cung Chính Hoa vừa mới đến còn muốn nghiêm trọng hơn.(èo,em Nguyệt nhõng nhẽo wa’ = =’’)

Quan Sơn Nguyệt nôn đến mức cả gương mặt đều trở nên tái mét, tựa hồ tùy thời đều có thể tắt thở, mà Cung Chính Hoa ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này,sắc mặt còn  trắng hơn y, hô hấp cũng bất ổn. Hắn không ngờ Quan Sơn Nguyệt thật sự bệnh nặng đến như vậy, ngay cả ăn cháo mà cũng không được, hắn liền đứng lên, không để ý đến ánh mắt kỳ quái của Đằng Điền Nghĩa,vội vã hỏi: “Phòng bếp ở đâu vậy?”

Đằng Điền Nghĩa  không  hiểu  hắn đang muốn làm cái gì : “Cung tiên sinh?”

Cung Chính Hoa đời này ngoại trừ Quan Sơn Nguyệt ra,thì hắn chưa từng rống to vào mặt người khác, nhưng lúc này hắn lại dám thét vào mặt của Đằng Điền Nghĩa,kẻ mà trước đây hắn sợ đến chết khiếp: “Tôi hỏi phòng bếp ở đâu? Ông nghe không hiểu hả?”

Đằng Điền Nghĩa bị hắn dọa, cũng đứng lên nói: “Tôi dẫn cậu đi.”

Quả nhiên, y nhanh chóng dẫn Cung Chính Hoa đến phòng bếp.

Sau khi vào bếp, Cung Chính Hoa lập tức mở tủ lạnh ra, xem xét bên trong, hắn giống như bạo quân,bỗng dưng chửi ầm lên: “Các người đang làm cái gì vậy? Ngay cả thực phẩm dinh dưỡng cũng không có, hèn chi Quan Sơn Nguyệt không chịu ăn cái gì hết,mau đem giấy bút đến đây cho tôi!”

Có một tên đàn em vội vàng đem giấy bút đến, Cung Chính Hoa nhất nhất viết xuống một loạt danh sách đồ ăn thức uống, sau đó hắn lại mở ngăn tủ để gia vị ra, bên trong thiếu thốn đủ thứ, hắn nhịn không được lại chửi ầm lên  một lần nữa, mắng cho bọn họ xấu hổ vô cùng,ai cũng cúi đầu đếm gián,không dám hó hé một tiếng nào.

Hắn lại viết lên giấy thêm một loạt danh sách, nghiêm khắc đưa cho bọn đàn em :”Các người nội trong một giờ phải mua hết những thứ này cho tôi, bằng không tôi sẽ cắt đầu mấy người giống như cắt củ cải, nghe không?”

Đằng Điền Nghĩa liền tiếp nhận thực đơn,rồi đưa cho đám đàn em : “Mau, nhanh đi mua đi,trong một giờ là phải trở về nha!”

Tên đàn em kia sợ Cung Chính Hoa gần chết,lí nhí trả lời: “Dạ, Cung đại ca.”

Mà những người khác tựa hồ cũng giống tên kia, hoàn toàn  xem Cung Chính Hoa như  đại ca chân chính của bọn họ.





Năm mươi chín phút sau,đám đàn em lần lượt trở về, khắp người bọn họ đều đổ đầy mồ hôi lạnh, không biết đã xông pha vô bao nhiêu siêu thị, một tên nơm nớp lo sợ hỏi: “Cung đại ca, em không muộn chứ?”

Cung Chính Hoa cũng không muốn nói nhiều, dù sao lúc này hắn phải mau nấu canh cho Quan Sơn Nguyệt uống :”Mau mang thực phẩm đến đây!”

Tên đàn em vâng dạ liên tục như súng liên thanh, vội vàng đưa nguyên liệu cho hắn, Cung Chính Hoa rửa sạch đống rau củ,sau đó mới bắc nồi lên để nấu. Bọn đàn em thấy hắn khẩn trương như vậy,cũng không dám nhiều lời, vội vàng lui xuống.

Cung Chính Hoa chảy mồ hôi đầy người, thật vất vả mới nấu xong, hắn nếm thử hương vị, cảm thấy phi thường vừa lòng, mới đổ canh vào trong bát mang đến phòng cho Quan Sơn Nguyệt. Trên đường đi, khí thế của hắn thập phần dọa người, cho nên cũng không có ai to  gan chạy đến ngăn cản.

Quan Sơn Nguyệt nằm bên trong phòng, chỉ có Đằng Điền Nghĩa đang chiếu cố y.

Cung Chính Hoa đi đến bên cạnh Quan Sơn Nguyệt, đặt chén canh ở đầu giường : “Quan Sơn Nguyệt, tỉnh lại, tôi muốn cho cậu uống canh.”

Quan Sơn Nguyệt chậm rãi mở mắt, hữu khí vô lực nói: “Miệng của em đắng quá, không muốn ăn gì hết.”

Hắn vất vả cả buổi sáng để nấu canh! Hắn hao phí tinh lực, chảy đầy mồ hôi,nấu canh cho cái tên thường xuyên quấy rối *** hắn, vậy mà y dám nói không muốn ăn! Cung Chính Hoa lại bạo phát, hắn không để ý bộ dáng gầy yếu của Quan Sơn Nguyệt, bắt lấy cổ áo của y mà lắc tới lắc lui : “Hỗn đản, đứng lên cho tôi, cậu làm ra cái bộ dáng bệnh tật yếu ớt khiến cho tôi cảm thấy thật chán ghét. Cậu đừng tưởng cậu sinh bệnh thì tôi không dám đánh cậu, nói cho cậu biết, tôi là tôi nóng cậu lâu rồi nha,không thể nhịn được nữa, lúc ở quán của tôi, cậu đập bể hơn hai mươi cái dĩa, tôi còn chưa tính toán sổ sách với cậu, cậu tuyệt đối không thể chết, nghe thấy không?”

Đằng Điền Nghĩa vội hô lên: “Thiếu gia còn đang bệnh, Cung tiên sinh ơi.”

Dùng ánh mắt hung tợn nhìn trừng trừng vào Đằng Điền Nghĩa, Cung Chính Hoa rống giận: “Ông cũng im cho tôi, tại mấy người cưng chiều y quá, nên y mới có thể yếu đuối như vậy, mưa có một trận mà cũng bệnh, chỉ cần uống hết chén canh này,tôi cam đoan bệnh gì cũng khỏi.”

Đằng Điền Nghĩa bị hắn mắng đến nói không ra lời, cũng bị khí thế của hắn làm cho cả kinh.

Cung Chính Hoa phát điên,tiếp tục mắng vào mặt Quan Sơn Nguyệt: “Bây giờ tôi phải tính toán nợ nần với cậu, mau ngồi dậy cho tôi, Quan Sơn Nguyệt. Tôi tân tân khổ khổ chảy đầy mồ hôi, liều mạng xuất ra bao nhiêu bản lĩnh để  nấu canh, nếu cậu không uống,tôi sẽ làm thịt cậu liền, nếu uống hết, mặc kệ cậu muốn hôn môi hay làm tình, tôi đều để yên cho cậu làm!”

Quan Sơn Nguyệt bỗng nhiên trợn to mắt, từng tia sáng chợt lóe lên, giống như bầu trời đêm tràn ngập ánh sao : “Anh thật là dữ dội nha, ông chủ.”

“Hừ, như vậy là đã khách khí quá rồi, rốt cuộc cậu có muốn uống canh hay không?”

Cung Chính Hoa cả giận nói.

“Em muốn uống, bởi vì người ta rất muốn được làm tình cùng anh, em phải làm suốt một buổi tối luôn!” Quan Sơn Nguyệt phóng thấp âm giọng, giống như đang làm nũng.

“Tùy tiện cậu, muốn làm từ buổi tối đến hừng đông cũng được.”

Cung Chính Hoa có thể nhận thấy ánh mắt của Đằng Điền Nghĩa phóng tới trên người, làm cho hắn cả khuôn mặt đều đỏ lên. Trước mặt người thứ ba mà nói cái gì làm tình,rồi hôn môi, tuy rằng thực đáng xấu hổ, nhưng chỉ cần Quan Sơn Nguyệt chịu uống hết chén canh thì hắn cũng chấp nhận.

“Tôi đút cậu uống nha, ngồi lên đi.”

Sau khi giúp Quan Sơn Nguyệt ngồi ngay ngắn, Cung Chính Hoa dùng miệng thổi từng muỗng từng muỗng để nước nguội bớt, rồi mới cho Quan Sơn Nguyệt uống.

Vẻ mặt Quan Sơn Nguyệt trông thật đau khổ khi uống muỗng thứ nhất,nhưng sau khi uống xong, khuôn mặt của y chợt sáng rực lên, làm nũng với Cung Chính Hoa: “Ngon quá, ông chủ, thật sự rất ngon!”

“Đừng nhiều lời vô nghĩa, mau uống đi.”

Cung Chính Hoa cảm thấy trên mặt nóng quá, vừa rồi bản thân đã nói ra thật nhiều lời đáng xấu hổ, hắn không dám nhìn đến mặt của Đằng Điền Nghĩa, lại càng không dám xem mặt Quan Sơn Nguyệt, hắn tiếp tục thổi canh, cố gắng trốn tránh ánh mắt của hai người kia, tiếp tục đút Quan Sơn Nguyệt ăn.

Sau khi Quan Sơn Nguyệt uống sạch sẽ hết nguyên một chén canh,lại làm nũng với hắn: “Tay nghề của anh thật giỏi, em còn muốn uống nữa!”

Cung Chính Hoa giúp Quan Sơn Nguyệt nằm xuống, hắn không biết lúc này, trong mắt của Đằng Điền Nghĩa,hành động của hắn ôn nhu đến mức nào.

“Một chút nữa tôi sẽ nấu cháo cho cậu ăn, cậu nên ngủ tiếp để phục hồi tinh thần.”

Lộ ra ánh mắt thất vọng, Quan Sơn Nguyệt lôi kéo tay của Cung Chính Hoa, giống như  phải nắm được tay  hắn thì y mới an tâm. Không lâu sau, Quan Sơn Nguyệt lại dần dần rơi vào giấc ngủ, Cung Chính Hoa mới nhẹ nhàng rút tay ra.

Đằng Điền Nghĩa lập tức ngồi nghiêm chỉnh, lấy đại lễ cùng đãi : “Cung tiên sinh, thiếu gia nhờ cậu chăm sóc vậy, tôi đây sẽ không quấy rầy hai người nữa.”

Đương nhiên bên trong lời nói của Đằng Điền Nghĩa có mang theo ý tứ thập phần hàm xúc. Nghĩa là: Đôi tình nhân đang ở chung,mà tôi lại mặt dày ở trong này quấy rầy.

Cung Chính Hoa muốn biện giải, nhưng lại nghĩ đến những lời nói của mình ban nãy, thật sự cũng không biết nên phản bác như thế nào, hắn cúi đầu nói: “Không phải như ông nghĩ đâu, Đằng Điền tiên sinh.”

Đằng Điền Nghĩa mở miệng đáp trả cho có lệ: “Vâng, Cung tiên sinh, tôi lui xuống trước nha.”

Cung Chính Hoa sờ sờ mặt mình, độ ấm rất cao,hắn liếc nhìn sang gương mặt tái nhợt tiều tụy của Quan Sơn Nguyệt,nội tâm lại cảm thấy co rút, hắn đứng lên, đi đến phòng bếp, trong đầu đầy ắp suy nghĩ, không biết nên nấu món cháo gì vừa ngon lại vừa đầy đủ dinh dưỡng để cho y ăn …..





“Ngon quá, thật là ngon.”

Quan Sơn Nguyệt lộ ra vẻ mặt hạnh phúc giống như đang bay trên thiên đường :”Anh nấu món gì cũng ngon, em thật sự rất hạnh phúc.”

“Đừng có nói quá lên như vậy, tôi nấu không ngon đến mức đấy đâu.”

Quan Sơn Nguyệt hiện tại đã không cần truyền nước biển nữa, có thể tự mình ăn cơm, cho nên sắc mặt so với mấy ngày hôm trước thoạt nhìn hồng hào hơn rất nhiều, gương mặt búp bê vừa đáng yêu vừa anh tuấn,khi nói lên những lời ca ngợi càng khiến người ta tâm đãng thần trì.

“Anh nấu ngon thật mà, bởi vì bên trong món ăn có chứa tình yêu tràn đầy của anh dành cho em nè, em rất say mê, rất hạnh phúc, vui quá đi.”

Chỉ cần tinh thần hồi phục, Quan Sơn Nguyệt sẽ liên tục quấy nhiễu *** hắn, dù sao bị y chiếm tiện nghi mãi cũng thành thói quen, Cung Chính Hoa cũng lười tranh cãi. Nếu y có thể quấy rồi ***, tức là thân thể cũng càng ngày càng khỏe hơn rồi.

Quan Sơn Nguyệt thấy hắn không phản ứng, ha ha cười rộ lên : “Ông chủ, gần đây em bảo anh yêu em, mà anh cũng không phản đối, rốt cục anh thừa nhận rồi đúng không?”

“Nếu có thời gian nói nhảm như vậy, không bằng mau ăn hết cơm giùm tôi đi.”

“Thật hung dữ, ông chủ, trước kia anh đâu có khó chịu với em như vậy đâu, nhưng bây giờ cứ la người ta hoài!”

“Tôi đâu có la mắng cậu đâu? Nói bậy!”

Quan Sơn Nguyệt đem mặt chuyển qua trước mắt hắn, lại bắt đầu ba hoa chích choè: “Ông chủ, lúc em bị bệnh ý, em vẫn mơ thấy anh, em mơ thấy anh cởi quần áo,cảnh tượng rất là đẹp!”

“Cậu đứng đắn một chút, được không?”

“Này có gì mà không đứng đắn, em không chỉ mơ thấy anh cởi quần áo, mà anh còn hôn em. Anh hôn rất nhiệt tình, làm cho em kích động quá chừng, chỉ muốn yêu anh một trăm vạn lần.”

Y bỉu môi : “Ông chủ, anh có nhớ không,lần trước anh nói chỉ cần em uống hết canh, anh sẽ để em làm chuyện gì đó thì phải?”

Cung Chính Hoa đem ánh mắt chuyển sang hướng khác, giọng nói có chút bất ổn: “Nhớ rõ!”

“Bất quá hiện tại thân thể của em còn kém, đại khái là không thể làm tình được, anh có biết không ? Như vậy là đáng thương lắm đó. Rõ ràng người yêu đang ở bên cạnh, mà ôm cũng không thể ôm.Ôi,em đáng thương quá!”

Y càng nói càng cường điệu, càng thêm mắm thêm muối cho sự đáng thương của mình: “Hơn nữa anh hung dữ với em quá hà, từ khi chăm sóc em đến bây giờ,anh cũng chưa từng cười một cái, không phải anh đã yêu người khác rồi đấy chứ?”

“Cậu nói bậy bạ gì đó? Nhanh ăn cơm đi!”

“Anh hôn em, em mới ăn.”

Cung Chính Hoa rốt cục có phản ứng rung động một chút, Quan Sơn Nguyệt dựa sát gương mặt búp bê chết người vào mặt hắn, ánh mắt tràn ngập một ngàn tia nhiệt tình, khiến Cung Chính Hoa giống như một con ếch bị rắn thôi miên, bỗng nhiên không thể động đậy,nhiệt độ toàn thân cũng tăng cao.

“Em yêu anh, ông chủ, nhưng rốt cuộc anh có yêu em không? Cho tới bây giờ anh cũng không nói anh yêu em, anh có biết làm như vậy thì trong lòng người ta bất an lắm không ? Cho nên anh phải hôn em, chỉ cần anh chủ động một lần, trong lòng em sẽ yên ổn hơn,được không? Anhhhh, nếu anh không chịu, em sẽ tuyệt thực đến chết cho anh coi.”

Đây là uy hiếp hắn sao? Cung Chính Hoa đang muốn nói như vậy, nhưng Quan Sơn Nguyệt dựa vào càng gần hơn,dùng đôi mắt lóe sáng như sao mà xem xét  hắn, Cung Chính Hoa cảm thấy tâm hoảng ý loạn, không có chỗ trốn, mà khuôn mặt lại đỏ bừng lên giống như đang phát hỏa …

———————————–

Èo em Hoa ra dáng đại tỷ wa’….