Câu Chuyện Tình Yêu Của Hai Giáo Bá

Chương 23

Khương Nghệ nằm trên lưng Tần Tống một lát rồi chủ động nhảy xuống dưới, đi bộ cùng anh, hai người bắt một chiếc taxi về nhà Tần Tống, Khương Nghệ lần đầu tới nhà Tần Tống, cảm thán hai câu: “Hóa ra đây là nhà cậu.”

Tần Tống kéo tay cậu, trực tiếp đi vào phòng ngủ của mình, Khương Nghệ ngồi trên giường chờ Tần Tống đưa cho mình một bộ đồ ngủ, Khương Nghệ cầm quần áo, cười hì hì hai tiếng vui vẻ, Tần Tống nhìn đôi mắt đo đỏ của cậu hơi nhíu mày một cái, anh để Khương Nghệ đi tắm trước, rồi lại xuống tầng tìm túi chườm đá dự trữ của Tống Hân rồi mới lên gác, Khương Nghệ tắm xong mặc đồ ngủ của Tần Tống trực tiếp nhào lên người anh, Tần Tống cười, thơm một cái lên má cậu, rồi bảo cậu nằm lên giường nhắm mắt lại, Khương Nghệ thành thật nghe lời, nằm xuống, lại nhất quyết muốn gối đầu lên đùi Tần Tống, Tần Tống mặc cậu bướng bỉnh, cầm túi chườm nước đá ở bên cạnh, chuẩn bị sẵn sàng đặt lên mắt cậu: “Có hơi lạnh một chút, sẵn sàng chưa.”

Khương Nghệ gật đầu, tới lúc túi chườm đá được đặt lên vẫn hơi run run một chút, cậu nằm trên đùi Tần Tống có hơi ngượng ngùng nói: “Em lớn vậy rồi mà còn khóc, có phải là mất mặt lắm không.”

“Không mất mặt.”

“Đợi bố em hết giận rồi, em phải nói xin lỗi với ông mới được.”

“Anh đi cùng em.”

Tần Tống cầm túi chườm nước đá lên, giúp cậu xoa xoa đôi mắt ướt nhẹp, lúc này cậu mới bắt đầu nói tiếp: “Em xin lỗi không phải là bởi em là đồng tính, mà là bởi em tự ý nhắc tới chuyện cũ của hai người họ, chuyện này đối với hai người thực sự không phải là chuyện gì đáng nhắc tới cho cam.”

Tần Tống chọt chọt mũi cậu: “Em cũng dũng cảm quá nhỉ.”

Khương Nghệ dùng đôi mắt mơ hồ nhìn anh: “Em muốn ở bên anh cả đời.”

Tần Tống nhìn vào mắt cậu, không nhịn được mà cúi đầu hôn lên khóe miệng cậu, anh không biết phải làm gì để biếu đạt tâm tình này của mình, chỉ biết đáy lòng đều là mềm mại và cảm động khôn cùng.

Sáng hôm sau, Khương Nghệ mới nhớ tới việc phải xử lý Đoạn Bình, cậu hẹn Tề Thanh Bình rồi lại gọi cho Vương Thiếu Dương, mấy người gặp mặt ở một quán cà phê yên tĩnh, Tề Thanh Bình đẩy một xấp ảnh dày tới trước mặt Khương Nghệ: “Tên Đoạn Bình tiểu nhân này, vốn tôi còn muốn chừa cho cậu ta một chút cơ hội, ai ngờ lại thấp hèn như vậy, một chút cơ hội nhỏ nhoi cũng không cho nữa.”

Lý Nham cũng bị Tần Tống gọi tới, cậu ta là người duy nhất ở đây chưa biết tới quan hệ của hai người, Khương Nghệ xếp ảnh ra, bày lên bàn, cười toe toét, bắt đầu thưởng thức, trong lòng cậu thầm cảm thán: Ảnh mình với Tần Tống tự chụp chung với nhau tổng cộng còn chưa bằng một nửa chỗ này.

Lý Nham hiếu kỳ thò đầu qua nhìn một chút, đầu tiên cậu ta không hiểu ra làm sao, nhìn lần thứ hai mới phát hiện chính là hai cậu trai đang hôn nhau, suýt nữa đã mọc cả con mắt thứ ba trên trán, nhảy dựng lên từ trên ghế sa lông: “Ôi đệt!!! Đây là cái gì?”

Vương Thiếu Dương nhìn bộ dáng chưa từng trải sự đời của cậu ta, “hừ” một tiếng: “Hai bên trường học của chúng ta kết thành thông gia rồi cậu còn không biết?”

“Cái gì cơ?”

Vương Thiếu Dương ra hiệu cho cậu ta ngồi lại nghiên cứu bức ảnh của hai người, Khương Nghệ thì cầm lấy hai tấm đưa cho Tần Tống: “Bức này chụp lúc còn chưa quen nhau.”

“Ừ, cậu ta chạm mặt chúng ta tận hai lần.”

“Mình với nó cũng thật hữu duyên, không đánh cho một trận không biết ai là đại ca đây mà.”

“Cậu ta chắc có lẽ càng quan tâm tới bóng rổ hơn.”

“Cũng được, chiều nay hẹn nó đấu bóng tới phục thì mới thôi.”

“Ừm.”

Lý Nham thấy hai người nói chuyện tự nhiên lại tùy tiện, động tác còn mang theo chút thân mật, cảm thấy thế giới quan của mình sụp mất thôi: Đại ca của Thập Bát trung và đại ca bên mình đã ở bên nhau từ lúc nào vậy? Tiến triển nhanh tới nỗi hôn cũng đã hôn rồi sao?!

Tề Thanh Bình cắt lời hai tên tình nhân đối diện: “Trong tay cậu ta chắc chắn vẫn còn bản gốc, tôi cũng không chắc chắn có thể bắt cậu ta xóa hết đi hay không.”

Khương Nghệ vô cùng cảm kích nhìn Tề Thanh Bình: “Không sao đâu, cậu không cần phải bận tâm tới chuyện này, sau này đừng bắt lời với mấy kẻ như thế nữa, thẳng thắn từ chối nó là được rồi.”

Tề Thanh Bình gật đầu: “Vậy nhỡ cậu ta gửi ảnh cho bố mẹ cậu hoặc là phát tán khắp trường thì phải làm sao bây giờ?”

“Không sao, hôm qua tôi đã nói chuyện với bố mẹ rồi, bên phía trường học, muốn phát tán thì cứ làm đi.”

“Trâu bò, cơ mà bên cậu không sao, thế còn bên Tần Tống?”

“Đoạn Bình tôi hiểu rõ, nó nhát gan không dám động tới Tần Tống nên chỉ dám ra tay từ bên phía tôi.” Khương Nghệ vừa dứt lời, Tần Tống đã nắm lấy tay cậu, nhẹ nhàng nói: “Ba mẹ anh biết chuyện rồi.”

Lần đầu Tề Thanh Bình thấy có cặp đôi come out cùng một lúc như thế, đôi mắt to xinh đẹp dại ra, chớp hai lần xong mới cảm thán: “Trâu bò.”

Vương Thiếu Dương và Lý Nham ngồi im trên ghế sô pha làm bóng đèn, cùng lúc, hai người mê man không hiểu nổi hai người kia đã xong xuôi mọi chuyện từ lúc nào.

Một lát sau, Khương Nghệ tự mình gọi cho Đoạn Bình một cú điện thoại, Đoạn Bình thấy cuộc gọi trên điện thoại là đã biết ngay Tề Thanh Bình đã nói chuyện về mấy tấm ảnh kia cho Khương Nghệ biết, nó vô cùng đố kị với Khương Nghệ, lúc thấy cuộc gọi của cậu, nó vẫn chột dạ một chút, nó suy tính một hồi rồi mới bấm nghe, Khương Nghệ không thích phí lời, trực tiếp vào thẳng vấn đề: “Ra ngoài chơi bóng, đấu cho cậu phục thì thôi.”

Vì tránh ánh nắng nóng bức buổi trưa, mấy người hẹn nhau lúc bốn giờ chiều, Đoạn Bình có chuẩn bị mà tới, Khương Nghệ híp mắt nhìn người đi theo sau lưng nó, khóe miệng cong cong: “Tìm sự giúp đỡ hửm?”

Tần Tống đứng cạnh cậu cũng gật đầu theo.

“Chơi cũng nát quá rồi.”

“Là do em mạnh quá thôi.”

“Chúng ta nên khiêm tốn một chút.”

Đoạn Bình và Khương Nghệ trước giờ không giao lưu với nhau nhiều, tới sân bóng hai bên đều đã chuẩn bị, nó nhìn thoáng qua Khương Nghệ và Tần Tống đang ghé sát vào nhau, mang theo chút hi vọng nhìn Tề Thanh Bình, Tề Thanh Bình vẻ mặt thành thật cầm điện thoại chơi game, căn bản không buồn coi chuyện giữa hai người là chuyện gì to tát, nó cũng chỉ là một kẻ bị tình yêu che mờ mắt, nhưng rõ ràng là lần này đã đi nhầm đường rồi.

Đầu trận, hai bên còn đấu giao lưu mãi, tới tận lúc Khương Nghệ đập bóng giơ ngón fuck về phía Đoạn Bình: “Hôm nay chơi theo quy tắc, tôi cũng lười dùng cách khác để trừng trị cậu, hôm nay cậu thua rồi, sau này thấy tôi phải đi đường vòng.”

Đoạn Bình nhìn Tần Tống đứng sau không hề lộ ra biểu cảm gì, tỏ vẻ xem thường, trừng Khương Nghệ: “Đừng tự tin quá như thế.”

Nhảy lấy đà, Khương Nghệ trực tiếp dẫn bóng, cậu chưa từng đấu với người do Đoạn Bình mang tới, không biết đối phương sâu cạn ra sao, có điều có thể để Đoạn Bình cảm thấy có thể giúp được một tay, vậy thì kĩ thuật hẳn là không kém, đối phương đột nhiên xuất hiện vây quanh Khương Nghệ, cậu liền tránh thoát trong nháy mắt, cậu truyền bóng cho Tần Tống, nhanh chóng thoát khỏi sự bao vây, Tần Tống vừa đón bóng đã bị hai người tức tốc kèm người, Khương Nghệ đứng dưới rổ giơ một ngón tay cái lên với anh, Tần Tống dẫn bóng vừa định truyền cho cậu lại bị đối phương cuốn lấy ngay tức khắc, Khương Nghệ đứng dưới rổ cũng bị nhìn chăm chú, trên sân giằng co vài giây, hai người lập tức tạo động tác giả, Tần Tống không chút do dự chuyền bóng tới chỗ Khương Nghệ, Khương Nghệ bắt bóng trực tiếp lên rổ, bóng vào rổ Khương Nghệ trực tiếp lẻn tới cạnh Tần Tống, hôn lên trán anh một cái: “Quá đẹp trai rồi!”

Vương Thiếu Dương có cảm giác đối thủ hôm nay có thực lực thực sự rất mạnh, không biết Đoạn Bình tìm ở đâu tới giúp, cậu ta và Lý Nham chạy tới thở hồng hộc thật vất vả mới vào rổ được hai quả, muốn tìm Khương Nghệ với Tần Tống đập tay một cái, ai ngờ hai người đã đập tay với nhau luôn rồi, Lý Nham lau mồ hôi trên thái dương: “Khương Nghệ có phải là có tật xấu không vậy? Không phải hồi trước lúc bóng vào rổ cậu ta cũng dán sát vào vừa kéo vừa ôm vừa đập tay như vậy đấy chứ?”

Vương Thiếu Dương vừa nghe lời này, tức tới nỗi không biết trút vào đâu: “Cậu bảo ai có tật xấu cơ? Nửa đầu trận đều là anh Nghệ chúng tôi ném bóng vào rổ, Tần Tống có ném quả nào vào không?”

“Cậu mù à, Tần Tống không phải là không nhảy lên rổ được mà chỉ là không nhảy thôi nhé.”

“Tôi biết rồi, anh Nghệ ném bóng vào rổ đều là nhờ vào kĩ thuật của anh ấy, chả liên quan đếch gì tới công lao của bên cậu cả nhé.”

“Cậu lại muốn đánh nhau với tôi?”

“Tôi mà thèm sợ cậu đấy chắc?”

Tề Thanh Bình thừa dịp trước khi hai người lao vào nhau đã nhanh miệng huýt sáo, chờ mấy người tụ lại rồi, Lý Nham mới có chút bối rối hỏi Tần Tống: “Tại sao cậu lại không ném vào rổ?”

Tần Tống không hề ngờ tới chuyện cậu ta sẽ hỏi tới vấn đề này, nhướng mày nhìn cậu ta một chút, Lý Nham được thông não, chuyện đã sáng tỏ cũng vẫn không bỏ qua mà ngẫm nghĩ lại rồi nói: “Chỉ cần chúng ta chơi bóng với bên họ, tôi thấy cậu đều không chủ động lên rổ, cậu cũng đâu phải là không nhảy lên được.” Nói xong lại liếc nhìn Khương Nghệ: “Muốn để cho cậu ta lên à?”

Tần Tống nhìn Lý Nham mang vẻ mặt khó hiểu, nhếch miệng cười khẽ: “Tôi thích cậu ấy mà.”

Khương Nghệ dùng vẻ mặt kiêu ngạo, đắc ý nhìn Lý Nham: “Không phục sao, đại ca các cậu sau này thuộc về tôi rồi.”

Nửa trận sau cũng không có gì đáng ngạc nhiên, Khương Nghệ thuận lợi vào thẳng mười mấy quả, Đoạn Bình bị đánh cho tơi tả không còn gì để nói, mấy người nó tìm tới giúp đỡ dưới cái nhìn của nó đã là vô cùng xuất sắc, nó thấy Khương Nghệ và Tần Tống thân mật liền chau mày: “Ảnh của chúng mày vẫn còn trên tay tao, mày không sợ tao phát tán khắp trường hoặc gửi cho bố mẹ mày à?”

Khương Nghệ nghe nó nói thế, tỏ vẻ vừa mới đột nhiên nhớ ra có chuyện như vậy, cậu tỏ ý không buồn quan tâm nói: “Tôi có gì phải sợ chứ? Đồng tính luyến ái thì có gì mất mặt? Bây giờ đã là năm bao nhiêu rồi? Chuyện này cậu cứ thoải mái phát tán đi, tôi không trộm, không cắp, cũng đã đủ tuổi yêu đương đàng hoàng, tôi phải sợ ai chứ? Hôm nay tôi hẹn cậu ra đây cũng chính là muốn nói cho cậu biết, ảnh trên tay cậu tùy tiện phát tán, tôi một chút cũng không để ý, mấy thứ này của cậu với tôi mà nói không hề có chút ảnh hưởng gì cả đâu.”

“Mày!”

“Chơi bóng kém thì luyện tập nhiều một chút, trình độ chơi bóng của cậu còn chưa bằng kĩ thuật chụp trộm đâu, chỉ bằng cậu đã muốn chơi bóng rổ chuyên nghiệp? Tôi khuyên cậu nên đổi sang làm paparazzi thì hơn, từ nay về sau chúng ta nước sông không phạm nước giếng, cậu nếu còn nghĩ tới chuyện tà môn ma đạo gì thì đừng trách tôi, thấy cậu một lần liền đánh cậu một lần.”

Tần Tống mắt lạnh nhìn lướt qua Đoạn Bình, nhàn nhạt nói: “Còn muốn lên đại học thì tránh xa cậu ta ra một chút.”

“Mày… mày đừng uy hiếp tao.”

“Tôi đã làm rồi đấy thôi.”

Hai người ngầm hiểu, dọa cho Đoạn Bình một trận, cùng mấy người Vương Thiếu Dương đi ăn bữa cơm rồi mới về nhà Tần Tống, trên đường Khương Nghệ vẫn đứng sau xe đạp, cười hì hì nói: “Hóa ra anh hung dữ thế cơ à?”

Vẻ mặt lạnh nhạt của Tần Tống biến mất không còn một mống trong nháy mắt: “Sẽ không hung dữ với em.”

“Ai bảo, lúc mới quen, nhìn anh cực kì hung tàn.”

“Đều là giả vờ thôi.”

“Thế thì anh giả vờ giỏi quá rồi.”

“Thích người như em, dù sao cũng phải ngầu một chút.”

“Anh có tận lực giả vờ ngầu sao?”

“Ừm… có.”

“Ví dụ?”

“Hút thuốc.”

“A! Em nói mà, anh khiết phích, sao có thể hút thuốc chứ.”

“Thực ra rất khó ngửi.”

“Thế mà anh còn nhẫn nhịn!”

Tai Tần Tống hơi đỏ lên: “Thì tại muốn để cho em cảm thấy anh đẹp trai hơn một chút.”

Khương Nghệ nhéo nhéo cái tai đỏ lên của anh, cười hắc hắc: “Anh là đẹp trai nhất! Thực ra tóc em vốn không có màu này, Tề Thanh Bình nói em để thế đẹp hơn nên em mới nhuộm, chỉ vì muốn thu hút ánh mắt anh.”

“Lần đầu nhìn thấy đã bị em thu hút rồi.”

Khương Nghệ khai báo lịch sử chải chuốt ngoại hình đen tối trước kia của mình ra, Tần Tống cười cười nghe cậu nói, cuối cùng lúc đạp xe tới nhà, Khương Nghệ đã hoàn toàn bán đứng bản thân xong.

Buổi tối, Khương Nghệ rửa mặt sạch sẽ ngồi trên giường chơi game, lúc Tần Tống không có đó, cậu đột nhiên phát hiện trên bàn học của anh có đặt một cái kính râm đã bị vỡ, cậu có chút hiếu kì chăm chú nhìn thêm một chút bỗng cảm thấy có chút quen mắt, Tần Tống giặt quần áo xong vào phòng lúc Khương Nghệ vẫn còn đang nhìn cái kính râm bị vỡ kia, Tần Tống theo ánh mắt cậu nhìn tới, tai nháy mắt lại đỏ lên, Khương Nghệ dùng khuôn mặt cười xấu xa nhìn anh: “Em cứ tưởng nó ngay cả hài cốt cũng không còn cơ.”

Tần Tống che giấu một chút không tự nhiên của mình, đi tới trước bàn, lấy một cái hộp ra từ trong ngăn kéo, Khương Nghệ đang ngồi trên giường liền dịch mông qua nhìn.

Vài giây sau, Tần Tống cầm vật đó đưa tới trước mặt cậu: “Cho em.”

Khương Nghệ không chút khách khí nhận lấy hộp, mở ra, bên trong có một cái kính râm vẫn còn mới: “Cho em à?”

“Ừm.”

Khương Nghệ cười toét miệng đứng lên giường, cậu ra hiệu cho Tần Tống tới bên giường, Tần Tống vừa mới ngẩng đầu lên đã bị cậu khom lưng hôn lên môi, một cái hôn nhẹ, không dính không ngấy, Khương Nghệ hôn anh vài giây rồi buông ra, cầm lấy kính râm trực tiếp đeo lên, cậu quay người về phía Tần Tống, làm mấy động tác mà bản thân tự cho là đẹp trai, rồi chụp mấy tấm ảnh gửi cho Vương Thiếu Dương, Khương Nghệ vui vẻ tới nỗi đeo kính mới cả nửa ngày cũng không tháo ra, Tần Tống cứ nghĩ để cậu cảm thấy mới mẻ một hồi rồi sẽ thôi, nhưng mãi tới tận lúc đi ngủ, Khương Nghệ cũng không tháo kính xuống.

Tần Tống ngồi trước mặt cậu, vừa muốn đưa tay ra giúp cậu tháo xuống, kính râm đã bị Khương Nghệ đẩy ra sau gáy ngay lập tức: “Em muốn đeo nó ngủ.”

Tần Tống bị sự tùy hứng đột nhiên xuất hiện của cậu làm cho dở khóc dở cười: “Đeo thì làm sao mà ngủ được?”

“Ngủ được, em ngẩng đầu ngủ.”

Tần Tống nhìn vẻ mặt vui tươi phơi phới của cậu, ngầm dung túng, trước khi ngủ, Khương Nghệ vẫn đeo kính râm, quy củ nằm trên giường không nhúc nhích, hai người nói vài câu đơn giản, Khương Nghệ mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi mất, Tần Tống chờ cậu ngủ rồi mới nhẹ nhàng tháo kính râm đeo trên sống mũi cậu xuống, đặt qua một bên.