Câu Chuyện Tình Yêu Của Hai Giáo Bá

Chương 10

Ăn sáng xong, Khương Nghệ cầm theo bóng, tạm biệt Tần Tống, tâm tình cả một buổi sáng này của cậu rất tốt, Tần Tống quả nhiên tính cách không tệ, thoải mái lại rất đàn ông, không hổ là người đàn ông mà mình thích, trước đây không dám làm liều, còn tưởng rằng cậu ấy đối với mình không đội trời chung, không ngờ lúc ở chung lại tự nhiên tới vậy, chỉ bằng vài lời là đã có thể lập thành một loại hữu nghị nào đó ngay trong tầm tay.

Khương Nghệ hiếm có khi lại không hề tới lớp muộn, trong phòng học có vài bạn học dù là trong trường Thập Bát vẫn chăm chỉ học hành cẩn thận, thấy cậu tới đều tưởng hôm nay mặt trời mọc đằng Tây, Khương Nghệ đặt bóng lên ghế ngồi, lấy sách giáo khoa muốn học hành nghiêm túc giống Tần Tống, lật hai trang lại thực sự đọc không nổi, không thể làm gì hơn là đành nằm sấp lên bàn, ngủ.

Vương Thiếu Dương bình bịch chạy vọt vào lớp đúng lúc Khương Nghệ đang ngủ say, Vương Thiếu Dương lay cậu một lúc cũng không tỉnh lại, giáo viên chủ nhiệm vào lớp thấy Khương Nghệ gục đầu xuống bàn học cũng đã tập mãi thành quen, trường học như thế này vẫn luôn quán triệt: thích học hay không thích học cũng sẽ không can thiệp tới tư tưởng của học sinh, thế nên cho dù Khương Nghệ có ngủ từ sáng tới tận tối cũng sẽ không có ai nói cậu câu nào.

Khương Nghệ mơ mơ màng màng tỉnh ngủ, là khi đã ba tiết học trôi qua, cậu chậm rãi xoay người, ngẩng đầu lên liền thấy Trương bốn mắt đang nằm nhoài phía đối diện nhìn mình, Trương bốn mắt nhìn cậu xong liền nhanh miệng hỏi: “Anh Nghệ, hôm qua mọi người đi chơi bóng hả?”

“Ừ.”

“Nghe Vương Thiếu Dương nói hai người chơi cùng phe với Tần Tống?”

“Ừ.”

“Em thấy Tần Tống thật lợi hại! Hai người hợp tác với nhau, vô địch thiên hạ luôn rồi.”

Vương Thiếu Dương bước tới: “Mày vỗ mông ngựa vang quá đấy.”

Khương Nghệ nhấc chân đạp cậu ta một cái: “Đừng có cản thằng bốn mắt nói sự thật.”

Vương Thiếu Dương đứng ngay trước bàn học của Khương Nghệ: “Anh Nghệ, anh với Tần Tống thế này coi như là tiêu tán hận thù rồi à?”

“Mày không hiểu đâu, thiết lập quan hệ hữu nghị với cậu ta thì tốt hơn nhiều so với trở thành kẻ thù.”

Vương Thiếu Dương nghĩ một lúc, đúng là thật không thể hiểu nổi, cậu ta nhớ tới báo cáo của một đàn em hôm qua: “Đúng rồi, hôm qua Trần Thần lớp sáu bị bắt nạt ở bên ngoài.”

“Có chuyện gì vậy?”

“Nó tới bệnh viện đưa cơm cho mẹ, bị cướp ngay trên đường.”

“Trần béo đó nếu bớt béo đi một chút có khi có thể chạy nhanh hơn đấy.”

Buổi chiều, sau khi tan học, Trần Thần lau nước mắt, trực tiếp tới tìm Khương Nghệ: “Anh Nghệ, em bị cướp mất 200 đồng tiền tiêu vặt rồi.”

Khương Nghệ khẽ gật đầu với nó: “Đi, đoạt lại tiền về cho mày.”

Trần béo đưa mấy người Khương Nghệ tới nơi bị cướp ngày hôm qua, quả nhiên có bốn, năm tên cũng nhuộm tóc vàng giống Khương Nghệ, đang đứng một chỗ hút thuốc, Khương Nghệ vắt túi bóng rổ qua vai, nói: “Mấy anh em hôm qua lời lãi thế nào?”

Một tên trong đó hình như nhận ra Khương Nghệ, gã ngậm điều thuốc, chỉa về phía Khương Nghệ, nhả ra một hơi khói: “Đây còn không phải là đại ca của trường Thập Bát sao.”

“Đúng vậy, thanh danh của tôi đúng là vang dội quá mà.”

“Mày không biết tao là ai?”

Khương Nghệ liếc gã một cái: “Tôi đếch cần biết anh là ai, trả tiền cho tên mập này ngay, hôm nay có thể bớt cho anh một trận đánh.”

“Tiểu tử này, mày đừng có mà làm bừa.”

“Mau lên.”

“Nếu tao nói…”

Chữ “không” còn chưa kịp phun ra khỏi mồm tên đầu vàng đã bị Khương Nghệ đạp một cú tới, ánh mắt cậu mang theo sự tàn nhẫn: “Tôi có cho anh nói không sao.”

Mấy tên đối diện thấy đồng bọn vừa lên đã bị hạ gục, ùa lên ngay lập tức, Khương Nghệ có chuẩn bị mà đến, mang theo mấy đàn em chuyên kéo bè kéo lũ đánh nhau, cậu cũng không cần biết những người khác đánh thế nào, trực tiếp vừa khiêu khích vừa đánh người, tên kia cũng có thân thủ không tệ, ngoại trừ cú đầu tiên bị đá có chút mơ hồ thì cơ bản đều có thể đỡ được, Khương Nghệ không phải là dân chuyên đánh nhau, thế nhưng động tác hiểm ở chỗ nhanh, chuẩn, tàn nhẫn, đối phương mới đánh cậu một cái, cậu đã có thể phản kích tới ba, bốn lần, tuyệt không hề chịu thiệt, mục đích của cậu hôm nay chính là đoạt lại tiền cho Trần béo, thế nên mỗi lần ra tay đều tấn công về phía túi quần của đầu vàng, lúc mới đầu, đầu vàng còn không có phản ứng gì, giao thủ được một hiệp mới bắt đầu phát hiện có chuyện không ổn: “Con mẹ nó, mày làm gì đấy?”

Khương Nghệ nhanh tay tụt quần gã, đầu vàng kéo ngay lại, vẻ mặt khó có thể tin nổi: “Mẹ mày, mày bao nhiêu tuổi rồi? Đánh nhau còn thích tụt quần người ta?!”

Khương Nghệ căn bản không thèm đáp trả gã, thừa dịp đối phương không chú ý, vung một quyền lên mặt gã, đầu vàng bị đánh tới ong đầu, hai tay vẫn còn đang giữ lấy quần không kịp tránh.

Khương Nghệ thừa dịp gã đang bảo vệ quần, trực tiếp thò chân ra đá lên chân gã, đầu vàng thật sự không tránh được nữa chỉ đành phải bỏ tay ra khỏi quần, Khương Nghệ tùy cơ ứng biến cấp tốc thò tay vào túi quần của đối phương, móc ra được một xấp tiền mặt.

Cậu rút 200 đồng từ trong xấp tiền ra, sau đó ném tiền trở lại, đầu vàng bình thường cướp tiền đều là dọa người rồi chờ họ tự nguyện nộp tiền ra, ai ngờ Khương Nghệ lại tụt quần gã, cướp tiền trắng trợn, gã chưa từng thấy có học sinh nào lưu manh tới vậy, đầu vàng cầm xấp tiền kiếm được trong vòng mấy ngày nay, tàn bạo mắng: “Con mẹ mày, hôm nay mày đừng nghĩ tới chuyện về!”

Khương Nghệ cầm tiền nhét vào trong túi của Trần béo, bịt miệng túi lại: “Mau giảm cân đi để còn chạy được cho nhanh.”

Trần Thần oan ức, vừa tẩu thoát vừa cảm ơn: “Anh Nghệ, mặt anh bị sưng lên kìa.”

“Sưng thì có làm sao, làm gì có anh hùng nào đánh nhau lại không bị thương?” Lời còn chưa nói xong, đầu vàng đã định tới đè Khương Nghệ ra mà đánh, Khương Nghệ cảm nhận được đằng sau có người tập kích liền nhấc chân bỏ chạy, vừa chạy vừa lấy điện thoại di động báo cảnh sát: “Tôi khuyên anh đừng có đuổi theo, anh cướp tiền không ít, rất dễ vào đồn uống trà!”

Vương Thiếu Dương thấy Khương Nghệ rút lui cũng mang theo một đám đàn em sau lưng, ra khỏi ngõ nhỏ chính là phố xá đông đúc, mấy tên đầu vàng này dù sao cũng không có gan ẩu đả trước mặt mọi người.

Khương Nghệ nhanh chóng chạy ra khỏi ngõ, nhưng cũng không hề dừng lại, lúc cậu vừa mới chạy ra ngoài đã nhìn thấy Tần Tống đạp xe chạy lướt qua, cậu vừa định chạy đuổi theo hướng mà Tần Tống biến mất lúc nãy thì đã thấy Tần Tống nhanh chóng đạp trở lại trước mắt mình, cậu dừng bước, thở hồng hộc, chờ tới khi Tần Tống đã tới ngay trước mặt mới hít sâu một hơi, sau đó nhếch miệng, chào: “Khéo thật.”

Tần Tống nhìn khuôn mặt sưng tấy của cậu, nhíu mày: “Đi đánh nhau?”

“À, đi đòi lại tiền cho bạn học bị cướp.”

“Đi cùng ai?”

Khương Nghệ ngước mắt nhìn anh một chút: “Không có ai cả, cậu đèo tôi đi một đoạn nhé?”

Tần Tống quay đầu liếc mắt nhìn xe đạp địa hình không có yên sau của mình: “Cậu ngồi phía trước?”

Khương Nghệ nhìn nhìn, quả thực là có chút nóng lòng muốn thử: “Thử thế này nhé? Tôi giẫm lên hai bên líp bánh xe sau.”

Tần Tống nhìn lại hai bên chốt vừa ngắn lại nhỏ của líp bánh sau: “Không vững đâu.”

Khương Nghệ dứt bỏ sinh tử, lẫm liệt nói: “Không sao đâu, tôi bám vào người cậu.”

Trước khi leo lên xe của Tần Tống, Khương Nghệ còn giả vờ khách khí một chút: “Tôi bám vào eo cậu, không ngại chứ?”

Tần Tống nhíu mày, nhìn cậu: “Cậu có coi tôi là anh em không?”

“Coi.”

“Vậy để ý chuyện đó làm gì.”

“Phóng khoáng.”