Cầu Bại

Quyển 1 - Chương 48


QUYỂN I - NGUYỆT THẦN
Chương 48: Cục cảnh sát
Dịch giả: vesaukeu
Biên dịch: Thiệu Cảnh
Biên tập: Oll
Nguồn: Tàng Thư Viện
"Ma tinh? Sao cứ vòng vo mãi thế, phó sở trưởng La hãy nói rõ xem!"
"Chuyện thú triều bộc phát ở rừng Dạ Huyết mấy ngày trước hẳn phó viện trưởng Ninh cũng biết chứ nhỉ! Pháo đài bay "Công Cộng" vừa may đi ngang qua đó, sử dụng sức mạnh khủng khiếp của mình khiến thú triều tan rã, ngàn vạn ma thú phơi thây. Trong đó lại có một số là thi thể ma thú cấp chín đỉnh phong. Qua tìm kiếm thì phát hiện ra hai viên ma tinh. Một trong hai viên bị tên Võ giả cao cấp Đổng Uy của thành Phương Thốn đoạt đi, viên còn lại thì rơi vào tay một thằng nhóc may mắn nào đó! Theo như Dạ Kiêu nói cho tôi biết thì thằng nhóc đó chỉ có thực lực cấp năm, hơn nữa, quần áo trên người lại có ký hiệu của học viện Tinh Diệu.”

Không đợi phó sở trưởng La nói tiếp thì Ninh Quang cũng biết chuyện gì rồi.
Ánh mắt ông nhìn về phía Vân Hi lúc này đang bị Đông Nhược Tuyết kéo ra khỏi hội trường!
“Thằng nhóc này tự cho mình có thực lực của Võ giả cao cấp nên không coi ai ra gì, lại dám đại khai sát giới các nhân viên cảnh sát trong thành chúng ta, tội của nó không thể tha thứ được! Phó viện trưởng Ninh, nếu ngài trượng nghĩa ra tay bắt lấy nó giao cho cục sở tư pháp trong thành xử lý sẽ có công lớn đấy! Khi đó…”
Ninh Quang do dự trong chốc lát rồi lại lắc đầu: "Quanh đây đều là các em học viên của học viện Tinh Diệu chúng tôi, nếu như tôi và ông hành động có khi sẽ khiến cho đứa nhỏ nguy hiểm đó nổi điên, bất chấp tất cả đại khai sát giới... trách nhiệm này tôi gánh không nổi đâu! Đứa nhỏ đó đã muốn rời đi thì cứ để cho nó đi đi! Tôi sẽ nhanh chóng báo cáo tin tức này lên tổng cục cảnh sát!"
"Phó viện trưởng Ninh… ngài…"
Nhìn cảnh Ninh Quang rời khỏi chỗ ngồi, đi đến chỗ những học viên đang hoang mang kia để trấn an tinh thần họ, sắc mặt phó sở trưởng La trầm xuống. Ông ta hừ lạnh một tiếng đầy bất mãn!
"Cho dù Ninh Quang không ra tay thì hai đứa nhóc của Đông gia cũng chẳng thể nào chạy thoát khỏi thành Tinh Diệu này được! Chỉ cần hai đứa nó chết thì huân chương Vinh Quang ba sao của Đông gia sẽ thành vật vô chủ, đến lúc đó…"

Sau khi kéo Vân Hi ra khỏi hội trường, Đông Nhược Tuyết cũng chẳng để ý nhiều đến mọi thứ xung quanh mà đi vội về phía bến xe.
"Sự tình ầm ĩ đến mức này chắc chẳng có cách gì để dàn xếp ổn thõa được rồi! Đợi cho đến khi cục cảnh sát hành động, đủ loại mệnh lệnh truy nã được phát ra nhiều như sao đầy trời đêm chắc sẽ kinh động đến toàn bộ những ban nghành liên quan đến luật pháp thành Tinh Diệu! Mọi chuyện hẳn sẽ rùm beng lắm đây! Tám nhân viên cảnh sát bị chết trong lúc thi hành nhiệm vụ, chuyện này quả thực là một tin tức động trời! Bây giờ tranh thủ chút thời gian ít ỏi, nhiều người còn chưa biết tin này, anh hãy trốn ra khỏi thành đi, càng xa càng tốt!"
"Đúng đó anh Đông Phương! Bây giờ anh đã có thực lực của Võ giả cao cấp rồi, phiêu bạt một mình ở ngoài cũng có thể bảo vệ được bản thân! Anh hãy đi sang các thành phố khác sinh sống một thời gian! Người của tổng cục cảnh sát chẳng thể nào đuổi theo anh ra tận ngoài thành Tinh Diệu được. Vì vậy, nếu anh ra khỏi thành thì sẽ được an toàn thôi!"
Vân Hi nhìn thấy vẻ mặt đầy lo lắng, khẩn trương của Đông Nhược Tuyết và Triệu Uyển Quân thì lặng người đi, nhưng một lát sau lại khẽ lắc đầu!
"Anh sẽ không chạy trốn đâu!
"Giờ là lúc nào rồi mà anh còn nói thế được hả! Lúc này, anh có nói gì đi nữa thì người ta cũng không tin đâu! Anh hãy nhanh chóng rời khỏi thành Tinh Diệu đi! Có chuyện gì thì để sau này gặp lại hẵng nói!"
"Nhanh lên Tiểu Tuyết! Mình đã gọi xe thay bồ rồi! Anh Đông Phương, nhanh rời khỏi thành đi!"
"Mới nãy anh chỉ tự vệ thôi, lúc ở tiệm bán quần áo Nhã Các cũng như thế! Nếu như cục cảnh sát thành Tinh Diệu phát lệnh truy nã anh vì chuyện này… như vậy bọn họ cũng chẳng khác gì những đoàn thể bình thường khác, tương tự như xã hội đen hay mấy bọn trộm cướp cả thôi! Họ chẳng phải là nhân viên cảnh sát mà dám xúc phạm đến anh, dựa theo pháp luật thì anh có thể tự vệ và tấn công lại. Nói trắng ra, hai bên phải dựa vào thực lực để nói chuyện ấy thôi!"

"Liều quá! Anh liều mạng quá đấy! Cho dù anh lợi hại hơn nữa thì sao chứ? Một mình anh có thể chống lại cả cục cảnh sát chắc?!"
"Đông Phương, anh đừng để Tiểu Tuyết phải lo lắng thế nữa! Nhanh rời khỏi thành đi! Lúc này chắc đã có người thông báo cho cục trưởng phân cục cảnh sát cũng như bên tổng cục rồi! Khu thành đông cách chỗ này chỉ có mấy phút đi đường. Có lẽ giờ này bọn họ đang chạy nhanh lại đây bắt anh đó. Anh mà không đi ngay bây giờ… e rằng chẳng còn cơ hội nữa!"
"Nếu giờ bỏ chạy thì chẳng khác nào anh thừa nhận tội danh của mình cả! Anh không làm gì sai thì sao phải chạy trốn chứ! Anh chẳng muốn bị gán bất cứ một tội oan nào hết!
Vân Hi lắc đầu, tránh người ra khỏ tay Đông Nhược Tuyết vẫn một mực kéo hắn nãy giờ!
"Anh… anh định làm gì?!"
"Đông Phương! Anh hãy nghe lời em một lần được không…"
"Là một Võ giả, nếu như sợ hãi cường quyền thì coi như đã mất hết dũng khí bạt kiếm vì chính nghĩa rồi! Kẻ như vậy không xứng là Võ giả! Bọn em thấy anh sai hay đúng cũng chẳng sao cả, anh chẳng quan tâm! Anh chỉ làm theo nguyên tắc đã định trong lòng mình thôi!"
"Anh…"
"Hai em trở về đi! Anh tin rằng chuyện này sẽ có kết quả nhanh thôi!"
Vân Hi nói xong liền đi nhanh về khu vực trung tâm thành Tinh Diệu như một tia sáng vụt qua, chẳng để ý gì đến Đông Nhược Tuyết và Triệu Uyển Quân nữa.
"Đông Phương, anh đứng lại cho em!"
Đông Nhược Tuyết quát to một tiếng rồi định nhanh chóng đuổi theo!
Nhưng lúc này Vân Hi đã là một Võ giả cao cấp, hơn nữa kiếp trước lại là Võ đạo đại sư chuẩn Tiên thiên nên thân pháp mà hắn nắm giữ không phải Đông Nhược Tuyết, một Võ giả cấp bốn đỉnh phong có thể sánh được. Cô mới đuổi theo được đâu khoảng một trăm mét thì đã chẳng thấy bóng dáng anh trai mình đâu nữa!

Sau khi bỏ lại Đông Nhược Tuyết và Triệu Uyển Quân ở đằng sau, Vân Hi không hề để ý rằng bản thân đang ở giữa dòng người tấp nập trên đường phố mà thi triển thân pháp, dùng tốc độ cao nhất có thể chạy như bay đến chỗ cục cảnh sát khu thành đông. Những người qua lại trên đường cảm giác như có cái gì đó lướt qua mình. Thân pháp của Vân Hi khéo léo, uyển chuyển đến nối hắn chạy với tốc độ cao đến vậy mà chẳng đụng phải bất kỳ ai.

Thân pháp của Vân Hi quá mức xảo diệu khiến cho một số người ở hai bên đường trông thấy ngạc nhiên vô cùng. Có một số người ngừng đi, dừng lại xem hắn chạy xuyên qua những người khác mãi cho đến khi hắn biến mất khỏi tầm mắt.
Sau một hồi chạy như điên với tốc độ nhanh khủng khiếp, Vân Hi đã tới đứng trước cổng cục cảnh sát khu thành đông.
Ngay lúc tới khu vực này, hắn đã nghe thấy những tiếng còi xe cảnh sát vang inh ỏi quanh đó. Sáu chiếc xe chở rất nhiều cảnh sát cơ động với vũ trang đầy đủ lao ra khỏi cục cảnh sát, lướt qua Vân Hi chạy về hướng học viện Tinh Diệu. Trông sắc mặt những người này thì thấy vẻ khẩn trương, thậm chí lúc hắn đi vào trong phân cục cũng thấy được sự hỗn loạn cũng tồn tại ở trong này.
Vân Hi liếc nhìn qua đám nhân viên cảnh sát đang bận bịu này rồi khẽ lắc đầu, sau đó đi thẳng lên vội vàng này, hắn lắc đầu rồi đi thẳng tới tòa công sở của phân cục cảnh sát.
Giờ phút này, trong phòng đầu tiên của tòa công sở, ba nhân viên cảnh sát phụ trách hậu cần đang ngồi một chỗ nói chuyện với nhau trông có vẻ căng thẳng. Vân Hi đi ngang qua đây nghe loáng thoáng được vài câu.
"Lão Trần, rốt cuộc đã xảy ra án mạng lớn đến mức nào? Sao phân cục cảnh sát thành đông chúng ta lại điều động hết các anh em đi luôn vậy?! Đến cả ba vị đội trưởng đang nghỉ phép cũng bị gọi đến học viện Tinh Diệu!"
Người được gọi là lão Trần hừ lạnh liên tục, sau đó cất giọng với chút khinh thường: "Ờ, ta nghe nói trong học viện Tinh Diệu xuất hiện một tên tội phạm độc ác cực kỳ nguy hểm, tên này đã giết chết đội trưởng Vương và mấy anh em trong đội đấy!"
"Cái gì?! Sao có thể! Tên nào to gan đụng đến người của cục cảnh sát chúng ta vậy?! Đã thế lại còn dám giết mấy anh em trong cục nữa chứ! Hắn nghĩ cục cảnh sát của chúng ta là cái bịch bông, muốn làm gì thì làm chắc! Vãi thật!"
Một nhân viên cảnh sát khác nhanh hùa theo gật đầu rồi nói: "Xem ra, trước đến giờ, chính sách hoạt động của phân cục thành đông chúng ta quá mức ôn hòa, dễ dãi nên có một số kẻ quên đi cái oai của chúng ta rồi! Đến cả một tên học viên nho nhỏ của học viện cũng dám chống đối, công khai giết người như vậy... Nếu chúng ta cứ như thế này mãi thì sau này còn chưa biết sẽ xảy ra những chuyện gì nữa!"
"Chẳng phải thế sao…"
"Ê, chú em là ai? Này, nói chú em đấy! Đứng lại! Đến đây có chuyện gì không?"
Vân Hi ngừng lại, vừa may nhìn thấy cái biển có ghi dòng chữ "phòng cố vấn" đặt trên cửa bèn cất giọng hỏi: "Xin hỏi, phó cục trưởng phân cục thành đông Lỗ Nghiêm ở đâu?!"