Cầu Bại

Quyển 1 - Chương 39


Cầu Bại - 求败
Tác giả: Thừa Phong Ngự Kiếm - 乘风御剑
QUYỂN I - NGUYỆT THẦN
Chương 39: Xung đột
Dịch giả: Oll
Biên dịch: Thiệu Cảnh
Nguồn: Tàng Thư Viện

“Đông Phương!”
“Kịch kịch kịch…”
Sau tiếng hô kinh ngạc là một loạt tiếng giày cao gót bước trên mặt đất vọng đến từ xa.

Vân Hi quay lại nhìn mới biết đó là một cô gái xinh đẹp khoảng mười bảy mười tám tuổi, hình dáng hơi quen thuộc. Suy nghĩ một lát, Vân Hi mới nhớ ra cô gái này chính là một trong hai cô luôn đi cạnh Lục Tiểu Hàm, còn tên cụ thể thì… hắn quên rồi.
“Đông Phương!”
Cô gái đó bước vài bước đã đến trước mặt Vân Hi, bộ dạng vênh váo. Cùng đi với cô còn có một cô gái khác và hai thanh niên, ba người này trông không giống như học viên của học viện Tinh Diệu.
“Nguyệt Nguyệt, em quen người này hử?”
Tên thanh niên mặc áo thun màu trắng, thoạt nhìn khá phong độ mở miệng hỏi với giọng ẩn chứa sự kiêu ngạo, không xem ai ra gì.
“Nhân vật tiếng tăm lừng lẫy khắp học viện Tinh Diệu, em đâu chỉ quen thôi chứ!”
Nói đến đây, Chu Nguyệt quay sang quát hỏi: “Đông Phương, ngươi làm như vậy là có ý gì? Chị Hàm mời ngươi đến dự tiệc sinh nhật mà sao ngươi lại dám không đến!?”
“Lục Tiểu Hàm?”
Vân Hi tất nhiên có ấn tượng về Lục Tiểu Hàm. Đông Phương cũng vì cô này mới chết. Giờ nhớ lại, hình như hắn đã quên đi dự sinh nhật của cô này.
“Đông Phương, ngươi có ý gì? Ta nói cho ngươi biết, hiện giờ chị Hàm rất tức giận, rất không vui! Chị ấy nghĩ ngươi không đến dự tiệc sinh nhật tức vì ngươi xem thường, không nể mặt chị ấy. Bây giờ, tốt nhất là ngươi đi ngay đến học viện xin lỗi để chị ấy vui trở lại, biết đâu chị ấy sẽ cho ngươi thêm một cơ hội. Còn nếu không…”
“Ồ!”
Vân Hi không hề muốn nói chuyện với cô gái hơi điên điên khùng khùng này. Sau khi trả lời qua loa một tiếng, hắn nói với nhân viên phục vụ: “Tôi muốn mua hai bộ này, phiền cô thanh toán giúp!”
Cô nhân viên phục vụ thoáng nhìn qua Vân Hi và Chu Nguyệt rồi nói: “Vâng thưa ngài, xin đợi một chút!”
Vân Hi gật đầu, định đi theo nhân viên phục vụ tới quầy thu tiền.
Thấy vậy, trong lòng Chu Nguyệt không vừa ý nên quát lớn: “Ê ê… rốt cuộc ngươi có nghe thấy ta nói không đó!”
“Ờ!”
Vân Hi trả lời, bước chân vẫn không hề ngừng lại!
Cô gái đi cùng với cô ta như nhìn ra được gì đó, giọng nói có vẻ hơi bất thiện : “Chị Nguyệt, em nghĩ là hắn đang đùa giỡn chị đó!”
“Cái gì!?”
Lúc này, không cần Chu Nguyệt mở miệng, tên thanh niên vẫn quấn quít bên cạnh cô ta lập tức đứng ra thể hiện mình, to tiếng với Vân Hi: “Ê nhóc, mày tên là Đông Phương phải không?! Tao nói mày đó, đứng lại cho tao! Chưa nói rõ ràng, ai cho mày đi thế hả? Đứng lại cho tao!”
“Đúng, mau đứng lại cho ta!”
Chu Nguyệt nhanh chóng bước tới một bước đuổi theo, chắn trước mặt Vân Hi!

Cô nhân viên phục vụ thấy bọn người Chu Nguyệt dường như muốn gây chuyện trong cửa hàng nên không thể không lo lắng, cất giọng khuyên can: “Các khách hàng tôn kính, tôi thấy…”
Cô còn chưa nói hết thì tên thanh niên vừa lớn tiếng khi nãy đã vung tay lên: “Nơi này không có chuyện của cô, đi đi…”
“Nhưng…”
“Cô điếc à, còn không cút đi!”
Cô nhân viên phục vụ thấy tên thanh niên này muốn gây chuyện nên vội nói thầm với Vân Hi: “Mong ngài đợi một lát, tôi đi thông báo cho giám đốc!”
Vân Hi gật đầu. Cô nhân viên phục vụ này mới chỉ là Võ giả cấp một, thành tựu sau này chỉ có hạn nên không thể đụng đến đám người này được. Hắn cũng không muốn cô chuốc lấy phiền phức!
Thấy cô nhân viên phục vụ bỏ đi, Chu Nguyệt hất chiếc cằm trắng trẻo lên, cất giọng cao ngạo như đang nói với kẻ dưới: “Đông Phương, chẳng lẽ ngươi không có gì để nói sao?”
Vân Hi thoáng nhìn qua Chu Nguyệt rồi yên lặng, một lát sau mới nghiêm túc nói: “Xin lỗi, cô cản đường tôi, có thể nhường đường không?”
“Ngươi…” Giọng điệu của Vân Hi ngay lập tức khiến Chu Nguyệt giận tím mặt, bộ ngực phập phồng. Cô quát lớn: “Nếu hôm nay ngươi không nói rõ vì sao đêm qua không đến dự tiệc sinh nhật của chị Hàm thì đừng hòng đi qua!”
“Cô không nhường?”
“Ta nói rồi, nếu ngươi không…”
“Vù!”
Chu Nguyệt còn chưa nói hết câu, lưỡi kiếm Vọng Hi lạnh lẽo lấp lánh ánh sáng đã đặt trên cổ họng cô ta. Hơi lạnh tỏa ra từ thân kiếm khiến cô ta im lặng ngay lập tức.
Chuyện xảy ra quá bất ngờ, đừng nói là Chu Nguyệt, ngay cả ba người ở cạnh cô và cô nhân viên phục vụ cũng như những khách hàng trong tiệm cũng ngỡ ngàng. Những khách hàng vốn không để ý mấy đến chuyện này giờ bỗng nhiên nhìn cả về đây.
Trong thời đại mà ma thú hoành hành khắp nơi như hiện nay, những người tu luyện trên Trái Đất đều có một hai môn võ phòng thân, khác chăng chỉ ở cao thấp mạnh yếu thôi. Có võ trong người tất nhiên sẽ không sợ hãi những chuyện như thế này, ai cũng vây đến xem náo nhiệt.
“Ngươi muốn làm gì?!”
“Nhóc con, cấm mày làm loạn, mau rút kiếm về đi, nếu không ta chắc chắn sẽ khiến mày sống không bằng chết!”
Ba người đi cùng Chu Nguyệt lập tức hét lớn, ai cũng nhìn chằm chằm Vân Hi như gặp phải đại địch. Tên thanh niên trong đám tự cho rằng mình có chút bản lĩnh nên lập tức rút kiếm ra!
“Đông Phương… ngươi…”
“Ta đếm đến ba, ngươi phải tự nhường đường…”
“Ngươi điên rồi! Bỏ kiếm xuống ngay, sau đó xin lỗi ta! Bên cạnh đó, ngươi phải trình bày với chị Hàm nguyên nhân ngươi không đến dự tiệc, cầu xin chị ấy tha thứ, có lẽ còn một chút cơ hội, nếu không…”
“Một…”

“Đáng ghét! Đáng ghét! Đông Phương, ngươi dám chỉ kiếm vào ta, thật to gan! Ngươi thật sự muốn tạo phản à…”
Chu Nguyệt rất giận. Chu gia dù gì cũng là một trong những thế lực lớn trong thành Tinh Diệu, gia sản đến vài chục triệu. Bản thân cô lại là tam tiểu thư của Chu gia. Thế nhưng bây giờ cô lại bị kẻ mà trước đây cô hoàn toàn xem thường, mặc kệ mình đùa giỡn chỉ kiếm vào trước mặt biết bao nhiêu người. Đây quả thật là một điều nhục nhã, mất hết thể diện. Lúc này cô chỉ hận không được lột da róc thịt Vân Hi.
“Hai…”
Giờ phút này, vị giám đốc của cửa hàng bán quần áo rốt cuộc cũng đến. Khi hắn thấy cảnh tượng đang diễn ra trước mặt thì kinh ngạc vô cùng, rồi hét lên ngay sau đó: “Quý ngài đừng kích động, nhất định đừng kích động! Thành Tinh Diệu nghiêm cấm giết người. Xin ngài mau rút kiếm về, một khi lỡ tay gây ra tổn thất không thể vãn hồi thì hậu quả khó lường đó!”
“Nghiêm cấm giết người? Bên ngoài học viện Tinh Diệu cũng nghiêm cấm giết người sao!?”
Vân Hi nhíu mày: “Nếu không động võ vậy thì gặp tình huống có người cản đường ngươi như thế này, ngươi tính giải quyết sao đây?”
“Chuyện này… để tôi nói với vị tiểu thư này vài lời…”
Nói xong, vị giám đốc vội vàng mở lời khuyên với Chu Nguyệt: “Vị tiểu thư này, tôi thấy…”
Chu Nguyệt thoáng liếc nhìn Vân Hi với vẻ giận giữ rồi hét lớn: “Ngươi bảo hắn bỏ kiếm xuống trước đi!”
“Thưa ngài…”
Vân Hi rút kiếm Vọng Hi về!
Hắn vừa rút kiếm về, Chu Nguyệt đã lùi ngay về phía sau, đôi mắt lóe lên tia thù hận từ tận đáy lòng. Cô hét lớn: “Chu Minh! Lỗ Phong! Hai người các ngươi còn đứng đó làm gì, hắn dám chỉ kiếm vào ta, quả thật muốn tạo phản rồi! Các ngươi lên dạy dỗ hắn cho ta. Hắn chẳng có chỗ dựa nào cả đâu, tu vi lại mới lên cấp bốn thôi. Hai ngươi cứ thẳng tay đi, không cần phải kiêng nể gì cả! Có xảy ra chuyện gì ta sẽ chịu trách nhiệm!”
“Còn phải nói!”
Trong lúc Chu Nguyệt nói chuyện, tên thanh niên tự cho rằng mình có chút bản lĩnh tên Lỗ Phong đã ra tay.
Mấy người bọn họ cũng xem như có chút chỗ dựa, trong tay có chút thế lực. Tuy thế lực này không thể so sánh với những tồn tại đỉnh cấp nhưng so với tầng lớp bình dân thì lại là người mà những thường dân chỉ có thể ngước nhìn chứ không thể đụng tới. Ngày thường, bọn họ luôn hoành hành bá đạo, dần dà trở thành thói quen nên dần sinh ra tính cách coi thường người khác. Ngoại trừ bọn họ ức hiếp người khác, đâu có chuyện người khác ức hiếp bọn họ.
Kiếm của Vân Hi vừa rời khỏi cổ họng Chu Nguyệt thì kiếm trong tay Lỗ Phong đã đâm ngay tới. Hắn không hề có ý dừng kiếm lại hay hạ thủ lưu tình với Vân Hi.
“Một thằng nhóc không quyền không thế lại dám ức hiếp em Chu Nguyệt của ta, muốn chết hả con!”
Nhưng kiếm của hắn còn chưa chạm vào Vân Hi thì bóng của kiếm Vọng Hi vốn đã rút về bỗng vút ra đỡ lấy.