Bà nội? Bà nội?!! Bà nội!! Bà nội gì!! Bà nội của Chi Lý không phải đã...
Trong đầu Kha Bố, không ngừng hiện lên lời của Lam Ngân: bà nội của Chi Lý Vào lúc nó còn rất nhỏ đã qua đời rồi, rất thảm, bị bệnh thần kinh hay là bệnh gì đó, dù sao đầu óc cũng không thanh tỉnh, ngày ngày chạy ra ngoài nhặt rác ăn, kết quả bị xe cán chết.
Cậu có một thời gian rất lo lắng cho Chi Lý, mỗi lần Chi Lý nhắc đến bà nội, cậu có lúc sẽ dùng thân thể đến an ủi vết thương của Chi Lý, kết quả mình giống như thằng ngu, vì một vết thương căn bản không có, làm nhiều như vậy...Chi Lý thật sự rất ít nói xạo, mình lúc đó là chỗ nào không đúng, vậy mà lại tin tưởng lời của Lam Ngân, nhưng, có ai sẽ lấy chuyện này ra đùa, còn đem cái chết của bà nội Chi Lý nói đến thảm như vậy, cũng nói là quan hệ mẹ chồng nàng dâu rất kém, nhưng cũng không kém đến mức này chứ, dù sao cũng là trưởng bối.
"Ta vẫn luôn ở nước ngoài, mấy người xem như ta chết rồi? Tả Tư rõ ràng đã cùng Lam Ngân lẳng lơ kia ly hôn rồi, tại sao còn muốn phục hôn, ta vì chuyện này đã đủ đau đầu rồi, con còn tăng thêm phiền não cho bà, con xem xem còn cùng thứ đồ chơi gì ở bên nhau." Làm sao mà bà nội cậu ấy có thể trước mặt con nít nói ra từ đó làm Kha Bố ngạc nhiên. Tìm không thấy giọng nói chủ nhân giống như từ bốn phương tám hướng vang lên, không có tức giận, nhưng lại lộ ra một cỗ áp bức nói không rõ ràng. Kha Bố căng cứng thân thể, không tự chủ được, cậu phải đối mặt không phải người thông thường, mà là mẹ ruột của Chi Tả Tư, là bà nội ruột của Chi Lý, là người khiến Lam Ngân chán ghét.
"Bà nội, bà biết bà đã lớn tuổi rồi không, bà làm sao muốn ra tay với con." Chi Lý dường như có thể tìm ra nơi của giọng nói đó, chỉ nhìn chằm một hướng.
"Phải không, con cũng biết ta đã lớn tuổi rồi, con lại làm sao muốn ra tay với ta, có lẽ không chú ý đến, ta sẽ bị tức chết hoặc là bị hại chết, sau đó, Chi Lý, con và tình cảm của con phải một đời sống trong bóng tối, hay là, con cứ dứt khoát chút, trực tiếp bây giờ đem tình cảm vĩ đại của các con đắp lên thi thể ta." Người của hội học sinh từ từ lùi ra, Kha Bố trong mấy giây ngắn ngủi đã điên cuồng đoán dáng vẻ bà nội Chi Lý, theo gien của Chi gia, nhất định sẽ thấy trẻ hơn tuổi thực tế nhiều, đẹp hơn nhiều.
Kết quả, thứ gien này rất kì lạ, dường như đủ các loại, loạn cả lên, xuất hiện trong mắt Kha Bố chính là một bà lão bình thường, thậm chí cảm thấy so với tuổi thật thì già hơn, giống mấy bà lão trong quảng cáo, bà hơi cười, mắt nheo thành một đường, cả người nhìn lại như yếu ớt, khiến người ta đau lòng, hình như chỉ cần động nhẹ một cái, thì sẽ tạo ra tổn thương cực lớn cho thân thể bà ấy.
"Trẻ tuổi có bản lĩnh của trẻ tuổi, già cũng có bản lĩnh của già. Đã lâu không gặp rồi, cháu ngoan của bà, ta ra đi lúc con còn rất nhỏ, sau này cũng là thông qua video call liên lạc với con, có điều trong video call không nhìn ra con lớn lên cao như vậy." bà nâng tay run run túm lấy cánh tay của Chi Lý.
Muốn mình đấu tranh với người cao tuổi vậy rồi, Kha Bố đột nhiên không có nổi lòng tin, bà ấy ngay cả thở cũng yếu ớt như vậy, Kha Bố ngay nói nặng lời cũng cảm thấy lo sợ, nếu như bà nội Chi Lý bị mình hại chết, Kha Bố không muốn nghĩ đến cái nếu như này, cái nếu như này quá đáng sợ, quá đáng sợ.
"Trước tiên nói chính sự đã, bà nội, con không thể cho rằng bà xa như vậy chỉ đến tặng quà gặp mặt."
"Vậy thì thử xem? Con cho rằng ta tại sao biết chuyện này, tuy rằng ta vẫn luôn ở nước ngoài, nhưng chuyện xảy ra bên đây vẫn luôn biết được, cho rằng con chỉ là đùa chơi, kết quả con chơi thật, ta nghĩ nếu ta không xuất hiện, Chi gia sẽ bị con tuyệt hậu, con dù sao cũng là đích tôn của Chi gia, nếu như đồ chơi kia có thể sinh con, bà nội cũng không cần chạy đến chuyến này."
Chi Lý là đích tôn? Vậy Chi Tiểu Khả và Chi Tiểu Tầm thì sao, là đời sau của anh em ba Chi Lý sao, Kha Bố phát hiện cậu thật sự chỉ cùng Chi Lý ở bên nhau, đối với nhà Chi Lý hiểu biết quá ít, cũng chính là nói, bà nội của Chi Lý, bà nội Chi Lý chỉ có một mình Chi Tả Tư là con, mà Chi Tả Tư cũng chỉ có một mình Chi Lý, gen như vậy, bị mình hủy rồi sao. Đây cũng là điều Kha Bố không dám nghĩ, cậu thật sự chưa bao giờ chịu nhắc hay nghĩ tới vấn đề con cái, giống như không nhắc và không nghĩ tới thì nó sẽ không tồn tại, lúc em trai ra đời, cậu thật sự thở phào, nhưng Chi gia, Chi gia phải làm sao? Không thể vì chuyện này dao động, tuyệt đối không thể, Kha Bố ấm thầm ra quyết tâm.
"Con bất luận thế nào cũng sẽ không để bà động đến Kha Bố."
"Vậy thì" đôi mắt bà nheo lại thành một đồng mở ra: "Giẫm lên người bà để bảo vệ Kha Bố của con đi. Tế Lôi."
Bao Tế Lôi sớm đã không biết từ lúc nào đã di động đến phía sau Kha Bố đang suy nghĩ lung tung, dùng cánh tay bóp chặt cổ Kha Bố, sức lực của cô ta cũng giống như người máy, Kha Bố cảm thấy cổ đau nhói, hô hấp khó khăn, mắt của Chi Lý bùng lên ngọn lửa, nhưng lại bị bà nội Lưu Thanh của hắn chặn ở giữa, Chi Lý rất nhẹ nhàng lách qua bà, lúc vai đụng phải bà, cả người bà đều ngã trên đất, sắc mặt trắng bệch. Bao Tế Lôi buông Kha Bố sắc mặt trắng bệch ra, cậu âm thầm ngậm vị lão nhân này là đang giả vờ.
Chi Lý đứng ở giữa Kha Bố và bà mình, Kha Bố tưởng tượng mình nếu như ở vị trí của Chi Lý thì tâm tình thế nào, người thân và người yêu, nhất định tổn thương một, nhất định phải chọn một. tuy rằng biết đây là chiêu của bà nội Chi Lý, nhưng biện giải thế nào cũng không thể phủ nhận hai sự thật: Lưu Thanh là lão nhân đã già, bà cũng là bà nội của Chi Lý. Chỉ dùng câu "con yêu cậu ấy" thì có thể không quan tâm tất cả, tất cả mọi thứ bao gồm cả người thân, tình yêu như vậy cũng rất đáng sợ không phải sao.
Kha Bố đỡ Lưu Thanh dậy, lòng bàn tay cậu chân chân thật thật cảm nhận được thân thể yếu ớt của bà.
"Ngươi muốn dùng tử tế của ngươi để cảm động lão thái này sao?"
"Con không có trong sáng như bà nghĩ, nếu như người nhà của bà có tế bào cảm động ấy, tất cả đều sẽ đơn giản rất nhiều, con chẳng qua không muốn để Chi Lý khó xử, bà nội, con và bà giống nhau, chỉ suy nghĩ đến Chi Lý, chỉ là vì Chi Lý." cậu còn chưa nói xong, thì nghe thấy tiếng cười lạnh của Lưu Thanh khiến người ta khó xử, nội dung tiếp theo bà bói, Kha Bố đoán không ra, nhưng Kha Bố biết lời của bà sẽ lật ngược tất cả điều mình nói.
Kết quả đại họa cứ chậm chậm không đến mà vẫn đến.