Sáng sớm hôm sau, lúc Nghiêm Ngôn mở mắt ra vị trí bên cạnh đã không có bóng dáng của Tô Tiểu Mễ, tên sâu lười Tô Tiểu Mễ đó thức dậy sớm tuyệt đối không có chuyện gì tốt, Nghiêm Ngôn ngồi dậy, cởi đồ ra, lộ ra thân hình dễ nhìn. Tô Tiểu Mễ mặc tây trang đen, đeo kiếng đen đi vào, một mặt nghiêm túc: "Ngôn~ thế giới này quá nguy hiểm, nếu như em đã có năng lực này, sau này để em đến làm bảo vệ cho anh." Dự liệu của Nghiêm Ngôn rất chuẩn, anh mở tủ quần áo, thậm chí không thèm nhìn Tô Tiểu Mễ: "Chu kỳ não của em rốt cuộc là cấu trúc gì vậy?"
Tô Tiểu Mễ nhào qua, từ phía sau ôm lấy anh, cậu thật sự rất thích có chuyện gì hay không cũng đều dán lên người Nghiêm Ngôn, giống như trên người Nghiêm Ngôn có loại mãnh lực nào đó: "Chu kỳ não của em toàn là cấu trúc yêu anh." Khóe miệng Nghiêm Ngôn có chút thay đổi: "Buông ra." Tô Tiểu Mễ nghe lời buông ra, rồi nhìn Nghiêm Ngôn mặc xong tây trang.
Bốn mươi phút sau bọn họ mới ra khỏi nhà, Tô Tiểu Mễ lúc thì đứng bên trái Nghiêm Ngôn, khi thì đứng bên phải, giống như sợ người khác không biết cậu ta là người bất tử, còn treo ở ngực một cái thẻ, cậu tự cảm thấy rất cao sang, trên thực tế nhìn lại thì rất giống lưu manh bên đường. Đối với chút điểm này, Nghiêm Ngôn không muốn dây dưa, thời gian khiến anh càng lúc càng hiểu rõ, vấn đề của Tô Tiểu Mễ, không nhìn mới là lựa chọn tốt nhất.
Trên đường đến công ty rất an toàn, Nghiêm Ngôn vừa đi vào phòng làm việc, Tô Tiểu Mễ theo sau lưng anh lại bị Lô Y Y ngăn lại: "Đây là công ty, ăn xin đi chỗ khác."
"Gì mà ăn xin! Gì mà ăn xin! Gì mà ăn xin! Mở to mắt chó của chị ra nhìn rõ tấm thẻ này viết cái gì, tôi là người bất tử! Chị sao, chị có năng lực gì, năng lực đứng tiểu sao!" Tô Tiểu Mễ và Lô Y Y tranh cãi, hai người bọn họ quen biết rất lâu rồi vẫn cứ là trạng thái như vậy.
"Người bất tử thì làm sao, cậu ngoại trừ không chết ra, cũng vẫn là phế vật."
"Chị nói ai phế vật hả, coi chừng tôi xào chị bây giờ, Ngôn~ anh nhìn chị ta kìa, vậy mà lại mắng em, giúp em hung hăng giáo huấn chị ta một chút, để chị ta biết thống khổ nhân gian!" Tô Tiểu Mễ ồn ào, Lô Y Y dựa lên cửa phòng làm việc khoanh tay: "Đừng có luôn tìm Ngôn, có bản lĩnh cậu tự mình giáo huấn tôi đi." Tô Tiểu Mễ bày ra tư thế muốn đánh nhau: "Đừng tưởng tôi không đánh con gái, có năng lực gì thì đem ra."
"Đồ nhà quê, cậu không biết năng lực có thể mua ở C sao, để cho cậu xem năng lực chị đây mua một chút." Lô Y Y không biết làm cái gì, dung mạo trên mặt cô thay đổi, ngay cả màu móng tay cũng đổi. Năng lực kỳ lạ như vậy Tô Tiểu Mễ vẫn là lần đầu tiên thấy.
"Năng lực còn có thể mua, tôi tại sao không biết."
"Bởi vì cậu quá lạc hậu."
"C ở đâu?"
"Tôi tại sao phải nói cho cậu biết?"
Tô Tiểu Mễ thay đổi miệng mồm: "Y tỉ, chúng ta đã quen biết bao nhiêu năm, van xin chị, Y tỉ, chị gái tốt của em." Tô Tiểu Mễ quấn lấy Lô Y Y, hai mươi mấy phút sau, cuối cùng Lô Y Y chịu không nổi nữa mới đem địa chỉ nói cho Tô Tiểu Mễ biết, Tô Tiểu Mễ nhào đi như một làn khói không thấy đâu.
Lúc tìm gần một tiếng đồng hồ, cậu mới tìm thấy địa chỉ Lô Y Y cho, giống như che giấu, Tô Tiểu Mễ vừa vào đến cửa lớn, cửa liền tự động mở, bên trong có rất nhiều cửa, trên cửa còn thể hiện thông tin, Tô Tiểu Mễ theo chỉ hiệu trên cửa mà đi vào một phòng trong số đó, bên trong chỉ có một người máy đến eo Tô Tiểu Mễ.
"Xin chào, xin mời đặt ngón tay trái ở đây để xác nhận thông tin thân phận của ngài." Ngực người máy mở ra, có một màn hình ló ra, dưới màn hình có xác nhận vân tay, Tô Tiểu Mễ đem ngón tay đặt lên, người máy lại bắt đầu nói: "Tô Tiểu Mễ, giới tính nam, X tuổi." sau khi xác nhận thông tin, Tô Tiểu Mễ nhập bước kế tiếp.
"Xin hỏi ngài muốn phục vụ gì?"
"Tôi muốn biết thế giới này có loại năng lực liên quan nào."
"Trước mắt năng lực phân làm ba loại, mỗi người khi sinh ra sẽ mang một hoặc nhiều loại năng lực, cũng có thể thông qua tiền bạc để mua năng lực, cũng có thể thông qua người khác truyền lại, truyền năng lực chỉ có thể dùng một lần, một khi đã truyền thì không cách nào đổi lại được, xin thận trọng lựa chọn."
"Tôi muốn xem xem mấy năng lực có thể mua." Sau khi Tô Tiểu Mễ nói xong, trên màn hình xuất hiện đủ loại năng lực, có vài cái giá cao kinh người, nhưng Tô Tiểu Mễ tìm một lúc lâu cũng không thấy người bất tử, cậu hiếu kỳ hỏi: "Người bất tử không cách nào mua được sao?"
"Người bất tử thuộc về năng lực đặc biệt hiếm thấy, ngoại trừ bẩm sinh ra, thì không thể mua được."
Cảm giác ưu việt của Tô Tiểu Mễ phút chốc dâng lên, hóa ra mình đặc biệt như vậy, có phải mình còn có năng lực khác chưa phát hiện, ngoại trừ cảm giác ưu việt ra, cậu còn đang nghĩ tài khoản mình có bao nhiêu, cậu muốn mua cho Nghiêm Ngôn rất nhiều năng lực làm quà tặng, cậu lại lần nữa hỏi người máy: "Bản thân tôi có mấy năng lực."
"Đang kiểm tra, xin mời đợi." Sau vài giây, người máy lại nói: "Tô Tiểu Mễ, bản thân chỉ có một loại năng lực, năng lực ăn thế nào bụng cũng không đau."
"Đây là năng lực rách nát gì chứ!!" Tô Tiểu Mễ không khống chế được bản thân nhào về người máy gào, đột nhiên cậu lại ngừng lại: "Không đúng nha, nhưng mà tôi có năng lực bất tử, hệ thống mấy người có phải là có lỗi sai gì không?"
"Bất tử là năng lực được cho, người cho, Nghiêm Ngôn." Âm thanh của người máy khiến Tô Tiểu Mễ không biết phải suy nghĩ thế nào, anh ấy một chữ cũng không nhắc tới, anh cứ đơn giản, tùy tiện như vậy, đem năng lực quan trọng như vậy cho mình.
"Không cách nào trả về sao?"
"Không cách nào trả về."
"Tôi có thể biết Nghiêm Ngôn có năng lực nào không?"
"Chỉ có thể kiểm tra người có mặt." Người máy không chút tình cảm, Tô Tiểu Mễ trầm mặc, cậu rõ ràng nên cảm thấy cảm động và vui vẻ, cậu nên cao hứng chạy đến trước mặt Nghiêm Ngôn ôm chặt lấy anh, nhưng nếu như đây là năng lực duy nhất của Nghiêm Ngôn, anh ấy đã cho mình, mình thì có thể không bị thương, vậy Nghiêm Ngôn bị thương thì làm sao, thời gian anh ấy bên ngoài nhiều hơn mình, nếu gặp phải bắn súng giống mình... vừa nghĩ đến Nghiêm Ngôn xảy ra chuyện gì chính là mình hại, cậu không cách nào thừa nhận năng lực này.
Cậu vừa suy nghĩ, vừa băng qua đường thập tự, có một âm thanh cậu yêu đến không chịu được vang lên: "Tô Tiểu Mễ, em lại chạy loạn rồi."
"Ngôn?" Tô Tiểu Mễ ngẩng đầu lên, nhìn Nghiêm Ngôn đang đi về phía mình, sắp tiến lại gần cậu không chỉ có Nghiêm Ngôn, còn có một chiếc xe siêu tốc, trong tivi luôn sẽ xuất hiện cảnh đụng xe thật sự cũng không phải là giả cả, trúng độc, say rượu thì cũng xem như tuân thủ luật giao thông, bạn cũng có thể vì người khác đâm trúng mà chết, Tô Tiểu Mễ không có thời gian đẩy Nghiêm Ngôn ra, không có thời gian kêu to, ngay cả thời gian suy nghĩ cũng không có, kết quả năng lực này có tác dụng gì, thật sự giống như Lô Y Y nói. Vào lúc này, Tô Tiểu Mễ biết mình sẽ không chết, nhưng chỉ là cuộc sống người không chết sẽ không có ý nghĩa, nếu như mất đi Nghiêm Ngôn, nếu như mất đi Nghiêm Ngôn...tuyệt vọng của Tô Tiểu Mễ vừa thành hình, Nghiêm Ngôn động ngón tay kẹp thuốc, chiếc xe sắp đụng bọn họ bay lên, chuẩn xác mà nói là từ trên đầu bọn họ lộn qua, giống như qua cầu.
Miệng Tô Tiểu Mễ há ra: "Anh, anh còn có năng lực sao?"
"Anh đã nói anh không có sao?"
"Anh cho dù muốn cho em năng lực, cũng phải nói với em một tiếng, hơn nữa còn cho em cái quan trọng như vậy."
"Tô Tiểu Mễ, trí lực của em có phải là quá thấp không." Tay Nghiêm Ngôn đặt trên đầu Tô Tiểu Mễ vò vò: "Anh không phải đem năng lực quan trọng nhất cho em, mà là đem năng lực cho người quan trọng nhất của anh."
"Nói, nói chậm chút, có hơi rối."
"Vậy cho em thời gian từ từ hiểu."
Trên đầu bọn họ chiếc xe đủ màu sắc phi qua, giống như càu vồng lưu động.