Cậu Ấy Đến Từ 1945

Chương 30: C30 Chương 30

Uy lực của tiếng "ba" này theo Châu Thanh thấy còn đáng sợ hơn tiếng "em dâu" ban đầu của Trữ Húc Minh, đương nhiên chủ yếu vẫn là doạ sợ Châu Khải Tông. Châu Thanh cũng sửng sốt một chút, thuận theo lời của Châu Khải Tông hỏi Trữ Khâm Bạch: "Quay phim xong rồi sao?"

Trữ Khâm Bạch nhìn cậu, "Vẫn chưa, trở về xử lý chút chuyện."

Châu Thanh gật đầu.

Hai câu đối thoại không mặn không nhạt này xa lạ đến mức không thể gọi là bạn bình thường.

Bởi vì biểu hiện của Trữ Khâm Bạch, Trữ Húc Minh ở bên cạnh đè xuống sự kỳ lạ trong lòng, xoay người cười với Châu Khải Tông: "Châu tổng, chúng ta nói ra cũng xem như thân thích rồi, thời gian dài như vậy mà vẫn chưa thể ngồi xuống tán gẫu được, không bằng đi cùng nhau đi?"

Châu Khải Tông liếc nhìn đứa con trai ở bên cạnh, trả lời Trữ Húc Minh với vẻ mặt phức tạp: "Đương nhiên, cùng nhau đi, cùng nhau đi."

Trong lòng Châu Khải Tông biết rất rõ, ban đầu mượn cơ hội để con trai cả và Trữ Khâm Bạch kết hôn chính là không hy vọng sẽ móc nối được quan hệ với nhà họ Trữ.

Ông nghe nói quan hệ giữa Trữ Khâm Bạch và ba mình không hoà thuận nên trên phương diện hôn nhân, ông cũng không hy vọng hai người có thể có bất kỳ tình cảm thật sự nào. Giống như chính mình và Châu Thanh mà nói, dành nhiều thời gian hơn cho nhau, có thêm một chút tình cảm để không đến mức trở mặt với nhau là được.

Nhưng bây giờ con trai mình kết hôn xong thì có sự thay đổi lớn, bao gồm cả Trữ Khâm Bạch.

Tiếng "ba" này nhiệt tình thì tuyệt đối không đến mức nhiệt tình nhưng dường như rất bình thường. Dường như từ tận đáy lòng, anh đã chấp nhận sự thật về cuộc hôn nhân với Châu Thanh.

Không phải Châu Khải Tông chưa từng tiếp xúc với Trữ Khâm Bạch trước đây.

Chống lại Trữ Kiến Hùng, người vẫn còn nắm quyền ở Thịnh Vũ vào thời điểm đó, thủ đoạn không đơn giản hơn người anh cùng cha khác mẹ này bao nhiêu, thậm chí có thể được gọi là cay độc và kiên quyết. Người như vậy thì tính cách không hề mềm yếu, nhận một tiếng "máu lạnh" cũng không phải là quá.

Chỉ có một điều mà Châu Khải Tông coi trọng đó là anh luôn hết lòng tuân thủ lời hứa.

Trước đây, anh có thể để người đại diện khách sáo gọi mình một tiếng "Châu tổng" đã là sự lễ phép của anh rồi.

Châu Khải Tông trả lời Trữ Húc Minh xong thì do dự hai giây, bởi vì tiếng "ba" này nên vẫn quay đầu nói với Trữ Khâm Bạch: "Cậu... cũng không dễ dàng mới về được một chuyến, không cần đi theo bọn ta đâu, mang Châu Thanh cùng đi một vòng đi."

"Được." Trữ Khâm Bạch tự nhiên đồng ý.

Hai phút sau, Châu Thanh yên lặng nhìn bóng lưng Trữ Húc Minh và Châu Khải Tông sóng vai đi vào đại sảnh rồi thu tầm mắt lại, nhìn Trữ Khâm Bạch đứng ở bên cạnh, kỳ quái hỏi: "Vừa rồi là trò đùa ác ý sao?"

Trữ Khâm Bạch đối diện với ánh mắt của cậu, "Cậu đã từng xem trò đùa ác ý nào mà làm con trai của người khác chưa?"

Châu Thanh gật đầu: "Hình như cũng đúng, anh trông có vẻ như càng muốn để người khác làm con trai mình hơn."

Trữ Khâm Bạch: "..."

Vị trí mà bọn họ đang đứng không dễ gây chú ý.

Thời gian Châu Thanh ở Lam Thành không dài, vào dịp như hôm nay, nếu không có Châu Khải Tông ở bên cạnh thì khó ai có thể liên hệ cậu với Châu Thanh mới nổi tiếng gần đây ở Phủ Thành. Nhiều nhất chỉ là cảm thấy người này khí chất không tệ, thế nhưng lại không đối chiếu được.

Về phần Trữ Khâm Bạch.

Ảnh đế Trữ xuất hiện ở nơi này, không phải là một buổi lễ trao giải cũng không phải một buổi lễ long trọng hằng năm.

Vậy thì anh chỉ có một thân phận.

Cậu ba nhà họ Trữ.

Đây cũng là lần đầu tiên Châu Thanh phát hiện, hoá ra khi không có hào quang của một ảnh đế lớn, thân phận con trai nhà họ Trữ mang đến cho anh một cảm giác hoàn toàn khác.


Người quen biết anh ở đây cũng không thiếu, trong đó có một thiếu nữ mặc váy trắng như cánh bướm lao đến bên cạnh anh, vòng tay vào cánh tay anh rồi oán trách: "Em nói này anh ba, hôm nay anh tới sao chẳng có ai nói cho em biết gì cả? Đúng là không có tâm gì hết."

Trữ Khâm Bạch giơ tay muốn vùng ra, cau mày nói: "Nói chuyện cho đàng hoàng."

"Em nói chuyện không đàng hoàng chỗ nào, anh vẫn đáng ghét y như trước đây!"

Xưng hô "anh ba" này Châu Thanh nghe cũng xem như xa lạ.

Cậu biết Trữ Khâm Bạch đứng thứ ba ở nhà họ Trữ, phía trên còn có một người anh cả và một người chị hai.

Chỉ có Trữ Khâm Bạch được sinh ra bởi Trữ Kiến Hùng và vợ hai là Tần Nhược.

Cậu đã từng gặp Trữ Húc Minh nhưng chị hai của anh thì Châu Thanh chưa từng tiếp xúc.

Mà cô gái nhỏ trước mắt này hiển nhiên không phải, nếu phải thật thì cũng không thể gọi anh là anh ba.

Cô gái bị từ chối, quay đầu lại nhìn thấy Châu Thanh ở bên cạnh thì hai mắt sáng lên: "Anh ba, đây là nghệ sĩ mới của công ty anh sao? Trông không tệ nha."

"Cậu ấy không phải." Trữ Khâm Bạch nắm lấy cánh tay của cô gái, ngăn cản cô vươn tay về phía tay Châu Thanh, lạnh giọng dạy dỗ: "Phượng Kiều Kiều, không phải cô đang mang thai à? Có chút hình tượng nào của phụ nữ có thai không vậy?"

Châu Thanh nghe thấy lời này thì ngạc nhiên nhìn vào bụng của cô gái.

Hoàn toàn không nhìn ra được, sau đó mới để ý cô gái quả thật đang đi giày bệt, trên mặt chỉ thoa phấn đơn giản.

Cô gái còn đang cười với cậu, Châu Thanh cũng cười đáp lại, nhắc nhở: "Khi mang thai phải đặc biệt chú ý một chút, đặc biệt là giai đoạn đầu và giai đoạn cuối."

"Những việc này anh đều hiểu sao?" Cô gái tên Phượng Kiều Kiều thốt lên kinh ngạc.

Trữ Khâm Bạch cũng nhìn sang cậu.

Châu Thanh dừng lại một lát, vẻ mặt hơi lộ ra chút chán nản, không giải thích mà chỉ nói: "Cũng không hiểu, từng gặp thôi."

"Có thể biết một chút này thôi đã rất hiếm rồi." Phượng Kiều Kiều giống như tìm được tri kỷ, phàn nàn với Châu Thanh: "Làm gì giống như mấy người trai thẳng bọn họ, cảm thấy mang thai giống như ôm một quả dưa hấu vậy, thời gian tới rồi thì gỡ xuống coi như xong chuyện rồi đó."

Ánh mắt Trữ Khâm Bạch rời khỏi khuôn mặt Châu Thanh, ở bên cạnh nói, "Người làm trò nhảy nhót không phải chính cô sao?"

"Em nào có?" Cô gái không còn sự hờn dỗi lúc ban đầu mà khoanh tay giễu cợt: "May mà đính ước từ bé của chúng ta không còn hiệu lực nữa rồi, thật sự thấy may mắn vì không đính hôn với anh đấy."

Châu Thanh nhất thời bị sặc một ngụm champagne đến mức ho lên, cậu hoàn toàn chưa từng nghe nói đến việc này.

Trữ Khâm Bạch đưa một chiếc khăn tay màu xanh đậm qua, Châu Thanh nhận lấy, ngước mắt lên hỏi anh: "Đứa nhỏ là của anh à?"

Biểu cảm của Trữ Khâm Bạch một lời khó nói: "Từ đâu mà cậu có kết luận này?"

"Giọng điệu của cô ấy rất giống như anh chơi bời rồi đem con bỏ chợ."

Trữ Khâm Bạch cho cậu một cái nhìn cạn lời: "Chuyện của trăm năm trước rồi, không nghe thấy cô ta họ Phượng sao? Nhánh bên nhà bà ngoại, họ hàng xa."

Vừa đúng lúc có mấy người đàn ông trẻ đi tới, liên tiếp gọi mấy tiếng "anh ba".

Một người đàn ông trong đó vòng tay qua eo Phượng Kiều Kiều, cười nói với Trữ Khâm Bạch, "Bọn tôi đều không biết anh ba cũng ở đây, lần cuối cùng gặp cậu cũng là hồi trước Tết rồi."

Từ những lời hàn huyên, Châu Thanh phát hiện ra ở đây ngoại trừ Phượng Kiều Kiều có quan hệ họ hàng với anh thì những người còn lại hầu như đều là bạn thuở nhỏ của Trữ Khâm Bạch.


Khác với những người bạn cùng trong giới giải trí như Cù Như Ý, Trần Mộc Tùng và Phan Điềm Điềm, những gì bọn họ bàn luận liên quan đến thương nghiệp nhiều hơn, trò chuyện cũng bình thường.

Cân nhắc đến mối quan hệ hôn nhân bí mật nên Châu Thanh cố tình né tránh, kiếm cớ đi vệ sinh rồi rời đi trước.

Sau khi ra khỏi nhà vệ sinh, cậu không đến chỗ Trữ Khâm Bạch nữa mà giữa đường bị một người quen biết ở Lam Thành chặn lại. Sau khi nghe nói về việc của cậu ở Phủ Thành thì nhất định muốn kéo cậu đi gặp một nhóm người khác.

Danh thiếp trong tay Châu Thanh càng ngày càng nhiều.

Cậu rất hiếm khi giấu cho riêng mình, những thứ nói đến từ ưu và nhược điểm của doanh nghiệp cho đến bối cảnh phát triển đều tự có sự kiến giải riêng.

Rất nhanh đã có nhiều người vây quanh.

Có người ghen ghét Châu thị nên đang ở trong góc nói chuyện mỉa mai, vừa mở miệng đã nói: "Để khoe khoang mà ngay cả cơ mật cốt lõi cũng nói ra bên ngoài. Không phải đều đang lan truyền Châu thị cải tử hoàn sinh sao? Tôi thấy là hồi quang phản chiếu (*) thì đúng hơn."

(*) hồi quang phản chiếu: sự minh mẫn cuối (terminal lucidity), lời tạm biệt cuối (one last goodbye), vốn để chỉ hiện tượng ánh sáng phản xạ lúc mặt trời sắp lặn khiến bầu trời trở nên sáng hơn trong thời gian ngắn rồi nhanh chóng tối đi, từ hiện tượng này người ta sử dụng cụm từ để ẩn dụ cho việc một người đột nhiên trở nên minh mẫn, khoẻ mạnh trong một khoảng thời gian ngắn trước lúc qua đời.

Cũng có người phản bác: "Đúng là đồ ngu, cậu chỉ biết nhét hết đồ ăn vào miệng mà không biết nuốt xuống à."

"Cậu ta tên là Châu Thanh nhỉ, mặc dù còn trẻ nhưng nhìn khá điềm tĩnh, không giống như người ăn nói ba hoa. Bây giờ hoàn cảnh chung đều gian nan, mọi người trong các công ty ngang hàng đều rơi vào tình trạng khó khăn. Đây là một cuộc họp giao lưu, lấy điểm mạnh của các bên để bổ sung điểm yếu của mình, đây không phải là mục đích mà mọi người đến đây hay sao?"

Những âm thanh hỗn loạn xung quanh không lọt vào tai Châu Thanh.

Cho dù có nghe thấy cậu cũng sẽ không để tâm.

Cậu vào Châu thị không phải vì nhà họ Châu mà là để cho công ty Châu thị đang lung lay sắp đổ giữa biển cả thời đại có thể tiếp tục sinh tồn.

Cuối cùng, có lợi cho một người hay trăm người vạn người, đối với cậu mà nói ý nghĩa đều như nhau.

Trong một dịp như vậy, đây là lần đầu tiên Châu Thanh thật sự thể hiện ra loại sắc sảo không thể che giấu.

Khi cậu nói chuyện thẳng thắn với sự đảm bảo, ánh mắt của mọi người đều sẽ bị thu hút, trong lúc im lặng lắng nghe giống như một con lắc giữa tiếng huyên náo. Nó ở ngay đó, không nhanh cũng không chậm mà tự mình ngân vang.

Có năng lực khiến cho những người khác cũng theo cậu mà im lặng trở lại.

So với tình huống bên đó của cậu.

Chồng của Phượng Kiều Kiều, đồng thời là quản lý cấp cao của một công ty niêm yết đã kéo ánh mắt của Trữ Khâm Bạch trở lại.

Việc đang nói đến là vụ kiện giữa Trữ Khâm Bạch và Trữ Kiến Hùng một năm trước.

Có người cười trêu chọc: "Trước Tết, cậu liên hợp với Châu thị gây ra trận chiến lớn như vậy, làm đến mức bọn tôi đều tưởng rằng cậu sắp trở về cướp chén cơm của bọn tôi, làm sao mà sau đó lại không có động tĩnh gì nữa rồi?"

"Cậu nói thật đi, anh cậu được thăng chức sớm như vậy là vì có cậu giúp đẩy lên nhỉ?"

"Tôi nói cậu cũng thật là, trong giới giải trí cũng sắp lên đến đỉnh rồi, làm sao lại đột nhiên làm ra thế này? Nghe nói ông già nhà cậu tức đến phát điên rồi hả?"

Phượng Kiều Kiều là người bên phía bà ngoại Trữ Khâm Bạch, phải gọi mẹ ruột Tần Nhược của anh một tiếng cô.

Cô chưa bao giờ có ấn tượng tốt về Trữ Kiến Hùng, lập tức nói: "Anh ba cũng không phải do ông ta nuôi lớn, giận thì cứ giận đi, còn có thể đánh gãy chân anh ba à?"


Trữ Khâm Bạch thu lại ánh mắt đang nhìn ra đằng xa, ngẩng đầu uống cạn nửa ly rượu vang đỏ rồi lạnh nhạt nói: "Không có gì, đều đã qua rồi."

"Vâng vâng, các anh không có việc gì lại nhắc chuyện này làm gì."

"Không nhắc nữa, không nhắc nữa."

Phượng Kiều Kiều vẫn đang nghĩ về Châu Thanh, người vừa mới gặp nhất thời lúc nãy, nhìn một vòng xung quanh, cuối cùng đặt ánh mắt lên người Châu Thanh ở cách đó không xa.

Cô nhìn một lúc rồi thán phục: "Anh ba, vị kia và anh rốt cuộc có quan hệ gì thế?"

"Cô hỏi cái này làm gì?" Trữ Khâm Bạch hỏi.

Phượng Kiều Kiều vừa lấy một chiếc điện thoại nạm kim cương ra vừa nói: "Em lấy thân phận là một người sắp làm mẹ để đảm bảo, ảnh của anh ấy nếu được gửi vào trong nhóm chat của mấy chị em em nhất định sẽ gây ra phong ba bão táp, một chút cũng không khoa trương so với một ảnh đế lớn như anh đâu. Anh nói cho em biết thông tin về anh ấy, em..."

Phượng Kiều Kiều đang nói giữa chừng thì điện thoại đã bị lấy đi.

Trữ Khâm Bạch cầm điện thoại bấm hai cái rồi ném cho người đàn ông phía sau cô, nhíu mày: "Không có việc gì đừng có chụp ảnh lung tung."

Phùng Kiều Kiều phát điên, "Anh......"

"Được rồi được rồi." Chồng cô ôm lấy cô, nhỏ giọng thì thầm vào tai cô câu gì đó.

Cô gái kinh ngạc quay đầu lại: "Anh nói thật đấy à?"

"Thật." Chồng cô gật đầu.

Phượng Kiều Kiều trố mắt nhìn im lặng một lúc, sau đó dương dương tự đắc nhìn Trữ Khâm Bạch rồi mở miệng nói: "Em đã biết rồi, anh rõ ràng là không quản nổi vợ mình nên mới trưng ra cái vẻ mặt không tốt đó với em đúng không?"

Trữ Khâm Bạch nhìn người phía sau cô.

Người đàn ông bất đắc dĩ giơ tay lên, chỉ vào đỉnh đầu Phượng Kiều Kiều: "Anh ba, thứ lỗi nhé, dỗ người ta anh biết mà. Chuyện của bọn cậu muốn không biết cũng khó. Nhưng cậu yên tâm đi, bọn tôi nhất định sẽ không nói gì ra ngoài đâu."

"Không nói với cậu cái này."

Trữ Khâm Bạch nhướn mày: "Quản cô ta cho cẩn thận."

Sau đó quay đầu lại cảnh cáo Phượng Kiều Kiều lần nữa: "Cô mà còn không chín chắn như vậy nữa thì lần sau tôi sẽ bảo bà ngoại cho thím Lý bên cạnh đến dạy dỗ cô vài tháng đấy."

"Anh có vấn đề à!"

Phượng Kiều Kiều điên cuồng phàn nàn.

Sau khi Phượng Thải Tiêu gả cho ông ngoại của Trữ Khâm Bạch thì chỉ có một cô con gái nên nhà ông ngoại đã sớm không còn ai nữa rồi, mà số người trong một nhánh bên nhà họ Phượng cũng không tính là đông đúc.

Uy tín của bà cụ không thấp, tuổi già rồi vẫn luôn dành biết bao nhiêu quan tâm chăm sóc cho thế hệ sau.

Phượng Kiều Kiều mặc dù là họ hàng xa nhưng cũng không ngăn được gần gũi, nếu không thì lúc nhỏ đã không suýt nữa thì đính ước với Trữ Khâm Bạch.

Phượng Kiều Kiều ở trước mặt bà cụ cũng cư xử khá khôn khéo.

Nếu thật sự muốn tìm người bên cạnh quản thúc thì sẽ khó chịu như thể trói cô bằng dây thừng vậy.

Cô gái nhỏ lớn lên nhận được rất nhiều tình yêu thương, kết hôn rồi cũng được chồng cưng chiều, cuối cùng chỉ đành tức giận nói một câu: "Từ nhỏ đến lớn, em chỉ bị ức hiếp bởi một mình anh thôi đấy! Chúc anh cưới vợ xong ngược lại bị sỉ nhục mọi lúc mọi nơi!"

Đối với những lời trẻ con như vậy, Trữ Khâm Bạch chỉ thờ ơ nói: "Việc đó không cần cô quan tâm đâu."

Hoàn toàn chọc giận người khác.

Cuộc họp trao đổi kết thúc không tính là muộn, thời gian vừa qua sáu giờ nên trời vẫn còn sáng.

Ở lối vào của cuộc họp thương mại là một đập nước quảng trường lớn.


Trữ Húc Minh không thấy Trữ Khâm Bạch mà ở cửa đợi được Châu Thanh trước.

"Hai đứa không đi cùng nhau sao?" Trữ Húc Minh lộ ra khuôn mặt qua cửa kính xe đang hạ xuống rồi hỏi.

Châu Thanh chào hỏi trước: "Anh cả."

Sau đó mới nhìn quanh bốn phía, lắc đầu: "Không có, một lúc rồi em cũng chưa thấy người đâu."

Trữ Húc Minh đương nhiên không dám trực tiếp đưa Châu Thanh về nhà cũ ăn tối nên đành phải nói: "Vậy cậu về đâu? Đông Hồ sao?"

"Vâng." Châu Thanh gật đầu, "Trở về thu dọn đồ đạc một chút, hôm sau còn phải đi Phủ Thành."

Trữ Húc Minh vừa mới mở miệng nói: "Vậy thời gian công tác cụ thể tuần sau, đến lúc đó anh gửi cho cậu... Bên phải!"

Trữ Húc Minh nhìn thấy một chiếc mô tô lao về phía Châu Thanh trong kính chiếu hậu, trong tay người lái còn cầm một cây gậy, Trữ Húc Minh đã bị doạ đến mức định mở cửa xuống xe ngay tại chỗ.

Châu Thanh được anh nhắc nhở nên đã phát hiện ra từ trước.

Chiếc mô tô trong nháy mắt đã tới gần, Châu Thanh cúi người tránh cây gậy rồi lùi về sau hai bước.

Đối phương vừa nhìn thấy mình lỡ tay thì mắng một tiếng "đệt" rồi vặn tay lái lại muốn lao tới một lần nữa. Đúng lúc này, một chiếc điện thoại từ cửa nện tới, "cốc" một tiếng, chuẩn xác đập vào mũ bảo hiểm của người đi xe máy.

Châu Thanh có thể thấy được người lái xe chịu phải cú sốc, mức độ nghiêng đầu sang trái đó có thể thấy được sức mạnh của cú ném mạnh biết bao nhiêu. Đầu xe rung chuyển vài cái, Châu Thanh bị người kéo lùi lại một bước lớn.

Ngay sau đó "bùm" một tiếng, chiếc xe trượt đi vài mét phát ra âm thanh chói tai.

Châu Thanh bị độ chính xác này làm cho khiếp sợ, quay đầu lại: "Chỉ đạo võ thuật còn có thể dạy được cái này sao?"

Trữ Khâm Bạch nhìn cậu, "Đây là trọng điểm mà cậu quan tâm à?"

Lúc này, nhân viên bảo vệ ở cửa đã bao vây qua.

Trữ Húc Minh xuống xe, vẻ mặt vẫn nghiêm túc như trước, hỏi Châu Thanh: "Ai vậy? Cậu làm mích lòng người nào rồi à?"

Châu Thanh liếc nhìn nơi chiếc xe máy ngã xuống, nhìn người đang ôm đầu gối lăn lộn dưới đất với vẻ mặt bình thường: "Dùng cách trực tiếp như vậy thì chắc là Châu Tùng, trước khi đến đây đã từng có một lần rồi."

Bộ Âu phục của Trữ Khâm Bạch chỉ còn lại một cái khuy đang cài ở eo.

Nghe thấy lời này thì cởi luôn cái khuy cuối cùng ra, một cái cũng lười nhìn mà đã kéo cánh tay cậu, nhíu mày: "Đi thôi, cùng trở về."

"Chờ chút!" Trữ Húc Minh giữ anh lại, nhỏ giọng nói: "Em quên rồi sao? Anh nói với em rồi, tối nay phải về ăn cơm. Khó khăn lắm em mới về được một chuyến, đi gặp ba đi, đừng làm lớn chuyện."

Trữ Khâm Bạch nghiêng đầu nhìn Trữ Húc Minh một cái.

Năm giây sau, anh đi lên phía trước, mở cửa xe rồi nói với Châu Thanh: "Lên xe."

Châu Thanh đoán anh hẳn là có việc nên nói: "Không cần đâu, tôi tự về được."

"Ở trên đường lại để cho thằng em ngu xuẩn kia cho cậu một gậy nữa à?" Vẻ mặt của Trữ Khâm Bạch không sợ, "Lên xe, về nhà cũ với tôi."

Châu Thanh xoay người đi về hướng ngược lại.

Trữ Khâm Bạch chửi một tiếng, bước tới trước bắt người.

Lời còn chưa nói ra khỏi miệng đã nhìn thấy Châu Thanh cúi xuống nhặt một thứ gì đó trên mặt đất.

Sau khi nhìn hai lần, cậu đưa nó cho anh, "Chất lượng tốt thật, chỉ bị hỏng màn hình thôi. Không phải anh biết sửa sao, của anh đấy."

Trữ Khâm Bạch bóp trán, rút lại tiếng chửi thề trên môi rồi cất điện thoại đi.

"Tôi có tiền, ngày mai mua lại!"