Cậu Ấy Đang Lén Lút Học Tập

Chương 4: Chương 4


Trương Gia Kỳ lại cười sằng sặc.
"Ha ha ha ha ha ha bạn học Tiểu Bùi hài hước ghê á."
Bùi Lĩnh kiên quyết không nhận hình tượng hề hước, "Tôi lạnh lùng."
"Ha ha ha ha ha ha ha." Lần này thì Trương Gia Kỳ cười sốc cả hông.
Tần Trì Dã ngại ồn ào, đôi chân dài dưới gầm bàn đá cho Trương Gia Kỳ đối diện một phát.

Trương Gia Kỳ nhận được cảnh cáo đành phải nín cười, tuy không khoa trương như vậy nhưng ngoài miệng nói: "Anh Dã, cái này đâu trách em được.

Ai bảo bạn học Tiểu Bùi hài như vậy làm gì."
"So với mày, người ta là lạnh lùng." Tần Trì Dã nói.
"Không cần đâu." Bùi Lĩnh chậm rãi ăn đĩa rau xanh trước mặt, "Đừng so sánh tôi với ngỗng kêu."
Trương Gia Kỳ bị gọi là "ngỗng kêu" cũng không để bụng, cười he he hai tiếng, nói: "Học được một tuần rồi mà hôm nay mới phát hiện ra cậu cũng thú vị phết."
Mặc dù là quan hệ bàn trước bàn sau nhưng trước đó quả thật không có ấn tượng gì.
"Mỗi ngày chỉ cần ngẩng đầu lên là chỉ thấy bóng lưng của cậu với bạn cùng bàn, không phải làm bài thì cũng ghi ghi chép chép."
"À đúng rồi, cậu có biết Chu Văn lớp 11-1 (*) ban xã hội không?"
(*) Chi tiết này chương 2 tác giả để là lớp 11-3, chương này thì lại là 11-1.

Mình xin phép giữ nguyên nhé.
Bùi Lĩnh suy nghĩ một chút, có chút ấn tượng, "Lớp 10 học cùng lớp với tôi, không quen." Cho nên muốn nghe ngóng gì cũng vô ích.
Trương Gia Kỳ cười toe toét chuẩn bị giao lưu nói chuyện thì Tần Trì Dã nhanh như chớp đã ăn xong bữa ăn, bưng khay cơm đứng lên.
"Ai, anh Dã chờ em với." Trương Gia Kỳ xúc vội hai miệng cơm, ngậm nửa cái đùi gà rán cong chân đuổi theo.
Vì Tần Trì Dã không chờ một ai.
Trời nóng nực, thời gian nghỉ trưa ở Anh Hoa khá dài.

Học sinh ngoại trú có thể nằm sấp trong phòng học ngủ một lát, học sinh trọ ở trường có thể trở về ký túc xá.

Ký túc xá cách căn tin tương đối gần, đi đường tắt trở về khoảng năm, sáu phút.

Thủ tục ở trọ của Bùi Lĩnh sáng nay đã xong xuôi hết.

Thời gian đăng kí của cậu bị muộn, phần ở chung với lớp đã hết cho nên chỉ có thể ở với lớp khác.
Bốn người một phòng, ban công, phòng vệ sinh tắm vòi sen tách ra, có hai bồn rửa mặt, có máy điều hòa không khí.
Không có giường tầng, giường đơn một mét ba, cuối giường là tủ quần áo và bàn đọc sách kèm ghế ngồi.

Ký túc xá trước kia có hai người, Bùi Lĩnh chuyển vào nhận giường bên cửa, đối diện giường trống không, đồ lung tung chất đống.
Giường chiếu đã thu thập xong xuôi hết, chỉnh chỉnh tề tề, không cần nghĩ cũng biết là dì trong nhà đến thu xếp.
Bên cạnh ban công trái phải có hai cái giường, một bên thì kéo màn giường, một bên thì có người mang tai nghe chơi game.

Bùi Lĩnh ra ban công rửa tay, lúc đi ngang qua cái giường có rèm che không ngăn nổi nhìn nhiều một chút.
Cái này được này, lúc kéo vào thì tuyệt đối riêng tư.

Buổi tối có thể trùm chăn lén lút học bài.
Bùi Lĩnh cảm thấy rất tuyệt, lập tức mở di động tìm tòi.

Cậu muốn tìm một cái rèm che ánh sáng siêu tốt, không thể những người trong phòng nhìn thấy.
Học thần mà bị phát hiện lén học bài thì còn mặt mũi gì nữa!
Xây dưng hình tượng học thần lạnh lùng và thích học tập làm bài là hai chuyện khác nhau.

Cái trước là giả vờ vui vẻ, cái sau là sinh hoạt đời sống vườn trường phong phú.
Mình thích làm bài, mình thích học tập.

Học tập làm mình vui vẻ.

Ok, cái này tốt này, ngày mai sẽ giao đến.

Nhanh tay thanh toán, Bùi Lĩnh hài lòng đặt điện thoại xuống, bọc mình trong chăn vui vẻ nhắm hai mắt lại.

Vừa nghĩ đến đêm mai có thể lén lút học tập trong chăn, khóe miệng Bùi Lĩnh không khỏi có chút nhếch lên.
-
Quán net.
"Anh đại, đám nhóc bang Tứ Hải online rồi kìa." Trương Gia Kỳ nhìn thấy thông báo, vội vàng gọi anh đại.
Tần Trì Dã: "Tọa độ."
Trương Gia Kỳ lại cười he he, báo xong tọa độ lại thuận tay dùng loa lớn thông báo toàn server, kiêu ngạo kêu gọi.
[Đám cháu trai bang Tứ hải, ông nội Thiên Trì của chúng mày sắp tới, thời gian để cả đoàn chúng mày bị diệt còn ba giây]
Một tuần trước, Trương Gia Kỳ ở trong game bỏ tiền mua một cái vũ khí hiếm có, sau đó cậu làm nhiệm vụ nạp tiền nhận được kim loại hiếm lập tức kết hợp cả hai chế tạo ra một cây đao tuyệt thế, có thể nói là phí tiền phí công mới được.

Kết quả cây đao này còn chưa dùng được mấy ngày, tối hôm qua Trương Gia Kỳ trốn học tiết tự chọn buổi tối chạy ra chơi, bị người bang Tứ Hải gϊếŧ người cướp của, cây đao này đã thành của người khác.
Trương Gia Kỳ bỏ qua mới là lạ.
Giữa trưa cậu ta nói một đống lời hay mới có thể mời Tần Trì Dã lên mạng, cuối cùng cũng tóm được đám nhóc này.
Thiên Trì là ID của Tần Trì Dã.
Đến tọa độ, Trương Gia Kỳ đánh chữ với tốc độ sét đánh, làm đàn em tự giác buông lời hung ác.
[Tụi mày đây là muốn hai đánh sáu?]
[Nghĩ mình thật sự là Thiên Trì nhất các đấy à?]
Bang Từ Hải vừa mới nói được hai câu, còn chưa kịp nói gì thêm thì người ở phía đối được gọi là Thiên Trì mặc một thân trang bị trung cấp lập tức vọt đến.
Ừ, đừng nói nhảm nữa, ra tay đi.
Sau một phút, lấy một địch sáu, Thiên Trì mất nửa thanh máu, sáu người đối diện đoàn diệt.
"Anh đại trâu bò!"
Trương Gia Kỳ bị một loạt thao tác của anh Dã làm cho hoa mắt, tung hê anh đại nhà mình xong lập tức đi đến chỗ thi thể mò lại cây đao bị mất của mình.

Thù lớn được báo, Trương Gia Kỳ không khỏi dài dòng, "Anh đại, trên người tụi này còn có không ít đồ tốt nè, em nhặt cho anh-"
"Ba cái thứ rác rưởi, không cần." Tần Trì Dã không hứng thú.
Trương Gia Kỳ đánh chữ: [Anh đại của bọn tao chướng mắt đám trang bị rác rưởi của bọn mày, mau cút đi.]
Bị đè ra đánh, còn bị nhục nhã, bang Tứ Hải không nhẫn nại đượcc, buông lời trên kênh chat.
[Có bản lĩnh thì lại hẹn một lần.]
[Cuối tuần này online, ai không tới thì làm cháu trai.]
Bang Tứ Hải chửi hết lời lập tức rút lui, sợ nếu còn chưa đi, người đối diện đổi ý thì trang bị trên người bọn họ bị lột sạch không còn gì.
"Má bọn cháu trai này, chạy còn nhanh hơn thỏ." Trương Gia Kỳ nhìn sáu người đối diện đen xì đã biết đây là offline chạy trốn.

"Tao còn chưa đồng ý nữa.

Anh đại, bọn nó hẹn cuối tuần làm trận nữa."
Tần Trì Dã quả quyết từ chối, "Không tới."
"Không tới thì phải làm cháu trai."
Tần Trì Dã nhìn sang: "Đó cũng là mày chịu."
Trương Gia Kỳ: ...
Giờ nghỉ trưa kết thúc, hai người về phòng học.

Trương Gia Kỳ mua nước, nhìn bàn phía trước chọc chọc bạn học nữ, "Bạn ngồi cùng bạn của cậu đâu?"
"Không biết nữa, còn chưa tới."
Tâm tình Trương Gia Kỳ đang vui, nói nhiều hai ba câu, vặn chai nước uống hai hớp: "Bạn học Tiểu Bùi thế mà còn chưa tới, sắp vào lớp đến nơi rồi.

Được đấy, này đúng là ngang tàng hơn chúng ta nữa, tiết thứ nhất là của lão Nghiêm đấy."
Lão Nghiêm thật ra không già, năm nay mới năm mươi tuổi, tóc Địa Trung Hải, mỗi ngày đều nhăn mặt cho nên nhìn lớn tuổi như ông già.

Thầy Nghiêm dạy hóa học, lý lịch dạy học cao sâu, trường học bỏ một đống tiền mời đến, gần đây đang bình chọn làm tổ trưởng bộ môn, đặc biệt kỷ luật.

Tiêng chuông reo.
"Học sinh ngoan cũng dám đến trễ, trâu bò thật." Trương Gia Kỳ không khỏi giơ ngón tay cái với chỗ ngồi trống không phía trước
Tần Trì Dã chuẩn bị ngủ trưa, điều chỉnh tư thế ngủ.
Trên giường ký túc xá, Bùi Lĩnh bị tiếng chuông đánh thức.

Cậu cầm điện thoại xem giờ, hay lắm, quên đặt đồng hồ rồi.

Bạn cùng phòng đã không thấy đâu nữa, Bùi Lĩnh mang giày chạy đến khu dạy học.
Cậu muốn làm học thần lạnh lùng nhưng không muốn đi trễ trốn học.
Chạy một đường, lại còn leo lầu, chờ đến lớp Bùi Lĩnh chỉ còn lại tiếng thở dốc.
Không thể phá vỡ hình tượng được, bình tĩnh, bình tĩnh.
Gần đây nhiệt độ tăng trở lại như là về tới đầu hè, lớp 11-2 hơn năm mươi con người chen chúc trong một phòng học, không mở điều hòa.

Thầy Nghiêm nói mình không chịu được máy lạnh, hễ là tiết của ông, thời tiết nóng thế nào cũng chỉ được mở quạt, không cho phép mở điều hòa.
"-Cho dung dịch axit sunfuric 10% vào..."
"Thưa thầy."
Bùi Lĩnh đứng ngoài cửa báo cáo.
Lão Nghiêm trên bục giảng bị ngắt lời, ngừng một lát, không nhìn ra cửa tiếp tục giảng: "Phần trăm khối lượng của axit sunfurix trong dung dịch thu được là bao nhiêu? Ai đứng lên trả lời.

Tô Hạ, trả lời đi."
Tô Hạ đứng lên, "Thưa thầy, 30% ạ."
"Giỏi lắm, nhìn bài tiếp theo.

Mấy em đây là làm sao vậy? Từng đứa đến trường học hay là ngủ, đều không có quy củ gì.

Nhìn lên bảng đây..."
Lần này thì Bùi Lĩnh hiểu rõ, giáo viên hóa học cố ý làm lơ cậu.
"Thưa thầy." Lần thứ hai.
"Dùng 20g NaOH để tạo 250 ml dung dịch, lấy ra 5ml..." Lão Nghiêm không dừng lại vẫn giảng bài như cũ.
Bùi Lĩnh suy nghĩ một chút bèn đi thẳng đến bục giảng.
Lão Nghiêm đang giảng bài trơn tru thấy thế nhất thời sững sờ tại chỗ.

Mà bạn học trong lớp bị quạt thổi cho sắp ngủ đến nơi bị màn xuất hiện thình lình của Bùi Lĩnh làm chấn động, trong nháy mắt tỉnh cả ngủ.
Đây là muốn làm gì?
Không phải là muốn quậy đấy chứ?
"Mẹ nó, bạn học Tiểu Bùi trâu bò quá.

Anh Dã nhìn kìa, đánh nhau đến nơi rồi." Trương Gia Kỳ cũng không buồn ngủ, đôi mắt trừng to như chuông đồng, càng thêm can đảm không sợ chết đánh thức Tần Trì Dã đang ngủ bên cạnh.
Đáy mắt Tần Trì Dã toàn là lửa giận.
"Em muốn làm gì?" Trên bục giảng, lão Nghiêm gằn giọng hỏi.
Bùi Lĩnh: "Đáp án là 2 mol/L.

Thưa thầy, em đến muộn, em xin lỗi thầy.

Vừa rồi thầy không nghe được cho nên em đi vào báo cáo với thầy."
Toàn bộ bạn học: ???
Chỉ vậy thôi???
Bùi Lĩnh xin lỗi đủ thành ý nhưng lão Nghiêm vẫn chưa hết nhăn mặt.

Vừa rồi trong nháy mắt, ông còn cho rằng học sinh này muốn làm loạn lên.


Ông hắng giọng một tiếng, "Em tên gì?"
"Bùi Lĩnh."
Lão Nghiêm hừ lạnh một tiếng, "Được, Bùi Lĩnh.

Trả lời được đề này thì về chỗ, nếu không cứ đứng ở cửa." Rồi viết lên bảng đen một đề bài mới.
Bùi Lĩnh vừa nhìn đã biết nội dung này vượt quá nội dung bài học hiện tại.

Lão thầy này vẫn sĩ diện mang thù.

Cậu cầm phấn, lưu loát viết đáp án.
"Thưa thầy, em viết đúng chưa ạ?"
Lão Nghiêm: "...Tạm được.

Lần sau còn đến trễ thì phạt đứng."
"Cảm ơn thầy." Bùi Lĩnh xuống bục giảng, giữa một loạt ánh mắt chú ý của cả lớp nhanh chóng về chỗ ngồi.
Trương Gia Kỳ nói: "Bạn Tiểu Bùi, tưởng đâu cậu trâu bò lắm ai ngờ cũng quỳ gối nhanh như vậy."
"Cái này gọi là lực lượng trí tuệ." Bùi Lĩnh lạnh lùng sửa lại.
Trương Gia Kỳ còn muốn nói gì nữa thì cảm nhận được ánh mắt bên cạnh lập tức biểu diễn "chân chân chính chính quỳ gối".
"Anh Dã, em sai rồi.

Lỗi của em, anh ngủ tiếp đi."
Tần Trì Dã lại nằm xuống trên bàn, chẳng qua lại không còn buồn ngủ lắm, ngẩng đầu một cái có thể nhìn thấy Bùi Lĩnh ngồi đằng trước.
Người này không mặc áo khoác đồng phục, chỉ mặc áo T-shirt cổ tròn màu xanh trắng.

Đồng phục mùa hè tay ngắn, kiểu dáng của tất cả mọi người đều giống nhau nhưng trên người Bùi Lĩnh giống như có khang khác.

Tần Trì Dã không quen Bùi Lĩnh.

Một tuần qua đi hắn chỉ biết người này ngồi phía trước mình nhưng lại không nhớ mặt dài ngắn thế nào, ấn tượng duy nhất là giữa trưa hôm đó ở sân bóng rổ.
Trời nóng như vậy còn mặc đồng phục tay dài, cọ lên ngực hắn một đống máu mũi làm hắn phải vứt chiếc áo chơi bóng.
Chiếc áo ngắn tay làm lộ ra cánh tay mảnh khảnh, chỉ cần bẻ chút là có thể gãy.
Chẳng trách sẽ không chơi bóng rổ.

Cái này mà lên sân, chỉ cần một cái chắn bóng cũng đủ ngất xỉu rồi.

Tần Trì Dã nghĩ thế, cảm thấy không có gì thú vị dời ánh mắt.

Bùi Lĩnh bàn trước cúi đầu lộ ra một đoạn cần cổ trắng nõn.

Ánh mắt Tần Trì Dã rơi xuống, lại dời lên một chút.

Chỗ ót của Bùi Lĩnh có một túm tóc vểnh vểnh lên.
Có chút ngốc.
Vốn dĩ Bùi Lĩnh muốn ngẩn người tiếp tục con đường làm học thần nhưng giáo viên hóa học dường như muốn chiếu tướng cậu, một tiết học thỉnh thoảng lại gọi Bùi Lĩnh đứng lên trả lời.

Cậu suy nghĩ một chút, phương pháp ngụy trang học thần cũng có.
Nhìn thì có vẻ không nghe giảng nhưng mỗi lần bị giáo viên gọi lên trả lời bài đều có thể đáp đúng.
Được, con đường này cũng có thể đi.
Càng thêm trâu bò!
Cuối cùng cũng tan lớp.
Lão Nghiêm dạy quá giờ một phút, nói: "Tan lớp.

Còn nữa, đại diện môn hóa học của lớp từ nay sẽ là Bùi Lĩnh."
Bùi Lĩnh: ???
Một tiết hóa học này, Bùi Lĩnh "đánh một trận thành danh", vừa có họ tên ở lớp 11-2, vừa có độ tồn tại.

Bạn cùng bạn một tuần rồi chưa nói được mấy câu đột nhiên nói: "Bùi Lĩnh, cậu học hóa lợi hại ghê á.

Về sau tớ có thể hỏi bài cậu không?"
Không thể, tôi muốn làm học thần lạnh lùng!

"Được."
"Tốt quá, cậu tốt thật đấy." Bạn nữ ngồi cùng bàn nở nụ cười, "Tớ là Từ Liễu."
Bùi Lĩnh thu được thẻ người tốt cũng không có bao nhiêu nhiệt tình, đã nói là làm học thần lạnh lùng...
Nhưng tiến độ học thần hôm nay tiến triển vô cùng thuận lợi.

Toàn bộ lớp đều biết cậu học hóa không tệ, đại diện môn hóa cũng không tồi, khiêm tốn cho tiến độ thêm 0.2.
Tiến độ học thần: 0.4, rất tuyệt.
-
Cuối cùng cũng tan học.
Biển số xe Hạ AA8866 chờ đã lâu.
Bùi Lĩnh thấy bài tài trong nhà, vượt lên trước há miệng nói câu đầu tiên là: "Đừng gọi cháu là cậu chủ."
"Được, cậu chủ lên xe đi."
Bùi Lĩnh: ...
Thôi thì cứ vậy đi, vò mẻ không sợ rơi Bùi Lĩnh lên ghế sau, lấy từ điển tiếng Anh từ trong cặp ra, say sưa học từ.
Vừa mới xuống xe, Tiểu Bồi Tiền đã lon ta lon ton chạy tới đón, "Anh hai ơi anh hai~" giọng điệu nhẹ nhàng bay lên.
Bùi Lĩnh bị nhóc béo đột kích, đứng vững vàng lại bóp má Tiểu Bồi Tiền, nói: "Làm cái rì (*) đấy?"
(*) "Cái gì" tiếng Trung là "Shénme 什么", ở đây Bùi Lĩnh nói trại đi là "Sēn mò" nên mình để là "Làm rì đấy?".

Sau này Tiểu Bồi Tiền cũng dùng từ "Sēn mò" rất nhiều nên thấy "Làm rì" thì các bạn tự hiểu chỗ này nhé.
"Anh hai, hôm nay em được một bông hồng nhỏ nữa đó~" Tiểu Bồi Tiền đưa hoa nhỏ cho anh trai, "Cho anh hai nè."
Lý Văn Lệ ở phía sau nghiến răng.

Thằng nhóc thúi này được thưởng bông hoa nhưng bà chỉ có thể xem, nói là muốn tặng cho anh hai, nói sao cũng không đưa cho mẹ!
Bùi Lĩnh lấy thị lực 5.3 thấy được vẻ mặt chua chát của mẹ kế, hơi cười một chút, nhận lấy bông hoa nhỏ bị Tiểu Bồi Tiền nắm dúm dó: "Cảm ơn em, đẹp quá."
"Dì, Tiểu Bồi Tiền cho con một bông hoa."
Lý Văn Lệ mỉm cười: "...Nó nhớ con nên đã giành được phần thưởng đứng nhất của giáo viên."
Rất tốt, Bùi Lĩnh không biến sắc, không ngờ vị trà xanh trước kia càng lúc càng nồng rồi.
"Cha con còn chưa về.

À đúng rồi, hôm nay có đồ chuyển phát nhanh đến, đã để trong phòng con."
"Cảm ơn dì." Bùi Lĩnh nhớ tới bộ đồng phục chơi bóng kia, cùng thành phố nên giao hàng khá nhanh.

Cậu nói: "Con không ăn cơm tối, tí nữa thu thập một lát lại về trường học."
"Anh hai muốn đi học hả?" Tiểu Bồi Tiền không nỡ xa anh trai, mắt trông mong.
Bùi Lĩnh: "Ừ.

Đi nào, anh cho em một món quà coi như đáp lễ."
Lý Văn Lệ khách khí, "Tiềm Tiềm, không thể nhận quà của anh hai.

Nghe lời đi, mẹ mua cho con cái khác."
"Muốn mừ muốn mừ, anh hai cho Tiềm Tiềm~" Tiểu Bồi Tiền bi bô làm nũng với mẹ.
Trái tim Lý Văn Lệ lại rỉ máu.
Bùi Lĩnh bây giờ biết rõ điểm yếu của bà, chuyên ra tay với Bùi Tiềm, Bùi Tiềm còn giúp đếm tiền...
Hai anh em lên tầng ba.

Nhóc béo hấp tấp đi theo sau.

Lý Văn Lệ ngồi trên ghế sa lông, thở dài thở ngắn hai giây.

Bà cũng phải đổi kịch bản thôi.
Trong tv đang chiếu một bộ phim trạch đấu.

Con trai ruột hầu phủ chất vấn mẹ ruột vì sao lại đối xử với đại ca tốt như vậy, cái gì cũng phải cho đại ca, rõ ràng hắn mới là con ruột.

Phu nhân hầu phủ cũng là mẹ kế, lúc này mới yếu ớt nói: Con trai ngốc, mẹ đây là phủng sát (*).
Lý Văn Lệ: ...
Tác giả có lời muốn nói:
Lý Văn Lệ: Phủng sát sao? Mua phiên bản giới hạn cho Bùi Lĩnh!
(*) Phủng sát (捧杀): bề ngoài tán dương khích lệ hoặc thổi phồng quá mức khiến người khác tự mãn kiêu ngạo, dẫn đến đình trệ thụt lụt, thậm chí làm cho người kia sa đọa, thất bại.