Ô tổng quản hỏi, đại khái là đang thắc mắc chuyện tình tối hôm qua, Lăng Tâm Phàm thiếu tự nhiên tránh đi tầm mắt của y:”Ân, không có việc gì, ta đã đặt nước trà vào phòng.”
“Ngươi có thấy chuyện gì diễn ra ở bên trong không?”
Lăng Tâm Phàm gục đầu xuống, hắn biết vành tai của mình đang đỏ bừng lên, hắn chỉ dám phát ra thanh âm nho nhỏ, mặc dù mình chỉ là người đứng xem,thế nhưng chỉ cần nghĩ đến cũng cảm thấy hổ thẹn vô cùng.
Nơi thôn quê hương tình chất phác, nên Lăng Tâm Phàm cũng là một con người đơn thuần,sau khi thành thân xong, hắn cũng không quá chú trọng đến việc vợ chồng, huống chi là đi nhìn người khác diễn xuân cung đồ.
“Đây chính là lý do mà thiếu gia không thành thân ── y chỉ thích nam nhân, không thích các cô nương. Khi lão gia còn sống, cũng có lên tiếng ngăn cản, thế nhưng thiếu gia rất chuyên quyền độc đoán, lão gia căn bản là không còn cách nào để quản y, bất quá lúc đó thiếu gia cũng e dè đôi chút, nhưng khi lão gia mất, thần trí lão phu nhân lại không ổn định, y liền bao dưỡng bọn tiểu quan ở ngay bên trong phủ.”
Lăng Tâm Phàm nhẹ nhàng mà gật đầu, Ô tổng quản nói: “Việc này người trong phủ đều biết, thế nhưng thiếu gia phân phát cho bọn người hầu ngân lượng rất hậu đãi, nên không ai dám lời ra tiếng vào, huống hồ thiếu gia cũng chưa từng xuất thủ với những kẻ mà mình không thích, vậy mà có mấy tên tôi tớ vô liêm sỉ còn dám ra sức câu dẫn y nữa chứ.”
“Vậy… Tối hôm qua… Người kia cũng là tôi tớ? Là người mà Dương Lam yêu sao?”
Hắn cố lấy hết dũng khí, mới dám hỏi ra vấn đề này, hắn biết nam tử tối hôm qua thập phần kiều mị, có một người yêu xinh đẹp như thế, nhất định là Lăng Dương Lam đã quên mất hắn rồi.
Ô tổng quản nhíu chặt lông mày, y biết Lăng Tâm Phàm là người nông thôn chất phác, hắn chỉ cần nhìn thấy hai người ở cùng một chỗ, liền cho rằng hai người kia yêu nhau.
“Không phải, đó là người được thiếu gia mua về từ kỹ viện. Thiếu gia thường thường như vậy, khi đã chơi chán,y lại mua người khác.”
Lăng Tâm Phàm cứng họng nói không ra lời, Ô tổng quản nói: “Thiếu gia là ân khách của bọn họ, còn đám tôi tớ không biết xấu hổ kia, thiếu gia chả bao giờ chạm đến đâu.”
“À… Ra là như thế…”
Lăng Tâm Phàm cảm thấy thật khiếp sợ, hắn cho rằng Lăng Dương Lam cùng người kia yêu nhau, cho nên mới phát sinh quan hệ, kết quả lại không giống như hắn tưởng tượng, có điều hắn cũng không thể tin được,vì sao không yêu nhau,nhưng vẫn có thể thân mật quấn lấy nhau trong tình trạng lõa thể như thế kia.
“Tiểu ca, ngươi là một người thành thật, còn thiếu gia là một thương nhân.” Đây là lời kết thúc của Ô tổng quản.
Hắn lại yên lặng gật đầu lần thứ hai,thất thểu đi làm công việc của mình, thế nhưng trong đầu vẫn không ngừng hiện lên hình ảnh tình sắc đêm hôm qua. Buổi tối,khi cùng ăn với lão phu nhân, hắn cũng không dám ngẩng mặt lên nhìn Lăng Dương Lam, hắn mà nhìn thấy y, sẽ nghĩ ngay đến những chuyện tình khiến người ta mặt đỏ tim đập.
Bất quá lúc này Lăng Dương Lam lại đột nhiên bắt chuyện trước: “Ở trong phủ có quen không?”
“A…Cũng quen rồi, tốt lắm.”
Hắn khẩn trương gắp thức ăn, nhưng thức ăn cứ rơi vãi tùm lum trên bàn, Lăng Hiểu Mai cười nói: “Cha, người gắp thức ăn mà cũng không xong.”
Không ngờ Lăng Dương Lam lại gắp một ít cho vào trong bát của hắn, Lăng Tâm Phàm thụ sủng nhược kinh ngẩng đầu lên, vừa vặn đối diện với lòng bàn tay Lăng Dương Lam đang vươn tới:”Ngươi bị sao vậy? Vì sao vừa nói chuyện, mà mặt lại đỏ ửng, ngươi sốt sao?”
Bàn tay ấm áp vuốt ve hai gò má của hắn, tim Lăng Tâm Phàm chợt đập thình thịch, hầu như sắp nhảy ra khỏi ***g ngực, Lăng Dương Lam tựa đầu vào lỗ tai hắn nói nhỏ: “Tối hôm qua ngươi đã thấy hết rồi à?”
Khí tức của Lăng Tâm Phàm dường như đều nghẹn lại nơi yết hầu, bởi vì Lăng Dương Lam đang nhẹ nhàng mơn trớn trên bắp đùi của hắn, dĩ nhiên còn hướng đến bộ vị mẫn cảm mềm mại kia, hơn nữa y dùng thanh âm khe khẽ lại thuần hậu ấm áp, tựa như có bỏ thêm mật đường ngọt ngào:
“Ngươi chưa từng có kinh nghiệm như vậy a?”
Mặt Lăng Tâm Phàm đã đỏ tới tận mang tai, hắn bắt được bàn tay to của Lăng Dương Lam đang sờ loạn bên dưới mặt bàn, ngược lại y còn bắn nhẹ ngón tay vào bộ vị dương tính của hắn,khiến Lăng Tâm Phàm cảm thấy thẹn thùng muốn chết.
“Không nên, nương ở chỗ này…”
Hắn hầu như nói không ra lời, Lăng Dương Lam nghe hắn nói xong, rốt cục buông lỏng tay ra, lại ăn cơm một cách bình thường, bất quá nhãn thần vẫn nhìn chăm chú vào mặt hắn, ngọt ngào nói nhỏ vào lỗ tai Lăng Tâm Phàm, khiến hắn nghe xong không hề còn năng lực để phản kháng.
“Lần sau chúng ta sẽ đến nơi không có nương.”
Sau khi ăn cơm xong, Lăng Hiểu Mai cùng lão phu nhân trở về phòng,lúc này Lăng Tâm Phàm vô cùng hoang mang lo sợ, hắn bị Lăng Dương Lam kéo vào một góc hôn ám trong hoa viên, y vuốt ve mái tóc mềm mại của hắn, lòng bàn tay nhẹ nhàng trượt dọc trên thắt lưng gầy gò.
“Nhắm mắt lại…”
“Để làm chi a?”
Hắn khẩn trương hỏi, ngón tay Lăng Dương Lam điểm nhẹ lên mí mắt của hắn, Lăng Tâm Phàm theo bản năng liền nhắm chặt hai mắt lại, cảm giác được một thứ gì đó vừa thô ráp lại vừa ấm áp đặt lên đôi môi của mình, hắn vội vàng mở mắt ra,liền nhìn thấy khuôn mặt Lăng Dương Lam đang kề sát ngay ở trước mặt, y nhỏ giọng yêu cầu: “Mở miệng ra đi.”
“Dương Lam, chúng ta làm như vậy là sai…”
“Vì sao lại sai?”
Y hôn lên môi Lăng Tâm Phàm, khiến hắn bất an nắm lấy cánh tay của y, Lăng Dương Lam vươn đầu lưỡi tham tiến vào bên trong, thăm dò khoang miệng ướt át thơm tho của hắn,say sưa liếm duyện mật dịch ngọt ngào.
Chân Lăng Tâm Phàm thoáng chốc đã mất đi tri giác, hắn chưa từng biết đến phương pháp hôn môi điêu luyện như thế này, hắn cho rằng hôn môi chỉ là chạm nhẹ lên môi đối phương một chút, sau đó liền nhanh chóng tách ra.
Hai chân hắn trở nên mềm nhũn, Lăng Dương Lam vững vàng ôm chặt lấy hắn, vị đạo cương nghị trên người của y khiến Lăng Tâm Phàm cảm thấy đầu váng mắt hoa, hắn hé ra đôi mắt đã phủ đầy sương mù, nhìn thẳng vào người nam nhân cao to ở phía trước.
Trái tim tựa như bị thiếu khuyết không khí, Lăng Tâm Phàm hô hấp càng nhanh hơn,trong mắt của hắn, Lăng Dương Lam tuấn mỹ đến mức ngột ngạt khó tin, hắn tựa như đang trở lại thời niên thiếu, hắn nhìn Lăng Dương Lam, y cũng nhìn hắn, hắn đã từng nghĩ rằng bọn họ sẽ được ở bên nhau cả đời, vĩnh viễn cũng không rời xa nhau…
“Ngươi cương à?”
Lời nói của Lăng Dương Lam khiến sắc mặt Lăng Tâm Phàm trở nên hồng thông, rõ ràng từ trước đến nay hắn chưa từng nghe qua lời nói sỗ sàng như vậy, thế nhưng chả hiểu vì sao hắn vẫn có thể hiểu rõ Lăng Dương Lam đang muốn thắc mắc điều gì.
“Ân…”
Lăng Tâm Phàm trắc trở phát ra thanh âm,lúc này Lăng Dương Lam mới tà tà cười rộ lên, y ngồi lên chiếc ghế đá, dang rộng hai chân, bắt hắn phải ngồi trên đùi của mình, y còn dùng đôi chân ma sát với cánh mông Lăng Tâm Phàm, khiến hắn vừa cảm thấy thẹn, lại vừa cảm thấy thư sướng.
Lăng Dương Lam vén áo của hắn lên, trực tiếp tham nhập bàn tay vào bên trong quần, sau đó y nhanh chóng kéo quần hắn xuống đất,khiến Lăng Tâm Phàm mắc cở đến phát khóc: “Không nên, Dương Lam, ở đây… Sẽ có người thấy…”
“Không có ai đâu.” Cho dù có người thấy, cũng phải làm như không thấy.
Bộ vị nam tính màu phấn hồng của Lăng Tâm Phàm đã hơi ngạnh lên, trên đỉnh còn toát ra thủy dịch trơn bóng, lòe lòe chiếu sáng dưới ánh trăng, Lăng Dương Lam không ngừng vuốt ve, độ ấm nơi lòng bàn tay khiến Lăng Tâm Phàm không nhịn được mà phát ra tiếng rên khẽ, hắn chưa từng bị người khác chạm qua nơi đó, nên cảm thấy phi thường mất tự nhiên.
“Không nên, Dương Lam, đừng… Đừng như vậy…”
“Thế nhưng ngươi rất thoải mái không phải sao?”
Y đong đưa thắt lưng, lần thứ hai lại dùng đùi ma sát với cánh mông của hắn, Lăng Tâm Phàm chỉ cảm thấy hạ phúc thoát ra một luồng nhiệt hỏa, hầu như đã cháy đến ngực, mà Lăng Dương Lam vẫn không hề có ý định sẽ đình chỉ động tác mơn trớn kia lại.
Viền mắt của Lăng Tâm Phàm cũng trở nên mông lung, hắn nhẹ cắn môi dưới, Lăng Dương Lam không biết đang lầm bầm chửi bới cái gì, thế nhưng sau một khắc liền đẩy hắn ngã lên ghế đá, sau đó nhét hạ thân của hắn vào trong miệng mình, Lăng Tâm Phàm hoàn toàn không dám nghĩ tới y lại có thể hạ mình như vậy, cũng không biết còn có cách làm này, thế nhưng một cỗ khoái hoạt đột ngột dâng trào,khiến hắn hầu như khóc rống lên.
Sự vui vẻ làm hắn anh anh thở dốc, hai tay quơ quào loạn xạ,nắm lấy mái tóc của Lăng Dương Lam, mái tóc kia thực lạnh lẽo, khi vuốt có cảm giác rất thoải mái, hắn cong lưng lên, kêu nhỏ: “Lam, ta sắp… Sắp…”
Sau một khắc hắn cũng đạt đến cao trào, Lăng Dương Lam ngẩng đầu lên, nhãn thần trở nên đỏ đậm, tựa như còn tràn ngập cuồng dã hơn cả đêm hôm qua, Lăng Tâm Phàm nín thở nhìn y, hắn vuốt ve cánh tay cùng ngực của đối phương, hắn muốn chính tay mình có thể tham tiến vào bên dưới lớp y phục của Lăng Dương Lam, tựa như người nam tử kiều mị đêm hôm qua đã làm.
“Tối nay hãy đến phòng của ta.” Lăng Dương Lam mở miệng thô thanh nói.
Lăng Tâm Phàm quần áo bất chỉnh, để mặc cho gió lạnh tùy ý thổi qua thân thể của hắn.
“Ngươi có biết đường không?”
Lăng Tâm Phàm khó có thể đối mặt với nhãn thần sắc bén của y, hắn toàn thân run rẩy, chỉ dám nhỏ giọng nói: “Chúng ta làm như vậy là sai…”
“Ngươi có đến hay không a?”
Lăng Tâm Phàm bị ép phải ngẩng đầu lên nhìn y, Lăng Dương Lam cuồng bạo dò xét nhìn khắp thân thể hắn,khiến Lăng Tâm Phàm đỏ cả mặt, hơn nữa toàn thân lần thứ hai lại nảy lên một trận dậy sóng khó hiểu.
“Ta… Ta…”
“Đêm nay ta chờ ngươi.”
Lăng Dương Lam cũng không nói thêm nữa, liền xoay gót rời khỏi. Lăng Tâm Phàm ôm lấy thân thể của mình, hắn quẫn bách sửa sang lại quần áo, trải qua sự hưởng thụ ban nãy, nếu đêm nay hắn chấp nhận đi đến phòng của Lăng Dương Lam, nhất định y sẽ làm cho thân thể của mình càng thêm vui sướng.(tội nghịp cậu bé,ăn phải trái dưa bở thiệt bự = =’’)
Thế nhưng Lăng Tâm Phàm cũng không có can đảm đi đến đó, hắn vội vã quay trở về phòng, liều mạng nói với bản thân là phải ngủ thật ngon, có điều,hắn vô pháp đi vào giấc ngủ, đêm càng khuya, hắn lại càng trằn trọc không yên,cuối cùng, hắn đành bước chân xuống giường, chậm rãi đi về hướng gian phòng của Lăng Dương Lam.
Chỉ cần một lần là đủ rồi, hắn chỉ muốn nếm thử một lần để biết được đó là thứ tư vị gì.
Chỉ cần một lần là đủ rồi, hắn muốn được Lăng Dương Lam yêu thương, hắn chỉ muốn biết khi Lăng Dương Lam ở cùng với người yêu của y, thì y sẽ dùng phương thức nào để âu yếm đối phương.
Hắn hầu như đã hao hết khí lực toàn thân, mới dám vương tay đẩy cửa phòng của Lăng Dương Lam, ánh sáng ở bên trong rất yếu ớt, thanh âm của hắn hèn mọn tựa như tiếng gió vô tình thổi qua.
“Dương Lam…” Giọng nói hầu như đều bị nghiền nát, hắn rất sợ bản thân vi phạm lời thề, rồi lại có ý nghĩ muốn ở cùng một chỗ với Lăng Dương Lam.
“Ta đang ở trên giường, ngươi đến đây.”
Hắn giơ lên bước chân nặng tựa nghìn cân, chậm rãi đi đến bên giường, Lăng Dương Lam đã cởi hết y phục, nửa người trên hoàn toàn xích lõa, khiến Lăng Tâm Phàm xấu hổ phải dời tầm mắt sang nơi khác.
Khi hắn vừa di chuyển ánh mắt, mới nhìn thấy trên khuôn bụng cường kiện của Lăng Dương Lam, còn có một bàn tay trắng noản đang nhẹ nhàng xoa nắn, hắn sửng sốt, quay lại nhìn kỹ hơn, Lăng Tâm Phàm nhận ra tên nam tử xinh đẹp đêm hôm đó cũng đang nằm ở trên giường, gương mặt hắn mang theo một nụ cười đầy phóng đãng, Lăng Tâm Phàm đang đứng đó,thế nhưng hắn cũng không thèm ngẩng đầu lên nhìn, chi chăm chú vuốt ve cánh mông của Lăng Dương Lam.
Lăng Tâm Phàm khiếp sợ đến thất sắc, Tiểu Thao còn bò lên trên, dán vào trước ngực của Lăng Dương Lam:”Lăng thiếu gia, hắn hầu hạ được người sao? Nhìn hắn ngu ngốc như vậy,hình như chả biết làm gì đâu.”