Cát Bụi

Chương 1: Chương 1



Lâm Duyệt tăng ca liên tiếp ba ngày, đến khuya mới về tới nhà.
Vừa bước vào nhà, cô liền ngửi thấy mùi rượu nếp.

Mẹ cô, Hà San, mặc áo nhung dày màu sau hô bưng đĩa bánh trôi đi đến bàn ăn, “Con mau vào đi, lạnh hỏng đầu rồi à?”
Bên trong gian phòng ấm áp, Lâm Duyệt có cảm giác cuối cùng cũng được sống lại.

Cô cởi áo khoác, rửa tay, đến bên bàn ăn ngồi xuống, “Sau này mẹ đừng chờ con nữa, ngủ sớm một chút.”
“Không sao.” Hà San hắt xì một cái, “Mấy ngày nay mẹ mất ngủ, thế nào cũng không ngủ được.”
Lâm Duyệt liếc nhìn mẹ mình, “Mẹ không sao chứ? Cái gối mát xa con mua không hiệu quả sao?”
“Hiệu quả, hiệu quả.” Hà San ngồi xuống phía đối diện, xoay xoay cổ, “Sắp tới con vẫn cần tăng ca à?”
“Tạm thời hết rồi ạ.”
“Vậy thì tốt rồi, bạn thím ba có con trai, đang định sắp xếp cho hai đứa gặp mặt hôm thứ bảy.”
Chiếc thìa sứ khẽ chạm vào thành bát tạo thành âm thanh thanh thúy, Lâm Duyệt múc một muỗng rượu nếp, mơ hồ đáp lại, “Vâng.”
“Thím ba bảo, thằng bé này rất thành thật trung hậu.

35 tuổi, làm kế toán, tuy lương không cao nhưng công việc ổn định.

Chiều cao cũng đạt chuẩn, hơn 1m75, mẹ xem qua ảnh, trông cũng nghiêm chỉnh đứng đắn.

Chỉ tiếc là đã từng ly hôn một lần, nhưng cũng đã giải quyết xong xuôi rồi, cũng không vướng bận con cái.”
Lâm Duyệt cúi đầu ăn bánh trôi, không nói gì.
Hà San hơi bất mãn, “Con chí ít cũng phát biểu ý kiến của mình đi chứ?”
“Con không biết, để xem kĩ rồi sẽ nói.”
“Xem kĩ rồi sẽ nói, xem kĩ rồi sẽ nói! Câu này con nói bao nhiêu năm rồi? Thoắt cái là 29 tuổi rồi, con không lo lắng tí gì à?”
Lâm Duyệt đột nhiên không thấy ngon miệng nữa, hít một hơi mới phát hiện mũi mình bị nghẹt, “Con cũng không thể quyết định tùy tiện mà.”
Hà San nghe thấy câu này thì nổi cáu.

Năm đó, Lâm Duyệt không nghe bà khuyên bảo, không nên theo khoa tự nhiên, kết quả ba năm học chảy ra mười vò nước mắt, cuối cùng cũng thi đậu khoa máy tính trường đại học thành phố Giang, cũng coi như là để “dễ tìm bạn trai.”
Lên đại học, lớp có bốn mươi người chỉ vỏn vẹn có bốn nữ sinh.

Kết quả, ba người kia đều kết hôn cả rồi, có người con đã đi mẫu giáo, chỉ còn Lâm Duyệt sắp ba mươi vẫn chưa có động tĩnh gì.
“Mẹ thấy con chẳng có tí thành ý lo lắng việc chung thân đại sự gì cả.

Tốt xấu gì cũng được, mấy năm nay con xem mình dẫn được mấy người về nhà?”
Lâm Duyệt trong lòng phiền muộn, cúi đầu ăn bánh trôi, không nói gì.
Hà San cố nén giận, “Lâm Duyệt, mẹ nói cho con biết, lời mẹ nói tuy có hơi khó nghe, nhưng đừng có kén chọn.

Điều kiện của con cũng không phải là đặc biệt xuất sắc, con còn muốn như thế nào nữa? Giống Ngô Ngạn Tổ à? Cho dù con có thích, cũng chẳng tới lượt đâu.”
“Con vẫn nghe mẹ sắp xếp xem mắt mà.


Tháng trước, số người gặp mặt còn nhiều hơn thành viên đội múa, như thế vẫn chưa đủ thành ý sao?”
Hà San cười lạnh, “Tóm lại mẹ thấy thằng bé này nghiêm túc, từng kết hôn một lần sẽ có kinh nghiệm, biết coi trọng gia đình hơn.

Con tuy là kết hôn lần đầu, có lẽ hơi bị thiệt một chút, nhưng cũng không còn trẻ trung gì nữa rồi.”
Lâm Duyệt không hé răng, trong lòng thầm nghĩ, nếu đã thực sự coi trọng gia đình, tại sao lại phải ly hôn.
Ăn xong bánh trôi, Hà San thu dọn bát, Lâm Duyệt đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.

Cô đang đánh răng thì mẹ bước vào lấy kem dưỡng da tay, đột nhiên nói, “Con còn nhớ Phùng Dung không?”
Lâm Duyệt dừng một chút, “Con vẫn nhớ, có chuyện gì thế mẹ?”
Hà San hừ một tiếng, “Con cô ta đi nước ngoài về, vừa mới tìm được việc làm, nghe nói năm đầu đã hơn ba mươi vạn, còn chưa kể phúc lợi nhân viên.”
Lâm Duyệt đang súc miệng đột nhiên thấy run run, vô tình nuốt phải nước vào miệng.

Cô cảm thấy buồn nôn, ho khan một tiếng, tiếp đó lại bị ho sặc sụa thêm một tràng dài nữa mới tạm yên.
Hà San vẫn tiếp tục kể, “Thím ba con đi bệnh viện lấy thuốc, vừa lúc gặp Phùng Dung cùng con trai cô ta đang đi kiểm tra sức khoẻ, dáng vẻ đắc ý, chậc chậc……”
Lâm Duyệt vội vàng súc miệng cho xong, “Mẹ, con đi ngủ trước.”
“Mẹ còn chưa nói xong đâu! Thứ sáu này con phải đi mua sắm với mẹ!”
Lâm Duyệt đi về phía phòng ngủ, tới trước cửa dừng lại một lát, lấy tay gạt vết kem đánh răng còn vương trên khóe miệng.

Vừa rồi cô ho rất mạnh, hai lá phổi đều đau rát.
Cổ họng cũng đau, xem ra cô bị cảm thật rồi.
***
Lâm Duyệt ngủ thẳng đến giữa trưa, khi tỉnh dậy thì mũi bị nghẹt hết cả.

Cô uống một viên Banlangen Keli [1] cũng chẳng đỡ hơn.

Ngày hôm sau đến công ty, mũi cô vẫn đỏ ửng, hít thở khó khăn.
[1] Một loại thuốc trị cảm cúm
Cô vừa mở máy tính được một lúc thì người lãnh đạo trực tiếp thông báo họp.

Vừa mở cửa phòng họp ra, cô đã thấy Sài Vi ngoắc tay với mình bèn đi tới, ngồi xuống bên cạnh.
Sài Vi bằng tuổi cô, hai người cũng vào công ty cùng một năm, cũng cùng tổ tạo hình mỹ thuật.

Nhưng tình bạn giữa hai người không chỉ giới hạn trong công việc mà còn vì chung một con đường “thặng nữ” [2].

Tuy vậy, Sài Vi hiện tại cũng đã đính hôn được nửa năm rồi.
[2] Thặng nữ: những người phụ nữ thành công trong sự nghiệp song lại gặp trắc trở đường tình duyên, có thể coi như gái ế.
“Bị cảm à?”
Lâm Duyệt gật đầu, giọng khàn khàn, “Già rồi, không thức đêm được.”

“Sắp hết năm rồi, chú ý sức khỏe một chút.” Sài Vi dặn dò một câu, lại quay sang hỏi xem cuối tuần cô có dự định gì không để hai người cùng đi xem áo cưới.
“Tớ bận đi xem mắt rồi.”
“Vẫn phải đi sao? Người lần trước thế nào rồi?”
Lâm Duyệt xua tay, “Đừng nói nữa.

Lần đầu tiên gặp mặt, anh ta hẹn tớ ở trước cửa công viên, ở đó được tầm một tiếng thì đi ăn trưa ở một quán mì Lan Châu…”
“Chỉ thế thôi á?”
“Vẫn chưa hết, cơm trưa là do anh ta thanh toán.

Ăn uống xong xuôi về nhà rồi, anh ta lên QQ đòi tớ một nửa tiền cơm.”
Sài Vi khiếp sợ, “Vậy cậu có đưa không?”
“Tất nhiên là đưa rồi.”
Sài Vi cười không dừng được, “Mấy năm nay, đàn ông cũng không biết lấy tự tin ở đâu ra, mặt mũi bình thường, tiền lương thì ít, thân hình núc ních, vậy mà cũng dám bắt bẻ người khác.

Tớ thấy cậu vẫn nên sớm chấm dứt con đường xem mắt này đi.”
Lâm Duyệt cười nói, “Tớ mà không đi, mẹ tớ sẽ ca cẩm cả tháng.”
“Căn nhà kia cậu dọn dẹp xong chưa? Sớm chuyển ra ngoài một chút, ít nhất còn cứu được cái lỗ tai yên ổn.”
“Có lẽ phải sang năm sau.”
Mua nhà là chuyện quan trọng duy nhất Lâm Duyệt làm trong năm nay.

Hồi tháng sáu, bị mẹ mắng một trận lên bờ xuống ruộng, cô cuối cùng cũng hạ quyết tâm mua một căn hộ loại nhỏ.
“Có lúc tớ cảm thấy, cậu không thật sự muốn kết hôn.”
“Đâu có, nếu có thể, làm gì có ai không muốn kết hôn.”
Sài Vi liếc mắt đánh giá cô, “Người ta thì chỉ hận không thể gả đi cho sớm, còn cậu chẳng giống thế tẹo nào.”
“Tớ như thế nào?”
“Cậu á, coi hôn nhân như việc trên trời rơi xuống, thái độ tiêu cực, chính xác là ôm cây đợi thỏ.”
“Tớ có thế à?”
Sài Vi gật đầu, “Tiệc công ty không tham gia, gặp mặt cũng phải để trong nhà bức bách, bản thân không bao giờ chịu chủ động.

Lâm Duyệt, không phải cậu từng bị tổn thương đến giờ vẫn chưa lành đó chứ?”
Lâm Duyệt nở nụ cười, “Không có chuyện đó đâu.”
“Tớ thấy, cậu vẫn nên xem xét những người gần bên mình đi.

Tuy rằng, phòng kế hoạch đa phần cổ hủ, lập trình thì toàn trạch nam, thiết kế đồ họa đều là otaku, nhưng cậu cẩn thận tìm kiếm, thanh niên tài tuấn vẫn có, việc gì phải bỏ gần tìm xa……”
Hai người nói chuyện phiếm một lát thì đồng nghiệp cũng lục tục tới.

Đan Nhất Phong là người cuối cùng bước vào, thuận tay khép lại cánh cửa, bước đến ghế chủ trì ngồi xuống.

Đan Nhất Phong năm nay 40 tuổi, bắt đầu từ việc chuẩn bị kế hoạch mà phấn đấu, hiện nay là người chế tác trò chơi nổi tiếng.

Ông là người rất có tầm nhìn thị trường.

Năm năm trước, ông được điều từ tổng bộ Phong Hỏa ở Thượng Hải về chi nhánh tại thành phố Giang cùng với ba nhân viên cốt cán khác, chỉ trong vòng nửa năm đã cho ra mắt một trò chơi di động cần ít vốn lại cực kì thành công, một tay cứu vớt tình hình u ám lúc bấy giờ.
Lâm Duyệt rất hâm mộ Đan Nhất Phong, ngoài việc bội phục năng lực công tác của ông, cô còn sùng bái tác phong làm việc nhanh gọn dứt khoát của ông trong phòng họp, hơn nữa điều này đối với một người đang bị cảm nặng như cô mà nói thì quả thực rất quý giá.
Các tổ trưởng trình bày xong tình hình công tác, Đan Nhất Phong nhận xét từng cái một.

Dừng một chút, ông cười nói, “Có tin tốt đây, bản quyền của ‘Bổ Thiên’ đã được mua rồi.”
Mọi người ai nấy đều rên rẩm.
Đan Nhất Phong nở nụ cười, “Đến mức như thế sao? Tiểu thuyết ‘Bổ Thiên’ khá nổi tiếng, trò chơi làm ra chắc chắn sẽ không lỗ.

Có ai xung phong phụ trách việc này không?”
Gần tới cuối năm, mọi người đều bận đến mức không có thời gian để thở, nhất thời ai nấy đều im lặng.

Lâm Duyệt cũng cúi đầu giả làm đà điểu, nào ngờ Đan Nhất Phong nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người cô, “Lâm Duyệt, cô lo vụ này đi.”
Đúng là sợ cái gì đến cái đó, Lâm Duyệt thở dài, đáp, “Vâng.”
Tan họp, Sài Vi chế nhạo, “Thật đúng là ‘tin tức tốt’.”
Lâm Duyệt không ngừng kêu khổ, “Tớ còn đang trông mong cuối năm được nhàn rỗi một chút.”
“Điều này cho thấy anh Đan đánh giá cậu rất cao nha, đây là hạng mục lớn đó.”
Lâm Duyệt không nói lời nào, đưa mắt lườm cô.
“Đừng! Tớ đang chuẩn bị hôn lễ, cậu nỡ lòng nào đẩy tớ vào địa ngục tăng ca sao?”
“Việc chung thân đại sự của cậu đã định, không bắt nạt cậu thì bắt nạt ai.” Lâm Duyệt đùa, sau đó xua tay nói, “Tớ tìm người khác, mọi người ai nấy đều bận muốn chết, cũng chẳng biết ai rảnh nữa.

Tớ thử đi hỏi Chu Ba xem đã.”
“Chu Ba có lẽ không giúp được đâu, cậu ta sắp phải chuyển đi chỗ khác.”
Lâm Duyệt sửng sốt, “Cậu ta bị điều đi đâu? Sao tớ không nghe thấy ai nói gì hết vậy?”
“Sáng hôm qua thông báo, lúc ấy cậu không có mặt.

Cậu ta muốn đến tổng bộ ở Thượng Hải, một tiến sĩ từ Mỹ về sẽ thế chỗ anh ta.”
Lâm Duyệt có chút thất vọng, “Cậu đã gặp chưa?”
“Ai cơ? À, tớ chưa gặp, chỉ nghe Lưu Vi Vi phòng nhân sự nói người này là do anh Đan đích thân phỏng vấn, kỹ thuật rất vững.

Ngoại hình cũng tuấn tú, vẫn chưa kết hôn, mấy cô gái ở phòng nhân sự đều theo dõi như lang sài hổ báo.”
Bầu trời âm u xám xịt, tưởng chừng như sắp có tuyết rơi.

Đến tận lúc tan tầm, Lâm Duyệt vẫn mải suy nghĩ về lời nói của Sài Vi.

Trong lòng cô giống như có lửa đốt, thiêu sạch cùng lo lắng bất an.
Công ty công nghệ thông tin lớn nhất thành phố Giang chính là Phong Hỏa.

Hôm qua, khi nghe mẹ nói, tại sao cô lại không nghĩ đến, người ấy ngoại trừ tới Phong Hỏa, còn có thể đi đâu nữa?
***
Thứ sáu, mây đen ngập trời, gió bấc gào rít.
Lâm Duyệt lái xe đến bách hóa Đại Dương, tìm một lúc lâu mới có chỗ đỗ xe.


Cô cùng mẹ đi ăn trưa, dạo phố hơn nửa tiếng, chọn được một bộ quần áo ấm cho bố cô, Lâm Lập Minh.

Sang đến khu nữ trang, khi đi ngang qua một chiếc áo cashmere màu nâu nhạt, Hà San chỉ, “Cái này hợp với con, mai mặc đi xem mắt nhé?”
Lâm Duyệt rụt cổ, “Mặc thế này con đông cứng chết mất.”
Hà San liếc cô một cái, “Con bé này, ở trong nhà thì lạnh đến đâu?”
Lâm Duyệt đành phải mặc thử, chiếc áo này quả thực trông cũng khá đẹp.
Hà San lật xem giá tiền, “Giá cả cũng phải chăng, hay là mẹ mua tặng con nhé?”
“Không cần đâu mẹ, con tự có tiền mà.”
“Tôi còn không biết cô có tiền? Đây là tâm ý của mẹ.”
Lâm Duyệt bất đắc dĩ, tùy mẹ vậy.
Hà San trả tiền xong lại tự chọn cho mình một chiếc áo lông đỏ thẫm.

Qua 50 tuổi, nhan sắc của bà dường như càng mặn mà hơn.
Mùa đông, tám giờ rưỡi cửa hàng đã phải đóng cửa.

Hà San tuy mua sắm vẫn chưa đủ nhưng vẫn phải rời đi.
Ra khỏi cửa, hai người mới phát hiện tuyết đã rơi, hoa tuyết bay lượn đầy trời, không gian một màu trắng toát, mặt đất cũng đã được bao phủ bởi một lớp tuyết mỏng.

Mấy năm nay, thành phố Giang ít khi có tuyết rơi, thường chỉ một lúc là ngừng, cơn mưa tuyết lớn như vậy quả thực rất hiếm thấy.
“Mẹ, mẹ đứng chờ ở cửa, con đi lấy xe.”
Lâm Duyệt túm lại áo trên người, run run chạy về phía bãi đỗ xe.

Ai ngờ, đến chỗ đậu, cô lại thấy xe mình mình bị một chiếc Ford Mustang để sát vào, chắn mất lối đi.
Lâm Duyệt gọi điện thoại cho Hà San, sau đó kiên nhẫn đứng đợi hơn mười phút nhưng vẫn không thấy người nào đến.

Trời giá buốt, ướt lạnh, rét cắt da cắt thịt như chui sâu vào trong tận xương tủy, từng bông tuyết đọng lại trên vai cô.

Cô di di chân, lạnh không chịu nổi.

Đang định đi, cô chợt nghe tiếng “tích” ở cửa xe vang lên.
Cám ơn trời đất, cuối cùng cũng đến.
Lâm Duyệt nhìn xung quanh tìm chủ nhân chiếc xe.

Cô thấy một người đàn ông dáng người dong dỏng cao, tay cầm điện thoại nói chuyện đang bước tới.
Tim cô nảy mạnh, hô hấp như ngừng lại.
Người đi tới mặc một chiếc áo khoác đen, ống quần bị gió thổi mà khẽ lộ ra bắp chân, đôi chân thon dài.

Dưới ánh đèn, gương mặt sắc sảo cương nghị, giống như lưỡi kiếm tuốt ra khỏi vỏ, thanh lạnh như tuyết.
Gió lạnh cuốn theo bông tuyết bất ngờ thổi tới, giống như một chưởng bạo kích bịt miệng cô lại.
Người đàn ông cúp điện thoại, ngẩng đầu, nhìn về phía cô, bỗng nhiên dừng lại.
Bốn giây, hay là năm giây? Cô nghe thấy giọng nói du dương vang lên, mang theo vài phần chần chừ, “Lâm Duyệt?”
Khóe miệng Lâm Duyệt khẽ nhếch lên, bên tai ong ong không ngừng.

Một lúc lâu sau, giọng nói của cô mới khó khăn phát ra từ cổ họng, âm thanh không nén nổi run rẩy, “Trần Lộc Xuyên.”.