Cấp S Mà Tôi Dưỡng Thành

Chương 21: Người Của Tôi 1



‘Đó chắc chắn là giọng nói của một người đàn ông.’Và cũng là một giọng điệu thô lỗ, cộc cằn.

Tôi bật dậy và ngồi thẳng lưng trên chỗ của mình.‘Lúc đó cậu ấy nói gì nhỉ… Sau khi ra khỏi một trường đại học tàm tạm, cậu ấy mắc nợ, hình như cậu ấy đã nói vậy.’Ý cậu ấy không phải là vay để trả học phí sao? Nghĩ đến cuộc gọi vừa rồi và ý định tự tử, tôi đi đến một kết luận chung.

Cậu ấy đã vay một khoản tiền riêng.Chết tiệt, sẽ không có chuyện kỹ năng sản xuất cấp SS chết và không thể được tiết lộ với thế giới phải không? Ngay cả khi cậu ấy đã vay rất nhiều tiền và không trả lại, ừm, liệu giết chết một người có phải là việc dễ dàng không? Họ có thể chỉ đánh cậu ấy thôi.Mặc dù có thể xảy ra tai nạn khiến cậu ấy mất mạng hoặc bị tàn phế.……Chết tiệt.Với trái tim có phần gấp gáp, tôi gọi cho Yoo Myeongwoo, gọi lại cho người đàn ông mà tôi không biết tên lần nữa."Nghe máy đi, tên khốn này!"Nếu là tiền thì tôi sẽ trả thay cậu ấy, vì vậy hãy nghe máy ngay đi! Anh có biết cậu ấy đáng giá bao nhiêu không! Nhưng vẫn chẳng có câu trả lời nào ở phía bên kia của điện thoại di động."Chết tiệt, mình phải làm gì đây?"Tôi thậm chí không biết cậu ấy đang ở đâu, thế nên tôi không thể tìm được.

Ngay lập tức, tôi tự hỏi liệu mình có phải làm đến chừng đó không.Mất đi Yoo Myeongwoo sẽ là một sự lãng phí khó lòng tưởng tượng nổi.

Nhưng thành thật mà nói, bây giờ cậu ấy không cần thiết lắm.

Tôi đã chuẩn bị chỗ đứng đủ vững chắc để sống một đời sung túc và không cần nhận những thứ như động lực hay khuyến khích nào.Vì vậy, ngay cả khi tôi hành động như thể tôi không biết, sẽ không thực sự có vấn đề lớn xảy ra, nhưng.

Tôi chẳng phải xử lý những sai lầm của Yoo Myeongwoo, cơ mà.“…… Cậu ấy là người có thể sống tốt mà không bị người khác ghen tị nếu có được kỹ năng.”Tôi nhớ đến khuôn mặt lấm tấm nước mắt.

Tôi nghĩ đến giọng nói tuyệt vọng nói về việc đánh mất hoàn toàn giá trị của bản thân.

Cũng như 5 năm tồi tệ kia vừa là quá khứ, vừa là tương lai của tôi.“Không làm gì được rồi.”Tôi thở dài một hơi rồi cầm chiếc điện thoại mình vừa ném lên ghế sô pha.Bất cứ ai cũng từng nghĩ như vậy ít nhất là một lần.

Lẽ nào tôi đặc biệt? Có ai có thể nhìn thấy sự đặc biệt mà chính bản thân tôi không biết và kể tôi nghe được không? Và biết đâu cuộc sống của tôi sẽ thay đổi hoàn toàn và trở nên tốt hơn?Trong thực tế khi Người Thức tỉnh xuất hiện, loại chuyện ấy không phải một ảo mộng ngây thơ.

Hay là tôi đột ngột Thức tỉnh như là Người Thức tỉnh cấp S hoặc ít nhất là cấp A? Tuy nhiên đồng thời, đó cũng là một giấc mơ vô ích có khả năng xảy ra cực kỳ thấp.Nhưng Yoo Myeongwoo đã có tôi.Người duy nhất nói với cậu ấy đã rơi xuống đáy vực sâu thẳm, rằng cậu ấy là người đặc biệt, người thực sự có thể khiến cậu ấy trở nên đặc biệt.‘Vậy, mình có thể làm gì khác đây? Mình biết đáy vực ấy và cả niềm hi vọng ấy.’Tôi cũng từng hi vọng rồi thất bại và nản lòng.

Mà chẳng có lấy một bàn tay giúp đỡ.Tôi bấm dãy số điện thoại theo kí ức của mình.

Mãi 2 năm sau tôi mới gặp chàng trai đó.


Nhưng anh ấy đã đi làm được 3 năm trước khi chúng tôi quen nhau và tôi chưa bao giờ thấy anh ấy thay đổi số điện thoại của mình, nên có lẽ vẫn vậy.Sau khi đổ chuông, anh chàng đó bắt máy.[Xin chào, đây là Cơ quan Thám tử Hamster!]Tôi nghe thấy giọng nói vui vẻ..

Anh ấy vẫn vậy.

Nhưng có chuyện gì với cái tên công ty thám tử này thế."Đây có phải là anh Do Hamin không?"[Đúng vậy! Đây là người đứng đầu Cơ quan Thám tử Hamster, Do Hamin.]"Tôi muốn tìm một người, có thể hay không?"[Tất nhiên là được chứ.

Miễn là chúng tôi có tên, mô tả và số điện thoại di động họ đã được sử dụng hơn 1 năm, bất kì ai và nhanh chóng! Chúng tôi có thể tìm thấy họ.

Ngoài số điện thoại, nếu bản thân điện thoại di động đã được sử dụng hơn 1 năm thì điều tra nhanh hơn là khả thi~.]Giọng nói hoạt bát cất lên, đầy tự tin.

Nhìn lướt qua điện thoại di động của Yoo Myeongwoo, hẳn nó đã được sử dụng hơn 1 năm, vậy nên chắc ổn thôi.Do Hamin là một người buôn bán thông tin.

Anh ta đặc biệt giỏi trong việc tìm kiếm mọi người và tôi không biết anh ta có kỹ năng gì nhưng anh ta có thể theo dõi vị trí của một người ngay lập tức chỉ với ngoại hình và số sê-ri vượt qua sáu chữ số của thứ mà người đó đã sở hữu trong hơn 1 năm.Lúc đầu, tức là lúc này đây, anh ta chỉ là người làm công tác thẩm tra lý lịch tại văn phòng thám tử.

Sau đó, khả năng của anh ta quá xuất sắc nên thông tin đã lộ ra ngoài, và cuối cùng sau đủ loại rắc rối, anh ta trở thành một người buôn bán thông tin trong cộng đồng Thợ săn.Đã có rất nhiều Thợ săn bị Do Hamin làm phiền ngay cả khi đang mua thông tin từ anh ta.

Tôi cũng thực sự khó chịu, thay đổi điện thoại di động và thẻ của tôi, từ chứng minh thư đến giấy phép Thợ săn, hàng năm sau khi dính dáng gì với tên đó.[Nếu cậu gửi vào tài khoản ngân hàng mà tôi vừa nhắn tin, tôi có thể tìm thấy người ấy ngay lập tức!]Do Hamin nói khi đã nhận được số điện thoại, tên và mô tả của Yoo Myeongwoo.

Ăc, tôi chưa đến ngân hàng.“… Tôi có thể thanh toán bằng thẻ vào bất kỳ lúc nào không?”[Được chứ, tôi sẽ gửi cho cậu liên kết.

Tính thêm 10% phí hoa hồng nữa nhé.]Kẻ trốn thuế này.

Ngay sau khi thanh toán, vị trí hiện tại của Yoo Myeongwoo đã được gửi qua tin nhắn cho tôi.

Vẫn nhanh gọn như mọi khi vậy.‘Giờ mình nên làm gì đây?’Vị trí của Yoo Myeongwoo là một tiệm tạp hóa có tên là “Hope Resources”.

Cậu ấy có lẽ sẽ không bán điện thoại di động của mình cho cửa hàng đồ cũ và dường như nơi đó thật sự mờ ám.‘Một Người Thức tỉnh cấp D trở lên sẽ không cho vay tiền ở một cửa hàng tạp hóa nhỉ?’Dù vậy, nếu cấp độ của người kia thấp thì tôi có thể giải quyết lên đến cấp D với các vật phẩm của mình.

Còn hiện tại, tôi đang đứng nhìn từ ghế sofa.

Xác suất người kia là người thường cao hơn nên tôi sẽ xử lý tốt hơn.Vấn đề là nếu tôi ra ngoài một mình, Yoohyun có thể sẽ làm loạn lên.‘Mang Yerim theo lại hơi kì.’Sau khi tự cho mình là người giám hộ của con bé, liên tục cho một đứa trẻ xem những cảnh vô đạo đức là việc hết sức tồi tệ.Lúc này tôi đi ra ngoài và xuống dưới sảnh của tòa nhà.

Tôi đứng gần lối đi, nơi có rất nhiều người ra vào tấp nập vào cuối tuần, và gọi cho Kim Sunghan.[Có chuyện gì vậy ạ.]“Anh sẽ đi ra ngoài một thời gian ngắn, nhưng anh nghĩ ít nhất anh nên cho em biết.

Nếu em bận thì không cần ra ngoài đâu.

Anh đã ở sảnh đợi rồi.

Có rất nhiều taxi ở trước chỗ này và liệu có rủi ro nào không nhỉ? Yoohyun có thể tức giận nhưng-.”Cuộc gọi kết thúc bằng tiếng đập mạnh.

Cậu ấy sẽ tốn vài phút để đến đây nhỉ? Chỗ này có nhiều ánh mắt lắm nên nếu cậu ấy cố lôi tôi vào thì tôi sẽ la ầm lên.Thoáng chốc, tôi nghe thấy tiếng bước chân nặng nề tiến đến gần.“Anh Han Yoojin.”Nghe giọng nói đang kìm nén sự tức giận, tôi cười tươi và quay lại.

Không nên nhổ nước bọt vào khuôn mặt đang tươi cười như này.“Em đến nhanh thật đấy.

Anh có thể đi một mình, vậy nên anh thực sự xin lỗi vì đã phiền đến em."Đều là do cái tính soi mói của chàng trai mà em hết lòng theo dõi, Yoohyun, vì thế đừng than vãn với anh.Kim Sunghan hít một hơi thật sâu rồi xoay người.“Xin hãy đi theo em.”“Đến đâu?”“Tất nhiên là bãi đậu xe.”Hả, chuyện gì đang xảy ra vậy? Tôi nghĩ cậu ấy hẳn sẽ nói gì đó nhưng cậu ấy lại bằng lòng.

Cậu ấy sẽ không giả vờ đi đến bãi đậu xe rồi tóm lấy và ném tôi vào thang máy đi lên đâu nhỉ?Để đề phòng, tôi tạo khoảng cách giữa hai chúng tôi và đi theo cậu ấy nhưng Kim Sunghan đã đi thẳng đến bãi đậu xe mà không quay lại dù chỉ một lần.

Hừm, thật là nhanh gọn nhưng cũng thật đáng ngờ.“Anh đi đâu?”Kim Sunghan mở cửa xe và hỏi.


Sau khi nhìn thấy cách đối đãi của ký túc xá cấp A, để cậu ấy làm tài xế có chút không thoải mái.“Hope Resources ở quận Myeonmok.”Anh sẽ nhanh chóng lấy được bằng lái xe thôi nên đành làm phiền em một thời gian nữa vậy.Hope Resources là một tòa nhà 2 tầng tồi tàn nằm ở nơi hẻo lánh.

Tấm biển sạch sẽ, trông chưa đầy vài tháng tuổi, nằm chênh vênh trên bức tường cho thấy tuổi của nó.“Anh có thể đi một mình không?”Kim Sunghan hỏi khi thấy tôi đeo găng tay da trước lúc rời xe.“Có lẽ sẽ chỉ có những người bình thường thôi nên anh giải quyết sẽ tốt hơn.

Nếu họ bắt bẻ vô cớ thì phiền lắm, vì vậy em cứ đợi trong xe đi.”Nếu là người như Kim Sunghan, khả năng có người nhận ra là rất cao.

Và tôi muốn giải quyết khéo léo thông qua lời lẽ nếu có thể.Đi về phía lối vào tòa nhà, tôi gọi lại cho Yoo Myeongwoo.

Cậu ấy không bắt máy và cũng không có tiếng chuông.

Mặc dù điện thoại có thể đang ở chế độ rung.“Thông thường sẽ là tầng hầm hoặc tầng 2.”Cửa kính được phủ một lớp màng trắng với dòng chữ lớn Hope Resources nên tôi không thể nhìn được bên trong.

Tôi đã nói rằng tôi không cần giúp đỡ, nhưng để đề phòng thì nên có biện pháp bảo vệ không nhỉ?Cửa bị khóa nên tôi bấm chuông ở bên cạnh.

Khóa cửa mặc dù là cửa hàng và có hệ thống liên lạc nội bộ với một chiếc camera, trông khá mờ ám.[Đã đóng cửa.]Tôi phải bấm chuông thêm hai lần nữa trước khi câu trả lời cộc lốc vang lên.

Trong trường hợp người kia không nghe thấy, tôi nhanh chóng cất lời.“Tôi đến để trả lại tiền!”Tôi đã nói là đến để đưa tiền, vậy có ai mà từ chối được? Đúng như dự đoán, tôi nhanh chóng nghe thấy tiếng bước chân đến gần hơn và khóa cửa được mở ra.“Đã lâu rồi không có người tự đến thanh toán.”Một người đàn ông to lớn lẩm bẩm lúc mở cửa.

Tôi đang thắc mắc, nhưng hình như đó thực sự là một kẻ cho vay nặng lãi.

Và… có vẻ dự đoán của tôi hơi sai rồi.Chắc nó sẽ không trở thành vấn đề lớn nên tôi nở một nụ cười khẳng định mình vô hại và đi vào trong.

Tuy là quán đồ đồng nát nhưng tầng 1 lại rất gọn gàng và sạch sẽ.“Đi theo tôi.”Người đàn ông dẫn lối và đi về phía cầu thang.“Lên tầng 2 ư?”Sau khi cố ý nói to, tôi đi theo ông ta và thấy một cánh cửa sắt thô sơ không phù hợp với nội thất ngôi nhà.

Khi cánh cửa mở ra thì là một phòng tiếp khách bề ngoài trông rất bình thường.Bao gồm cả cái tên đi cùng tôi, F, F, F, E, D.

Và ngồi trên ghế sofa là Yoo Myeongwoo cùng nụ cười gượng gạo.“Hả? Myeongwoo.”Quào, tưởng tượng thấy được cậu ở đây này.

Ngay khi tôi làm như thể mình quen cậu ấy, những người đó và cả Yoo Myeongwoo, đều quay lại nhìn tôi.“… Han Yoojin?”“Cái gì, hai người biết nhau à?”Người D ngồi trên ghế sofa đối diện với Yoo Myeongwoo hỏi tôi.“Chúng tôi là bạn thuở nhỏ và đã gặp nhau vài ngày trước trong Hiệp hội Thợ săn.”“Hiệp hội? Cậu cũng là một Người Thức tỉnh sao?”“Vâng.

Tuy nhiên, tôi chỉ là hạng F thôi.”“FF à?”“Tôi là FE.

Rất may rằng tôi đủ điều kiện để trở thành Thợ săn.”Nghe câu nói của tôi, D cười rạng rỡ, ra vẻ tử tế.

Sau đó F2 tiến lại gần và nói thêm, giả vờ thân thiện.“Cậu là một thanh niên có tương lai tươi sáng phải không? Tên cậu là Han Yoojin nhỉ? Vừa rồi chúng tôi định giới thiệu một công việc dễ kiếm tiền cho bạn cậu, cậu có muốn tham gia không?”“Một công việc ư?”“Đúng vậy.

Bạn của cậu đã ký hợp đồng rồi.”Cậu ấy đã ký rồi à? Có phải những tên khốn này đang cố gắng chen vào nỗ lực cần cù của người khác không? Tôi thực sự bắt đầu thấy tức giận.Nếu là một hợp đồng bình thường thì không thành vấn đề, nhưng nếu là một hợp đồng sử dụng Thợ săn, đặc biệt là một hợp đồng bất hợp pháp thì rắc rối ngay.

Trước khi đạp đổ mọi thứ, tôi đoán mình nên kiểm tra kỹ lưỡng trước.“Tôi cũng nghe về nó được không?”“Tất nhiên rồi! Đây, đây, ngồi đi.”Họ nghĩ rằng đã bắt được một con mồi nên còn thân thiện đưa cả cà phê cho tôi.

Đương nhiên, đó là đồ pha sẵn trong cốc giấy.Khi tôi ngồi xuống cạnh cậu ấy, Yoo Myeongwoo lén nhìn tôi đầy lo lắng.

Có vẻ như cậu ấy muốn nói điều gì đó nhưng miệng không mở nổi vì sợ hãi.

Không sao đâu nên cứ yên lặng ngồi đó thôi.“Nào người anh em, cậu đã Thức tỉnh khi nào?”D hỏi.“Vào thứ sáu.

Chỉ mới vài ngày thôi.”“Vậy thì cậu có thể không biết nhiều.

Cậu biết đấy, cộng đồng Thợ săn này không phải là một khu phố dễ dàng.

Đối với cấp F, đi quanh hầm ngục thật khó và vào bang hội gần như là chuyện bất khả thi.”“Vậy sao? Nhưng người ta nói rằng nếu trở thành Thợ săn sẽ kiếm được rất nhiều tiền…”“Để kiếm được nhiều tiền thì ít nhất cậu phải là cấp E và họ không thực sự để người cấp F tham gia đâu.”Tôi tỏ ra như thể đây là lần đầu tiên trong đời nghe thấy điều này.


Sau đó, tôi thở dài thườn thượt.“Tôi đã rất vui khi họ nói rằng tôi đủ tiêu chuẩn để trở thành Thợ săn, có vẻ tôi đếm cua trong lỗ rồi.”“Haha, thế giới hoạt động dễ dàng đến vậy sao? Nhưng cậu không phải lo lắng đâu.

Tôi đặc biệt! Sẽ đưa mình cậu vào một hội!”“Một hội ư?”“Đúng vậy, một hội! Về cơ bản, ý tôi là chúng tôi sẽ đặc biệt cho phép cậu tham gia hội Hope Resources của chúng tôi.

Thủ lĩnh của bang hội là cấp C và tôi, phó thủ lĩnh của hội, là cấp D.

"“Uầy, anh là cấp D sao? Có phải tất cả những người ở đây đều là Thợ săn không?”"Tất nhiên.

Này, mang một bản hợp đồng lên đây đi.

”F2 đặt một hợp đồng lên đầu bàn.

May mà đó là một hợp đồng bình thường.“Các điều kiện rất đơn giản.

Thay vì những ngục tối cấp F nhỏ thậm chí không kiếm ra tiền, chúng tôi sẽ đưa cậu vào những nơi không thấp hơn cấp D.

Tất nhiên, các Thợ săn chiến đấu của bang hội chúng tôi sẽ xử lý lũ quái vật, cậu và bạn chỉ cần lo cho phụ phẩm trong công việc kiếm tiền thực sự dễ dàng này!”“À, vậy sao.”Ra là một hợp đồng công nhân mỏ.Trong số các ngục tối, có những cái được gọi là loại thu thập.

Nó có một môi trường tự nhiên nơi các loài động thực vật hữu ích sinh sống, hoặc một môi trường khai thác, nơi có thể đào khoáng sản, v.v.Nhưng thông thường, thay vì thu thập các sản phẩm phụ, đá ma thuật và phần thưởng từ quái vật có giá trị hơn rất nhiều, vì vậy nếu Thợ săn có một số khả năng nhất định, họ sẽ không thực hiện bất kỳ hoạt động thu thập nào.Tất nhiên, cấp F với cấp độ thấp và không có thiết bị ít nhất cũng có thể đào chúng lên và bán chúng để thu lợi nhuận tốt nhưng kiểu thu thập kiếm tiền phải là ngục tối cấp D trở lên.Vì vậy, có những bang hội tệ bạc đã đẩy những người khai thác cấp F vào ngục tối kiểu thu thập cấp D.

Trong khi các thành viên chính thức của hội săn lùng thì các thợ mỏ thu thập.Những người thợ mỏ, những người có cấp bậc và cấp độ thấp cũng như không có bất kỳ thiết bị nào, thường xuyên bị thương hoặc bị giết bởi các cuộc tấn công từ quái vật chưa được xử lý.

Tất nhiên, không có bất kỳ khoản bồi thường nào liên quan đến điều đó và 70-80% phụ phẩm thu được sẽ được bang hội lấy làm phí và hầu như không phải là phí bảo vệ.“Cậu có thấy ở đây không? Chỉ cần cậu tham gia vào bang hội, cậu có thể đi vào ngục tối cấp D với Thợ săn cấp D ngay lập tức! Và sau đó cậu chỉ cần chọn và thu thập những thứ kiếm được tiền! Dễ như ăn bánh.

Chỉ nhận được 20% có vẻ hơi ít nhưng nếu cậu nghĩ đến phí đấu thầu trong hầm ngục và cung cấp thiết bị cho Thợ săn hạng D, thì chắc chắn là! Không hề ít!”"Vậy anh đang nói rằng tôi chỉ cần lấy đồ thôi sao?""Tất nhiên.

Cậu chỉ cần đóng dấu ở đây.

Dấu ngón tay cái cũng được.”Tôi đặt bản hợp đồng đang giữ trong tay xuống với biểu cảm vô cùng say mê.“Tôi có thể kiểm tra thêm một điều nữa không?”"Cậu cứ hỏi đi."“Các điều kiện trong hợp đồng có vẻ tốt, nhưng để đề phòng, tôi muốn so sánh nó với hợp đồng của Myeongwoo.

Điều kiện của tôi có thể thấp hơn.

Vì thông thường, điều kiện của người đến trước thường tốt hơn.”Trước câu nói của tôi, tên cấp D cười lớn.“Này, anh bạn này cũng thật là kỹ lưỡng đấy! Tất nhiên là cậu có thể rồi! Kiểm tra kỹ nội dung và ký đi.”Những kẻ này chẳng theo khuôn khổ gì cả, chỉ biết phô trương hợp đồng của người khác.

F3 lấy hợp đồng của Yoo Myeongwoo ra khỏi kho đồ và mang đến.

Đó cũng là một hợp đồng trên giấy tờ bình thường.

Nhìn vào thì không cần phải ghi nhớ cái này.

Tốt, không có gì cản trở.Tôi lấy hợp đồng của Yoo Myeongwoo, và rồi xé toạc nó ra,.