Cao Thủ Toàn Năng Tại Học Đường

Chương 4: Khởi Động Trí Năng



“Chẳng lẽ do mấy ngày trước bị cảm nắng, té trên đường nên đầu óc không được bình thường?” Quý Phong đối với những thay đổi của mình vẫn không tin nỗi, thầm tự hỏi.
Cả buổi sáng, Quý Phong lâm vào khiếp sợ. Vì để chứng thực một màn vừa rồi vừa xảy ra với hắn có phải là ảo giác hay không, Quý Phong lấy tất cả sách giáo khoa trong cặp ra, đặc biệt chọn những nội dung mới chưa từng học tới ở trong sách đọc qua.
Sau khi xem xong, Quý Phong nhanh chóng đóng sách lại, chờ khoảng vài phút rồi hắn bắt đầu từ trong trí nhớ đọc thuộc lòng những nội dung mới vừa xem khi nãy.
Kết quả như vậy khiến hắn khiếp sợ, cũng mừng rỡ vô cùng. Cho dù là những từ ngữ tiếng anh phức tạp nhất cho đến các loại công thức vật lý, toán học dài dằng dẳng hắn vẫn nhớ rất rõ, không sai một chút nào.
Trải qua vài lần kiểm chứng, Quý Phong đi đến kết luận, chuyện xảy ra ban sáng không phải là ảo giác của hắn mà chính là sự thật. Quý Phong ngơ ngác nhìn quyển sách giáo khoa hắn đang cầm trong tay, trong lòng mừng như điên.
“Mình lại có trí nhớ siêu phàm sao?! Sao lại xuất hiện biến hóa kinh người như thế này nhỉ?”
Quý Phong nghi hoặc không thôi, hắn rất rõ năng lực bản thân mình. Lúc trước, để học thuộc lòng tất cả bài học sau một khóa hắn phải mất đến mấy ngày, nhưng so với hiện tại thì lại khác nhau một trời một vực.
Suy nghĩ hơn nửa ngày cũng không nghĩ ra được gì nhiều, Quý Phong chỉ có thể lắc đầu, thôi không nghĩ nữa, nhưng trong lòng lại vui mừng không thôi. Có được trí nhớ siêu phàm như thế này, cũng có nghĩa là trong năm nay, những chương trình hắn đã bỏ qua trước đây đều có thể học lại, qua đó sẽ dễ dàng thi đậu đại học. Thậm chí, có những việc mà trước kia hắn rất muốn làm nhưng không thể làm được thì hiện tại lại có thể. Với trí nhớ siêu phàm của mình, không có khả năng chỉ đơn giản dùng để thi đại học được.

Quý Phong nghỉ đến đây thì hưng phấn không thôi, hắn không khỏi gãi đầu, cười mỉm. Trương Lỗi ở bên cạnh thấy hắn như vậy, nghi ngờ hỏi: “Phong tử, sao hôm nay ngươi khác với mọi khi vậy? … Không phải thật sự bị điên rồi chứ?”
“Chết mẹ đi!”
Quý Phong trừng mắt, liếc Trương Lỗi một cái, cười mắng: “Mi điên chứ không phải ta!”
“Còn có thể chửi người, xem ra vẫn còn bình thường, tốt, tốt!”
Trương Lỗi thở dài, cười to nói: “Nói thật, ta lại sợ mi không chịu nổi đả kích, trong lòng suy nghĩ bậy bạ. Phong tử, con Hồ Tuyết Tuệ kia không đáng để mi phải thương tâm!”
Quý Phong nghe vậy, biết được Trương Lỗi rất quan tâm đến mình, trong lòng khẽ ấm áp. Hắn lắc đầu, cười nói: “Lỗi tử, mi nói không sai, đứa con gái như vậy không đáng để ta thương tâm, cho nên, ta quên cô ta rồi!”
Lúc còn ở bệnh viện, khi thấy mẹ khóc, Quý Phong đã âm thầm quyết định sẽ quên đi Hồ Tuyết Tuệ, cho dù thỉnh thoảng nhớ đến cũng sẽ coi như là một đoạn hồi ức bình thường thôi, không có ý nghĩa gì đặc biệt.
Hắn theo thói quen nhìn lên phía trước, cuối cùng tầm mắt dừng lại nơi chỗ ngồi của Hồ Tuyết Tuệ, nhớ lại sự dại dột của mình, nhịn không được lắc đầu cười khổ.

Trưởng thành, luôn phải trả một cái giá thật lớn!
May thay, Hồ Tuyết Tuệ nói chia tay sớm khiến cho Quý Phong sớm tỉnh ngộ. Nếu không có chuyện này xảy ra, thật không biết Quý Phong còn trầm mê bao lâu, e rằng cả đời hắn cũng không chừng.
Nhìn bóng lưng quen thuộc kia, Quý Phong hết sức bình tĩnh, trong lòng âm thầm hạ quyết tâm: “Không ai nghèo hèn mãi, nếu ngươi đã thích tiền đến vậy, ta sẽ cố gắng kiếm thật nhiều tiền, mãi cho đến khi tiền nhiều đến đếm không hết thì thôi. Bất quá, ta làm thế không phải vì để hối hận, cũng không phải vì tức giận, mà vì mẹ ta. Ta muốn cho những kẻ đã từng nhạo báng, miệt thị người phải hối tiếc, phải nịnh bợ người. Nhưng hết thảy mọi thứ, sẽ không có bất kỳ một mối quan hệ gì với Hồ Tuyết Tuệ nàng nữa.”
Sau khi một lần nữa nhìn Hồ Tuyết Tuệ từ phía sau, Quý Phong dứt khoát không nhìn nữa. Từ đó về sau, hai người như hai kẻ xa lạ, nếu gặp thoáng qua cũng tựa như không quen không biết.
Tựa hồ cảm thấy có ai đó nhìn mình từ đằng sau, Hồ Tuyết Tuệ đang ngồi ở hàng thứ ba liền quay đầu lại, thấy Quý Phong đang đọc sách, thỉnh thoáng hắn lại cau mày, lúc lại cười, tựa hồ đọc rất nhập tâm. Nàng bĩu môi khinh thường, một tên quỷ nghèo, cho dù có cố gắng đến đâu chăng nữa, dù có thi đậu đại học, cũng có thể học được sao?

Buổi trưa nhanh chóng qua đi, rất nhanh đã đến giờ tan học. Bởi vì mới nhập học được vài ngày nên cũng chưa có lớp tự học vào buổi tối, Quý Phong từ chối lời mời đến tiệm hải sản ăn nhậu của Trương Lỗi, chuẩn bị rời khỏi trường.
Quý Phong ngẫm nghĩ, giữa bằng hữu với nhau, một tia an ủi cũng đủ lắm rồi, Trương Lỗi có thể an ủi hắn mấy lần như vậy cũng đã là một lễ vật đáng giá rồi.

Trương Lỗi cũng biết tính tình của Quý Phong nên cũng không nói thêm gì.
Sau khi hai người chia ra đi, Quý Phong đi thẳng một đường về nhà. Ở nhà, mẹ hắn đang bận bịu nấu ăn trong phòng bếp.
“Mẹ, con về rồi ạ!” Quý Phong la lên.
Tiếu Tố Mai từ trong phòng bếp ló ra, khuôn mặt tươi cười, nói: “Phong nhi, cứ lên lầu đi con, mẹ xào thêm món này nữa là xong rồi!”
Quý Phong định tới giúp, nhưng nhìn thấy trong phòng bếp có rất nhiều người, quá chật chội nên hắn chỉ có thể gật đầu, cười đáp: “Vâng, con đi đây!”
Phòng trọ của hai mẹ con Quý Phong nằm trong một căn nhà thuộc khu chung cư cũ của Thạch huyện. Nhà cửa ở nơi này có một ít là do người dân xây lên, phần lớn đều là nhà có ba, bốn tầng lầu nhưng không có sân thượng, trông giống như những lữ quán. Các tầng lầu của những căn nhà này phần lớn đều dùng để cho thuê. Ví dụ như căn nhà hiện tại, phòng trọ của hai mẹ con Quý Phong ở trên tầng ba. Hay như phòng trọ của bác Trương thu mua phế liệu nằm ở tầng hai. Lúc Quý Phong còn nhỏ, mẹ hắn sau khi nhặt được phế phẩm đều bán cho bác Trương. Hay như phòng của dì Vương ở dưới tầng một. Dì cũng giống như mẹ hắn, đều buôn bán đồ ăn.
Bởi vì chủ nhà trọ thiết kế một cái phòng bếp công cộng cùng với nhà vệ sinh ở trong sân nên đến thời điểm nấu đồ ăn mọi người đều chen lấn nhau làm, vì thế mọi người cũng quen biết lẫn nhau.
Những người đến nơi này thuê phòng, trừ chủ nhà trọ ra thì ai cũng đều là người nghèo, làm những công việc ở tầng dưới chót của xã hội, vì thế mà mọi người hết sức hòa đồng, dễ gần, đôi lúc sẽ hỗ trợ lẫn nhau,
Hai mẹ con Quý Phong thuê phòng ở lầu ba vốn là một phòng lớn, nhưng bởi vì Quý Phong trưởng thành nên Tiếu Tố Mai xin chủ nhà trọ tách ra làm hai. Bình thường, gian ngoài sẽ thành phòng khách, đến tối sẽ thành phòng ngủ của Quý Phong, bàn ăn cơm sẽ thành bàn đọc sách, sa-lon sẽ trở thành chiếc giường ngủ của hắn.
Ngồi trên sa-lon, Quý Phong thoáng do dự có nên đem biến hóa trên người mình nói cho mẹ biết hay không.

Suy nghĩ một lúc lâu, Quý Phong liền quyết định tạm thời sẽ không nói cho mẹ biết, đợi đến khi tốt nghiệp phổ thông xong sẽ nói ra, đến lúc đó hẳn mẹ sẽ vui lắm đây! Nghĩ đến bộ dáng vui vẻ kia của mẹ, Quý Phong không khỏi cười mỉm.
“Phong nhi, xuống hỗ trợ bưng thức ăn nào!” Mẹ hắn nói vọng lên.
Quý Phong lập tức mở cửa, chạy xuống.
Dưới sự chuẩn bị của Tiếu Tố Mai, một nồi cơm với bốn dĩa thức đầy thịnh soạn xuất hiện trên bàn. Nhìn thấy bộ dáng hoạt bát của con trai, Tiếu Tố Mai cực kỳ vui vẻ.

Nằm trên giường, Quý Phong lại không buồn ngủ chút nào, cho dù là ai, đột nhiên có được năng lực thần kỳ thì tuyệt đối không thể bình tĩnh như hắn được.
“Có trí nhớ siêu phàm như vậy, chuyện thi đại học khẳng định không có vấn đề gì khó rồi. Chỉ không biết, năng lực này có thể kéo dài bao lâu đây? Hay lại được mấy ngày rồi hết?!”
Trong đầu Quý Phong miên man những suy nghĩ, mãi đến tận khuya hắn mới buồn ngủ, cuối cùng mơ mơ màng màng tiến vào mộng đẹp.
Đúng lúc này, trong đầu hắn đột nhiên vang lên một giọng nói giống như giọng của rô-bốt: “Hoàn tất dung hợp với chủ thể, trí não Nhất Hào, khởi động!”