Cùng lúc đó ở gian phòng thẩm vấn ở trại giam số một, anh Văn cười ấm áp, giọng nói còn có phần "nịnh bợ" lấy lòng: - Phi Phi, trận này đánh xong rồi chứ?
- Vâng. Ngồi đối diện là cô gái ngồi vắt chân chữ ngũ, bỏ cái kính râm xuống, toét miệng cười, đó chính là Lạc Phi, "sai vặt" của Trương Thắng:
Những người đem cô tới đây không phải là đám du côn đòi nợ như phóng viên nghĩ, mà là người của anh Văn, còn thân phận thực sự của cô, nếu Trương Thắng mà biết không biết chấn động thế nào, vì cô là con gái độc nhất của anh Văn, tên thật là Chu Lạc Phi.
- Nói ra xem nào, đến cả cha, con cũng chẳng chịu kể gì cả, sáng nay cha đọc báo mới hay tin. Anh Văn nhin con gái cưng vờ giận: - Nữ nhi hướng ngoại, chỉ biết giúp chồng thôi, giờ coi cha là người ngoài rồi.
- Cha này... Lạc Phi hờn dỗi: - Nói linh tinh, ai đồng ý gả cho anh ấy, mà anh ấy có bạn gái rồi, mà có cho con cũng không thèm, anh ấy cái gì cũng tốt, mỗi tội quá lăng nhăng.
Có thiếu nữ nào không hoài xuân, Lạc Phi cũng từng tưởng tượng ra nửa kia của mình, đa phần toàn là tài tử điện ảnh đẹp trai, không có bóng dáng nào cụ thể. Mà dù mạnh miệng ra sao, cô cũng biết hôn nhân không do mình định đoạt.
Công bằng mà luận, tướng mạo hay tính cách Trương Thắng đều rất hợp ý cô, lại đoán trước được là đối tượng cha mình nhắm tới, trong lòng sao có thể không lưu lại chút dấu ấn nào.
Song Lạc Phi tích cách đặc biệt, rất ham vui, không hề có ý định mặc áo cưới, làm vợ người ta sớm như vậy. Hơn nữa cô ngầm chú ý, biết Trương Thắng có ít nhất 3 nữ nhân, nếu kết hôn rồi mới biết thì coi như bút sa gà chết, cắn răng mà chịu đi, giờ biết trước thế rồi còn đồng ý, cô rẻ rúng thế sao?
Cha cô thần thông quảng đại, nhưng sinh ra từ cục đá, không hiểu mấy chuyện này.
- Nam nhân tới mức độ đó, nữ nhân nào còn mong muốn y giữ thân như ngọc, đều thiếu thực tế, ngốc nghếch. Không phải cha cổ súy cho chuyện nam nhân lăng nhăng, nhưng thực tế là vậy, đây là xã hội nam quyền, là nữ nhân thông minh thì không nên làm chuyện châu chấu đá xe đó. Chỉ cần thân phận là của con, nam nhân ở ngoài thi thoảng chơi bời chút, cũng như đánh bạc, uống rượu, có gì to tát đâu.
Lạc Phi lườm anh Văn một cái: - Mẹ không nói ra, nhưng thấy cha bên ngoài chơi bời đàng điếm, mẹ có vui được không? Cha nói đúng, nam nhân phong lưu, xã hội trọng nam khinh nữ, nhưng nam nhân tốt không nên làm nữ nhân của mình buồn.... Thôi, chả tranh luận cái chủ đề nhàm chán này với cha, cha muốn biết chuyện anh ấy à?
- Con còn hỏi, cha hỏi con bao nhiêu lần rồi? Con có chịu nói đâu.
- Cha phải có lương tâm nghề nghiệp chứ? Con nhận lương làm việc cho người ta mà. Lạc Phi hậm hực cho tay vào túi vốn là mang cho cha mình, lấy một túi kẹo, bóc cái cho vào mồm ngậm: - Anh ấy đang hợp tác với Cận Tại Tiếu, ông chủ của Đầu tư Doanh Thắng.
Anh Văn chống cằm suy nghĩ: - Cận Tại Tiếu? Nghe quen quen.
- Thì cái lần sinh nhật cha ở Thượng Hải, năm gì đó, ông ta tặng cha con trâu vàng.
Anh Văn ồ một tiếng, khẽ vỗ trán: - À, cha nhớ rồi, ở trong này ít tiếp xúc nên nhiều chuyện không nhớ, có phải là tên béo lúc tặng quà đi không cẩn thận vấp ngã rơi con trâu ra sàn hả?
- Cha đừng coi thường người ta, bây giờ ông ấy là bá chủ Thượng Hải rồi đấy.
- Chậc, mấy năm không gặp, giờ chó mèo cũng lên làm đại ca rồi. Anh Văn chợt buồn vô cớ:
Lạc Phi rất biết lòng người, tiếp tục câu chuyện: - Anh ấy tài chính có hạn, nên không thể gây sóng gió trên thị trường kỳ hạn, nên luôn đặt bản thân ở vị trí trợ thủ, phối hợp với Doanh Thắng, bí mật này, trừ con ra, anh ấy không nói cho ai hết... Cha làm con áy náy một hồi. Nói tới đó đẩy gói kẹo tới: - Cha ăn kẹo đi, con mua cho cha mà.
- Được được, lỗi của cha. Anh Văn nhìn cái túi kẹo mút mà miệng co giật, ông ta lại không ăn thứ này, mang vào làm gì, nhưng con gái có lòng ông không thể miễn cưỡng lấy một cái, năm xưa tốn tâm huyết đưa con gái sang Pháp học, muốn rèn lên một thục nữ quý tộc, vậy mà kết quả lại thành ra như thế này đây:
- Lần này phía Thượng Hải muốn làm ván ép, nhưng đa phần nhà đầu tư vừa và nhỏ có cái nhìn bi quan về nó, họ làm một mình rất cật lực, giá cứ tụt mãi, vì thế liền kiếm đồng minh. Sau khi anh ấy được phía Thượng Hải liên hệ, bắt đầu quan sát 9507, tính xem có nên tham gia không. Đồng thời phát hiện ra một chuyện nhỏ, nhưng ý nghĩa vô cùng trọng đại.
- Chuyện gì? Anh Văn tò mò hỏi, thật ra hắn không tò mò tới thế, nhưng không phối hợp, đứa con gái quái tính này sẽ không kể:
- Tối hôm đó đã hết giờ làm, con vẫn ở văn phòng chơi ga... À, vẫn giúp anh ấy thống kê số liệu, tự nhiên gặp sự cố điện. Anh ấy trước kia làm thợ điện, thế là ngứa nghề, đi kiểm tra đường giây, kết quả phát hiện ra camera theo dõi. Lạc Phi mặt kịch tính như kể chuyện phá an: - Thế là nhân lúc mất điện, con và anh ấy kiểm tra một phen, phát hiện ra mấy cái nữa ở vị trí kín đáo. Rõ ràng có nội ngoại câu kết theo dõi, nhưng không biết ai là kẻ nội gián.
- Chuyện này không thể để lộ ra, nếu không người nọ nghi người kia thì không thể làm ăn được nữa. Con và anh ấy chú ý theo dõi, nhưng ai ai cũng một lòng kiếm tiền vì công ty không phát hiện ra ai khả nghi. Cuối cùng phải tìm một công ty thám tử, theo dõi tất cả thành viên của phòng đầu tư.
Anh Văn cười: - Cậu ấy có hoài nghi con không?
Lạc Phi đắc ý hếch cãi mũi nhỏ lên: - Con đâu phải đứa ngốc, sau cái lần đi chơi đó, con thuê luôn nhà ở nơi nói dối anh ấy, tuyệt đối không kiểm tra ra vấn đề. Hơn nữa con theo anh ấy từ khi chưa phất lên, còn giúp anh ấy bao việc, làm sao anh ấy nghi con được?
- Ừm, đừng làm cha sốt ruột, là kẻ nào?
- Thám tử truyền về nói Ngô Trung Hưng hết sức khả nghi, nhiều lần ra vào tòa nhà Quân Vương gặp Từ Hải Sinh...
- Ra vậy, thế là cậu ta dùng khổ nhục kế, dụ Từ Hải Sinh vào bẫy... Anh Văn thoáng cái hiểu ra, nhưng thấy Lạc Phi xị mặt, cười biết lỗi: - Rồi cậu ấy làm thế nào?
- Cha biết rồi còn nói làm gì nữa, mất cả hứng. Lạc Phi hậm hực quay mặt đi:
- Được rồi, cha không nói nữa, con xem này. Anh Văn đau khổ bóc cái kẹo mút ra cho vào miệng:
Lạc Phi cười híp cả mắt: - Tất nhiên không đơn giản như cha nghĩ, anh ấy trả tiền cho công ty thám tử mua thiết bị giám sát hiện đại nhất của Hong Kong về, theo dõi điện thoại của Từ Hải Sinh, rồi tương kế tựu kế thôi.
Lạc Phi đang nói tới đó thì nhớ tới cú điện thoại ngày hôm qua của Trương Thắng sau khu sàn giao dịch đóng cửa.
- Phi Phi, bên em thế nào rồi?
- Xong rồi, chúng ta thất bại thảm hại, Ngô Trung Hưng làm bộ không còn mặt mũi nào đối diện với mọi người đã rời công ty.
Bên kia trầm ngâm một lúc rồi nói tiếp: - Sớm dự liệu được, Phi Phi, tiếp tục giữ bí mật, không được lộ cho ai biết.
Lạc Phi thắc mắc: - Vì sao, anh vốn định sau khi xong việc sẽ vạch trần ông ta trước mặt mọi người, cho ông ta một bài học mà.
- Vì anh suy nghĩ còn quá ngây thơ, trên đời này có những kẻ không bao giờ nhận bài học nào hết. Em nhớ đấy, đừng tiết lộ gì cả, à nếu em liên hệ với mấy phóng viên đưa tin anh thảm bại, ông ta giành toàn thắng càng hay hơn.
- Thú vị, hi hi hi, chả biết anh định làm gì, nhưng chiều anh luôn. Lạc Phi cười hì hì: - Được em sẽ trọng điểm đưa tin anh thê thảm ra sao, giữa lúc căng thẳng ôm mặt khóc bỏ chạy như con nít thế nào...
- Này, đừng có mà quá đáng, đúng "sự thực" mà viết là được rồi, đừng thêm thắt linh tinh.
….. …..
- Nghĩ cái gì mà thất thần ra thế? Anh Văn đột nhiên thấy con gái ngồi ngây như phỗng không nói nữa, xua xua tay trước mặt:
Lạc Phi không tiếp tục nói chuyện khi nãy mà hoang mang lắc đầu: - Con không rõ lắm, nhưng đoán anh ấy định dùng chiêu kiêu binh rồi, muốn con nhờ phóng viên viết bài ca ngợi họ Từ kia.
- Ồ... Anh Văn đã quen với kiểu nói chuyện đi mây về gió của con gái, nhanh chóng ráp nối câu chuyện, cười hài lòng: - Tiểu Thắng ca thực sự trưởng thành rồi, kỳ địch dĩ nhược, kiêu địch chi binh, cậu ta sẽ chủ động xuất kích đấy. Chỉ là lạc đà gầy còn to hơn ngựa, nhưng thực lực vẫn còn chênh lệch lắm. Nói tới đó ngẩng đầu nhìn con gái với vẻ mặt quái dị.
Lạc Phi trừng mắt lên: - Cha học con làm vẻ mặt đó làm gì?
Anh Văn tựa cười tựa không nói: - Cha đang nghĩ, với thực lực của cậu ta bây giờ chủ động tấn công sẽ như trứng chọi đá, dựa vào cái gì mà cậu ấy tự tin như thế? Trừ cha ra, cậu ấy đâu có trợ lực nào đáng kể.. Ha ha ha, chúc mừng Phi Phi, vậy là con sắp được gả đi rồi.
- Cái gì? Lạc Phi hét lên như mèo bị dẫm phải đuôi, mặt đỏ bừng kiều diễm: - Có ai như cha không hả, suốt ngày tính kế gả con đi, con ế chắc? Con có thích anh ấy đâu, vì sao phải gả? Tự nhiên có một người lạ sống trong phòng mình, kỳ lắm.
- Không thể nào, hai đứa quen nhau hơn một năm rồi, lại còn thân thiết như thế, lạ cái gì nữa.
- Khác, cha đúng là Tôn Ngộ Không sinh ra từ tảng đá, chả hiểu cái gì cả, bọn con thân thiết với tư cách đồng nghiệp, bạn bè, con nói xa lạ về tình cảm, về tâm lý.
Anh Văn xua tay: - Trong hào môn xưa nay hôn nhân không tự định đoạt được. Phi Phi, con phải có trách nhiệm với gia tộc, huống hồ, cha thương con còn không hết, suốt ngày đi nịnh nọt lấy lòng bà cô khó tính con, lại còn hại con được sao? Cha chọn mãi mới được chàng trai này, con cũng có thiện cảm với cậu ta còn gì?
Lạc Phi bĩu môi: - Con thích cả tứ thiên vương Hong Kong đấy, chẳng lẽ phải lấy hết à?
Anh Văn tự tin, không tranh cãi nữa: - Con nhiều lý do thế làm gì, con và cậu ta lấy nhâu chỉ là chuyện sớm muộn thôi.
Lạc Phi nghiến răng nghiến lợi: - Con còn chơi chưa đủ, không muốn lấy chồng. Cha thích chọn ai là việc của cha, kẻ nào mò vào phòng con, con thiến kẻ đó là việc của con, hứ. Nói rồi lấy luôn túi quà bỏ đi.
****
Truyện lắt léo bất ngờ phết, nếu mà viết bằng bút lực của Nguyệt Quan bây giờ thì truyện này bá luôn.