Cao Thủ Kiếm Tiền!

Chương 220: Đông phương bất bại và Cá sấu Nam Hải

Tần Nhược Nam ngồi ngây ra, lúc gãi đầu gãi tai lúc nhìn cái hạt giống đen xì xì, lúc thì cầm hộp bạc lên kiểm tra xem có cơ quan bí mật gì không, phát huy hết khả năng trinh vẫn vô ích.

Có điện thoại gọi tới, là tên đáng ghét đó.

- A lô, muốn gì? Tần Nhược Nam nhận điện thoại, giọng nghiêm nghị như thẩm vấn tội phạm, với kẻ này phải cứng rắn ngay từ đầu không để y được nước lần tới:

- Em yêu, gà nướng có ngon không?

- Xì, gà nướng gì, ai thèm chứ, vứt vào thủng rác ở chỗ làm rồi.

- Hả vứt đi rồi, ôi...

Nghe bên kia than thở, một nụ cười nhẹ leo lên khóe miệng xinh đẹp của Tần Nhược Nam: - Anh là ông chủ lớn, một con gà thôi mà tiếc vậy à, mai tôi mua đền anh là được chứ gì, keo kiệt.

- Em không biết, bên trong đó... mà thôi.

- Nói ra nghe xem còn có gì, vàng hay kim cương. Tần Nhược Nam làm bộ không biết gì:

- Hôm nay anh tìm khắp chợ hoa mới mua được hạt giống một loại hoa hồng hiếm, định làm em bất ngờ.

- Gì, giống hoa hồng? Người ta tặng hoa, anh tặng hạt giống, tức là anh còn định bắt tôi tự trồng á, anh đúng là cực phẩm đấy.

- Hoa tươi dễ tàn, chúng ta vừa mới bắt đầu, nên anh tặng em hạt giống, chúng ta cùng trồng, để nó mọc rễ, sinh lá, kết hoa, giống như chứng kiến quá trình chúng ta yêu thương nhau. Khi hoa nở rộ, anh sẽ mặc áo cưới cho em...

Tần Nhược Nam nghe mà lòng như xao động, cho tới khi đến phần áo cưới, liền nghiến răng: - Anh mơ xa quá nhỉ, tôi còn chưa tính sổ anh hôm nay tới đơn vị uy hiếp tôi.

- Em yêu, em có thể báo thù mà.

- Hừm, không cần anh dậy, Tần Nhược Nam này không phải loại dễ chọc đâu.

- Ha ha ha, hoan nghênh em dùng cả đời báo thù anh. Em yêu, nhớ cuộc hẹn ngày mai của chúng ta nhé.

- Ai thèm hẹn hò gì với anh, đừng tưởng bở, anh thích đi thì đi một mình ấy.

- Em yêu, nói lời mà không giữ là không hay đâu nhé.

Lúc này Tần Nhược Nam mới nhận ra cách xưng hô của Trương Thắng, cứ gặp y là đầu óc cô rối loạn lên: - Khoan, khoan, ai cho anh gọi tôi là em yêu thế?

Trương Thắng cười ha hả: - Gọi nãy giờ rồi, em không phản đối tức là đồng ý, không gọi em như vậy thì gọi thế nào?

Má Tần Nhược Nam nong nóng: - Dù sao cũng không được gọi em yêu.

- Vậy, được gọi là bảo bối, cục cưng, Tiểu Nam Nam?

Tần Nhược Nam chân tay co quắp, da gà mun cóc đầy người: - Xin anh, đừng làm tôi buồn nôn nữa.

Trương Thắng đắc ý nói: - Vậy nhớ cuộc hẹn ngày mai, mau đi ăn cơm, anh cúp máy đây.

"Cạch!" Tên vô lại đó cũng dứt khoát, nói cúp là cúp, bỏ lại Tần Nhược Nam ngây ra đó nửa ngày trời, cẩn thận cầm cái hộp lên, nhẹ nhàng vuốt ve hạt giống...

Dưới sự tấn công không theo một phương thức nào của Trương Thắng, phòng tuyến tâm lý của Tần Nhược Nam liên tục bị phá vỡ, cuối cùng buông súng đầu hàng nhận lời làm bạn gái y trong bất lực. Ở bên ngoài, cô vẫn là nữ cảnh sát tinh minh, vỗ nghệ siêu quần, ở bên Trương Thắng cô thành cô gái dịu dàng đáng yêu, tự vị ái tình làm cô ngày càng thêm xinh đẹp.

Thay đổi này của con gái bị Tần Đông thấy hết, tuy con gái chưa dẫn bạn trai về nhà, nhưng ông đã gọi điện báo cho vợ ở Anh.

Không ai nói với Tần Nhược Lan chuyện chị cô có bạn trai, sợ chạm tới vết thương lòng của cô.

Raymond và Edward đều là bác sĩ tài giỏi, mọi người đều chờ mong Tần Nhược Lan thành số ít may mắn có thể khôi phục, hoặc ít nhất đợi tâm tình cô ổn định, chấp nhận sự thực cả đời có thể sống cùng với cái xe lăn mới để cô tiếp xúc với thế giới bên ngoài.

Chuyện qua lại với Tần Nhược Nam không che dấu Chung Tình, nhưng dù muốn trái ôm phải ấp là mộng tưởng của mỗi nam nhân, nhưng dưới tiêu chuẩn đạo đức và pháp luật của xã hội văn minh thì đây là điều không thể, cho nên ngay từ đầu yêu nhau đã có gánh nặng tâm lý.

Y không muốn phụ Chung Tình, cũng không muốn lừa dối Tần Nhược Nam, liền đem chuyện đâu đầu này lén hỏi Lão Ngô, Lão Ngô chỉ nói một câu thâm thúy:" Giày tự đi ở chân mình, thoải mái hay không tự mình biết, không cần nghe bên ngoài nói."

Một tuần sau Trương Thắng nhận được điện thoại của một người thần bí, giọng trong điện thoại cố ý thay đổi, chỉ nói đúng một câu " tất cả bình an, không cần lo lắng!", rồi cúp ngay.

Trương Thắng biết ngay ai gọi tới, sau chuyện đó y không gặp lại, không liên hệ với La đại pháo, mọi điều bình an là tốt rồi.

***** *****

- Ông chủ, gỗ ép Thượng Hải vừa mở cửa đã tụt từ 70 đồng xuống 38 đồng, vật liệu Tô Châu còn dưới 2500, tình thế rất nguy hiểm...

Người báo cáo là Đổng Thư, một thiếu phụ tân hôn khá xinh xắn vừa tới phòng đầu tư, chỉ là lúc này môi trắng bệch, mặt nhợt nhạt. Mấy cổ phiếu kia đều do cô kiến nghị Trương Thắng mua vào, giờ thoáng cái mất 3 triệu, làm sao không sợ:

Trương Thắng nhìn biểu đồ, cười nhẹ, vỗ vai cô: - Cô chỉ là người kiến nghị, tôi mới là người quyết sách, sợ cái gì? Dù trời có sập xuống cũng có tôi chống, bình tĩnh, tiếp tục theo dõi, chỉ cần đà giảm hoãn lại là mua vào cho tôi.

Đồng Thư thất kinh: - Ông chủ tất cả đã tụt xuống dưới vạch xanh rồi.

- Thế thì sao? Chấp nhận thua rút lui à? Cái loại thao tác ngắn hạn này đều là giả, không ý nghĩ gì hết, chẳng qua bản thân không biết điểm tựa và lực cản của mình ở đâu, nếu cô thích... Trương Thắng lấy một cái bút dạ vẽ lên màn hình: - Tôi vẽ một đường xanh cho cô xem.

Thấy Trương Thắng bình tĩnh như thế, lại không đổ trách nhiệm lên mình, Đồng Thư cũng trấn tĩnh hơn, nhưng đà tụt quá khó coi, hoàn toàn không thấy dấu vết thao tác chủ lực, cô không muốn ông chủ mình thua lỗ thêm: - Ông chủ, nhìn xu thế này, tôi hoài nghi nhà cái đã rút lui rồi.

Trương Thắng nở nụ cười nhẹ như mây khói: - Cứ nghe tôi đi, nếu nhà cái rút thật, chúng ta, tự làm nhà cái.

Đồng Thư nhìn ông chủ trẻ đẹp trai của mình, phong thái tự tin vững vàng đó tiếp cho cô thêm sức mạnh, gật đầu: - Vâng.

Trương Thắng rời phòng đầu tư, đi tới phòng doanh nghiệm, quan sát giao dịch ở đại sảnh, nghe nghị luận của các nhà đầu tư nhỏ, lên tầng hai chào hỏi các đại hộ, nơi này trải qua thị trường lên xuống, đã thay quá nửa gương mặt cũ, người quen từ thời mới vào không còn mấy, nhưng người mới có ai không biết y?

Thấy đại hộ Tiểu Tô quen biết mặt nhăn nhó ngồi đó, Trương Thắng trêu: - Sao mặt dài như quả mướp thế kia.

Tiểu Tô cười khổ: - Vốn xu thế của gỗ Tô Hoành khá tốt, lại trùng họ với tôi, muốn kiếm chút may mắn, kết quả là lỗ thảm. Chẳng khác nào đi chơi với vợ gặp tình nhân, dạo phố với tình nhân gặp cô em vợ, đánh cầu với cô em vợ thì vớ phải cha vợ, âu yếm giúp việc bị con trai thấy, gặp bạn quen qua mạng hóa ra là vợ mình. Có ai đen hơn tôi không?

Trương Thắng phì cười, thấy hắn còn tâm tình mà đùa thì đoán chưa lỗ nhiều, thiện chí khuyên: - Tôi thấy xu thế của nó không lành, nên cắt thịt chạy đi, đừng ôm tới cùng.

- Vâng, tôi cũng muốn quan sát vài ngày thế nào rồi nói.

Trương Thắng chỉ điểm đến đó thôi, quen biết xã giao, nên nói đã nói rồi, nghe hay không xem vận của hắn.

Gỗ ép Thượng Hải xuống còn giá 36 đồng thì đà rơi chậm lại, Đổng Thư theo chỉ thị mua vào.

Lúc này phương diện Thượng Hải rút lui khỏi vụ giao dịch này, Trương Thắng là nghé con không sợ hổ, lớn gan dùng 1/3 số tài chính của mình đánh vào, ngồi kiệu lên núi, vừa xuất hàng bán ra, rồi mỗi ngày mua vào ngắn hạn.

Quả nhiên tới tháng 7 tới tháng 11, mấy hàng kỳ hạn của Đổng Thư đều quay ngược kiếm lớn. Lại thêm bông, rau, đường của Thân Trai Lương. Sắt, đồng của Ngô Trung Hưng. Cao su, dầu hỏa của Lưu Hồng Bân đều có chiến thắng vang dội.

Còn Lạc Phi tuy lãi ít nhất, nhưng vì cô được Trương Thắng cấp 5% tài chính, thăm dò hoạt động ở Hong Kong, dưới tình hình không có nguồn tin tức, chỉ đơn thuần dựa vào kỹ thuật, cho nên tự mình đảm đương một mặt vậy là đáng quý lắm rồi.

Tới tháng 11, Trương Thắng tiến hành hạch toán tài chính, bốn tháng vào thị trường kỳ hạn, y kiếm được 800%, tổng cộng 320 đơn hàng, hoàn toàn không có một khoản đầu tư nào bị lỗ.

Cho dù luôn nhắc nhở bản thân phải tỉnh táo, nhưng giữa muôn vàn tiếng tung hô, Trương Thắng thấy lâng lâng, dần cho mình thành thiên tài rồi.

Nhiều người còn tặng y ngoại hiệu Đông phương bất bại.

Vậy vua đông nam Từ Hải Sinh bây giờ ra sao?

Ông ta cũng giành toàn thắng, nhất là thao túng cổ phiếu điện máy Nam Hải được coi là xuất sắc nhất, cổ phiếu này được ông ta nâng từ 9 đồng lên 25 đồng chỉ sau có hai tháng, khi xuất hàng thì như sấm nổ chớp giật, chỉ dùng đúng 1 tuần, qua một phen thao tác này, khiến rất nhiều nhà đầu tư nhỏ mất sạch, những kẻ mượn gió bám đuôi cũng tổn thương nguyên khí.

Người trong nghề vừa kính vừa sợ, gọi ông ta là Cá sấu Nam Hải.

***** ****

Chú Trương đúng là lận đận tình duyên, cô này cũng không mang về nhà được rồi

HẾT!