Mấy đại hộ tụ tập với nhau tán gẫu, Trương Thắng thì đi vòng qua chỗ Nghiêm Phong, kéo ghế ngồi xuống, nhìn màn hình thốt lên: - Hả? Kim Ngưu?
- Sao mà ngạc nhiên thế?
Trương Thắng thắc mắc: - Anh hứng thú với nó hay là đã mua rồi?
- Tôi đang muốn mua đây.
Trương Thắng nghe thế vỗ vai hắn bốp một cái, cười gian như trộm: - Tôi cũng đang định mua, người ta bỏ thì ta mua, người ta mua thì ta bỏ, tôi vốn nghĩ tin tức truyền khắp nơi như thế thì nó hết rồi, nhưng bây giờ lại thấy nhất định nó ăn lớn.
Nghiêm Phong gật gù: - Không mù quáng theo số đông, vậy là anh thành công được một nửa rồi đấy. Nhìn vào thanh thế lớn mà nó tạo ra ban đầu, tôi cho rằng Kim Ngưu không đơn giản ra đi không kèn không trống vậy đâu, sau Tết Tây, tôi nghĩ họ sẽ lại đẩy nó lên.
Trương Thắng trầm tư nhìn những đại hộ đang thao thao bất tuyệt, hỏi nhỏ: - Bọn họ đều là người có kinh nghiệm, vì sao không nhìn ra điểm này? Chúng ta liệu có nghĩ quá phức tạp không? Có lẽ nhà cái cũng đang vội xuất hàng.
- Không đâu. Nghiêm Phong nói chém đinh chặt sắt: - Tôi theo dõi rất sát lượng giao dịch thành công, những người kia nối nhau bán ra, nhưng mức độ suy giảm và lượng giao dịch rõ ràng cho thấy, nhà cái vẫn chưa đi, nhà cái có thể làm giả ở ở Candlestick chart, nhưng không thể làm giả cả ở Candlestick chart lẫn đồ thị giá bình quân. Những người kia không nhìn ra vì ngay từ đầu bọn họ đã bị lún vào trong cục diện người ta bày ra, không thể nhìn vấn đề ở góc độ khách quan nữa, đó là ảnh hưởng của tâm lý và lợi ích sát sườn.
Hai người đang thảo luận, đột nhiên thấy Ôn Nhã cầm điện thoại chạy vội vàng ra ngoài, giọng cấp bách hốt hoảng: - Khi nào? Thương thế có nặng không?
- Có lẽ là người nhà bị bệnh vào viện rồi. Nghiêm Phong thở dài:
Lạc Phi thấy Ôn Nhã đi quá gấp, bàn làm việc vẫn để nguyên, liền đi tới dọn dẹp, một lát sau lén la lén lút quay về, ghé sát tai Trương Thắng, nói nhỏ: - Chị ấy đi quá vội, còn chưa kịp tắt máy vi tính.
Nhìn bộ dạng khẩn trương của Lạc Phi, Trương Thắng bất giác bị ảnh hưởng: - Vậy em thấy cái gì?
- Em nói với anh thôi nhé, đừng nói ra ngoài.
Trương Thắng gật đầu cái rụp: - Anh biết, Phi Phi tốt với anh nhất mà, mau nói đi.
Lạc Phi đỏ mặt, lườm y một cái: - Chị ấy có hơn 10 triệu cổ phiếu của...
Trương Thắng nghe tới mã cổ phiếu đó thì giật mình, trầm ngâm một lúc cười: - Anh biết rồi, cám ơn em, đừng nói với ai nữa, giám đốc Lưu mà biết em tiết lộ bí mật của khách hàng là bị đuổi việc đấy.
- Xí, sao trước khi em nói với anh, anh không nói thế đi, bát cơm của em, em tự biết giữ. Lạc Phi chun mũi về chỗ, một lúc sau lại tò mò rón rèn đi sau lưng Trương Thắng, thấy y nghiên cứu Kim Ngưu chứ không phải là cổ phiếu mình nói, hỏi: - Chị ấy chơi cổ phiếu chưa bao giờ thua, sao anh không theo.
- Vì anh không giao vận mệnh mình vào tay người khác. Trương Thắng được Từ Hải Sinh dạy cho bài học nhớ đời: - Đó là chuyện đáng sợ, anh thà tin vào bản thân.
***** *****
Sau Tết Tây nửa tháng, hội đồng quản trị Kim Ngưu tuyên bố tin tức có điều chỉnh trọng đại, lúc này Trương Thắng và Nghiêm Phong liên tục mua vào với lượng nhỏ.
- Đáp nhờ thuyền của anh, kiếm tiền của anh, coi như lợi tức anh trả tôi. Trương Thắng nhìn màn hình lẩm bẩm, cứ như trong màn hình là mặt Từ Hải Sinh.
Hai tháng sau, tập đoàn Kim Ngưu tiến hành thay thế tài sản, đem 40% cổ phần công ty địa ốc phía dưới tách ra, nhập vào làm 100% cổ phần một công ty điện tử, phủ lên cho công ty một vầng hào quang của công ty công nghệ, do công ty điện tử này do một đại học trừ danh thành lập, thế là cổ phiếu địa ốc Kim Ngưu thành cổ phiếu công nghệ, con cưng của TTCK bây giờ.
Tiếp đó tạp chí, TV, radio ào ạt đưa tin về nọ, trong những ngày lãnh lẽo đầu năm 1999, nó như làn hơi ấm báo hiệu mùa xuân sẽ về.
Khỏi phải nói cổ phiếu Kim Ngưu tăng với tốc độ tên lửa, từ trung tuần tháng 10 năm 1998 tới tháng 4 năm 1999, tăng trưởng 480%, trở thành con ngựa ô nổi bật nhất.
Từ Hải Sinh qua đó lập nên uy vọng cực cao trong giới, cho dù những đại hộ đó gần như không kiếm được đồng nào, nhưng bọn họ chẳng những không oán trách, còn phục như thần. Khi chưa ai chú ý tới Kim Ngưu thì Từ Hải Sinh khuyên họ mua, lúc đó không ai mua, khi giá lên bảo họ bán thì chẳng ai bán, khi giá xuống nói họ giữ thì không ai giữ, kết quả người ta nói đúng từ đầu tới cuối, mình không có số phát tài thôi.
Tất nhiên không phải tất cả.
Trương Thắng lúc này đã có 4.2 triệu trong tài khoản, trong thời gian đó y dùng lượng nhỏ tiền mua bán vài loại cổ phiếu, có lãi có lỗ, nói chung trừ Kim Ngưu được y chú trọng đầu tư, vào lúc thị trường ảm đạm, muốn kiếm lớn chỉ có cách cướp thức ăn trong miệng hổ, y mua bán vài vụ có chút lãi nhỏ là giỏi rồi.
Nhờ thế Trương Thắng tạo dựng được chút danh tiếng trong các đại hộ.
Mô hình phát triển của Từ Hải Sinh cũng gợi mở lớn cho Trương Thắng, y thương lượng với giám đốc Lưu, thành lập phòng công tác Trương Thị, bắt đầu thu nạp hội viên. Y chỉ kiếm lãi bằng tiền hoa hồng, ít nhất tài chính do y chỉ huy lên tới 30 triệu, đang dần dần thử những thao tác lớn.
Tài chính càng nhiều, mua bán càng dễ bị người ta phát giác, vì thế Trương Thắng chiêu binh mãi mã, tuyển một ít người trẻ tuổi, dùng CMT khác nhau lập tài khoản cổ phiếu ở các sàn giao dịch chứng khoán, mua bán phân tán. Lạc Phi rời khỏi sở giao dịch chứng khoán, thành viên đại tướng đầu tiên dưới cờ của y, Trương Thắng muốn mời cả Nghiêm Phong, có điều hắn muốn làm ăn một mình.
Mỗi người có chí riêng, Trương Thắng không miễn cưỡng.
Sau khi Kim Ngưu lên tới cực hạn, bắt đầu từng bước đi xuống, nhất thời ở trên thị trường không tìm ra cổ phiếu nào đáng ra tay, Trương Thắng bắt đầu nghiên cứu tin tức về xu thế.
Mỗi ngày Trương Thắng nghiên cứu biểu đồ, phân tích cơ bản, báo chí tương quan, y không xem đánh giá của chuyên gia, nhưng nhất cử nhất động của cơ cấu chính phủ tương quan cần chú ý, CCTV mỗi ngày không bỏ sót, bất kể cho dù người ta nói tin tức thời sự chỉ là thứ bôi vẽ, nhưng Trương Thắng tin lời anh Văn, nói trong đó tiết lộ vô số tin tức, chỉ xem anh đủ trí tuệ chắt lọc được ra hay không mà thôi.
*****
Trời sáng, chim ríu rít như ca hát, hoa hạnh nở rộ chưa điêu linh, Trương Thắng vặn mình thức dậy, nhìn Chung Tình tóc mây xõa xượi nép vào lòng mình ngủ say sưa, nở nụ cười thỏa mãn.
Động tác của Trương Thắng liền đánh thức giai nhân trong lòng, Chung Tình ngáp khẽ một cái, vươn mình thức giấc, khoe trọn đồi ngực dưới nắng sớm.
Chung Tình theo thói quen cầm lấy đồng hồ đầu giường, nhìn một cái, sau đó như con mèo, tiếp tục rúc vào lòng Trương Thắng.
- Mấy giờ rồi?
Trương Thắng ôm cô, vỗ một cái lên mông, Chung Tình như cô bé ham ngủ ừm một tiếng, kiếm vị trí gối đầu thoải mái, kéo chăn lên che mình.
- Ừm... mới có 7 giờ thôi.
- Đúng hả?
- Ghét, cả đêm rồi vẫn còn muốn.
Trương Thắng ngớ ra, không biết Chung Tình nghe thành cái gì: - Ý anh nói là đúng 7 giờ hả?
Chung Tình mắt lim dim, tựa tỉnh tựa không, hôn chụt lên môi y, ôn nhu dỗ dành: - Ngoan, tối lại cho.
Trương Thắng thua luôn, ôm tấm thân ngọc ấm hương mềm đó một lúc, đợi Chung Tình ngủ say rồi khẽ khàng rời giường, tắm rửa, ăn mặc chỉnh tề, chuẩn bị tới sở giao dịch chứng khoán.
Lúc này là ngày 10 tháng 5 năm 1999, một ngày trước, tên lửa của Nato bắn trúng đại sứ quản Trung Quốc ở Nam Tư, cả nước phẫn nộ, rất nhiều người dự đoán sự kiện này sẽ gây một loạt vấn đề giữa Trung Quốc và Mỹ, TTCK là phong vũ biểu của nền kinh tế, tất nhiên sẽ ảnh hưởng lớn.