Giám đốc Lương đi làm về, liền nhìn thấy cô gái xinh đẹp với nụ cười ngọt ngào đứng lên chào hỏi mình rất lễ phép.
- Tìm anh đấy, đợi lâu rồi. Bà Lương nhìn chồng lạnh lùng nói, thái độ rất bất thiện.
Trước kia có khách tới nhà, nhất là khách mang theo quà cáp, bà Lương vô cùng hoan nghênh, cho dù là những cô gái trẻ xinh đẹp cũng không nghi ngờ, thái độ của bà thay đổi từ mùa hè năm ngoái.
Khi đó đồng nghiệp nhờ bà giúp đưa người quen trong trại tạm giam ra, bà Lương đồng ý nói với chồng, giám đốc Lương liền xin nghỉ phép cùng vợ và nữ đồng nghiệp tới trại tạm giam số 5.
Người trong cái trại tam giam này đa phần liên quan tới giao dịch tình dục, giám đốc Lương tới gặp người bạn làm lãnh đạo nơi này, người quen của nữ đồng nghiệp chẳng phạm tội gì to, thường phạt hành chính là thả, chẳng qua đang lúc thành phố triển khai truy quét mua bán dâm nên bị giam thôi, bạn bè đã nói, liền thả luôn.
Giám đốc Lương có thể diện lắm, được hai nữ nhân tâng bốc lên tận mây xanh, nhưng đang đi ra ngoài, bị một nữ nhân nhìn thấy.
Thấy ông ta dẫn ba nữ nhân ra ngoài, liền nhào tới cửa, nói lớn: - Anh Lương, anh Lương, anh tới thăm ai thế, giúp em một câu, cho em ra với.
- Cả em nữa, anh Lương, nhớ em không? Em ở khách sạn Phi Long, anh giúp em ra, em phục vụ miễn phí cho anh, anh thích kẹp ba đúng không, hai đứa em chiều hết.
Thế là từ đó trở đi giám đốc Lương sống trong dầu sôi lửa bỏng, phàm là khi nào phải trực ban là phân thời gian gọi điện báo cáo với vợ, dùng điện thoại cơ quan mới chấp nhận. Bình thường đi xã giao cũng quy định thời gian nghiêm ngặt, giám đốc Lương vì đuối lí, nên không dám đánh phát rắm nào.
Hôm nay một cô gái xinh đẹp như thế tới nhà, bà Lương cực kỳ không thích, trừng mắt đe dọa chồng, bế con trai lên: - Con trai cưng, nếu tuần này được điểm cao, cuối tuần mẹ bảo cha cho đi công viên chơi.
Con trai giám đốc Lương 7 tuổi, béo múp béo míp, đang gặm chocolate do cô gái kia mang đến, nghe tới học là cực kỳ không muốn rồi, nhưng nghe tới công viên là hớn hở ngay: - Vậy phải cho con chơi game cơ.
- Được được, con muốn gì cũng được. Bà Lương vào phòng giao bài tập cho con trai, sau đó áp tai vào cửa nghe ngóng.
Giám đốc Lương nhìn hai cái túi trên bàn, có thuốc lá, rượu, thực phẩm bổ dưỡng, đàng hoàng ngồi xuống, nói to cho cả vợ nghe: - Đồng chí, mời ngồi, không biết thế này là..
Tiểu Lộ ngồi xuống, hai chân khép lại, tay đặt lên đầu gối, có chút khẩn trương nói: - Giám đốc Lương, tôi là... bạn gái của Trương Thắng.
Phạm nhân trong trại rất đông, giám đốc Lương làm sao nhớ hết được, nhưng nói tới Trương Thắng thì không thể không biết, hôn nữ cảnh sát, đánh lão đại, rồi bị ám sát, sau đó đột nhiên được anh Văn bảo vệ, thuộc thành phần chú ý đặc biệt, thái độ lập tức trở nên cảnh giác: - Đồng chí gặp tôi có chuyện gì?
- Giám đốc Lương, anh ấy bị oan …
- Không liên quan tới tôi, tôi không phải viện kiểm sát, không phải tòa án, cô tìm nhầm người rồi. Giám đốc Lương cắt lời ngay:
Tiểu Lộ cười thật ngọt: - Tôi biết, nhưng dù sao anh ấy chỉ là nghi phạm an toàn anh ấy trong trại do giám đốc phụ trách đúng không?
Giám đốc Lương hồ nghi hỏi: - Vậy thì sao?
Tiểu Lộ thu lại nụ cười, nhìn quanh, vẻ mặt khẩn trương như có đặc vụ theo dõi, làm giám đốc Lương bất giác bị cảm nhiễm nhìn quanh theo.
- Giám đốc Lương, tôi nghe nói trong trại có người muốn hại anh ấy.
- Nói bừa. Giám đốc Lương phủ nhận ngay, chợt nhớ ra cái gì, nhìn Tiểu Lộ thật kỹ, cô gái xinh xắn như vậy khó mà quên được, nhất là chuyện còn chưa lâu: - À... Tôi nhớ ra rồi, cô là cô gái nói chuyện với Tiểu Lô, có phải hắn nói linh tinh không? Làm gì có chuyện ai hãm hại cậu ta, thật nực cười, toàn tin đồn bậy bạ.
Tiểu Lộ nhìn ông ta chằm chằm không nói, giám đốc Lương bị ánh mắt quái dị của cô làm sởn gai ốc, trực giác mách bảo ông ta có chuyện chẳng lành rồi.
- Anh lừa tôi! Anh lừa tôi.
Tiểu Lộ đột nhiên thét chói tai, làm giám đốc Lương hết cả hồn, bà Lương cũng lao ra như tên bắn.
- Tôi biết rồi, chính ông, chính ông muốn hại anh ấy, ông là hung thủ, tôi phải báo cảnh sát. Cứu, cứu tôi với.
Tiếng kêu cứu mang cao vút vang lên trong phòng khách của nhà giám đốc Lương.
- Cô làm cái trò gì vậy? Giám đốc Lương lao vọt tới, định bịt mồm Tiểu Lộ:
- Tôi giết ông, ông là hung thủ. Cô gái vốn ôn nhu hiền dịu như con mèo nhỏ, thình lình biến thành báo cái giơ mười ngón tay ra cào cấu:
Tiếp đó tiếng đổ vỡ vang lên không ngớt.
****
Thực ra kinh doanh quán cơm thất bại không phải là "chiến tích" đầu tiên của Trương Thắng, y còn có thành tựu thê thảm hơn.
Đó là lúc Nhà máy in Tam Tinh đang nguy ngập, làm ăn bết bát, công nhân khi có việc khi không, Trương Thắng càng chẳng có việc gì làm, lại chẳng có quan hệ xã hội, chỉ biết ngồi im chờ chết.
Một lần theo Lão Bạch tới sở giao dịch chứng khoán, đó là lần đầu tiên y tới đó, vẫn nhớ rõ là buổi trưa, khắp nơi là báo chí vứt vung vãi, rồi đủ loại giấy to giấy nhỏ, nhiều tờ xé tan nát, như bãi chiến trường.
Buổi trưa ít người, vài người ngồi vắt vẻo trên ghế gật gà gật gù, vài người tụ tập đánh poker, vì phòng kín bật điều hoa nên mùi thuốc khiến người ta buồn nôn.
Nhìn đống con số xanh xanh đỏ đỏ nhảy lên nhảy xuống hoa cả mắt, Trương Thắng chẳng hiểu gì cả, Lão Bạch cười ha hả: - Nhìn phía kia, tôi mới mua cổ phiếu này chưa được nửa tháng, giờ kiếm hơn 5000, đợi tăng thêm vài ngày nữa sẽ bán.
- Gì? Anh mua bao nhiêu mà kiếm được chừng đó. Trương Thắng nghe tới số tiền bằng gần năm lương của mình thì thất kinh:
- Mua có 2000, lên thành 7125 rồi, ghê chưa?
Trương Thắng nuốt nước bọt: - Chơi cổ phiếu kiếm được nhiều vậy sao?
- Nhìn bảng bên kia, bốn công ty đó gọi đó là Tứ tiểu thiên nga, còn cả Phú Dân, Cửu Thịnh, Nông Tín, Hưng Trầm, đều chỉ 1 đồng 1 cổ phiếu, cậu mới chơi, mua cái đó mà luyện tập.
Trương Thắng tim đập thình thịch, trong tay mình còn hơn 4000, nếu cũng tăng giá như của Lão Bạch thì có hơn vạn đồng rồi, làm bao năm mới được chứ?
Thế là Trương Thắng cứ buổi trưa là chạy tới sở giao dịch chứng khoán, chả hiểu gì, cũng chẳng có ai để hỏi, chỉ nhìn Tứ tiểu thiên nga mà Lão Bạch nói, xem nó lên xuống ra sao. Theo dõi nửa tháng, y tìm ra một quy luật, chỉ cần mấy công ty đó rớt giá chừng 1 đồng 1 cổ phiếu, thì hai ngày sau sẽ tăng lên, tới 4 đồng lại tụt xuống, chênh lệch là 3 đồng, nếu y mua hết 4000, sẽ kiếm được 12000.
Trương Thắng quyết định ra tay, y nhắm vào Quảng Tín, một trong Tứ tiểu thiên nga, khi giá của nó giảm xuống còn 1.4 đồng, liền mua lấy số cổ phiếu đầu tiên trong đời, khi giao dịch viên điều phiếu, y run như đáp cả tính mạng vào đó. Một tuần sau, y kiếm được 1400 đồng, lúc đó y mới tiếc sao lúc đó mình non gan mua quá ít.
Từ đó trở đi, Trương Thắng mê chơi cổ phiếu, nhưng y chẳng biết nghe ngóng tin tức, kiến thức cơ bản là con số 0, y chỉ biết kiên nhẫn nhắm vào Quảng Tín và Quảng Phát, cứ khi nào cổ phiếu xuống tới sấp xỉ 1 đồng là mua, rồi khi nó lên giá là tung ra bán, ai mà ngờ cách chơi cổ phiếu khiến dân chơi cổ phiếu biết được sẽ đập đầu tự sát đó giúp y bách chiến bách thắng.
Có tiền rồi, gan cũng lớn hơn, Trương Thắng học người ta mua báo đầu tư, báo chứng khoán, trong báo giới thiệu cổ phiếu Thục Trường Hồng không tệ giá 11 đồng. Áp dụng chiến thuật cũ, theo dõi một thời gian khi thấy Thục Trường Hồng giảm xuống còn 8 đồng, sau đó tăng lên tới 17, 18 đồng, rồi lại tụt dần xuống còn 8 đồng, Trương Thắng theo kinh nghiệm cũ, biết thời cơ đã tới, quyết đoán tung toàn bộ tiền trong túi ra mua hết cổ phiếu Thục Trường Hồng.
Nhưng một tuần sau, khi y đang mong đợi Thục Trường Hồng tăng giá thì nó lại ngừng giao dịch, Trương Thắng hoảng, y đâu hiểu gì, không biết rằng cổ phiếu ngừng giao dịch rất bình thường, có vô vàn nguyên nhân. Trương Thắng thấy ngừng giao dịch là sợ hết hồn, mà tính cách y hướng nội rụt rè, thích thể diện, từ lúc chơi cổ phiếu sợ thua bị đồng nghiệp chế nhạo nên giữ kín như bưng, cả Lão Bạch cũng giấu, không tiện đi hỏi.
Ba ngày sau Thục Trường Hồng vẫn ngừng giao dịch, y mới hỏi một người chơi poker: - Anh ơi, cho hỏi, cái Thục Trường Hồng kia sao không giao dịch nữa.
Nam nhân đó đang chơi hăng, bực mình: - Sao, cậu mua à?
Trương Thắng đỏ mặt, nói chối ngay: - Không mua... Chỉ là tôi thấy mấy ngày không giao dịch nên tò mò.
Người kia nhổ phì điếu thuốc trong mồm đi: - Không mua hỏi làm gì, Thục Trường Hồng vì giao dịch phi pháp đã bị rút tên, thành giấy lộn rồi.
Trương Thắng khác nào bị sét đánh ngang tai: - Vậy... vậy, người mua nó thì sao?
- Đm đôi K mà thua... Người kia thua bài vừa chửi vừa nói: - Chơi cổ phiếu như đánh bạc, thua thì chịu đi, ai bảo bao nhiêu cổ phiếu ngon không mua lại chọn nó.
Trương Thắng sững sờ, thất hồn lạc phách đi ra cửa như cái xác không hồn.
Người ngồi đối diện xếp bài, hỏi: - Ai nói Thục Trường Hồng bị rút tên khỏi TTCK vậy? Thấy bảo đang cơ cấu lại gì đó tạm ngừng giao dịch mà, mấy hôm nữa thế nào chả tăng vòn vọt.
Nam nhân kia cười khẩy: - Thằng đần mà cũng bày đặt chơi cổ phiếu, không lừa nó thì lừa ai, mẹ nó, tự nhiên chạm vào vai tôi, làm bài ngon mà thua ván to.
Loại chuyện này bây giờ nghe kể chắc nhiều người thấy hoang đường, nhưng vào những năm đầu thập niên 90 đó thì chẳng có gì lạ, loại nhà đầu tư nào cũng có, thậm chí có người khi bị thua lỗ còn đòi sở giao dịch chứng khoán bồi thường, vì hắn nghĩ chứng khoán cũng giống trái phiếu quốc gia, chỉ lên không xuống.
Trương Thắng cũng là một trong những người vô tri đó, thực ra y chỉ cần kể với đồng nghiệp là biết bị lừa ngay, nhưng y quá mẫn cảm, lòng tự tôn cao hơn mọi thứ, mình thua thảm như vậy nếu có người biết sẽ bị xỉ nhục, thế là chôn vùi nỗi đau trong lòng.
Sự kiện này đả kích Trương Thắng vô cùng nặng nề, tới mức về sau cứ nghe thấy có tin cổ phiếu, hay nhắc tới cổ phiếu là y bỏ đi.