Quách Y Tinh vốn tranh thủ khoe mình thông minh tài cán, hết lòng vì công ty, thấy y nóng nảy như thế, nói vội:
- Ở quảng trường Hòa Bình, nơi đó có quán lẩu Ba Thục, tôi tới đó liên hệ làm ăn, đi ra nhìn thấy một tiệm bán hoa, cô gái bên trong nhìn lưng vô cùng tha thướt, thế là tôi... Ặc, đó là Tiểu Lộ!
Trương Thắng nghe được tiếng tim mình đập dữ dội:
- Cô ấy có phát hiện ra anh không?
- Không, tôi làm sao dám, còn sợ là cô ấy tới mua hoa, nên bảo lái xe đi tới gần, ngồi rất lâu theo dõi mới biết có ấy là nhân viên trong tiệm.
Trương Thắng hỏi vội:
- Tiệm bán hoa đó tên là gì?
- Yêu duy nhất.
Trương Thắng không nói thêm lời nào, vào phòng vơ vội cái áo khoáng, rồi lại chạy đi như bay, để lại đám Chung Tình chả hiểu gì cả.
Tiệm bán hoa Yêu duy nhất rất nhỏ, chỉ có 20 mét vuông, kinh doanh hoa vào mùa này rất vắng vẻ, chỉ thứ bảy chủ nhật những người kết hôn mới tới đây liên hệ bố trí xe hoa, công việc rất vất vả, bốn năm giờ phải dậy trang trí xe đón dâu, chỉ miễn cưỡng duy trì được phí sinh hoạt một tháng.
Loại hình kinh doanh nhỏ này thường chỉ có người nhà hợp tác với nhau làm ăn, khó mà thuê được người làm, chủ tiệm Ái duy nhất chính là Trịnh Lộ và Trịnh Tiểu Lộ.
Trịnh Lộ chính là cô gái sống cùng KTX với Tiểu Lộ, vì bạn trai viết thư chia tay kích thích bệnh thần kinh, tinh thần thất thường, bị ép thôi việc về nhà chữa bệnh. Sau thần kinh bình thường lại, nhưng do trong thuốc quá nhiều kích thích tố, khiến Trịnh Lộ từ cô gái xinh xắn trở thành béo phì xấu xí, được chính Trương Thắng đưa tới bệnh viện.
Thế là Trịnh Lộ muốn tìm công việc càng khó, cha mẹ cô giúp mở tiệm hoa này. Tiểu Lộ vẫn luôn giữ liên lạc với Trịnh Lộ, sau khi thôi việc ở công ty, không muốn bị Trương Thắng tìm thấy, cô cắt đứt toàn bộ liên hệ với người quen cũ, tới tìm Trịnh Lộ.
Trịnh Lộ kinh doanh hơn một năm, ít nhiều có khách quen, đang lúc bận rộn không ai giúp liền vui vẻ nhận Tiểu Lộ, thế là hai cô gái bị tình cảm làm tổn thương cũng nhau kinh doanh tiệm hoa.
Trương Thắng tới nơi thì thấy một cô gái béo như mặc bốn năm cái áo bông, nhìn lại tên, gọi điện xác nhận với Quách Y Tinh lần nữa, dừng xe ở đường đối diện chờ đợi, có thể Tiểu Lộ đi đưa hoa rồi.
Lúc này Tiểu Lộ đang ở đại viện sau tiệm hoa, cả con đường này toàn là kiến trúc giả cổ, có cả nhà trước sân sau, không có nhà cao tầng, chủ của tiệm hoa mà hai cô thuê họ Y, nghe nói là vợ của người giàu có.
Bà Y đã hơn 60, tâm địa thiện lương, một lòng hướng phật, rất hiền hòa, bà bỏ tiền xây một trung tâm thu dưỡng động vật đi lạc, thuê vài người chăm sóc, thi thoảng rảnh rỗi bà cũng tới.
Tiểu Lộ lúc tiệm không có khách cũng tới chăm sóc những con thú nhỏ, nơi này trừ số ít động vật lành lặn, đa phần bị chủ nhân ngược đãi vứt bỏ, bị người qua đường đánh đập.
- Dì ơi, nó làm sao thế?
Tiểu Lộ ngồi cho mấy con mèo ăn, chợt thấy con mèo nhỏ mù một mắt cong lưng, lông dựng lên, có vẻ sợ hãi, hỏi:
Bà Y thở dài:
- Cháu ném thức ăn cho nó là được, nó không dám tới đâu, chủ nó từng đối xử với nó rất tốt, về sau một lần nổi nóng đâm mù mắt nó. Khi đưa tới đây nó kêu gào suốt ngày đêm, rồi không tới gần con người nữa.
Tiểu Lộ nghe mà sống mũi cay cay, đưa tay ném thức ăn tới, con mèo nhỏ giật mình lùi lại, cúi đầu nhìn một lúc, vẫn không dám ăn, mắt cảnh giác nhìn Tiểu Lộ, cô thương tâm nhìn nó, một lát sau không ngờ con mèo ăn hết thức ăn, chừng vẫn đói kêu mấy tiếng. Tiểu Lộ đặt thức ăn trong lòng bàn tay, nói xù lông, từ từ tới gần, đớp thức ăn rồi nhảy về sau...
- Dì, người kia vốn yêu thương nó, vì sao lại làm nó tổn thương?
- Ài, tội nghiệt, người có tiền, nói là yêu thương, không bằng nói là thích ban ơn, vui thì cưng chiều, không vui thì chỉ coi như rác rưởi.
- Đúng đấy Tiểu Lộ!
Liễu Phong tiếp lời:
- Như con mèo bị bỏng em vừa bế, chủ nó cứ có áp lực là lấy nó ra làm thứ trút giận, ném nó đi mấy lần, nhưng nó vẫn tìm về, người đó hất nước sôi định làm nó mù mắt không tìm được đường về nữa. Anh phải chăm sóc hơn một tháng nó mới sống được.
Liễu Phong là nhân viên nơi này, vợ bị bệnh chết hơn một năm, bỏ lại đứa con ba tuổi, hắn vì chăm sóc vợ mà mất cả việc, bà Y tuyền tới đây chăm sóc đám động vật này, cũng là cho hắn một đường sống. Liễu Phong rất biết chăm sóc chúng, làm việc chuyên tâm, thế là chuyển cả nhà tới đây để tiện cho công việc.
- Tội lỗi, tội lỗi!
Bà Y không muốn nghe tiếp chuyện đau lòng, lần tràng hạt đi ra ngoài:
- Động vật trí tuệ thấp hơn con người, nhưng tình cảm chất phác hơn con người. Anh thấy nhân loại, càng có tri thức, tình cảm càng lạnh nhạt.
Liễu Phong cười buồn:
- Thôi, không nói nữa, đây vốn là công việc của anh, làm làm phiền em tới giúp mãi, em mau về đi, Tiểu Trịnh có một mình thôi.
Tiểu Lộ đứng dậy phủi áo:
- Không sao đâu ạ, trời lạnh ít khách lắm, ở đó cũng không làm gì, hoạt động chút cho ấm người. Vậy anh làm việc, em về đây, khi nào đi nhà trẻ đón Miêu Nhi gọi em, em tới giúp...
Rồi nói vọng vào trong:
- Dì ơi, cháu về đây.
Trương Thắng cứ nhìn ngó hai phía đầu đường, chờ Tiểu Lộ về, đột nhiên cô xuất hiện trong tiệm hoa, chẳng kịp nghĩ xem Tiểu Lộ ở đâu ra, lập tức mở cửa xe xông tới.
- Tiểu Lộ, tủ giữ tươi có vấn đề, chiều chị đi tìm người sửa, em trông tiệm nhé.
- Vâng, mà đầu phố chẳng phải có hiệu đồ diện à, trưa để em tới đó xem họ có nhận sửa không?
- Tiểu Lộ!
Trương Thắng xông vào tiệm gọi lớn:
- Anh...
Tiểu Lộ đầu tiên giật mình, sau đó trở nên phức tạp, nhưng chỉ chốc lát trở nên lãnh đạm:
- Tiểu Lộ.
Trương Thắng muốn gọi cô ra ngoài nói chuyện, nhưng nhìn thái độ cô như thế, lòng nguội lạnh vài phần:
- Anh tìm em suốt thời gian qua, Tiểu Lộ, em tha thứ cho anh được không? Anh bảo đảm, không bao giờ có chuyện đó nữa.
Trịnh Lộ vốn không thân với Trương Thắng, mà y thì thay đổi rất nhiều, cả khí chất lẫn cách ăn mặc, căn bản không nhận ra anh chàng đẹp trai này là ai, thấy hai bọn họ có vẻ ám muội, dựng tai lên nghe.
- Thời gian qua cứ rảnh rỗi là anh lại đi khắp nơi tìm em, bạn học, đồng nghiệp, người quen của em, ai liên hệ được anh đều tới, nhưng đều không có tin gì... Tiểu Lộ, em nhẫn tâm vứt bỏ tình cảm của chúng ta như thế sao? Tha thứ cho anh được không? Chỉ lần này thôi...
Ánh mắt khẩn thiết, lời nói chua xót đó khiến Tiểu Lộ dao động, nhưng mà cô thực sự mất lòng tin vào Trương Thắng rồi, anh ấy yêu mình thật sao? Nếu thế vì sao sắp kết hôn còn làm loại chuyện đó với nữ nhân khác? Liệu rồi một ngày, trong mắt anh ấy mình giống như con mèo nhỏ vứt bỏ mấy lần không xong, dùng nước nóng hại nó không?
Nếu chỉ là loại gái mua vui còn đỡ, chỉ là cuộc giao dịch thỏa mãn nhất thời... Nếu... Nếu là con nhà đàng hoàng, vậy họ xảy ra chuyện kia, ắt có tình cảm, Tiểu Lộ không muốn tham gia cuộc chiến tranh tình cảm không có đường lui.
Cô cắn răng, chậm rãi ngẩng đầu lên:
- Cô ấy là ai? Là loại con gái... ở quán bar à?
Trương Thắng bất an cầu khẩn:
- Tiểu Lộ, đừng nhắc tới cô ấy được không, để nó là quá khứ đi, được không? Anh chỉ có mình em thôi.
- Không, điều này với em rất quan trọng, em muốn biết cô ta có phải là loại con gái mua vui hay là loại sống tùy tiện, vì tiền mà làm chuyện đó không? Em muốn biết, nếu cô ấy lại tới tìm anh, anh có dứt khoát đuổi đi không?
Trương Thắng không muốn có bất kỳ đánh giá thiếu công bằng nào Tần Nhược Lan, cho dù đó là nói dối làm vui lòng Tiểu Lộ, gian nan nuốt nước bọt:
- Cô ấy, không phải là loại con gái đó, gia cảnh cô ấy rất tốt, công việc đàng hoàng... Hôm đó, anh say rượu, anh thề, cả hai đều không muốn làm... làm... Ài..