Cái thành phố Quỳnh Hải này rất buồn cười, nhất là ở phương diện quy hoạch, có một loạt địa danh mang ý nghĩa trào phúng và tự trào sâu sắc.
Ví như đường Thải Hồng ( cầu vồng), nơi Tiểu Lộ suýt nữa gặp nạn, là nơi hưng thịnh về đêm, quán đèn đỏ khắp nơi. Đường Hạnh Phúc là nơi ở của công nhân mất việc, nhà lụp xụp đổ nát. Quảng trường Hòa Bình, chỗ tụ tập của đám lưu manh nghiện hút. Phố Văn Minh toàn là tiệm mát xoa, gội đầu...
Còn quán bar Dạ Lai Hương mà Tần Nhược Lan nói nằm trên đường Hoa Hồng thì không có nổi một bông hoa hồng, ngay cả bồn hoa hai bên đường và giải ngăn cách ở giữa trước nay toàn trồng hòe và cây dương, rất tươi tốt. Về sau chả hiểu sao lãnh đạo lên cơn, hạ lệnh nhổ bật gốc những cây cổ thụ chọc trời kia, trồng ngô đồng.
Rồi chả hiểu vì sao, đến năm thứ hai cũng nhổ cả rễ lên luôn, trồng vào mấy cái cây khỉ gió gì không rõ, chuyện cuối mùa hè năm nay chứ đâu, giờ có vài cây sống sót được, sắp có một loạt cây bị nhổ bật gốc nữa rồi, lại tốn tiền mua cây mới, trồng mời... À nhổ cây cũ cũng phải tiền đấy.
Đường Hoa Hồng cũng có hoa tươi, năm nay Quỳnh Hải cạnh tranh thành phố vệ sinh quốc gia, thế là kiếm rất nhiều bồn hoa nhựa màu đen, trồng hoa tươi, buộc cố định vào lan can sắt hai bên đường, lúc mới trồng thì cũng màu sắc sặc sỡ, ưng con mắt lắm.
Giờ là mùa thu, hoa rụng hết rồi, lá cũng điêu linh, còn mỗi bồn hoa trơ trọi, mưa vùi gió dập, bồn hoa mất màu méo mó, trẻ con nghịch ngợm đập phá, đất đổ khắp nơi, nhếch nhác thê thảm, chỉ khổ công nhân vệ sinh.
Trương Thắng vốn định không đi, đang chiến tranh lạnh với Tiểu Lộ, y không muốn có bất kỳ hiểu lầm nào nữa, nhất là biết tình cảm Tần Nhược Lan với mình, nhưng nghĩ lại, Tần Nhược Lan sắp xuất ngoại, có lẽ đây là lần gặp nhau cuối cùng.. Mà nghĩ tới Tiểu Lộ là lại tức, chuyện tối hôm đó cưỡng ép Tiểu Lộ là y sai đi, nhưng Tiểu Lộ nghi ngờ y và Chung Tình thì quá oan ức, y thi thoảng có bị Chung Tình thu hút, cũng từng phát sinh vài chuyện khó xử, nhưng thâm tâm chưa bao giờ có ý định phát triển mối quan hệ nào khác với Chung Tình, và Chung Tình cũng thế, thậm chí ở mặt này Chung Tình còn dứt khoát hơn y.
Mình vô tư, việc gì phải tránh, nếu lúc nào cũng nghi kỵ, sau này sống với nhau cả đời thế nào? Nghĩ vậy Trương Thắng mặc áo khoác lên đường.
Trương Thắng tới cửa quán bar Dạ Lại Hương thì đã gần 7 giờ, y đứng dưới ánh đèn ở cửa do dự có nên bước vào không, đèn màu quất chiều lên chiếc áo gió màu lục phất phơ trong gió, trông rất gống bảo vệ, mà đúng là có mấy người ném chìa khóa cho y nhờ cất xe.
Một chiếc BMW trắng chầm chậm đỗ lại, Trương Thắng thấp thoáng thấy cô gái ngồi ghế phụ lái rất giống Tần Nhược Lan, đưa mắt nhìn, chỉ thấy một chiếc chân dài trắng nuột xuất hiện, rồi cô gái cúi người bước ra, thấp thoáng thấy được đồi ngực đáng kiêu ngạo sau cổ áo, dừng lại nói gì đó với người trong xe,
Khi xe mở cửa, đèn trong xe bật sáng, Trương Thắng liền thấy nam nhân trung niên phong độ, mặc véc màu trắng, trông rất điển trai tinh thần, gật đầu lái xe rời đi.
Cô gái quay đầu nhìn Trương Thắng, chiếc quần váy màu vàng gạo, một cái áo jacket bẻ cổ, yêu kiều đứng đó, mang theo hấp dẫn độc đáo của mình, cảm giác mát lạnh như đêm thu.
Hai người đối diện chốc lát, Tần Nhược Lan đi tới phía y, bước chân như còn mèo đi trong đêm, tới gần mới nhận ra trên áo cô có một cành mai, nở rộ đúng vị trí ngực phải.
- Anh, đợi lâu rồi phải không?
Tần Nhược Lan cười tươi như hoa, cô không nghi ngờ chuyện Trương Thắng sẽ đến:
- Không lâu, vừa tới thôi.
Thái độ hai người không có gì để bới móc, nhưng lại khiến người khác thấy quái dị.
- Đi nào, em đặt chỗ rồi.
Tần Nhược Lan tự nhiên khoác cánh tay Trương Thắng, như con chim nhỏ nép vào người yêu, đi vào quán bar:
Người Trương Thắng hơi căng cứng chốc lát rồi thả lỏng, như con rối đi theo Tần Nhược Lan.
- Xin hỏi anh chị uống gì ạ?
Một nhân viên mặc ghi lê hơi khom người hỏi:
Trương Thắng nói gọn:
- Thải hồng.
Tần Nhược Lan cũng thế:
- Bốn biển là nhà.
Nhân viên kia đi rồi, Trương Thắng mới nhìn kỹ Tần Nhược Lan, đã lâu rồi không gặp, cô gầy đi rất nhiều, trang điểm cầu kỳ nhưng không che dấu được gò mà gầy gò, ánh mắt có chút u buồn, chỉ mọt điều không đổi, vẫn quyến rũ vô tận... Thậm chí chỉ hơn không kém.
Từ lúc ngồi xuống, hai bên đều không nói gì, chỉ lặng lẽ ngồi như vậy tới khi nhân viên kia mang đồ uống tới.
- Đang yên lành sao lại muốn xuất ngoại?
Câu hỏi ngu xuẩn này vừa ra khỏi miệng, Trương Thắng muốn tát mình một cái:
Tần Nhược Lan xoay cái ly trước mặt:
- Thực ra cha em đã muốn đưa em ra nước ngoài lâu rồi, vì em còn nhỏ, ông nội không yên tâm. Giờ... lớn rồi, ở nhà mãi cũng chán, ra ngoài cho biết đó biết đây... Uống!
Bốn biển là nhà hơi đắng, Tần Nhược Lan thực ra không mấy khi uống, hôm nay lại thấy vô cùng hợp khẩu vị:
- Xin lỗi, em không thể tham gia hôn lễ của anh rồi.
Trương Thắng sao không biết Tần Nhược Lan xuất ngoại vì tránh mình, tránh nơi tổ chức hôn lễ của mình càng xa càng tốt, lòng bi ai, chuyến đi này, sợ cả đời không gặp lại nhau nữa, không gặp được cô y tá đanh đá đành hanh kia rồi:
- Đừng đi được không?
- Không đi.. Ở lại làm gì?
Tần Nhược Lan nói không biết hỏi Trương Thắng hay hỏi mình:
Trương Thắng không trả lời được, cầm ly lên uống một ngụm.
Tần Nhược Lan ngửa đầu uống hết ly bốn biển là nhà, búng tay gọi:
- Cho một ly "địa chấn".
- Tiểu Lan đừng uống gấp như vậy.
- Này, hôm nay gọi anh tới đây là để anh bồi tiếp uống cho thống khoái, không phải để anh quản nhé, uống đi.
Chốc lát Tần Nhược Lan như quay trở lại bản tính của mình, trừng mắt lên:
Trương Thắng không nói nữa, cầm ly lên uống cạn.
- Thế mới được chứ, này, hai ly địa chấn nhé!
Địa chấn rất mạnh, vị gắt, Trương Thắng không quen, nhưng Tần Nhược Lan lại rất thích, y đành bồi tiếp, uống hết ly này tới ly khác, nói chuyện bâng quơ, say lúc nào không biết.
- Thắng, em chúc phúc anh trước vậy, chúc anh tân hôn hạnh phúc, bạc đầu giai lão, cạn!
Trương Thắng nâng ly uống cạn, lần này uống quá nhanh làm y sặc, ho mấy tiếng:
- Ài, giờ đang cùng cô ấy chiến tranh lạnh, tôi cứ nghĩ hôn nhân sẽ là chuyện ngọt ngào, nhưng đột nhiên bây giờ... tôi có cảm giác sợ hãi.
- Chiến tranh lạnh? Vì sao?
Tần Nhược Lan đã nửa người nằm lên bàn, mắt lờ đờ:
Trương Thắng lắc đầu, hô lớn:
- Cho hai ly nữa.
Cả hai đều yên tĩnh, quán bar đang vang vọng khúc ca Lưu Quang Phi Vũ của Trần Thục Hoa, giọng hát ôn nhu ưu thương lẩn khuất bên tai.
- Mùa thu nửa ấm nửa lạnh, dựa vào lòng anh, lặng lẽ nhìn thời gian trôi đi, từng chiếc lá đỏ trong gió, làm lòng người mềm yếu... Hãy để em giống tuyết rơi, dùng băng khẽ hôn má người, mang đi từng đợt sóng triền miên... Nhân sinh có bao tình, ở bên người mình yêu làm chuyện hạnh phúc, đừng hỏi là kiếp hay là duyên....
Tần Nhược Lan lẩm bẩm:
- Nếu em quen anh sớm hơn... Anh có yêu em không?
- Sao?
Trương Thắng đang nghe hát không để ý:
- Không có gì, ông chủ, bật loa lớn thêm chút.
Thực ra tiếng nhạc đã khá lớn rồi, Tần Nhược Lan loạng choạng đứng dậy đi về phía Trương Thắng, người lảo đảo, sợ cô ngã, Trương Thắng đứng lên đỡ, ai ngờ y cũng say mềm người, cả hai ngã xuống ghế, Tần Nhược Lan như không có xương, dựa vào lòng Trương Thắng.
Không ai muốn thay đổi tư thế, có lẽ say nên lười hoạt động.
Tiếng ca vẫn vang bên tai:
- Giống như tơ giống như gió xuân, cùng anh qua mùa xuân, để anh vùi đầu vào sương khói, buông thả hết cuồng nhiệt trong lòng, ôm lấy mưa xuân triền miên...