Lăn qua lăn lại mãi vẫn không ngủ nổi, Chung Tình, Tiểu Lộ đều ngủ rồi, sực nhớ ra Tần Nhược Lan trực ca đêm, thế là Trương Thắng bấm di động, nghĩ tới bộ dạng nổi đóa của cô y tá lười biếng trốn trong phòng trực ngủ bị mình đánh thức, y nở nụ cười xấu xa.
- A lô...
Giọng nói kéo dài, nghe như mèo con hờn dỗi, Trương Thắng không ngờ giọng Tần Nhược Lan lúc nửa tỉnh nửa mê lại êm ái như vậy, hoàn toàn khác giọng đanh đá chanh chua khi thức:
- Tiểu Lan, Trương Thắng đây.
- Thắng, muộn thế này anh gọi điện cho tôi làm cái gì?
Tần Nhược Lan có chút bực dọc:
- À có chuyện cẩn thỉnh giáo cô, trình tiếng Anh của cô thế nào?
Gì thế này, dựng người ta dậy nửa đêm hỏi cái này à, Tần Nhược Lan chỉ muốn kết thúc câu chuyện sớm để đi ngủ:
- Ờ, tạm được.
- Vậy lesbian có nghĩa là gì?
- Lesbian.. Gì? Les.. Lesbian? Ai Lesbian? Bạn gái của anh đồng tính à? Oa ha ha ha... Đức mẹ Maria của tôi ơi.
Giọng nói trong điện thoại cao vút lên, làm tai Trương Thắng ngứa ngáy.
Tần Nhược Lan trực ban bị đánh thức thì làm gì có chuyện buông tha cho Trương Thắng, quấy nhiễu y suốt cả đêm, Trương Thắng giải thích vô số lần, cô vẫn bán tín bán nghi giới tính của bạn gái y. Sáng ngày hôm sau, Trương Thắng mới chợp mắt được một chút thì tới giờ đi làm, công nhân viên lục tục tới công ty, vội lấy nước lạnh rửa qua mặt, rồi đi chủ trì cuộc họp toàn thể công ty.
Trên cuộc họp, Trương Thắng công khai công bố hành vi ăn trộm, phá hoại của Sở Văn Lâu cùng đồng bọn, cũng như quyết định xử phạt, đồng thời bổ nhiệm Quách Y Tinh làm giám đốc kho lạnh, Hắc Tử làm giám đốc lò mổ, bàn giao công việc ngay lập tức.
Trước nay Trương Thắng luôn tạo cho mọi người ấn tượng ôn hòa, nhưng lần này y xử lý quyết đoán, tức tốc, có thể nói sau một đêm đảo lộn cao tầng công ty, làm không ít người chấn động, phải nhìn lại vị tổng giám đốc trẻ này.
Cuộc họp kết thúc, Trương Thắng vừa về văn phòng thì điện thoại reo vang, nhấc lên nghe thì ra Từ Hải Sinh gọi tới, không khỏi lấy làm lạ, ông ta trước nay chẳng mấy khi chủ động liên hệ với y, hẳn là vì biến động trong công ty. Xem ra có người luôn báo cáo cho ông ấy.
- Thắng, thứ tư này là sinh nhật tôi, tôi có mời vài người bạn thân tới tụ hội, cậu nhất định phải tới nhé.
Ra là vậy, Trương Thắng thoải mái hơn, sắp sinh nhật anh Từ rồi sao, vậy mà còn còn tưởng người ta gài tai mắt vào công ty nên đã biết chuyện, chủ động nói:
- Còn phải nói sao, tất nhiên là phải đi rồi, sinh nhật anh mà, bất kể chuyện gì cũng phải bò qua một bên. Phải rồi, công ty có chút việc, phải nói với anh.
Từ Hải Sinh thong thả hỏi:
- Chuyện gì?
- Lão Sở bị tôi đuổi khỏi công ty rồi.
- Cái gì? Lão Sở... có chuyện gì?
Giọng Từ Hải Sinh hơi kinh ngạc, có điều không nghe thấy có gì chấn động.
Trương Thắng đem toàn bộ đầu đuôi kể một lượt, ở đại hội công ty y chỉ nói Sở Văn Lâu lợi dụng chức quyền dụ dỗ nữ nhân viên, bị mình ngăn cản nên báo thù. Nhưng với Từ Hải Sinh, y không dấu gì cả, ngay cả chuyện với Chung Tình.
Từ Hải Sinh nghe xong trầm ngâm:
- Tiểu nhân bỉ ổi, thành sự không đủ, bại sự có dư, nhân cơ hội thanh trừ hắn cũng tốt, dù sao bây giờ cũng không cần nhờ tới Trương Nhị Đàn mấy nữa, chỉ cần không đắc tội với lão già đó là được. Lão già đó thế nào cũng phái một người tin cẩn hơn vào công ty.
Trương Thắng thừa cơ nói:
- Đúng thế, tôi cũng lo như thế vì thời kỳ phi thường vì ổn định lòng người, tôi điều Quách Y Tinh về đảm nhận kho lạnh, anh ta là bạn của tôi, tuyệt đối có thể tin cậy, anh xem có được không?
Đúng lúc này cửa phòng gõ hai tiếng rồi mở ra, Chung Tình bước vào.
Mùa hè nóng bức, Chung Tình ăn mặc rất mát mẻ, chiếc áo thời Đường cách điệu thuần màu đen với hình hoa cúc trắng như tuyết vắt từ vai trái tới eo, đôi giày cao gót kiểu săng đan, cao quý trang nhã, vừa khoe được đường cong mạn diệu lại không hở hang khiến người ta khinh nhờn, mỹ nhân như thế đi tới đâu cũng đều làm người ta sáng mắt.
Đại hội ngày hôm nay rất thuận lợi, cô đi quanh công ty một vòng, thấy sự kiện này không gây ảnh hưởng lớn như dự đoán, liền yên tâm hơn, miệng bất giác lộ ra nụ cười nhẹ nhõm.
Chung Tình đang định lên tiếng, thấy Trương Thắng xoay lưng lại phía cửa nói chuyện, ngữ khí cung kính, lòng máy động, lời tới bên miệng lại nuốt vào.
Trương Thắng đang tập trung nói chuyện, không nghe thấy tiếng gõ cửa nên không biết Chung Tình vào.
Từ Hải Sinh cười ha hả, nói rất có thâm ý
- Cậu là tổng giám đốc mà, nên có chủ ý và tính toán của mình rồi.
Tới đó đột nhiên chuyển đề tài:
- Chung Tình hiện giờ ở công ty thế nào, có vẻ được cậu trọng dụng nhỉ? Năng lực công tác của cô ấy đủ đảm nhiệm không, ừm tôi nghe nói... Hình như tài vụ, hành chính, giao tiếp mặt nào cô ấy cũng tinh thông?
Chẳng lẽ ông ấy vẫn còn tình cảm với chị Chung Tình? Trương Thắng thăm dò:
- Anh Từ, thực sự trước kia chị ấy tới công ty, tôi không ngờ chị ấy giỏi như vậy, không chỉ sở trường mặt văn thư, quản lý, giao tiếp, còn làm việc chăm chỉ. Có điều không nghe nói chị ấy sở trường tài vụ, huống hồ hiện phòng tài vụ rất ổn định, còn chị Chung chủ trì chợ thủy sản bận không có thời gian ăn cơm nữa là, tôi không định để chị ấy kiêm quản tài vụ.
Chung Tình chú ý theo dõi tài vụ, thế nào cũng để lại manh mối, Từ Hải Sinh cảnh giác ngay, giờ nghe thấy Trương Thắng nói thế, nghĩ mình hơi quá lo, xây chợ đương nhiên cần đầu tư, có lẽ vì thế Chung Tình mới chú ý tới tài vụ?
Trương Thắng không biết Từ Hải Sinh nghĩ gì, vẫn nói:
- Anh Từ, có câu này tôi để trong lòng lâu rồi, không biết nên nói không?
- Ồ, giữa chúng ta còn có chuyện gì không thể nói sao?
- Là, liên quan tới chị Chung.
Trương Thắng hơi ngập ngừng:
- Anh Từ, cái này thực sự hơi khó nói, chỉ là tôi thấy, tuy anh là người có gia đình, nhưng trước kia hai người có thời gian bên nhau... không nên trở mặt thành thù. Anh Từ, làm việc với chị ấy lâu như thế, tôi nhìn ra, chị Chung thật lòng...
- Thắng, đừng nói nữa...
Từ Hải Sinh cắt ngang, Trương Thắng và Chung Tình có chút mập mờ rất nhiều người biết, Vương Xương Minh giám đốc tài vụ từng nói với ông ta, trong mắt Từ Hải Sinh, đây là chuyện quá sức bình thường, bên cạnh có thiếu phụ quyến rũ mê đắm lòng người như thế, nanm nhân nào không động lòng? Ông ta cho rằng Trương Thắng thích Chung Tình, vì cố kỵ mình nên thăm dò:
- Cậu đó, chuyện này... chúng ta như anh em trong nhà, nói chuyện không cần quanh co, đúng, chúng tôi có một đoạn tình cảm với nhau, nhưng là quá khứ rồi. Cô ấy có quyền theo đuổi hạnh phúc cá nhân, nếu cậu thích cô ấy, đừng ngại, hãy tiếp nhận cô ấy. Tôi rất cởi mở.
Trương Thắng thấy hai má đều nóng lên, y chỉ cho rằng hai người họ đều vô cùng quan trọng với mình, không nên anh tới tôi đi, tránh nhau như tránh tà, y ở giữa dấu bên nọ diếm bên kia cũng phiền, nếu có thể bỏ qua chuyện cũ thành bạn bình thường cũng tốt, Từ Hải Sinh có thể tới công ty giúp đỡ mình, không ngờ Từ Hải Sinh hiểu lầm, vội giải thích:
- Anh Từ, ý tôi không phải như thế, mà chuyện là quá khứ rồi, hai người không cần căng với nhau như vậy, anh cũng không nên tránh tới công ty mãi như thế, có cơ hội thử tiếp xúc...
Từ Hải Sinh tưởng Trương Thắng khuyên mình gương vỡ lại lành, cắt ngang:
- Thắng à, chuyện tình cảm cậu chưa trải qua nhiều như tôi, đừng khuyên tôi nữa. Chỉ có đám nam nữ trẻ tuổi các cậu mới coi tình yêu là tất cả, có điều tôi dạy cậu cái này, đừng nghĩ ai đó là duy nhất của mình hay mình là người duy nhất của ai đó, đợi cậu tới tuổi tôi rồi cậu sẽ thấy. Tình yêu như con chó đuổi theo khúc xương, cậu nghĩ rằng nó thích khúc xương, thực ra nó chỉ theo bản năng muốn cắn một cái mà thôi. Thắng, tất cả chỉ là cảm giác thôi, cảm giác không còn, tình cảm cũng hết.