Cao Thủ Dụ Tình

Chương 3

Bảy năm trước

Trường trung học phổ thông tư nhân Vân Tiêu mỗi năm đều tổ chức vũ hội mừng tốt nghiệp tại hội trường của trường, năm nay dĩ nhiên không ngoại lệ.

Dự định bảy giờ tối vũ hội bắt đầu, nhưng mới chập tối, rất nhiều học sinh tốt nghiệp đã đến trường để chuẩn bị cho giải thưởng lớn nhất trong đêm nay là “Quốc vương”, “Hoàng hậu”.

“Lệ Đề? Lệ Đề!”

Đi qua con đường lát đá giữa hai toà nhà, An Lệ Đề đột nhiên nghe có giọng nói the thé gọi cô, cô kinh ngạc quay đầu lại, rất nhanh đã nhìn thấy bạn cùng lớp không thân lắm – Từ Mỹ Lệ.

“Tại sao cậu lại tới trường lúc này, không phải cậu định tranh giành chức Hoàng hậu với chúng tôi chứ?” Đi sau Từ Mỹ Lệ là mấy người tuỳ tùng kiêm bạn bè, cô ta nhìn từ trên xuống dưới An Lệ Đề mặc đồ nhẹ nhàng.

An Lệ Đề sững sờ, chưa trả lời, người bạn A của Từ Mỹ Lệ đã nhảy ra lên tiếng.

“Chớ dại dột, An Lệ Đề, bằng diện mạo bình thường của cậu làm sao địch nổi Mỹ Lệ vô cùng xinh đẹp của chúng tôi? Đừng nên tự làm xấu mình!”

Người bạn A vừa nói xong, bạn B phụ hoạ theo: “Đúng rồi đấy! Đừng tự bêu xấu mình! Dù sao chức “Hoàng hậu” của vũ hội tốt nghiệp năm nay không thuộc về Mỹ Lệ còn thuộc về ai!”

“Này! Cậu nhanh buông tha đi!” Bạn C “khuyên nhủ”.

An Lệ Đề không có cơ hội nói lời nào không biết nên khóc hay nên cười, vì ngăn chặn việc không giải thích cẩn thận thành “công kích địch”, cô vội vàng giải thích. “Mấy bạn chờ chút! Các bạn hiểu lầm rồi, tôi có chuyện mới đến trước giờ, tuyệt đối không phải chuẩn bị tranh cử ghế Hoàng hậu.”

“Cho nên cậu không có ý tranh giành?” Từ Mỹ Lệ không yên tâm hỏi lại.

An Lệ Đề vội vàng lắc đầu để bày tỏ sự kiên quyết, tránh cho họ tiếp tục dây dưa.

Từ Mỹ Lệ nhìn cô lúc lâu, mới gật đầu, “Coi như cậu tự biết mình.”

Nói xong, cô ta hài lòng dẫn đám người bỏ đi.

An Lệ Đề nhìn nhóm người đi xa, trong lòng mới thở ra một hơi, một cánh tay bỗng đặt lên vai cô làm cô sợ hết hồn. Cô quay đầu lại, sau đó bật cười.

“Làm gì doạ người ta!” Thì ra là bạn thân của cô – Giang Uyển Trăn.

“Như vậy cũng doạ được đồ nhát gan như cậu?” Giang Uyển Trăn liếc mắt xem thường. “Từ xa mình đã thấy nhóm người Từ Mỹ Lệ, họ tìm cậu làm gì?”

“Còn không phải thấy mình đến trường sớm, nghi ngờ mình định tranh giành chức Hoàng hậu với họ, hại mình không thể làm gì hơn là giải thích cho họ, tránh trở thành kẻ địch của họ, nhưng mà vẫn không tránh khỏi bị nói một trận.” An Lệ Đề lè lưỡi, vẻ mặt bất đắc dĩ.

Giang Uyển Trăn trợn trừng mắt. “Thật không chịu nổi, ai muốn tranh giành cái chức Hoàng hậu đó chứ? Vũ hội tốt nghiệp là vũ hội tốt nghiệp, còn tranh cử Quốc vương, Hoàng hậu làm gì, thật là vô vị! Cũng chỉ có mấy người không đủ tự tin mới đi tham gia thi.”

“Đó cũng là một niềm vui mà! Chúng ta không có hứng thú thì thôi, họ thích tham gia thi kệ họ, không phải sao?”

Vẻ mặt Giang Uyển Trăn không dám lĩnh giáo, cô lắc đầu. “Thôi! Không thảo luận những chuyện nhàm chán này nữa, mình hỏi cậu, cậu vẫn quyết định không làm bạn nhảy của hội trưởng, chỉ chịu làm trợ lý giúp cậu ấy tiến hành vũ hội thuận lợi?”

Do hội học sinh làm chủ vũ hội tốt nghiệp, trong đó được chú ý nhất là Hội trưởng Đặng Hoằng Trạch, anh ta muốn An Lệ Đề làm bạn nhảy nhưng anh ta mời An Lệ Đề lại từ chối, vì không để đối phương buồn, An Lệ Đề đành đồng ý đến trước làm trợ lý cho anh ta. Còn Giang Uyển Trăn xung phong giúp bạn thân một tay.

An Lệ Đề nhìn bạn thân đi cùng mình. “Chuyện này đã quyết định, cần gì phải hỏi lại?”

“Mình nhớ rõ mấy tháng trước cậu từng nói cho mình biết, cậu đã có bạn nhảy rồi, mình vẫn cho rằng bạn nhảy của cậu là Hội trưởng! Không ngờ cậu lại cự tuyệt cậu ấy. Như vậy mình có thể xin hỏi rốt cuộc bạn nhảy tối nay của cậu là ai không?” Giang Uyển Trăn vẫn không hiểu rốt cuộc trong lòng bạn thân có ý gì.

“Tối nay mình không có bạn nhảy.” An Lệ Đề cụp mắt. “Lời mấy tháng trước mình nói cậu quên đi!”

Giang Uyển Trăn trợn to mắt, nghe bạn tốt nói có vẻ căm giận. “Xảy ra chuyện gì vậy? Rốt cuộc cậu định mời ai làm bạn nhảy? Người đó cho cậu leo cây à?”

Đôi mắt giật giật, An Lệ Đề chán nản nói: “Là mình không đúng, không trách ai được, anh ấy cũng chưa đồng ý đến vũ hội cùng mình, là mình tự cho rằng anh ấy nhất định sẽ quay về…. Là mình tự nghĩ mọi việc quá tốt đẹp……”

Giang Uyển Trăn càng nghe càng trợn to mắt, chợt dừng lại nhìn bạn tốt. “Tiểu thư à, cậu nói “anh ấy” không phải thanh mai trúc mã của cậu chứ?”

An Lệ Đề nhăn mày. “Thanh mai trúc mã gì? Ba mẹ mình và anh ấy thân thiết, có nhiều cơ hội gặp nhau thôi! Có thể gọi là thanh mai trúc mã sao?” Cô nhấn mạnh lần thứ 2.

Mấy tháng trước cô gửi E-mail cho Thường Phong Dịch, muốn anh trở về đến vũ hội cùng cô, bảo vệ người không biết khiêu vũ là cô. Anh đã đồng ý nhưng hai tuần trước đột nhiên lại đổi ý nói anh không về kịp, sau đó không có tin gì về anh nữa, rốt cuộc có thể về hay không cũng không chắc chắn. Cho tới hôm nay, cô đã có thể xác định anh không định quay về, chứ đừng nói đến việc đến vũ hội cùng cô.

Mà cô phải làm sao đây? Hai người chỉ là bạn bè thân hơn một chút, anh căn bản không có nghĩa vụ đến vũ hội cùng cô, nhưng cô lại cố tình tức giận, giận anh không có tình nghĩa, thế nhưng không chịu giúp cô chuyện này!

“Được rồi, là thanh mai trúc mã cũng được, không phải cũng được, nếu người ta không chịu đến vũ hội cùng cậu, tại sao cậu vẫn không chịu đồng ý lời mời của Hội trưởng, trở thành bạn nhảy của cậu ấy?” Giang Uyển Trăn không hiểu.

An Lệ Đề nhìn bạn tốt. “Vậy cậu thì sao? Tại sao không đồng ý lời mời của ai?”

“Mình không có hứng thú ôm ấp, khiêu vũ với người không quen biết!” Giang Uyển Trăn khịt mũi trả lời.

“Cậu không có hứng thú ôm ấp và khiêu vũ với người xa lạ, làm sao cho rằng mình sẽ đồng ý làm chuyện như vậy?” An Lệ Đề lập tức phản bác.

Cô không cho rằng mình có thể chấp nhận sự đụng chạm của người đàn ông khác, nhảy với người ta một tối.

“Nhưng không phải cậu quen Hội trưởng sao? Còn thường đến hội học sinh làm việc!”

An Lệ Đề buồn bã. “Mình không muốn có được không, cậu quên Phó hội trưởng cùng lớp với mình sao? Cô ấy luôn kéo mình đi giúp một tay, mình không thể cự tuyệt!” Tài ăn nói của Phó hộ trưởng rất tốt, mà cô lại không giỏi cự tuyệt người khác, Giang Uyển Trăn lại không cùng lớp với cô cho nên không thể giúp cô.

“Thì ra Phó hội trưởng kéo cậu đến phòng hội học sinh!” Giang Uyển Trăn bật cười. “Tại sao trước kia không nghe cậu nhắc tới chuyện này? Hại mình cho rằng cậu thích Hội trưởng nên mới thường đến phòng hội học sinh giúp. Thì ra căn bản không phải như vậy.”

“Thực chất không phải có được không?” An Lệ Đề bất đắc dĩ nói.

“Nhưng phần lớn mọi người thấy Hội trưởng nhìn cậu bằng con mắt khác, tại sao lại biết cậu không hề có hứng thú với cậu ấy?”

An Lệ Đề cảm thấy thật hết cách, “May mà mình cự tuyệt làm bạn nhảy của cậu ấy, nếu không hiểu lầm này rất khó giải thích.”

“Mình sợ bây giờ nói đây là hiểu lầm đã quá muộn.” Giang Uyển Trăn lắc đầu.

“Cậu có ý gì?” An Lệ Đề kinh ngạc nhìn cô.

“Chuyện Hội trưởng mời cậu làm bạn nhảy ai cũng biết, cho dù cậu từ chối, mọi người vẫn cho rằng cậu chỉ làm bộ, ai sẽ tin cậu không có ý với cậu ấy? Dù sao trong lòng các bạn nữ Hội trường là bạch mã hoàng tử!”

An Lệ Đề vừa nghe liền trắng mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vẻ kinh hoàng. “Không thể nào? Mình tuyệt đối không làm bộ làm tịch, mình rất đứng đắn từ chối làm bạn nhảy của cậu ấy, cậu tin mình chứ? Uyển Trăn.”

“Mình tin cũng vô dụng, phải làm họ tin mới có tác dụng.” Giang Uyển Trăn nhún vai.

“Vậy……… Vậy……….” Khuôn mặt nhỏ nhắn của An Lệ Đề nhăn nhó.

Giang Uyển Trăn không thèm để ý khoát tay. “Không cần nghĩ nữa, dù sao chúng ta đã tốt nghiệp, về sau mọi người sẽ vào trường đại học, chưa chắc đã chạm mặt, không cần để ý bọn họ có tin hay không! Hơn nữa nghe nói sau khi tốt nghiệp Hội trưởng sẽ đi du học, đến lúc đó cho dù nói xấu nhiều nữa cũng vô ích, đúng không?”

“Đúng ha!” Một câu làm thức tỉnh người trong mộng, An Lệ Đề rất nhanh tỉnh táo lại. “Mình căn bản không cần quan tâm họ nói linh tinh gì, dù sao chúng ta đã tốt nghiệp, hơn nữa qua tối nay hầu hết mọi người sẽ không gặp lại nhau nữa, mình còn có việc gì lo lắng?”

“Không sai, qua tối nay những lời nói xấu kia cũng không còn tác dụng, cho nên tối nay chúng ta hãy hưởng thụ không khí náo nhiệt của vũ hội đi!”

“Mình cũng nghĩ vậy! Chẳng qua mình hi vọng không có người mời mình khiêu vũ.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của An Lệ Đề hơi nhăn lại.

Giang Uyển Trăn trừng mắt nhìn cô. “Cậu đừng lo lắng nữa có được không, có người mời thì từ chối là được. Khi cậu kiên quyết nói không muốn thì có ai dám ép cậu chứ?”

An Lệ Đề nhìn bạn tốt. “Cho nên mình chỉ cần nói ‘không muốn’ là được?”

“Dĩ nhiên.”

“Được rồi!”

Mới là lạ! Cái gì mà chỉ cần nói “Không muốn” là được, sự thật căn bản không giống Giang Uyển Trăn nói!

Nói không biết bao nhiều lần “Không muốn” nhưng vẫn bị kéo ra sàn nhảy, An Lệ Đề bị giam trong vòng tay của Hội trưởng Đặng Hoằng Trạch, cô vừa ai oán nhìn xung quanh tìm bạn tốt Giang Uyển Trăn vừa lẩm bẩm trong lòng.

Tiếng kêu rên phát ra từ trên đầu, cô chợt lấy lại tinh thần, trong lòng biết mình lại giẫm lên chân bạn nhảy rồi. Cô ngẩng đầu lên áy náy nhìn Đặng Hoằng Trạch, xin lỗi lần thứ 2. “Thật xin lỗi! Mình thấy chúng ta nên dừng lại.” Giọng nói cô vừa bất đắc dĩ vừa lo lắng.

“Tại sao?” Cho dù bị giẫm chân liên tiếp, vẫn không từ bỏ ý định khiêu vũ cùng cô, Đặng Hoằng Trạch cúi xuống nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của An Lệ Đề.

“Lại bị giẫm lên chân rồi, nhất định cậu rất muốn đổi bạn nhảy phải không? Chúng ta có thể không cần chờ nhạc kết thúc……..” Cùng khiêu vũ với Hội trưởng hội học sinh thật sự làm người khác rất chú ý, áp lực rất lớn, An Lệ Đề chỉ muốn nhanh chóng kết thúc điệu nhảy này, tìm chỗ an toàn né tránh những ánh mắt như viên đạn nhìn cô.

“Cho dù bị cậu giẫm thêm mấy lần, mình vẫn không có ý đổi bạn nhảy.” Đặng Hoằng Trạch lắc đầu, giọng nói khẳng định, cánh tay kiên trì vòng qua lưng cô không buông.

Tính cách An Lệ Đề đơn thuần dịu dàng, khuôn mặt cũng thuộc loại anh ta yêu thích, gia thế cũng xứng đôi với anh ta, rất thích hợp làm đối tượng của anh ta, nhưng làm người ta không hiểu là cô lại cự tuyệt anh ta, thậm chí ngay cả khiêu vũ cũng không muốn! Thật là làm lòng tự ái của đàn ông bị tổn thương.

Thật may chưa ai biết An Lệ Đề cự tuyệt nhảy cùng anh ta, mà tối nay anh ta chỉ muốn ở cạnh cô, không để cô cách xa mình là được.

“Hội trưởng……….” Bị người ta kiên trì nói vậy An Lệ Đề kinh ngạc, trong lòng cảm thấy luống cuống, hốt hoảng ngay sau đó giẫm lên chân Đặng Hoằng Trạch vài lần. Sau đó một chân cô bước hụt, thân thể lảo đảo ngã ra đằng sau ——

Đặng Hoằng Trạch vẫn luôn để ý cô nên nhanh tay lẹ mắt kéo cô lại, giữ cô thăng bằng đồng thời thuận tiện ôm cô vào lòng, mùi thơm thiếu nữ phả vào mũi anh ta, anh ta không nhịn được hôn lên mặt cô một cái…….

An Lệ Đề cứng đờ, trợn to mắt, trong chốc lát không thể nói gì, cho đến khi xung quanh có tiếng bàn tán xôn xao, cô mới bừng tỉnh.

Trong lòng không vui, khuôn mặt nhỏ nhắn của An Lệ Đề bỗng đỏ bừng. “Cậu………”

Trộm hương thành công nên trong mắt Đặng Hoằng Trạch thoáng qua sự hả hê, mỉm cười cúi nhìn khuôn mặt “đỏ bừng” của An Lệ Đề. “Thật xin lỗi, mình thất lễ rồi. Chỉ vì cậu quá đẹp mới làm mình không nhịn được, cậu không giận chứ?”

Hành vi không thích đáng của Đặng Hoằng Trạch và ánh mắt như tên bắn xung quanh khiến An Lệ Đề vừa không vui vừa bực tức, đồng thời cũng xấu hổ không chịu ngẩng đầu lên, lúc này lại có ánh mắt khiến người khác không thể bỏ qua nhìn thẳng cô, làm toàn thân cô run rẩy, tóc sau gáy dựng đứng lên.

Cô không thể nào không chú ý ánh mắt kỳ lạ này ——Cô lặng lẽ hít sâu một hơi, hai mắt trong suốt nhìn sau lưng mình, lập tức chạm phải đôi mắt chứa vô vàn tinh lực, thế nhưng lúc này lại có ánh lửa trong tròng mắt màu nâu nhạt……. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trắng bệch, trong mắt đầy kinh ngạc.

Là anh sao? Anh về rồi sao?

An Lệ Đề muốn xác nhận chủ nhân của đôi mắt kia có phải người cô đang nghĩ, kết quả đến bước nhảy tiếp theo khiến tầm mắt cô bị lệch, đến khi quay lại, không còn thấy đôi mắt kia nữa.

“Sao vậy? Lệ Đề.” Nhìn thấy người trong lòng kinh hoàng luống cuống, nhìn về phía sau, Đặng Hoằng Trạch không hiểu hỏi.

An Lệ Đề cũng không để ý phép tắc nữa, chợt đẩy Đặng Hoằng Trạch ra. “Thật xin lỗi, Hội trưởng, mình có việc, không thể nhảy tiếp với cậu.” Nói xong, cô nhanh chóng chạy ra ngoài, rất nhanh không thấy bóng dáng.

Đặng Hoằng Trạch bị bỏ lại giữa sàn nhảy, mặt biến sắc, ánh mắt u ám.

Đáng chết! Từ xưa đến nay chưa từng có ai đối với anh ta như vậy! Không để anh ta trong mắt, còn không nể tình bỏ lại anh ta giữa sàn nhảy chạy đi……… An Lệ Đề đáng ghét!

“Không ngờ Hội trưởng hội học sinh đã có bạn gái tốt như vậy, còn ở đây tỏ tình!”

“Cô gái kia là bạn gái của Hội trưởng hội sinh của mấy cậu sao?”

“Đúng vậy, Hội trưởng Đặng luôn được nhiều nữ sinh hâm mộ!”

“Thật sao?”

“Anh Thường, đang tìm bạn à?” Ngửa mặt nhìn người đàn ông đẹp trai cao lớn đi cùng cô, Hoàng Quyên Quyên biểu lộ vẻ ngưỡng mộ hết sức rõ ràng.

Thường Phong Dịch nghe có người gọi nên thu hồi tầm mắt đang nhìn chăm chăm cô gái kia, hai mắt cụp xuống; nhất thời, khi anh ngước mắt lên, không còn suy nghĩ gì nữa.

“Không có.” Anh lạnh nhạt đối với thái độ nhiệt tình khác thường của cô gái bên cạnh, khoé môi nhếch lên. “Cảm ơn cô đã giúp.”

Nói xong, anh xoay người rời đi, hoàn toàn không cho đối phương cơ hội nói câu nào.

Thật không biết tự mình làm khổ chạy về Đài Loan làm cái gì?!

Đi đến vườn hoa đối diện hội trường, Thường Phong Dịch giận tái mặt, trong lòng tự mắng bản thân.

Cái gì mà không có anh thì không được, cái gì mà anh không đi cùng, cô sẽ ngồi chờ trong vũ hội hả? Nói bậy! Nhìn cô chơi vui như vậy, cần anh làm gì? Căn bản chỉ nói hưu nói vượn! Anh còn tin cô cầu xin, nghĩ hết cách chạy về giúp cô, định tham gia vũ hội tốt nghiệp cùng cô, anh thật là đồ ngốc! KUU of D_Đ_L_Q_Đ

Nghĩ lại, năm đó lần đầu tiên thấy An Lệ Đề thật sự không nên khuất phục trước khuôn mặt uất ức của cô, đồng ý chơi với cô, qua nhiều năm như vậy, hai người đặc biệt có duyên gặp nhau rồi dây dưa không rõ, thậm chí anh đã ra nước ngoài nhiều năm, vẫn không tránh khỏi bị cô gửi E-mail quấy nhiễu.

Kết quả anh đồng ý quay về giúp cô, lại phát hiện cô đã có bạn nhảy rồi, hai người còn rất thân thiết, có hành động thân mật giữa sàn nhảy làm người ta ghen ghét….. Hừ hừ! Cô lừa anh, đúng không? Mà tại sao anh lại ngoan ngoãn bỏ đi để cô vừa lòng đẹp ý?

Nghĩ đến đây, Thường Phong Dịch mỉm cười kỳ lạ, ngay sau đó đi về phía hội trường náo nhiệt không dứt.

Tìm trước sau mấy lần vẫn không thấy người, An Lệ Đề vừa mệt vừa khát, ủ rũ cúi đầu ngồi xuống ghế trong vườn hoa trước hội trường, trong lòng thầm buồn mình phản ứng quá chậm, mới không tìm được người.

Cô khẳng định mình không nhận lầm, đôi mắt đặc biệt kia thật sự thuộc về Thường Phong Dịch, cô tuyệt không nghĩ sai! Nhưng rốt cuộc anh đi đâu rồi! Đã đến rồi tại sao không tìm cô? Hay anh không cẩn thận bị “bạn học” nào đó quấn lấy, mà quên mất anh đến giúp cô?

“Haizz……..” Cô thở dài, nghĩ không biết Thường Phong Dịch đang ở cùng bạn học nào, trong lòng tự nhiên thấy bực mình.

“Tại sao cậu lại ngồi đây một mình? Khát nước không? Uống ly nước đi!” Đặng Hoằng Trạch đi tới, cầm hai ly đồ uống, một ly đưa cho cô.

Vốn muốn biết tại sao cô bỏ anh ta giữa sàn nhảy, có thể tìm thấy cô thì lại thấy cô chạy quanh mấy vòng rồi lại ngồi không yên trong vườn hoa, thế là anh ta cầm đồ uống tới, muốn tìm hiểu rõ ràng.

An Lệ Đề sững sờ nhận lấy đồ uống, ngẩng đầu nhìn Đặng Hoằng Trạch đột nhiên xuất hiện. “Tại sao Hội trưởng không ở trong hội trường đợi mình?”

“Bạn nhảy chạy mất, mình ở trong đó làm gì?” Đặng Hoằng Trạch thản nhiên nói.

An Lệ Đề áy náy. “Hội trưởng…….. Thật xin lỗi.” Đặng Hoằng Trạch nói như vậy, nhất thời làm cô cảm thấy băn khoăn, cô thật sự không nên bỏ lại anh ta giữa sàn nhảy mà chạy mất.

“Thôi!” Đặng Hoằng Trạch phẩy tay. “Cậu đã không muốn khiêu vũ, vậy chúng ta ngồi ở đây cũng được.”

An Lệ Đề ngẩn người. “Ừ…. Được, được thôi!” Cô vừa nói xong thì trong lòng kêu khổ thấu trời, vì lúc này cô không có tâm trạng nói chuyện phiếm cùng người ta, nhưng anh ta chân thành muốn nói chuyện cùng cô, cô không thể từ chối làm anh ta khó chịu.

Đặng Hoằng Trạch nở nụ cười hài lòng, thưởng thức đồ uống. “Vậy chúng ta uống một ly vì đã được tốt nghiệp đi!”

“À……. Được!” An Lệ Đề cũng nâng ly uống một ngụm lớn.

Oa! Chua chua ngọt ngọt lại man mát lành lạnh, ngon thật! Trong lòng vừa khen ngợi, cô lại uống vài ngụm.

“Uống ngon không?” Trong mắt Đặng Hoằng Trạch loé lên ánh sáng quỷ dị. “Đây là đồ uống đặc biệt do mình nhờ người ta pha.”

Nguồn cung cấp đồ uống cho vũ hội tốt nghiệp không hề có rượu, nhưng bây giờ trong ly đồ uống của hai người lại có thêm “nguyên liệu”, làm vậy để cô buông lỏng tinh thần, nói hết mọi chuyện cho anh.

An Lệ Đề vốn đã cảm thấy khát nước, đồ uống lại hợp vị, thế là trong nháy mắt ly đồ uống đã thấy đáy. “Uống ngon lắm, đây là thứ gì vậy?”

Đặng Hoằng Trạch nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn bắt đầu đỏ ửng, chậm rãi nói: “Hoan nhạc.” (Hoan nhạc = vui sướng)

A! An Lệ Đề nấc cục. “Hoan nhạc? Hoan nhạc cái gì?” Khuôn mặt nhỏ nhắn đột nhiên cười. “A! Mình biết rồi, đồ uống này tên là ‘hoan nhạc’, phải không?”

“Đúng, cậu đoán đúng rồi.” Đặng Hoằng Trạch ngồi xuống cạnh cô, cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô.

An Lệ Đề lại nấc cục, hơi hoang mang nhìn tay mình bị anh ta cầm, cố gắng rút lại nhưng không được. “A, tay mình…….”

“Đừng lo, mình chỉ nắm tay cậu thôi.” Đặng Hoằng Trạch không có ý buông tay. “Ngược lại là cậu, sao không nói cho mình biết, mới khiêu vũ được nửa bài với mình đã chạy ra ngoài là vì sao?”

“Vừa rồi mình thấy người quen, vốn cho rằng anh ấy sẽ không xuất hiện, ai ngờ lại đột nhiên nhìn thấy……..” An Lệ Đề chưa nói xong đổ nhiên cảm thấy đầu óc quay cuồng, nagy sau đó mặt cũng thấy nóng nóng.

Kỳ lạ? Đột nhiên cô bị bệnh sao? Tại sao càng lúc càng chóng mặt vậy?

Thấy cô lắc lư, Đặng Hoằng Trạch không chậm trễ kéo cô về phía mình, thuận thế ôm lấy cô.

Cô bị choáng váng nên phản ứng không nhanh, nhưng cũng biết hành động lúc này của anh ta không tốt. Cô giãy giụa cố gắng thoát khỏi tay anh ta. “Hội trường, làm ơn buông mình ra………”

“Tại sao mình phải buông? Cuối cùng cũng ôm được cậu, mình rất vui.” Gương mặt Đặng Hoằng Trạch cũng hơi đỏ, anh ta siết chặt tay, đưa mặt lại cô mặt cô nói nhỏ: “Không phải cậu đã biết tình cảm của mình đối với cậu rồi sao?”

Đột nhiên anh ta lại gần làm cô hoảng sợ, tim đập nhanh, sau đó kinh hoàng cuồng loạn.

“Cậu…… Cậu buông ra…….” Cô không thích cảm giác anh ta ôm tí nào.

“Nếu mình không buông thì sao?” Nhờ vào cảm giác hơi say, Đặng Hoằng Trạch lắc đầu chơi xấu.

Thật vất vả mới có cơ hội ôm ấp này, sao anh ta có thể dễ dàng bỏ qua?

Chưa bao giờ nghĩ rằng đường đường là Hội trưởng hội học sinh lại có hành động vô lại này, Đặng Hoằng Trạch trả lời vậy khiến An Lệ Đề tức giận.

Cô nhíu mày, vừa giãy giụa lần nữa cũng dùng tay đẩy, cố gắng muốn đứng lên thoát khỏi kiềm chế của anh ta vừa kêu gào. “Buông mình ra! Đừng ôm mình, nếu không mình…….”

Thấy cô không chịu ngồi ngoan ngoãn, Đặng Hoằng Trạch tức giận. “Nhiều nữ sinh cầu xin mình ôm còn không chịu, cậu đừng chọc mình nổi giận!” Cánh tay anh ta giữ chặt cô, thẹn quá hoá giận làm giọng anh ta trở nên nghiêm nghị.

“Mình mặc kệ có bao nhiêu người muốn cậu ôm, cậu mau buông mình ra! Mình không có hứng thú để cậu ôm…….” Lời nói tự đại của đối phương làm An Lệ Đề càng phản cảm, không quan tâm có bị bị thương không mà liều mạng giằng co, mặc kệ thế nào cũng không muốn anh ta ôm tiếp.

Cô càng kháng cự càng làm Đặng Hoằng Trạch tức giận, anh ta vừa kiềm hãm cô vừa giữ lấy cằm cô. “Muốn mình thả cậu ra cũng được, chỉ cần cậu chủ động hôn mình, mình sẽ thả cậu.” Cô gái lọt vào mắt anh ta, anh ta không dễ dàng bỏ qua đâu!

Nhìn chằm chằm anh ta, An Lệ Đề giận đến mức đầu bốc khói, cô nắm chặt tay, khẽ gằn. “Đừng!” Không nghĩ rằng người này lại hèn hạ như vậy, dám uy hiếp cô!

Mắt điếc tai ngơ nghe cô từ chối, Đặng Hoằng Trạch tức giận: “Bây giờ cậu bị kìm hãm rồi, không còn lựa chọn nào khác!” Nói xong, bị tức giận khống chế nên anh ta chất chấp tất cả cúi xuống…..

An Lệ Đề hoảng sợ mở to mắt, đúng lúc đó, bỗng nhiên có tiếng đàn ông truyền tới.

“Chậc chậc chậc! Mới tốt nghiệp cao trung đã uy hiếp người ta như vậy, phương pháp giáo dục học sinh của trường trung học phổ thông Vân Tiêu thật khác người, làm người ta được mở rộng tầm mắt rồi!”

Lời nhạo báng vừa nói xong, một bóng dáng cao lớn chậm rãi bước về phía hai người.

Vừa nhìn thấy người tới, An Lệ Đề trợn mắt. “A?” Thật sự là anh! Xem ra quả thật cô không nhìn nhầm.

Đặng Hoằng Trạch kéo An Lệ Đề đứng lên, tức giận nhìn chằm chằm khách không mời mà đến. “Anh là ai? Không lễ phép quấy rầy người ta như vậy!” Còn nói những lời sỉ nhục người khác như thế.

“Quấy rầy?” Thường Phong Dịch cau mày.

“Anh đã quấy rầy tôi và bạn gái thân mật, thật không có lễ phép, mời lập tức đi đi!” Đặng Hoằng Trạch không khách khí đuổi người.

“Cậu và bạn gái cậu?” Thường Phong Dịch hừ nhẹ. “Có lẽ cậu nên hỏi cô gái bị cậu nắm tay, hỏi cô ấy tôi là ai? Hỏi luôn cô ấy thật sự là bạn gái cậu sao?”

Đặng Hoằng Trạch lập tức nghi ngờ. “Anh đang nói linh tinh gì đó?” Anh at quay đầu nhìn An Lệ Đề bị anh ta kéo. “Cậu biết người này?”

Đối với hành vi của anh ta An Lệ Đề rất tức giận, vừa giãy giụa muốn tránh thoát vừa nhanh chóng gật đầu.

“Vậy anh ta là gì của cậu?”

Căm tức sức mình quá yếu, không thể nào thoát được kiềm chế của Đặng Hoằng Trạch, Thường Phong Dịch lại không chịu giải vây giúp cô, An Lệ Đề nhìn chằm chằm Đặng Hoằng Trạch, bật thốt lên, “Anh ấy là chồng chưa cưới của mình!”

“Cái gì?” Đặng Hoằng Trạch khiếp sợ buông tay. “Chồng chưa cưới?!”

Cuối cùng cũng “thoát được”, An Lệ Đề tránh qua một bên, xoa xoa cánh tay bị anh ta nắm đau rồi hét ầm lên: “Đúng! Anh ấy là chồng chưa cưới của mình, nghe rõ chưa?”

Nhất thời sắc mặt Đặng Hoằng Trạch trở nên rất khó coi.

“Anh nghĩ cậu ta nghe rõ rồi.” Cuối cùng Thường Phong Dịch cũng nói, anh đi lên trước, kéo An Lệ Đề vào lòng, sau đó nói với Đặng Hoằng Trạch: “Vốn tôi nên đánh cậu một trận vì hành động vô lễ với vợ chưa cưới của tôi, thật may Tiểu Đề không bị thương gì, mà tôi luôn tôn trọng hoà bình, ghét bạo lực, cho nên bỏ qua cho cậu lên này, hi vọng về sau cậu sẽ không tái phạm sai lầm này, cho dù là vợ chưa cưới của tôi hay cô gái khác.”

Nói xong những lời cảnh cáo đó, mặc kệ sắc mặt Đặng Hoằng Trạch khó coi cỡ nào, Thường Phong Dịch ôm An Lệ Đề rời đi.