Cao Thủ Địa Cầu Tại Tiên Giới

Chương 33: Nhiệm vụ kì quái


Ba ngày sau, Ong vò vẽ bự từ bay ra lối đi được tạo bởi Không Gian Khiêu Dược. Bên ngoài cửa sổ đầy rẫy thiên thạch, bụi bặm, xác vệ tinh và phi thuyền hư nát, xung quanh thật sự là một không gian chết. Ngay phía trước, một tinh cầu xám xịt xuất hiện, từ ngoài vũ trụ nhìn xuống, bề mặt tinh cầu đều là mảng núi non, bình nguyên màu đen, không dấu hiệu của nước, cũng không có rừng cây. Nó chính là tinh cầu 74, quá trình khai thác đã hủy diệt sự sống vốn có ở đây.
Trong khoang điều khiển, camera màu đỏ của tiểu Phi không ngừng chớp tắt. Tiểu Công thì dùng quang não của mình luyện game.
- Đến nơi rồi, khụ khụ… Đù móa, lâu lắm không bay, ông đây cảm thấy cả người không được thoải mái.
Giọng nói Ong vò vẽ bự tràn ngập cảm giác già yếu cũng như mười phần lưu manh.
- Này ngựa già, đcm ngươi, suốt dọc đường ngươi cứ lải nhải hoài, ngươi không ở yên được à?
Ngay lúc nó vừa nói chuyện, nhân vật trong game của nó đã bị giết. Điều này làm cho nó tức điên lên.
- Tiểu Công, con mịa ngươi mà còn ở đó bố láo, ông đây sẽ đem quang não ngươi nhốt lại, để cho ngươi biết thế nào là độc ác.
- Ngươi tưởng ta sợ ngươi à?
- Hai vị đều bình bình tĩnh nào, bây giờ đã đến tinh cầu 74, chúng ta phải gọi chủ nhân dậy, nên biết rằng, ngài ấy mới là thuyền trưởng, là chúa tể của bọn ta, còn ở đó làm việc sai sót, cẩn thận kẻo ngài xóa bỏ các ngươi đó.
Giọng nói tiểu Phi tràn ngập đắc ý như mưa bay, giống như nó vĩnh viễn không có nguy cơ bị xóa bỏ.
- Được rồi, mở khoang hôn mê thôi.
Người duy nhất khiến tiểu Công sợ chính là Mao Hữu Tài.
Ong vò vẽ bự lên tiếng nhắc nhở:
- Còn nữa, chúng ta đừng nói gì nữa, nhất là không được nói chuyện với người khác, đây là mệnh lệnh của chủ nhân.
Tiểu Phi cười khanh khách:
- Ta biết mà, ta biết mà, bởi vì chúng ta rất đặc biệt, chủ nhân không muốn người khác biết đến sự tồn tại của chúng ta, ha ha, đây chính là chính miệng chủ nhân cho ta biết.

- Ngươi cũng đi chuẩn bị đi, cứ ở đó bay tới bây lui như ruồi bọ, cùng lão tử mở khoang hôn mê.
Tiểu Công di động đôi chân máy móc đi tới khoang hôn mê.
Mở của khoang hôn mê, bên trong có sáu cái khoang nhỏ trong suốt chứa sáu học viên. Mao Hữu Tài ở vị trí đầu tiên, tiếp theo là Đan Lệ, Đồng Tiểu Như và bọn Tiêu Hướng.
Khi khởi động Không Gian Khiêu Dược để mở lối đi không gian, cơ thể người nhất định phải ở trạng thái hôn mê trong khoang hôn mê. Bởi vì khoảng cách không gian đột ngột thay đổi sẽ làm cho cơ thể nảy sinh những biến hóa mãnh liệt, dẫn đến trọng thương thậm chí chết người, cho nên phải ngâm thân thể trong dung dịch bảo vệ đặc biệt, còn làm cho hôn mê là một yêu cầu tất yếu khi ngâm trong dung dịch. Đây chính là kinh nghiệm cũng như trí tuệ được đúc kết khi loài người vươn ra thám hiểm vũ trụ.
Tiểu Công đang định mở khoang hôn mê của Mao Hữu Tài, tiểu Phi đột nhiên ngăn nó lại:
- Khoan khoan, để ta chụp vài bức ảnh lưu niệm cái đã.
Tiểu Công kì quái hỏi:
- Đcm nó, ngươi ăn no động cỡn rồi phải không? Bây giờ chủ nhân chỉ mặc mỗi cái quần lót, ngươi chụp ảnh làm gì, lưu niệm cái quái gì chứ?
Tiểu Phi mắng:
- Cái đồ đầu heo nhà ngươi, đương nhiên không phải chụp chủ nhân rồi, là chụp Đan Lệ và Đồng Tiểu Như, ngươi không thấy trên người các nàng chỉ có một cái áo lót, hạ thân chỉ che mỗi cái quần tam giác thôi sao? Hắc hắc, ta phải chụp lại cho chủ nhân xem mới được.
Tiểu Công bừng tỉnh đại ngộ, cười ha ha:
- Mau chụp mau chụp, chỉ có cái đầu óc dâm đãng của ngươi mới nghĩ được chủ ý xấu xa này.
“Cạch cạch cạch…” đèn flash chớp tắt không ngừng. Đồng Tiểu Như và Đan Lệ hoàn toàn không biết thân thể chỉ còn đồ lót che đậy của mình đã bị tiểu quang não này chụp lại, sau đó sẽ được đưa cho nam nhân bên cạnh.
Két, sáu cánh cửa bảo vệ của sáu khoang hôn mê chậm rãi mở ra.Sáu học viên lần lượt tỉnh dậy. Lát sau, mọi người thay đồng phục công binh rồi đi vào khoang điều khiển.
Sau khi tra cứu tọa độ căn cứ quân sự, Ong vò vẽ bự lao xuống tầng khí quyển.
- Hàm lượng dưỡng khí 5%, thấp hơn ba lần so nhu cầu bình thường của cơ thể người, trong không khí không có chất độc hại, cần mang trang bị thêm bình dưỡng khí.
Ong vò vẽ bự bự báo cáo với vẻ nghiêm túc khó có.
Tiêu Hướng la lên:
- Đây là địa phương quái quỷ nào vậy, đúng rồi, lão Julius không phải nói sẽ có người đón tiếp ta sao?
Đan Lệ nói:
- Ta đã sáu lần phát tín hiệu yêu cầu nhưng không thấy trả lời.
Buck có chút khẩn trương:
- Có thể đã xảy ra chuyện gì rồi không?
Phác Văn Chính cười nhạo nói:
- Nhìn dáng vẻ khẩn trương của ngươi kìa, nhát thế không biết, cái chỗ quái này thì có xảy ra chuyện gì được? Nhất định đám lính trong căn cứ này đang nhậu nhẹt, hoặc đánh bài gì đó, hơn nữa, không phải nói hệ thống thông tin ở đây bị hỏng rồi sao, nếu còn tốt thì chúng ta đến đây là giề?
Ong vò vẽ bự đảo mắt một vòng căn cứ. Tất cả cửa ở căn cứ đều bằng kim loại, có tháp canh, tường thành, ụ súng và một số kiến trúc không thể phân biệt được để làm gì. Toàn bộ căn cứ hình vuông nằm trên đỉnh của một ngọn núi. Bao quanh bên ngoài là một dải tường thành bằng thép cao tới năm thước. Bốn góc xung quanh sừng sững bốn tháp pháo.
Ánh mắt Mao Hữu Tài đột nhiên dừng lại ở tháp pháo phía đông, hắn phát hiện tháp pháo kia đã muốn sập, bệ tháp đã có đã có dấu hiệu hư hại nghiêm trọng. Với một căn cứ quân sự mà nói, tháp pháo là thiết bị phòng ngự quan trọng bậc nhất, xuất hiện tình trạng hư hỏng này chỉ có thể do một nguyên nhân, đã xảy ra chiến đấu ở đây.
Đám người Đan Lệ cũng nhanh chóng phát hiện tháp pháo hư hỏng kia. Buck khẩn trương nói:
- Các người xem đi, nhất định đã xảy ra chuyện gì đó, bằng không nơi này sao yên tĩnh trông giống bãi tha ma thế?
Đan Lệ cũng không có chủ ý:
- Hữu Tài ca, nhiệm vụ không nói rõ tình huống nơi này, chúng ta phải làm sao bây giờ?
Mao Hữu Tài suy nghĩ một lát nói:

- Chúng ta xuống xem sao, nếu có chuyện gì chúng ta lập tức rời đi.
Ong vò vẽ bự đảo quanh căn cứ một vòng, cuối cùng đáp xuống một sân bay bên dưới. Lúc này mọi người lại phát hiện, không những tháp pháo phía đông bị phá hủy mà ngay cả sân bay cũng bị pháo kích, rất nhiều chỗ nổ thành hố to, mấy cái phi thuyền chiến đấu cũng cháy đen nằm chỏng chơ.
- Mao ca, ta thấy chúng ta nên… rời khỏi đây.
Giọng nói Buck có chút sợ hãi.
Tiêu Hướng nói kháy:
- Buck, lá gan ngươi sao nhỏ như con thỏ thế, tuy không phát hiện ai, trong căn cứ cũng không có người, vậy là ngươi đã hoang tưởng có kẻ địch rồi sao?
Đan Lệ cũng nói:
- Cứ không có người là tốt nhất, dù sao tinh cầu 74 này đã là một nơi bị bỏ hoang rồi, nếu thật sự không có người, chúng ta chỉ cần kiểm tra đơn giản, sau đó rời đi, trở về báo cáo kết quả nhiệm vụ là được.
Vừa tranh luận, sáu học viên vừa rời khỏi cabin. Tiểu Công và tiểu Phi đi trước đội ngũ. Tiểu Phi không ngừng cung cấp cho Mao Hữu Tài các loại số liệu và tư liệu, tiểu Công chỉ đơn thuần là tốt thí. Nếu có cạm bẫy hay cơ quan gì đó, nó được ưu tiên giải quyết.
Rời khỏi sân bay, tiểu Phi lập tức hướng tới một tòa kiến trúc tương đối lành lặn, vừa bay vừa nói:
- Chủ nhân, tòa nhà phía trước chính là sở chỉ huy của căn cứ, dựa vào bản đồ bí mật do viện trưởng cung cấp, phía dưới nó có một trung tâm chỉ huy, nhiệm vụ chúng ta là tiến vào trung tâm chỉ huy, sửa gấp hệ thống thông tin trong đó.
- Chúng ta đi vào, rồi làm theo lời Đan Lệ, kiểm tra đơn giản thôi, sau đó rời khỏi đây, bất quá mọi người phải chú ý an toàn, không được phân tán.
Cánh cửa sở chỉ huy chỉ khép hờ, tiểu Công đá một cước liền văng ra, rồi chầm chậm tiến vào. Nó không hề chú ý đến sẽ có nguy hiểm gì bên trong, trong ý thức khôi yêu của nó, nó chính là ông trùm giang hồ, là kẻ vĩnh viễn đánh mãi không chết.
- Chủ nhân, có tình huống!
Từ sở chỉ huy, tiểu Công vọt ra rất nhanh.
Mao Hữu Tài vội la lên:
- Có tình huống gì?
- Ta phát hiện thi thể, rất nhiều thi thể.
Mao Hữu Tài lập tức lao vào sở chỉ huy. Tiến đến cửa, một mùi tanh tưởi của máu cùng hôi thối do xác chết phân hủy xộc thẳng vào mũi. Loại mùi tanh tưởi này mặc dù đã được mặt nạ của bình dưỡng khí lọc nhưng vẫn còn rất lợm giọng. Trên mặt đất la liệt bát tám xác quân nhân, mức độ phân hủy đã đến mức không còn nhận diện được mặt mũi. Ngoại trừ xác người, trên mặt đất còn có giấy tờ, các loại thiết bị và vũ khí nằm lăn lóc lộn xộn.
Cũng vọt theo sau, Đồng Tiểu Như và Đan Lệ vừa thấy tình cảnh trước mắt lập tức “ụa” lên một tiếng rồi nôn mửa. Bọn Tiêu Hướng cũng không khá hơn, tuy không trực tiếp nôn ra, nhưng vẫn bịt miệng, không ngừng ụa lên.
- Đan Lệ, cô không khỏe à?
Mao Hữu Tài thân thiết hỏi.
Đan Lệ thấy thế mới dừng lại một chút:
- Cảm ơn, em không sao.
Mao Hữu Tài nói:
- Vậy cô hãy liên hệ với căn cứ huấn luyện, nói cho bọn họ tình huống chúng ta thấy, nhiệm vụ này không còn cách nào chấp hành nữa rồi.
- Vâng.
Đan Lệ liền bật hệ thống liên lạc, nhưng nhanh chóng nhíu mày nói:
- Không xong rồi, tín hiệu của chúng ta đã bị chặn, không thể tiến vào hệ thống thống thông tin vũ trụ, không thể liên lạc với căn cứ.
Trong lòng Mao Hữu Tài hơi trầm xuống:
- Sao lại như thế được?
Nét mặt Đan Lệ đầy vẻ bất lực:

- Em cũng không biết.
- Hữu Tài ca, bây giờ chúng ta phải làm sao? Còn cần xuống dưới nữa không?
Là tiểu thư nhà giàu được nuông chiều từ bé làm sao từng thấy qua cảnh tượng thế này bao giờ, Đồng Tiểu Như thực sự không thể chịu nổi thêm phút giây nào nữa. Lúc này nàng đã có chút hối hận khi đòi đến đây.
Mao Hữu Tài trầm tư:
- Không cần tiếp tục điều tra nữa, chúng ta lập tức rời khỏi đây.
Từ khi tu luyện Linh Thể Tố Tạo, trực giác hắn trở nên phi thường nhạy bén và chính xác, đúng lúc này, hắn đã đánh hơi được mùi vị nguy hiểm, nhưng lại không thể nói nên lời.
Dưới sự dẫn dắt của Mao Hữu Tài, cả tiểu tổ lần lượt rời khỏi sở chỉ huy. Đúng lúc này, trên không trung đột nhiên truyền tới những âm thanh nhức óc. Ngẩng lên nhìn, đó là một trên lửa không đối đất loại nhỏ! Mà ngay phía sau xuất hiện một phi thuyền chiến đấu loại nhỏ, không cần nói cũng biết, chính nó đã phát động tấn công.
- Mau tìm công sự ẩn nấp!
Không kịp suy nghĩ, Mao Hữu Tài đồng thời kéo Đan Lệ và Đồng Tiểu Như, xoay người nhảy tới một đống đá. Ba người Tiêu Hướng cũng không dám chậm chạp, theo sau Mao Hữu Tài cũng vọt đến đống đá. Tiểu Phi cùng tiểu Công thì trốn sau một cây cột.
Ngay khi mọi người tìm được nơi trú ẩn, Ong vò vẽ bự trên sân bay khẽ rung động, còi báo động cũng vang lên.
- Đù móa, dám đánh lén ông đây.
Ong vò vẽ bự chửi ầm ĩ rồi vút lên không, lâp tức một quả tên lửa không đối không được phóng ra.
- Phi thuyền của chúng ta…
Đồng Tiểu Như kinh hãi, không có ai điều khiển, cũng không có bất cứ mệnh lệnh nào, làm sao Ong vò vẽ bự có thể tự động né tránh rồi bắn trả chứ?
Đan Lệ tức giận:
- Bây giờ không phải lúc nói những chuyện này!
- Hừ, tôi cũng không phải hỏi cô.
Đồng Tiểu Như cũng không chịu yếu thế.
- Ngươi có hỏi ta cũng không trả lời.
Đan Lệ lập tức buông lời châm chọc.
Hai thiếu nữ bùng nổ chiến tránh quên cả hoàn cảnh nguy hiểm hiện tại. Mao Hữu Tài cảm thấy đau đầu:
- Xin hai cô đừng làm rộn nữa được không? Các cô có biết phi thuyền kia của ai không?
Đôi mi thanh tú của Đồng Tiểu Như nhăn lại:
- Quá xa, không thấy rõ lắm.
Vừa dứt lời, hai quả tên lửa trên không trung lao vào nhau. Một chuỗi tiếng nổ long trời vang lên, ánh lửa, mảnh đạn cùng khói dày đặc bay loạn xạ, thanh thế hỗn loạn đủ làm cho người ta thật sự kinh hãi.