Cao Thủ Địa Cầu Tại Tiên Giới

Chương 23: Vệ sĩ gia đình


Trong nhà Wendy, đang trò chuyện với mẹ con Wendy đột nhiên Mao Hữu Tài hắt xì một cái, trong lòng hắn thầm nói:
- Kỳ quái, ai nói xấu sau lưng mình thế?
- Tiểu Mao, con bị cảm sao?
Wendy thân thiết hỏi.
- Con không sao đâu dì, dì đừng lo lắng.
Trong lòng Mao Hữu Tài tràn ngập ấm áp. Khó mới có cơ hội ra khỏi căn cứ, hắn thuận đường ghé thăm nhà Wendy một chút.
Lạc Mĩ cười khanh khách:
- Hữu Tài ca ca, anh tiếp tục nói chuyện vừa rồi đi, anh nói dùng tiền thưởng mua một phi thuyền hỏng, hơn nữa còn đang sửa chữa phải không?
Mao Hữu Tài gật đầu:
- Đúng vậy, trước mắt đã sửa gần xong.
- Oa! Đã quá!
Lạc Mĩ hưng phấn nói:
- Sau này nhà ta cũng có một phi thuyền của mình rồi! Khi đến ngày nghỉ, anh nhất định phải mang em đi du hành vũ trụ đó.
Mao Hữu Tài cười nói:
- Các bạn anh trong tổ cũng đang chuẩn bị đến ngày nghỉ sẽ đi du hành vũ trụ đấy, em có thể tham gia, nhưng điều kiện tiên quyết là được dì đồng ý.
- Mẹ, mẹ nhất định sẽ đồng ý, đúng không?

Lạc Mĩ sà đến bên cạnh Wendy như mèo con làm nũng cọ cọ đầu vào vai Wendy.
Wendy lắc đầu:
- Con khác Hữu Tài ca ca con, nó đã được tuyển thẳng vào Học viện quân sự Tiên Đàm, còn con phải vượt qua kì thi nghiêm khắc, thời gian cấp bách, ngày nghỉ mẹ đã soạn bài ôn tập cho con rồi, sao có thể cho con ra ngoài vui rong chơi được chứ?
- Mẹ à…
Lạc Mĩ cúi đầu ủy khuất.
- Không được là không được.
Thái độ Wendy cực kì kiên quyết.
- Ca ca…
Lạc Mĩ xin sự trợ giúp từ phía Mao Hữu Tài.
Mao Hữu Tài cười nói:
- Ta tôn trọng quyết định của dì, tiền đồ quan trọng hơn, sau này chúng ta còn nhiều thời gian mà, lần này không đi thì để lần sau.
Lạc Mĩ thở dài:
- Được rồi, có điều, chờ sao khi em đậu vào Học viện, anh nhất định phải cho em đi, có được không?
- Ừ, anh hứa với em.
Mao Hữu Tài đối với muội muội này luôn cưng chiều hết mực.
- Cảm ơn anh.
Lạc Mĩ đột nhiên nhào tới hôn lên mặt Mao Hữu Tài một cái.
Nhất thời toàn thân Mao Hữu Tài cứng đờ như bị điện giật. Một lát sau hắn mới phục hồi tinh thần, cuống quýt tìm chuyện đánh trống lảng cơn sóng trong lòng:
- À, đúng rồi Lạc Mĩ, em có biết chỗ nào có bán người máy chiến đấu cũ không?
- Người máy chiến đấu cũ hả? Anh muốn mua nó làm gì?
Biểu tình Lạc Mĩ có chút khoa trương còn Wendy tỏ ra kinh ngạc.
- Du hành vũ trụ có những nguy hiểm nhất định, có người máy chiến đấu bên cạnh cũng đỡ đần được ít chuyện, anh còn dư một ít tiền, không biết mua được ở đâu?
Lúc trước dự tính dùng lại linh kiện cũ trong phòng học lắp ráp người máy, nhưng hắn lo những linh kiện đó đã hư hỏng đến mức không thể sử dụng lại được, vả lại vấn đề chính bây giờ là thời gian, vài ngày nữa là đến ngày nghỉ rồi, thời gian ngắn ngủi căn bản không đủ để lắp ra một người máy hoàn chỉnh, cho nên, sau khi nghĩ kĩ Mao Hữu Tài quyết định dùng số tiền còn lại miễn cưỡng mua một người máy cũ.
Wendy suy nghĩ một chút nói:
- Dì có biết một người, hắn tên là Xuân Điền Tiểu Bộ, hắn đang làm ăn trong lĩnh vực này, chuyên môn thu mua đồ phế thải, người máy hư hỏng, phi thuyền và hệ thống vũ khí cũ, nếu cần thiết, dì có thể liên hệ giúp con.
- Vậy tốt quá, cảm ơn dì Wendy.
Lúc này Mao Hữu Tài lại lo lắng hầu bao của mình, luyện chế nhẫn chứa vật và sửa chữa Ong vò vẽ bự đã tiêu tốn bảy trăm ngàn đồng, còn lại ba trăm ngàn phải dùng để làm chi phí cho chuyến lữ hành này, bấy nhiêu tiền không biết có đủ mua người máy không nữa?
- Liên hệ ngay bây giờ sao?
Wendy hỏi.
Mao Hữu Tài gật đầu:
- Liên hệ bây giờ luôn dì ạ!

Một giờ sau một mình Mao Hữu Tài đi tới một công ti thu mua phế liệu ở ngoại ô. Tiếp đón hắn đúng là Xuân Điền Tiểu Bộ, người Wendy giúp hắn liên hệ, đó là một người lùn, bộ dạng mập ú đi cùng năm người khác.
- Cậu chính Mao tiên sinh được Wendy giới thiệu tới sao?
Xuân Điền Tiểu Bộ đi thẳng vào vấn đề.
Mao Hữu Tài nói:
- Đúng vậy, ta muốn mua một người máy chiến đấu cũ.
- Người tới nơi này đều vì muốn mua người máy của cả, phóng mắt toàn bộ thành phố Tiên Đàm này thực lực bọn ta cũng là số một số hai, ừ, chúng ta và quân đội có liên hệ nhất định, có thể mua được một tỉ lệ nhỏ người máy chiến đấu cũ chất lượng còn tốt, còn cả hệ thống vũ khí, đương nhiên, bọn ta cũng có giấy phép kinh doanh hợp pháp…
Nói đến đây, Xuân Điền Tiểu Bộ liếc mắt đánh giá Mao Hữu Tài:
- Như thế này đi Mao tiên sinh, chúng ta không lảm nhảm nữa, cậu có bao nhiêu tiền?
- Ta có hai trăm…bảy chục ngàn.
Mao Hữu Tài nhẩm tính một chút, nhiêu đó đã là hạn ngạch lớn nhất hắn có thể bỏ ra. Ba chục ngàn cuối cùng dùng cho việc du hành vũ trụ vẫn còn thấy thiếu thốn.
- Hai trăm bảy chục ngàn à?
Xuân Điền Tiểu Bộ hơi nhíu mày:
- Nhiêu đó không mua được thứ tốt đâu, như vầy đi, ta đưa cậu đến kho xem hàng trước, sau đó bàn tiếp.
Mao Hữu Tài theo Xuân Điền Tiểu Bộ vào một nhà kho, chỗ này so với nhà kho của căn cứ công binh còn lớn hơn rất nhiều, bên trong rải rải hàng hóa cũ, có phi thuyền loại nhỏ, cũng có người máy thông thường, có cả hệ thống vũ khí, còn có mấy người máy chiến đấu cao ngất đứng trong kho.
- Mao tiên sinh, cậu xem xem, những món này đều không mua được ở nơi khác đâu.
Xuân Điền Tiểu Bộ đưa Mao Hữu Tài đến trước một người máy chiến đấu, giới thiệu một chút.
Mao Hữu Tài nheo mắt nhìn kĩ bảng giới thiệu:
- Người máy Lợi Nhận. nặng mười tấn, hệ thống động cơ vĩnh cửu, tốc độ bay nhanh nhất bằng tốc độ âm thanh, lực đẩy vật lí cao nhất mười tấn…sản phẩm được sản xuất một trăm năm trước bởi công ty Nguồn Sáng… È hèm, ta đến mua người máy chiến đấu cũ chứ không phải mua đồ lỗi thời, Xuân Điền tiên sinh, ông có lầm không?
Xuân Điền Tiểu Bộ nghiêm túc nói:
- Mao tiên sinh, ta không lầm lẫn gì đâu, người lầm là cậu, đầu tiên không nói hai trăm bảy chục ngàn sẽ mua được người máy loại gì, bây giờ trên thị trường vũ khí, một người máy chiến đấu bình thường còn đắt gấp mấy lần một phi thuyền loại nhỏ, người máy càng tiên tiến càng khỏi phải nói, phải dùng hàng trăm triệu mới mua được, hơn nữa, cho dù cậu có nhiều tiền như thế đi nữa, pháp luật tiên quốc cũng sẽ hạn chế, không có giấy chứng nhận đặc biệt, tư nhân không thể sở hữu những loại người máy hiện đại như thế, cho nên, cậu chỉ có thể mua loại này thôi.
- Vậy người máy kia ông bán bao nhiêu?
Mao Hữu Tài có chút bực bội hỏi.
- Hai trăm bảy chục ngàn.
Khóe miệng Xuân Điền Tiểu Bộ lộ ra nét cười xảo trá đặc trưng của gian thương.
- Ta muốn xem cái khác.
Mao Hữu Tài đến trước một người máy khác, người máy này có vẻ quen thuộc với hắn, chính là loại người máy Dũng Sĩ hắn đã dùng để đánh bại Jonas. Có điều Dũng Sĩ ở đây so với Dũng Sĩ kia quả thật như một cái dưới vực, một cái trên trời. Cái kia là hàng dữ trự còn mới tinh còn cái trước mặt bề ngoài đã rách nát, thân thể không biết thủng bao nhiêu lỗ, nhiều chỗ còn có dấu hiệu bị luộc đồ, vừa thấy đã biết chủ nhân không đủ kiên nhẫn đem đi duy tu, nên đã luộc đồ rồi đem bán.
- Con này bao nhiêu tiền?
Dũng Mĩ Mĩ trước kia là người máy Dũng Sĩ, trong lòng Mao Hữu Tài thầm cân nhắc, nếu có thể sửa nó thành như trước là tốt nhất, xem ra đây có vẻ là một lựa chọn tốt.
Xuân Điền Tiểu Bộ chìa ra một ngón tay:
- Mao tiên sinh, loại người máy chiến đấu Dũng Sĩ này còn có thể làm việc, ít nhất phải một triệu mới miễn cưỡng bán cho cậu được.
- Ông cũng không cần gian xảo thế chứ?

Mao Hữu Tài cả giận:
- Loại người máy này sắp được về hưu rồi, loại hàng như vậy, sao ông có thể bán giá cao như thế chứ?
- Trên thị trường con này của công ti bọn ta chính là con còn hiện đại nhất đó, cậu không mua ta cũng không buồn bán, cho nên, thấy cậu chỉ có hai trăm bày chục ngàn, ta còn một đề nghị khác cho cậu.
Lần này khóe miệng Xuân Điền Tiểu Bộ không còn nụ cười gian thương, thay vào đó là nụ cười nhạo của người giàu đối với kẻ nghèo.
Mao Hữu Tài lại thấy vài người máy khác nhau, điều kiện cũng bình thường, hơn nữa đều là hàng bị đào thải, nhưng mỗi lần hỏi giá đều dọa hắn nhảy dựng. Cuối cùng Mao Hữu Tài dừng bước trước một người máy rất nhỏ, so với người máy Dũng Sĩ nó còn thấp hơn cả thước, đường cong cơ thể có chút thanh tú, nhìn qua rất giống một người máy nữ .
- Người máy chiến đấu vệ sĩ gia đình, sản phẩm được sản xuất ba trăm năm trước bởi công ti Trọng Khoa, hệ thống điều khiển bằng bàn phím hoàn chỉnh, hệ thống động lực ẩn, không có năng lực bay, chỉ tác chiến trên mặt đất, nặng 2,1 tấn, tốc độ chạy nhanh nhất đạt 100km/h…Con này bao nhiêu tiền?
Mao Hữu Tài có chút động tâm.
- Con này à… thôi, vẫn hai trăm bảy mươi ngàn vậy!
Mao Hữu Tài cả giận:
- Ta ngất mất thôi, Xuân Điền tiên sinh, ta thành tâm đến mua hàng, con này của ông so với mấy con kia đều bèo hơn nhiều, đã vậy chỉ là người máy vệ sĩ bảo vệ an ninh, sao nó vẫn là hai trăm bảy chục ngàn?
- Mao tiên sinh, cậu phải biết rằng, con này đúng là có lỗi thời, giá trị nó còn lâu mới bằng một người máy chiến đấu, nhưng ta bán cho cậu có hai trăm bảy chục ngàn đã là tiện nghi cho cậu rồi, như vầy đi,
Dừng một chút Xuân Điền Tiểu Bộ nói thêm:
- Vì cậu là người Wendy giới thiệu, cậu trả hai trăm bảy chục ngàn, ta trang bị cho cậu một hệ thống vũ khí đầy đủ.
- Sớm biết thế ta chỉ nói có hai trăm ngàn…
Trong lòng Mao Hữu Tài bắt đầu hối hận.
- Mao tiên sinh, giá này miễn thương lượng nhé, cậu suy nghĩ kĩ chút đi.
Xuân Điền Tiểu Bộ đã nắm chắc tâm tư Mao Hữu Tài.
Suy nghĩ một lát rốt cục Mao Hữu Tài gật đầu:
- Được rồi, vậy lấy con này đi, ta đưa trước hai trăm ngàn, khi có đầy đủ hệ thống vũ khí ta đưa thêm bảy chục ngàn, mặt khác, ông tìm cho ta một nơi rộng rãi, ta muốn làm thử nghiệm tổng hợp những tính năng của nó một lần.
Xuân Điền Tiểu Bộ cười sảng khoái:
- Không thành vấn đề, chúng ta đi xem hệ thống vũ khí trước đi, sau đó ta mang cậu đến khu vực thử nghiệm chuyên dùng.
Hệ thống vũ khí của người máy vệ sĩ đã không còn tồn tại nữa, về mặt này Xuân Điền Tiểu Bộ tỏ ra khá hào phóng, cung cấp cho Mao Hữu Tài một hệ thống tên lửa đất đối không, một bộ quang đao, quang thuẫn cận chiến còn có một hệ thống súng năng lượng dùng tinh thể năng lượng chuyển hóa thành đầu đạn trông có vẻ hiện đại, so với đầu đạn súng máy truyền thống còn mạnh hơn nhiều, nhưng có khuyết điểm là chi phí đạn dược đắt hơn súng thường gấp bội.
Nhân viên của Xuân Điền Tiểu Bộ nhanh chóng trang bị hệ thống vũ khí lên người máy vệ sĩ, ban đầu nó có vẻ thon thả nhất thời trở nên mập hơn không ít, hình dạng này giống như một tiểu nha đầu được trang bị vũ khí tận răng, làm cho người ta cảm giác không biết mình đang cười cái gì.
Sau đó, Mao Hữu Tài được đưa đến khu vực thử nghiệm chuyên dùng, nhân viên của Xuân Điền Tiểu Bộ cũng điều khiển người máy vệ sĩ đến. Điều làm Mao Hữu Tài được an ủi là tuy đã trở thành người máy ba trăm tuổi, lỗi thời từ lâu nhưng vẫn có thể đi đứng tiêu sái bình thường, chỉ không biết hiện tại tốc độ tối đa nó chạy được có còn đạt 100km/h hay không.
Thanh toán xong hai trăm bảy chục ngàn, hoàn thành thủ tục liên quan, Mao Hữu Tài quay lại khu vực thử nghiệm. Theo yêu cầu của hắn, Xuân Điền Tiểu Bộ và nhân viên của y đều rời khỏi, một sân to như thế chỉ còn Mao Hữu Tài và người máy của hắn.