Nghe xong đám người Trương Lam "giải thích", Thẩm Hồng Vi trong lòng cười lạnh, nhưng ngoài miệng lại thản nhiên cười:
- Lãnh đạo địa phương bận rộn thì đó là chuyện tốt, là phúc cho dân chúng. Tuy nhiên, chúng tôi từ thủ đô xa xôi đến đây, cũng không phải là đến Tân An du lịch nghỉ phép. Haha….
- Đúng vậy, đúng vậy, các đồng chí phóng viên từ thủ đô xuống, đó cũng là muốn thúc đẩy tuyên truyền, xúc tiến nền kinh tế địa phương phát triển.
Âu Dương Dũng tuy rằng ngoài mặt mỉm cười, nhưng trong lòng cũng có vài phần mất hứng, thầm nghĩ các người chỉ là những phóng viên bình thường, ở thành phố xuất động nhiều người như vậy tiếp đãi. Ở quận lại có ba Ủy viên thường vụ ra mặt mà vẫn cho là quy cách thấp. Thật sự là cao ngạo quá mà!
Đúng là cầm lông gà làm lệnh tiễn.
Tuy nhiên, trong lòng có oán thầm nhưng tuyệt đối không thể biểu hiện ra bên ngoài.
Mạc Xuất Hải không phải đi liên lạc với Chủ tịch quận Cố Khải Minh mà là đi gọi điện thoại cho Bành Viễn Chinh xin chỉ thị.
Bành Viễn Chinh đang chuẩn bị xuất hành tới khu thương mại Đông Phương thì nhận được điện thoại của Mạc Xuất Hải, hắn nhíu mày, trầm ngâm một lát rồi mới nói:
- Lão Mạc, anh cứ về trước, để tôi gọi điện thoại cho Chủ tịch quận, xem anh ấy có thể ra mặt hay không. Để Chủ tịch quận ra mặt nói chuyện với bọn họ một chút.
Mạc Xuất Hải nghe vậy thì hơi sửng sốt, cười khổ đồng ý, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ, đây là cơ hội rạng rỡ mặt mày, nhưng anh lại dâng tặng cho Cố Khải Minh. Thật sự là không nghĩ ra? Bí thư Bành đang suy nghĩ gì thế nhỉ?
Y không biết Bành Viễn Chinh là xuất thân từ ngành báo, đối với việc này thì hiểu rất rõ. Loại đưa tin, tuyên truyền mang màu sắc chính trị này, khi đưa tin nhất định sẽ khuếch đại và phóng to rất nhiều, chưa chắc chống lại được thời gian kiểm nghiệm. Bởi vậy, hắn không nghĩ sẽ ra mặt, lại càng không muốn bởi vì thế mà trở thành một điển hình cho việc cổ xúy chính trị nhất thời.
Nói cách khác, hắn không phải không coi trọng những phóng viên đến từ thủ đô, mà là cố ý lảng tránh.
Bành Viễn Chinh chủ động gọi điện thoại cho Cố Khải Minh. Cố Khải Minh đương nhiên là cam tâm tình nguyện, sung sướng thay Bành Viễn Chinh ra mặt kết nối với phóng viên, nhận phỏng vấn.
Cố Khải Minh cùng với Mạc Xuất Hải bước vào phòng khách, Thẩm Hồng Vi chậm rãi đứng dậy.
Mạc Xuất Hải cười nói:
- Chủ nhiệm Thẩm, các vị phóng viên, vị này là Chủ tịch quận của chúng tôi, Chủ tịch Cố. Chủ tịch Cố, đây là Chủ nhiệm Thẩm của đài CCTV, dẫn đầu đoàn phỏng vấn.
- Xin chào, Chủ tịch quận Cố.
Cố Khải Minh đánh giá Thẩm Hồng Vi một cái, vẻ mặt tươi cười chủ động vươn tay ra:
- Hoan nghênh Chủ nhiệm Thẩm, hoan nghênh các vị đồng chí truyền thông đường xa mà đến. Rất chân thành cảm tạ. Bí thư Bành, buổi chiều và sáng ngày mai đều có hoạt động, không tranh thủ được thời gian. Tôi chịu sự ủy thác của Bí thư Bành đến gặp mặt các đồng chí phóng viên. Hoan nghênh mọi người.
Cố Khải Minh thái độ rất tha thiết mà cũng rất nhiệt tình, nhiều ít khiến Thẩm Hồng Vi tâm lý cân bằng lại một chút. Cố Khải Minh đại diện cho Quận ủy và UBND quận nói chuyện với đoàn phỏng vấn hơn một giờ, rồi lại ở trong phòng làm việc tiếp nhận phỏng vấn trên TV.
Dựa theo kế hoạch, đoàn phỏng vấn tiến hành tọa đàm với lãnh đạo quận. Sau đó bắt đầu từ ngày mai mới tiến hành phỏng vấn và quay phim. Ban tuyên giáo Quận ủy và Ban tuyên giáo Tỉnh ủy trải qua kết nối, trưng cầu sự đồng ý của đoàn phỏng vấn, đã xác định một số điểm phỏng vấn.
Khu thương mại Đông Phương vừa mới đưa vào hoạt động chính là một trong những điểm phỏng vấn.
Buổi tối, Âu Dương Dũng và Ủy viên thường vụ Quận ủy, Trưởng ban Tuyên giáo ra mặt mở tiệc chiêu đãi đoàn phỏng vấn. Bởi vì quận vừa mới thi hành hạn chế tiêu phí công khoản, cho nên bữa tiệc cấp bậc và quy cách không cao, sử dụng tiêu chuẩn tiếp đãi vừa mới được UBND quận ban hành. Đây là tiêu chuẩn cao nhất. Bữa tiệc dành cho mười người, mười hai món ăn, tám món chay, hai món mặn, một tô canh, một món rau trộn. Về phần rượu thì chính là loại rượu đặc biệt do nhà máy rượu Vân Thủy thị trấn Vân Thủy sản xuất.
Tiêu chuẩn hạn định mỗi người tốn khoản hai mươi đồng. Cho nên, bất kể là cấp bậc đồ ăn hay chất lượng thì đều có khoảng cách rất lớn so với phóng viên thủ đô tưởng tượng. Mà trên thực tế, cùng loại phỏng vấn, thủ đô phái ra tổng cộng bốn đoàn. Mỗi đoàn phỏng vấn phụ trách một địa phương. Thẩm Hồng Vi phụ trách tổng cộng có ba đối tượng, lấy khu Kiến An làm nơi chính.
Ở một thành phố cấp địa tỉnh Giang Bắc, đám người Thẩm Hồng Vi tiếp nhận sự tiếp đãi long trọng. Ở nơi đó ba ngày, ngày nào cũng là những bữa tiệc thịnh soạn. lãnh đạo chủ chốt cũng đích thân tham dự. Mà ở Kiến An này đãi ngộ có vẻ rất kém cỏi.
Thời đại này, không giống như đời sau lưu hành việc ăn chay và những món ăn xanh để cân nhắc cấp bậc của bữa tiệc mà là xem đồ ăn có phải là hải sản tươi sống hay là thịt cá hay không. Một bàn đầy rau xanh như vậy làm cho người ta không cảm thấy được màu xanh khỏe mạnh mà là đơn sơ và chậm trễ.
Đám người Thẩm Hồng Vi sắc mặt trầm xuống. Tuy nói bọn họ không phải là tham ăn, nhưng cấp bậc đãi tiệc như vậy còn nói rõ rất nhiều vấn đề.
Cùng đi Phó trưởng ban Tuyên giáo Thành ủy Trương Lam cũng cảm thấy khó chịu, nhẹ nhàng kéo Trưởng ban Tuyên giáo Quận ủy Phàn Thường ra ngoài, hai người cùng đi trên hành lang bên ngoài.
- Lão Phàn, các người rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy? Lãnh đạo chủ chốt không ra mặt thì thôi, nhưng ngay cả một bữa cơm các người cũng không lo nổi? Anh xem những thức ăn như vầy có tốt không? Mà rượu thì chỉ có một bình, có thể hao phí bao nhiêu tiền? Các người….
Trương Lam liên tục oán giận.
Phàn Thường cười khổ, hạ giọng nói:
- Phó trưởng ban Trương, đây không phải là chúng tôi cố ý chậm trễ bọn họ. Thật sự đây là quy định mới được ban hành của quận. Đối với tiêu phí công khoản và công vụ tiếp đãi có tiêu chuẩn nghiêm khắc. Đây là tơ hồng, ai cũng không dám vượt qua nửa bước. Tôi đây là xin chỉ thị của Bí thư bành, dựa theo tiêu chuẩn cao nhất rồi.
Trương Lam đuôi lông mày nhướng lên:
- Các người phải biết phân biệt tình huống chứ. Đây là phóng viên từ thủ đô tới, không phải là hạng người mà chúng ta dễ dàng đắc tội. Hơn nữa, chúng ta có việc cầu người, anh không hầu hạ bọn họ cho tốt, thì còn có thể trông cậy vào bọn họ xuất lực sao? Sự tình liên quan đến toàn bộ hình tượng của khu và thành phố, các người đừng có không biết phân biệt rõ chính phụ như thế.
- Khẩn trương chuẩn bị một số món ăn ngon, còn thêm hai bình rượu Mao Đài nữa, và thuốc. Nhanh lên!
Trương Lam phất tay.
- Phó trưởng ban Trương, không nói gạt cô, nơi này năng lực tiếp đãi hữu hạn, cho dù có muốn hải sản cũng không có. Bình thường không có vượt tiêu chuẩn tiếp đãi nên không có chuẩn bị. Còn về phần rượu và thuốc lá cũng không có sẵn. Tôi phải phái người ra ngoài mua.
Phàn Thường cười khổ nói. Bạn đang đọc truyện được copy tại Trà Truyện
Trương Lam ngẩn ra, căm tức giậm chân, rồi xoay người bước vào phòng.
Bữa tiệc rất nhanh chấm dứt, đại khái chỉ tốn khoảng có nửa giờ. Đám người Thẩm Hồng Vi chỉ miễn cưỡng ăn chút gì đó rồi mượn cớ về nhà khách nghỉ ngơi. Trương Lam và Phàn Thường chỉ biết bất đắc dĩ, nhưng phải mang khuôn mặt tươi cười đưa những người Thẩm Hồng Vi trở về.
Trương Lam cũng ở lại quận. Trong thời gian phỏng vấn, cô phải phối hợp suốt toàn bộ hành trình.
Nhưng tối hôm đó, Thẩm Hồng Vi gõ cửa phỏng cô, đề xuất ngày mai đi phỏng vấn một đối tượng khác ở huyện Lâm thành phố Trạch Lâm. Sau đó sẽ quay về khu Kiến An tiếp tục phỏng vấn.
Trương Lam chấn động, biết đây là Thẩm Hồng Vi thông qua phương thức này để giải phóng tâm trạng bất mãn. Nói là sẽ quay trở lại tiếp tục phỏng vấn, nhưng trên thực tế chính là cắt đứt phỏng vấn khu Kiến An.
Thẩm Hồng Vi thái độ rất kiên quyết. Trương Lam không làm chủ được, cùng lúc thông báo với khu Kiến An và lãnh đạo chủ chốt của Ban tuyên giáo Thành ủy.
Phàn Thường trở về nhà, vừa mới tắm rửa sạch sẽ thì liền nhận được điện thoại của cấp dưới. Y vừa nghe xong báo cáo thì sắc mặt khó coi, trực tiếp gọi điện cho Mạc Xuất Hải, bảo Mạc Xuất Hải liên hệ với Bành Viễn Chinh.
Bành Viễn Chinh vừa lúc ở quận, nhận được điện thoại của Mạc Xuất Hải, hắn trầm ngâm một chút rồi thản nhiên nói:
- Nếu bọn họ có an bài như vậy thì tôi tôn trọng ý kiến của bọn họ.
Mạc Xuất Hải cười khổ:
- Bí thư Bành, bọn họ đây là đùa giỡn. Xem ra là vì chúng ta chậm trễ. Bí thư Bành, bằng không thì chúng ta làm tiếp công tác?
Mạc Xuất Hải có ý tứ là chuẩn bị một ít đặc sản và lễ vật nhỏ làm dịu đi quan hệ, tránh cho lần hoạt động phỏng vấn này phải chết yểu giữa đường. Nhưng y tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng lại rất rõ ràng, Bành Viễn Chinh sẽ kiên quyết không đồng ý làm như vậy.
- Làm sao mà chậm trễ bọn họ? Bọn họ đến đây là để công tác, là để phỏng vấn, cũng không phải là đến để vui chơi, phóng túng. Chúng ta tiếp đã dựa theo tiêu chuẩn cao nhất rồi, bọn họ còn muốn như thế nào?
Bành Viễn Chinh lạnh lùng cười:
- Chiều chuộng đến sinh hư. Không cần dung túng bọn họ. Được rồi, việc này để tôi xử lý, các người đừng khẩn trương.
Cúp điện thoại, Bành Viễn Chinh chủ động liên lạc với thành phố. Hắn biết thành phố khẳng định sẽ tìm hắn. Sau khi gọi điện thoại cho lãnh đạo chủ chốt ban Tuyên giáo Thành ủy, đối phương hướng hắn truyền đạt lại chỉ thị của Bí thư Thành ủy Chu Tích Thuấn và Chủ tịch thành phố Tạ Kiến Quân, yêu cầu hắn lập tức xử lý ổn thỏa việc này, không thể để cho hoạt động phỏng vấn chấm dứt như vậy.
Tuyên truyền rộng rãi trong cả nước, đây đối với thành phố Tân An mà nói thì đều là một lần nâng cao hình tượng, thành phố coi trọng thì cũng là điều có thể lý giải. Bành Viễn Chinh không thèm quan tâm đến mặt mũi của đoàn phỏng vấn, nhưng nếu Bí thư Chu và Chủ tịch Tạ đã có phê chỉ thị thì hắn cũng không thể chậm trễ.
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Hồng Vi cùng với các phóng viên sau khi ăn điểm tâm xong, bắt đầu thu dọn đồ đạc, tập trung ngoài cửa, chờ xe của quận phái đến đưa bọn họ đến thành phố Trạch Lâm.
Tối hôm qua, ông ta họp các phóng viên khác lại và đạt thành nhận thức chung, quyết định mượn việc cho biết tay này để giải phóng bất mãn trong lòng bọn họ. Bọn họ quyết định gián đoạn việc phỏng vấn khu Kiến An, đem đối tượng trọng điểm phỏng vấn chuyển sang người khác, là một huyện của thành phố Trạch Lâm. Còn về phần khu Kiến An, sau này trở lại chụp vài hình ảnh cho có lệ, xem như là ứng phó với nhiệm vụ của cấp trên.
Phó trưởng ban Tuyên giáo Thành ủy Trương Lam cùng với một số cấp dưới sắc mặt khó chịu đứng một bên. Trương Lam ở giữa quay vần nhiều lần, nhưng không chịu nổi thái độ cứng rắn mạnh mẽ của Thẩm Hồng Vi, đành phải tử bỏ.
Thẩm Hồng Vi không ngừng giơ đồng hồ lên xem, thấy xe của khu Kiến An vẫn chậm chạp chưa tới. Lãnh đạo có liên quan ở quận cũng không xuất hiện thì trong lòng cơn tức ngày càng dâng lên.
Thẩm Hồng Vi quay đầu lại nhìn Trương Lam, lạnh lùng nói:
- Phó trưởng ban Trương, nếu xe ở quận có vấn đề, thì chúng tôi có thể trực tiếp gọi điện thoại cho thành phố Trạch Lâm, bảo bọn họ đến đây đón.
Trương Lam lúng túng, đang muốn nói chuyện thì đột nhiên thấy có hai ba chiếc xe màu đen chạy đến. Ba chiếc xe dừng lại, Âu Dương Dũng và Phàn Thường bước xuống đầu tiên, sau đó là Chánh văn phòng Mạc Xuất Hải, cuối cùng là Bành Viễn Chinh.