Người thư ký cùng với Bành Viễn Chinh tiến vào trại an dưỡng Danh Sơn. Chiếc xe jeep chở bọn họ liền quay đầu, hướng chân núi chạy xuống chứ không chạy vào bên trong trại an dưỡng.
Sau khi tiến vào bên trong, người cán bộ thư ký đó quay đầu lại, nghiêm túc nhìn Bành Viễn Chinh nhỏ giọng dặn:
- Đồng chí Tiểu Bành, người muốn gặp cậu là những lão lãnh đạo của trung ương, nên không thể thất lễ, cũng không thể ăn nói lung tung, nhiều lời. Lãnh đạo hỏi cái gì thì trả lời cái nấy. Nhất định phải nhớ kỹ lời của tôi.
Bành Viễn Chinh vâng lời gật đầu. Từ đầu đến cuối, hắn cũng không biết thân phận và tên gọi của người này nhưng hắn cũng lười hỏi.
Người cán bộ lúc này mới vững tâm bước đi.
Bành Viễn Chinh bước đi theo, một đường thẳng vào tòa nhà thứ nhất, dừng lại trước cửa phòng họp tại lầu một. Người này ra hiệu cho Bành Viễn Chinh phải dựa theo những gì y nói, sau đó mới cung kính gõ cửa.
- Mời vào!
Bên trong truyền đến một giọng nói trầm ổn, hữu lực.
Cánh cửa mở ra, Bành Viễn Chinh liếc mắt một cái, nói là phòng họp nhưng kỳ thật lại giống như phòng khách. Cạnh bức tường là một bộ ghế sofa, trên đó ngồi bảy tám cụ già cao thấp mập ốm không giống nhau nhưng rất có khí thế. Ánh mắt ôn hòa lộ ra sự linh hoạt, sắc bén. Trong đó có một số vị mặc quân phục không quân, mang giày da bóng loáng, tư thế cao ngất, hiển nhiên là lãnh đạo quân đội đã về hưu.
Người cán bộ thư ký liền kính cẩn cười nói:
- Trương lão, đồng chí Tiểu Bành mà ngài nhờ tôi dẫn đến đã đến rồi. Đồng chí Tiểu Bành, mời vào.
Bành Viễn Chinh lấy lại bình tĩnh, chậm rãi bước vào.
Một ánh mắt sắc bén, sáng ngời phóng lên người hắn. Bành Viễn Chinh cảm thấy hơi có chút áp lực và khẩn trương. Những người này đều là những lãnh đạo cao tầng của trung ương, cả đời nắm quyền lực trong tay nên vô hình hình thành nên khí độ của kẻ bề trên.
Bành Viễn Chinh âm thầm thở ra một hơi, nét mặt mỉm cười, hướng các vị lãnh đạo thi lễ, thái độ không kiêu ngạo, không siểm nịnh mà rất thong dong.
Trương lão là người ngồi ở giữa mặc bộ quần áo màu trắng, tóc hoa râm nhưng được chải chuốt rất cẩn thận, thần thái ôn hòa, hướng Bành Viễn Chinh mỉm cười:
- Đồng chí Tiểu Bành, tốt, cậu đến tốt lắm.
- Đồng chí Cát Cương à, đây là đồng chí Tiểu Bành mà tôi vừa nói đến, tuyệt đối là cao thủ Thái cực quyền.
Trương lão hướng một cụ già mặc quân phục, nước da ngăm đen tóc ngắn ngồi bên cạnh cười nói:
- Tối hôm qua, trong bữa tiệc tối của buổi lễ kỷ niệm ngày thành lập trường đại học Kinh Hoa, đồng chí Tiểu Bành đã biểu diễn Thái cực quyền rất tốt, để lại ấn tượng sâu sắc cho tôi.
Một tiếng "đồng chí Cát Cương" rơi vào lỗ tai của Bành Viễn Chinh khiến hắn không kìm nổi tinh thần chấn động, theo bản năng mà đánh giá lão lãnh đạo kia, đoán đây chính là danh tướng khai quốc công thần tiếng tăm lừng lẫy Trịnh Cát Cương.
- Đồng chí Tiểu Bành, lão Trương sau khi trở về thì khen không dứt miệng công phu Thái cực quyền của cậu, khiến các lão già của chúng tôi cũng động tâm tư. Chúng tôi cũng đang học Thái cực quyền, nên cần một huấn luyện viên. Như vậy đi, chúng ta đến sân thể dục, cậu trước đi một ít quyền để chúng tôi mở rộng tầm mắt.
Trịnh Cát Cương lời vừa dứt thì các lão lãnh đạo khác cũng đều phụ họa theo. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Trà Truyện chấm cơm.
Trương lão cao giọng cười:
- Đồng chí Tiểu Bành, đừng khẩn trương. Đồng chí Cát Cương đây là muốn kiểm tra cậu trước. Ông ấy đã luyện Thái cực quyền nửa năm rồi, một lòng một dạ muốn làm thầy dạy của chúng tôi, nhưng khi nghe tôi mời một thầy dạy mới đến đây thì ông ấy trong lòng không phục. Vậy thì cậu hãy thi triển một ít quyền để đồng chí Cát Cương đây biết, cái gì gọi là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân (trên người còn có người).
Các lão lãnh đạo khác đều phá lên cười ha hả.
Trịnh Cát Cương sắc mặt đỏ lên, ho khan một tiếng:
- Bừa bãi! Tôi có gì là không phục chứ? Tuy nhiên, là con la thì phải là con la, chứ không thể thành con ngựa được.
Nói xong, Trịnh Cát Cương liếc mắt nhìn Bành Viễn Chinh một cái, rồi bước đi như gió.
Bãi cỏ trước lầu sớm có nhân viên công tác chuẩn bị sẵn thiết bị âm thanh. Ngoài ra còn có một số nhân viên chăm sóc sức khỏe và cảnh vệ, thư ký của các lão lãnh đạo đều đi ra theo, kính cẩn đứng bên cạnh Trương lão và Trịnh Cát Cương, từ trên xuống dưới đánh giá Bành Viễn Chinh.
Bành Viễn Chinh một bước nhảy ra giữa sân, hướng các lão lãnh đạo ôm quyền thi lễ, sau đó ra hiệu âm nhạc bật lên.
Thân hình hắn đứng thẳng, nín thở ngưng thần, bất động như núi.
Các lão lãnh đạo đứng xem liền trao đổi một ánh mắt tán dương. Chỉ bằng một khí độ trầm ổn thì có thể thấy được bản lĩnh thâm hậu của người thanh niên này.
Trong giai điệu du dương uyển chuyển, Bành Viễn Chinh lúc thì giống như bão tố, lúc thì giống như con gió nhẹ, động tác phóng khoáng, xê dịch chuyển đẩy.
Hắn biểu diễn Thái cực quyền không phải là dựa theo lối mòn tầm thường mà là phong cách Thái cực quyền Châu Ân mà hắn đã ngâm cứu nhiều năm, vừa có tính thưởng thức nhưng lại vừa có tính thực chiến, tạo cho các lão lãnh đạo một cảm quan tấn công mãnh liệt. Hóa ra Thái cực quyền cũng có thể đánh như vậy.
- Được, hay lắm!
Trương lão là người đầu tiên vỗ tay, sau đó là Trịnh Cát Cương.
Cùng lúc đó, các lãnh đạo khác và nhân viên của bọn họ cũng vỗ tay phấn khích. Ai cũng thật không ngờ, một môn Thái cực quyền vẫn luôn đề cao lấy nhu thắng cương mà vẫn có thể biểu diễn công phá như vậy.
Các lão lãnh đạo đều biết rằng, mặc dù bọn họ tập Thái cực quyền chưa lâu nhưng thấy những cao thủ Thái cực quyền cũng không phải là ít. Chỉ cần ở thủ đô có ai được xưng tụng là tông sư Thái cực quyền thì sẽ có vài người đến trại an dưỡng làm thầy dạy cho bọn họ.
Trịnh Cát Cương thấy cái mình thích là thèm, chủ đông yêu cầu đối luyện với Bành Viễn Chinh.
Trương lão cười to:
- Đồng chí Tiểu Bành, đồng chí Cát Cương của chúng tôi ngứa tay rồi đấy. Cậu hãy thao luyện với ông ấy. Tuy nhiên chỉ một chút thôi nhé.
Trịnh Cát Cương cười sang sảng:
- Đồng chí Tiểu Bành, chúng ta so chiêu với nhau đi.
Bành Viễn Chinh do dự một chút, kính cẩn cười nói:
- Trịnh lão, tôi đây chỉ là khoa chân múa tay, xin lão lãnh đạo hạ thủ lưu tình, cấp cho hậu sinh vài phần mặt mũi.
Bành Viễn Chinh kỳ thật không muốn cùng Trịnh Cát Cương so chiêu. Không chỉ vì thân phận bọn họ, mà còn vì tuổi tác của bọn họ. Lão lãnh đạo năm nay đều bảy mươi tuổi, tuy rằng tinh khí vẫn còn, nhưng nếu chẳng may có gì sơ suất thì hắn làm sao đảm đương nổi.
- Cậu đừng ngại chúng tôi tuổi tác lớn. Nếu động thủ thật sự thì cậu cũng chưa chắc là đối thủ của chúng tôi. Đến đây, so chiêu đi.
Trịnh Cát Cương bày ra tư thế.
Bành Viễn Chinh bất đắc dĩ cười khổ, chỉ phải tiến lên so chiêu với Trịnh Cát Cương.
Tuy nhiên, hắn chỉ dùng ba phần lực. Hơn nữa đều dựa theo quyền lộ và quyền thế của Trịnh lão để thuận nước đẩy thuyền. Hai người người tiến người lui, lại càng tăng thêm sức mạnh. Trịnh lão tuy rằng sức khỏe vẫn còn cường tráng, nhưng dù sao ở cái tuổi này thì chỉ sau vài hiệp, trán của ông đã bắt đầu lấm tấm mồ hôi.
Bành Viễn Chinh thu quyền, lặng yên lui về sau hai bước, ôm quyền kính cẩn cười nói:
- Lão lãnh đạo công pháp thành thạo, hậu sinh vãn bối cảm thấy rất mặc cảm.
Hắn đã nhìn ra mình mạnh hơn Trịnh Cát Cương nên khiêm tốn chủ động nhận thua mà không để lộ dấu vết, bảo toàn mặt mũi cho Trịnh lão. Trịnh Cát Cương cảm thấy rất cao hứng, thuận tay tiếp lấy cái khăn mặt của một nhân viên công tác đưa qua, lau sạch mồ hôi, sau đó đi qua vỗ vai Bành Viễn Chinh:
- Không tồi, không tồi, người trẻ tuổi kiến thức cơ bản rất vững chắc, khó có được.
- Lão Trương à, tiểu sư phụ Thái cực quyền này tôi xin nhận. Cứ như vậy đi, đồng chí Tiểu Bành, cậu hãy ở lại trại an dưỡng này vài ngày giúp các lão đồng chí chúng tôi chỉnh một vài động tác.