Bành Viễn Chinh lời còn chưa nói xong thì Phùng Bá Đào sắc mặt liền biến đổi, trong lòng đánh bộp một tiếng, nhíu mày vội vàng nói:
- Đây không phải là bừa bãi sao? Loại gia bảo gia truyền hẳn là được truyền từ đời này sang đời nọ, sao lại có thể bán đi? Hơn nữa, đây là kỷ niệm về thân thế của ba cậu, nhất định phải được bảo tồn. Tiểu Bành à, cậu còn trẻ, ngàn vạn lần đừng có suy nghĩ nông cạn như vậy.
Phùng Bá Đào thiếu chút nữa là phát hỏa, răn dạy Bành Viễn Chinh một phen, Nhưng chung quy vẫn phải che giấu quá khứ.
- Giáo sư Phùng, tôi cũng là bất đắc dĩ thôi. Không nói gạt ngài, ở nhà tôi đang cần tiền gấp, sức khỏe mẹ tôi không được tốt. Nếu có thể bán được tiền, cải tạo điều kiện trong nhà một chút, khiến nửa đời sau của mẹ tôi sống tốt hơn, thì tôi nghĩ ba tôi dưới cửu tuyền hẳn là sẽ đồng ý. Bạn đang đọc truyện tại Trà Truyện - www.Trà Truyện
Bành Viễn Chinh thanh âm cảm thán, thậm chí còn mang theo một chút tang thương.
Phùng Bá Đào và Phùng Thiến Như liếc mắt nhìn nhau, nhẹ nhàng nói:
- Tiểu Bành, tôi có thể giúp cậu tìm một người mua, tránh cho cậu bị lừa, làm uổng phí một bảo bối như thế.
- Vậy xin cảm ơn giáo sư Phùng.
Bành Viễn Chinh cảm thấy mừng như điên, nhưng trên mặt lại không biểu lộ gì.
Vợ chồng Phùng lão bước ra cửa, đến nhà đứa con cả Phùng Bá Đào. Mà trước đó, tất cả con cháu trong Phùng gia đã tập trung trong phòng khách của nhà Phùng Bá Đào.
Ngoại trừ Phùng Bá Đào thì vợ chồng Phùng Bá Lâm và Phùng Bá Hà sắc mặt đều có chút cổ quái.
Người mà ông cụ tìm bao nhiêu lâu nay không có tin tức, đột nhiên xuất hiện đâu một đứa cháu, chẳng phải là kỳ lạ sao?
- Ba, con đã kiểm chứng lại rồi, thân thế của chàng thanh niên đó không có vấn đề. Ba, thân thế của Bành Ngọc Cường bao gồm năm sinh đều trùng khớp với đứa em thứ hai.
Phùng Bá Đào lời còn chưa nói xong thì bà cụ gương mặt đầy nước mắt, phất tay nói:
- Bá Đào, con không cần nói nữa, người này khẳng định là cháu trai của chúng ta, không cần hoài nghi. Miếng ngọc bội kia, hơn nữa còn mảnh giấy ba con tự tay viết, làm sao có thể giả được?
- Ai, sao số con tôi khổ như vậy!
Bà cụ Phùng nhớ lại đứa con bị thất lạc của mình đã lưu lại một đứa cháu nên không khỏi cảm thấy bi ai.
- Được rồi, còn chưa xác định, Thục Trân, bà đừng làm phiền nữa.
Ông cụ Phùng nhíu mày, nhìn Phùng Bá Đào trầm giọng nói:
- Để cậu ta giao ra vật chứng thực sự, tôi tự mình nghiệm chứng. Nếu như không phải là giả, thì chính là cháu của Phùng gia chúng ta.
Phùng Bá Lâm ở một bên nói chen vào:
- Ba, cho dù là thật, thì cũng chưa chắc chứng minh được chàng thanh niên này chính thực là cốt nhục của Phùng gia chúng ta. Nhiều năm trôi qua như vậy, cha lại không còn ở nhân thế, kỳ thật cũng khó phán đoán là thật hay giả.
- Đúng vậy, ba, con cảm thấy chuyện này có chút hoang đường. Chàng thanh niên họ Bành này đột nhiên mang theo miếng ngọc bội và mảnh giấy viết tay của ba, có thể hay không còn có tâm tư nào khác? Phùng gia chúng ta không phải là người bình thường, không thể tùy tiện nhận một đứa cháu không rõ lai lịch như vậy.
Vợ của Phùng Bá Lâm là Trương Lam nói thêm một câu.
Vợ chồng Phùng Bá Lâm kẻ xướng người họa, lập tức khiến cho không khí trong phòng khách có vẻ tinh tế hơn.
Con gái út Phùng Bá Hà bĩu môi, đang muốn phản bác vài câu thì lại bị ánh mắt của chồng là Triệu Đình làm cho im miệng.
Ông cụ trong mắt không chấp nhận được một hạt cát. Ông cụ còn chưa nói gì, Triệu Đình tất nhiên cũng không hy vọng vợ mình nói điều gì. Không chỉ khiến cho ông cụ bất mãn mà còn đắc tội với anh hai Phùng Bá Lâm.
Triệu Đình trong lòng hiểu rất rõ trạng thái tâm lý của vợ chồng Phùng Bá Lâm.
Vợ chồng anh cả Phùng Bá Đào không có con nối dõi, sau kiểm tra thì mới biết khả năng sinh con của Phùng Bá Đào gặp chút vấn đề. Vợ chồng rơi vào đường cùng, trải qua việc trưng cầu ý kiến của ông cụ, liền bí mật nhận nuôi một cô gái, đó chính là Phùng Thiến Như.
Nói cách khác, Phùng Thiến Như không phải là con đẻ của vợ chồng Phùng Bá Đào. Đương nhiên, khi ông cụ đã ra lệnh, thì thân thế của Phùng Thiến Như chính là một đề tài cấm kỵ ở Phùng gia, không một ai dám đề cập.
Nếu là như vậy, dòng chính đời thứ ba của Phùng gia chính là con trai Phùng Viễn Hoa và con gái Phùng Lâm Lâm của vợ chồng Phùng Bá Lâm. Phùng Viễn Hoa đích thật là con trưởng, tương lai khẳng định sẽ được cả nhà Phùng gia bồi dưỡng. Đây mới chính là người nối nghiệp chân chính của Phùng gia.
Chỉ khi nào ông cụ nhận một đứa cháu khác, tình huống này liền có khả năng thay đổi. Lấy sự hiểu biết của vợ chồng Phùng Bá Lâm với vợ chồng Phùng lão, hai người khẳng định ông bà cụ nhất định sẽ đền bù cho đứa cháu thiệt thòi kia.
Phùng lão im lặng.
Còn bà cụ Phùng thì rất mất hứng liếc nhìn con dâu Trương Lam của mình, không nói gì thêm.
Phùng lão quay đầu nhìn Phùng Bá Hà, thản nhiên nói:
- Còn con, con cảm thấy thế nào?
Phùng Bá Hà quay đầu lại nhìn chồng một cái, lúc này mới cười nói:
- Ba, con cảm thấy mặc kệ thế nào, ba hẳn là nên gặp chàng thanh niên đó một lần, xem rõ vật trong tay cậu ấy. Nếu không phải là giả, trên cơ bản chính là hậu duệ của Phùng gia. Nếu là hậu duệ của Phùng gia, vậy thì nên nhận cậu ấy. Nếu không phải thì con nghĩ ba mẹ trong lòng cũng không cảm thấy ân hận.
- Cứ như vậy mà nhận lại một đứa cháu, có phải là rất qua loa hay không?
Phùng Bá Lâm trầm giọng nói.
Phùng Bá Hà dường như cùng với anh hai Phùng Bá Lâm không hợp nhau, nghe vậy lập tức phản bác lại:
- Anh hai, cũng không thể nói như vậy? Thân thế ăn khớp với nhau, ngày sinh tháng đẻ cũng như vậy. Lại còn miếng ngọc bội và mảnh giấy viết tay của ba, chẳng lẽ còn chưa đủ sao?
- Nếu vẫn không thể xác định thì hiện tại nước Mỹ đang có một kỹ thuật giám định người thân, không cần ra mặt cũng có thể giám định kết quả. Nếu quả thật không thể xác định được bây giờ, con nghĩ mình nên sai người đến nước Mỹ kiểm tra một chút. Chỉ cần ba và chàng thanh niên kia giống nhau thì không cần hoài nghi nữa.
Người con rể của Phùng gia trước giờ vẫn duy trì trầm mặc Triệu Đình đột nhiên nói chen vào, có thể điểm đúng chỗ mấu chốt, giải quyết dứt khoát.
Ông sở dĩ mở miệng là do nhận thức được ông cụ đã hạ quyết tâm nhận người thân. Nếu không rõ thái độ của ông cụ, ông tuyệt đối sẽ không tùy tiện lên tiếng.
Phùng lão im lặng gật đầu:
- Bá Đào, con hãy sắp xếp một chút. Ba muốn gặp đứa nhỏ đó. Nếu đồ vật là thật, Tiểu Triệu, vậy nhờ con xử lý một chút.
Tuy rằng là con rể, nhưng trước mặt Phùng lão, Triệu Đình hai mươi năm qua vẫn rất khiêm tốn, cẩn thận, không dám có bất luận một điều gì thất thố, sợ ông cụ lưu lại ấn tượng không tốt, từ đó ảnh hưởng đến con đường làm quan của ông.
Ông ta xuất thân từ một gia đình cán bộ bình thường, là bạn học với Phùng Bá Hà, rồi sau đó chuyển thành quan hệ yêu đương. Tuy nhiên, lúc trước hai người qua lại với nhau cũng có chút khó khăn. Sau khi trở thành con rể của Phùng gia, dựa vào tài năng của bản thân mình, Triệu Đình từng bước đi lên. Năm 80 đặt chân vào quan trường, hơn mười năm lăn lộn, bây giờ đã có thể an vị ở chức vụ cao nhất.
Nếu Phùng lão đã mở miệng, thì chuyện này liền định xuống dưới.
Hai ngày sau, Phùng Thiến Như cùng với thư ký và nhân viên cảnh vệ của Phùng lão trực tiếp tìm đến Bành Viễn Chinh. Bành Viễn Chinh không còn tránh né nữa. Hắn biết, thời khắc mấu chốt quyết định vận mệnh của mình đã đến.
Có thể thành công thay đổi vận mệnh hay không thì chính là giờ phút này.