Cao Quan

Chương 121: Mánh khóe thông thiên Hiểu lầm lớn


Buổi chiều, Tạ Tiểu Dung và Cao Ý Tuyên đến tìm Khang Đống, tỏ vẻ Cao Ý Tuyên có thể tái kết nối với lãnh đạo đài truyền hình tỉnh.

Khang Đống thật cao hứng, ngay tại chỗ khen ngợi Cao Ý Tuyên.

Cao Ý Tuyên ngay trước mặt Khang Đống, gọi điện thoại cho lãnh đạo chủ chốt của đài truyền hình tỉnh, từ đối phương có được câu trả lời rất nhanh thì liền cúp điện thoại.

- Phó trưởng ban Khang, người ta nói tình huống của thành phố chúng ta khá đặc biệt, có thể ngoại lệ chiếu cố một chút. Bọn họ tranh thủ điều chỉnh lại, tận lực đem bộ phim quảng cáo của chúng ta phát sớm một chút. Hẳn là không có vấn đề gì lớn. Hơn nữa, cuối tuần này, đoàn nghệ thuật của đài truyền hình tỉnh sẽ xuống thành phố chúng ta biểu diễn, chúng ta hãy chuẩn bị sẵn sàng.

Cao Ý Tuyên đắc ý nói, nét mặt tỏa ra một sự ngạo khí.

Người khác xử lý không được thì y có thể làm. Đây chính là bản lĩnh.

Có người không biết, nhưng y thì biết. Chuyện này là do y ở sau lưng quấy phá. Y phá hư, lại còn đứng ra làm người tốt và công thần. Từ điểm này mà nói thì y chính là rắp tâm thực tại bất chính.

Vì một chút cá nhân mà không ngờ không tiếc phá hư công việc. Làm đại sự không thể câu nệ tiểu tiết. Nhưng từ việc nhỏ mà hủy đi quốc gia đại sự, thì đây là vấn đề về phẩm chất.

Khang Đống vui mừng phất tay:

- Ừ, Tiểu Cao, cậu lúc này là vì thành phố mà lập công lớn. Lát nữa tôi sẽ đi báo cáo với Phó bí thư Trần. Tiểu Tạ, hãy làm tốt công tác chào đón đoàn nghệ thuật tỉnh đến thành phố biểu diễn. Ngàn vạn lần đừng để xảy ra sai sót.

Tạ Tiểu Dung cũng vui mừng mỉm cười:

- Phó Trưởng ban Khang, công tác chuẩn bị kỳ thật đã làm rất tốt. Chúng ta vốn tính toán cuối tuần này đoàn nghệ thuật sẽ đến biểu diễn. Đơn giản là thời gian sau này bị chậm lại một tuần. Đừng lo, tôi xin đảm nhận công việc này. Nếu xảy ra vấn đề, tôi sẽ không còn mặt mũi nào tới gặp lãnh đạo.

Bởi vì vấn đề đã được giải quyết, cho nên tâm trạng của Khang Đống cũng trở nên tốt. Y cười nói:

- Tiểu Tạ, kỳ thật thì chuyện này cũng không hoàn toàn trách cô được. Chỉ có thể nói rằng mối quan hệ của cô không đủ cứng rắn. Tuy nhiên, có đồng chí Tiểu Cao ở đây, thì về sau chúng ta sẽ có thêm mạng lưới quan hệ ở tỉnh.

Kỳ thật thì Khang Đống còn có chuyện không nói cho Tạ Tiểu Dung và Cao Ý Tuyên nghe.

Bí thư Thành ủy Đông Phương Nham là cán bộ ở tỉnh xuống, lại từng là Phó bí thư Tỉnh ủy, mạng lưới quan hệ ở tỉnh là có thể biết được. Nếu đến cuối cùng thật sự không thể giải quyết được thì Khang Đống muốn mời Đông Phương Nham ra mặt phối hợp. Và Phó bí thư Thành ủy Trần Ngôn Hề cũng đã đồng ý.

Chỉ có điều lãnh đạo dù sao cũng là lãnh đạo. Loại chuyện này mà để lãnh đạo chủ chốt ra mặt phối hợp thì chẳng khác nào nói đám cán bộ thành phố là vô năng. Nếu có thể tự mình giải quyết, không cần đến lãnh đạo chủ chốt ra mặt, thì tốt không còn gì bằng.

- Đúng rồi, Bành Viễn Chinh đang làm cái gì vậy? Từ trưa đến giờ chẳng thấy cậu ta đâu.

Khang Đống ngẫm nghĩ một chút, lại hỏi.

- Tôi cũng không thấy cậu ta.

Tạ Tiểu Dung nhẹ nhàng nói.

Cao Ý Tuyên khóe miệng hiện lên một tia coi thường.

- Phó trưởng ban Khang, Trưởng phòng Bành chắc đang nghĩ biện pháp tìm mối quan hệ để kết nối với đài truyền hình tỉnh. Tuy nhiên, loại chuyện này không đơn giản như anh ta đã nghĩ. Lãnh đạo chủ chốt của đài truyền hình tỉnh có quan hệ cá nhân với ông cụ nhà tôi, cho nên tôi còn có thể miễn cưỡng nói chuyện. Nếu không thì bọn họ hẳn là không lật lọng lại chính mình. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Trà Truyện chấm cơm.

- Một Phó giám đốc của đài biểu lộ thái độ thì lãnh đạo chủ chốt cũng sẽ không dễ dàng phá hư.

- Ừ, cứ nói như vậy đi.

Khang Đống im lặng, ngẩng đầu nhìn Tạ Tiểu Dung, nói:

- Tiểu Tạ, gọi điện thoại bảo Bành Viễn Chinh đến đây. Nếu vấn đề đã được giải quyết thì không cần phải làm gì nữa. Bảo cậu ấy đừng lãng phí thời gian và tinh lực. Chúng ta sẽ mở một cuộc họp nhỏ, tiếp tục thương lượng một chút về công tác đẩy mạnh tuyên truyền tiếp theo.

Tạ Tiểu Dung gật đầu, lập tức dùng điện thoại trên bàn làm việc của Khang Đống gọi đến phòng Tin tức.

Nhưng chuông đổ liên hồi vẫn thấy đường dây báo bận. Tạ Tiểu Dung không kiên nhẫn gọi tiếp lần nữa, nhưng đường dây vẫn bận. Tạ Tiểu Dung cúp điện thoại cười khổ:

- Lãnh đạo, không biết sao lại như thế? Hai lần gọi đường dây đều báo bận. Như vậy đi, để tôi cho người qua đó gọi cậu ấy.

Tạ Tiểu Dung đi ra, khiến một nhân viên chạy đến ban Tuyên giáo của phòng Tin tức gọi Bành Viễn Chinh, sau đó trở về trò chuyện vui vẻ với Khang Đống và Cao Ý Tuyên. Nhưng ba người đợi hơn nửa ngày cũng không thấy Bành Viễn Chinh đến. Khang Đống có chút không kiên nhẫn, nhíu mày.

Cao Ý Tuyên liền nhìn sắc mặt Khang Đống, không kìm nổi trầm giọng nói:

- Trưởng phòng Bành sao lại như thế, để lãnh đạo ở đây chờ cậu ấy. Để tôi đi gọi điện thoại cho cậu ta.

Cao Ý Tuyên đứng dậy gọi điện thoại đến phòng Tin tức. Tiếp điện thoại chính là Vương Na, nghe nói tìm Bành Viễn Chinh, cô liền đưa điện thoại cho hắn.

Bành Viễn Chinh vừa mới thở hổn hển một hơi. Hắn từ trưa đến giờ gọi mấy chục cuộc điện thoại, đều là gọi về thủ đô.

Hắn thông qua bác cả Tống Dư Trân, tìm lãnh đạo cao tầng của đài CCTV, quyết định mời đài CCTV cuối tuần đến Tân An làm phỏng vấn. Tống Dư Trân lúc trước công tác tại cơ quan Truyền thông trung ương, có quan hệ rất tốt với lãnh đạo cao tầng ở CCTV. Và bà còn là con dâu của Phùng gia, bà ra mặt, đài CCTV không thể không nể mặt.

Nếu không, với mối quan hệ bình thường, ngay cả đài CCTV đồng ý đến phỏng vấn cũng sẽ không sắp xếp nhanh như vậy.

Xong rồi, Bành Viễn Chinh lại gọi điện đến trại an dưỡng ở thủ đô, kính cẩn mời một số lãnh đạo trung ương mà hắn đã từng chỉ dạy Thái cực quyền đến Tân An. Vốn hắn không có ôm hy vọng quá lớn, chỉ có điều muốn thử một lần.

Kết quả, lão lãnh đạo Trương lão và Trịnh Cát Cương đều rất sảng khoái đồng ý. Nguyện ý dùng thân phận cá nhân đến tham gia hoạt động tham quan học hỏi Thái cực quyền lần này, đồng thời cũng thuận tiện khảo sát một chút về tình hình phát triển kinh tế xã hội của tỉnh Giang Bắc.

Các lão lãnh đạo sở dĩ có thể gật đầu đồng ý là do lúc trước Bành Viễn Chinh ở trại an dưỡng đã lưu lại cho bọn họ một ấn tượng rất tốt. Nhưng quan trọng hơn cả, một số lão lãnh đạo đã mơ hồ biết được thân thế của Bành Viễn Chinh. Tuy rằng Phùng lão không có công khai, việc mẹ con Bành Viễn Chinh nhận tổ nhận tông cũng không nói ra ngoài, nhưng với tư cách là bạn đồng sự của Phùng lão, quan hệ chặt chẽ, nên việc hiểu biết nó cũng chẳng có gì là lạ.

Thân phận cháu của Phùng lão và ấn tượng tốt trước kia, cộng thêm việc các lão lãnh đạo cũng muốn mượn cơ hội này hiểu biết một chút tình huống phát triển ở cở sở. Ba nhân tố cộng lại, rốt cuộc đã thúc đẩy họ đồng ý đến Tân An.

Kế tiếp, Bành Viễn Chinh liền liên hệ với Cục cán bộ lão thành ở trung ương và được lãnh đạo chỉ thị, đối phương liền lấy thân phận Cục cán bộ lão thành trung ương gửi đến một bản fax có chỉ thị của Trương lão, nói là các lão lãnh đạo ở trung ương đang chuẩn bị đến thành phố Tân An tỉnh Giang Bắc để khảo sát, điều tra nghiên cứu, hiểu biết một chút về tình huống ở cơ sở.

Có được chỉ thị này, Bành Viễn Chinh cảm thấy mừng như điên, thở phào một cái. Hắn ngay cả cơm trưa cũng không ăn, mấy giờ vất vả rốt cuộc cũng đã có được thành quả. Hắn gần như có thể kết luận, chỉ cần lãnh đạo trung ương đến Tân An khảo sát điều tra, lúc này đây, trình báo về thành phố Tân An cơ bản đã có thể xác định.

Hắn đang muốn nghỉ ngơi một chút rồi đến văn phòng Khang Đống, báo cáo một chút thì Cao Ý Tuyên đã gọi điện thoại đến.

- Xin lỗi ai vậy? Tôi là Bành Viễn Chinh.

- Trưởng phòng Bành, sao lại như thế? Phó trưởng ban Khang, tôi và Chủ nhiệm Tạ ở chỗ này chờ cậu hơn một giờ. Lãnh đạo muốn cậu đến văn phòng một chuyến.

Cao Ý Tuyên ở trong điện thoại bày ra giọng điệu lãnh đạo. Bành Viễn Chinh nghe qua tuy rằng cảm thấy không thoải mái, nhưng cũng không so đo trong điện thoại với Cao Ý Tuyên làm gì.

Nói xong, Bành Viễn Chinh liền cúp điện thoại.

Bành Viễn Chinh đứng dậy vươn vai, hướng Vương Na gật đầu, sau đó bước ra cửa.

Nhìn theo bóng dáng của Bành Viễn Chinh, Vương Na ánh mắt lóe lên một tia sáng rọi. Cô tuy rằng không biết Bành Viễn Chinh đến tột cùng là đang làm cái gì, nhưng nghe hắn nói chuyện điện thoại thì có thể đoán ra chút manh mối. Đương nhiên, cô cũng không rõ lắm việc Bành Viễn Chinh trong mấy tiếng qua mời CCTV đến phỏng vấn và lãnh đạo trung ương đến Tân An khảo sát để làm gì. Nhưng hai sự kiện đó đối với Tân An hẳn là rất quan trọng.

Bành Viễn Chinh năng lượng quá lớn. Có thể nói chuyện với đại nhân vật ở thủ đô. Thật sự là thủ đoạn thông thiên. Đây là cảm nhận trực quan của Vương Na lúc này. Cô cũng chân chính hiểu được vì sao lấy thân phận của Tống Quả lại có thể cung kính và ra sức kết giao với Bành Viễn Chinh.

Buổi chiều nay, trong văn phòng chỉ có một mình Vương Na. Gia Cát Cấu và Mã Tự xuống cơ sở, không có ở nhà. Vương Na biết Bành Viễn Chinh muốn nói chuyện chính sự, còn đặc biệt chuồn ra khỏi nơi khác hơn nhiều giờ mới quay trở lại.

Vương Na cũng là người thông minh. Cô biết sự việc không thích hợp để mình lên tiếng. Mà trong phương diện này, mình càng nói ít càng tốt. Biết nhiều đối với cô cũng chẳng có gì hay. Đây chính là chỗ khôn khéo của Vương Na. Cô có thể khôn khéo nắm chặt Hoàng Đại Long trong tay không phải là không có lý do.

Bành Viễn Chinh ra khỏi văn phòng, bước chân nhẹ nhàng đến văn phòng của Khang Đống.

- Phó trưởng ban Khang!

Bành Viễn Chinh hướng Khang Đống chào hỏi.

Khang Đống có chút mất hứng, khoát tay nói:

- Ngồi đi, chúng tôi chờ cậu một khoảng thời gian rồi. Đồng chí Viễn Chinh, hôm nay tìm cậu đến đây có một chuyện cần thông báo với cậu. Buổi biểu diễn của đài truyền hình tỉnh và việc phát bộ phim quảng cáo thành phố chúng ta, đồng chí Tiểu Cao đã làm thỏa đáng. Thời gian tuy rằng chậm hơn vài ngày so với kế hoạch của chúng ta, nhưng hẳn là còn kịp. Tôi đã báo cáo với Phó Bí thư Thành ủy Trần. Lãnh đạo đối với công tác của chúng ta cũng rất hài lòng.

Cao Ý Tuyên ra mặt thu phục đài truyền hình tỉnh vốn đã nằm trong dự kiến của Bành Viễn Chinh. Hắn nghe xong, ồ lên một tiếng rồi lẳng lặng chờ đợi câu tiếp theo của Khang Đống.

- Cho nên, cậu đừng dồn hết tinh lực cho phương diện này nữa. Công tác sau này cậu vẫn phối hợp với Tiểu Cao và Tiểu Tạ. Các người mau chóng đưa ra một phương án, tiếp theo nên tuyên truyền như thế nào. Đừng để xảy ra vấn đề gì nữa.

Tuy rằng lãnh đạo Thành ủy điểm danh Bành Viễn Chinh chủ trì công tác tuyên truyền lần này. Nhưng lãnh đạo chỉ thị thì chỉ thị, Khang Đống làm lãnh đạo phân công quản lý, hoàn toàn có thể trực tiếp can thiệp vào công việc của tổ công tác, đoạt mất quyền chỉ huy của Bành Viễn Chinh, khiến Cao Ý Tuyên và Tạ Tiểu Dung lãnh đạo, còn Bành Viễn Chinh chỉ là phối hợp.