Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 90: Đến ngồi lên đùi ta

Vũ Văn Hộ hòa nhã nhìn Lan Lăng vương, khẽ vuốt râu dài, giống như chắc chắn hắn sẽ đáp ứng vậy.

Lan Lăng vương suy nghĩ một lát, chắp tay nói: "Đây là chuyện lớn, xin phép đại trủng tể cho ta suy nghĩ vài ngày, có được không?"

Vũ Văn Hộ cười ha hả, hắn nhìn thật sâu Lan Lăng vương, nói: "Tất nhiên có thể." Lại giơ rượu lên rót, nói chuyện với mấy người nước Tề một chút, sau đó trở lại chỗ ngồi.

Ngược lại Vũ Văn Nguyệt, vẫn thẹn thùng đứng một bên, lại không ngừng nhìn trộm về phía Lan Lăng vương, xem bộ dáng kia, thật giống như là không nỡ rời đi vậy.

Lan Lăng vương cụp mắt xuống, thấy người vây xung quanh mình bớt đi, hắn nghiêng qua, nghiêm túc kêu: "Trương thị A Khởi?"

"Vâng."

Âm thanh Trương Khởi nho nhỏ, nũng nịu, giống như tiếng mèo kêu. Xen lẫn làm đại điện nóng lên, thật ra lại khiến toàn thân người ta cảm thấy mát mẻ.

Lan Lăng vương ra lệnh: "Tới đây."

Lần này Trương Khởi không có ngoan ngoãn như vậy, nàng cẩn thận nhìn Vũ Văn Nguyệt vẫn còn đứng cách đó không xa, lúng ta lúng túng hỏi: "Tới làm gì?".

Nàng hỏi ngược lại.

Chân mày hắn cau lại, hắn trầm thấp nói: "Tất nhiên ngồi trên đùi ta rồi"

"Tại sao chứ?" Ba chữ này phát ra nhanh, giống như có chút cáu, nàng thì thầm nói: "Không có mỹ cơ tới, ngươi còn muốn ta làm lá chắn sao?"

Giọng nói thanh thúy mềm mại vang lên, chân thật làm cho người ta cảm thấy thoải mái. Hắn cúi đầu xuống, trầm mà uy nghiêm nói: "Ngươi mát lạnh như ngọc, ôm rất là thoải mái. Tới đây"

Chính là lý do này? Lý do như vậy, có cần thiết phải dung cái giọng uy nghiêm như vậy hay không?

Trương Khởi dở khóc dở cười, lầm bầm: "Ta không muốn......." Giọng nói mềm mại vang lên.

"Thật không đến?" Âm thanh của hắn lại trầm thấp uy nghiêm lên ba phần.

"... ... Ta không muốn đến đâu." Lại mềm mại hơn rồi.

"Thật sao?" Lần này không chỉ là uy nghiêm, mà là mang theo ba phần lạnh lùng.

Trương Khởi chép miệng, từ từ, chậm rãi từ tháp kỷ đứng lên, nàng cúi đầu đi từ chỗ tối kia, tiếp tục cúi đầu đi tới phía trước đùi hắn. Đầu dán lên ngực hắn, giọng nói có chút khóc thút thít, "Vẫn hung như thế......." Rõ ràng yêu cầu của hắn vô lý, cũng không phải không thể cự tuyệt, vẫn hung như vậy.

Môi Lan Lăng vương giật giật, thấy nàng kỳ kèo, hắn nhấc tay phải một cái, liền kéo nàng vào trong ngực.

Ôm một con mèo nhỏ mềm như Trương Khởi, hắn lại ôm chặt như ban nãy.

Trương Khởi thật vất mới thoải mái một chút, lại phải trở lại ngực hắn ngột ngạt không chịu nổi, liền vặn vẹo uốn éo, không vui nói: "Đừng có ôm ta chặt như vậy......."

Hắn tiếp tục ôm chặt, để nàng ở trên đùi, lúc Trương Khởi cho là hắn không trả lời lại thì hắn lại nhàn nhạt, uy nghiêm nói: "Ôm như vậy càng mát mẻ thoải mái." Nàng giống như một khối ngọc, ôm chặt một chút hơi lạnh càng xuyên qua người.

Trương Khởi giương cái miệng nhỏ nhắn một lúc lâu, cuối cùng vẫn chỉ là một bộ dáng không cam chịu, thở phì phò hừ hừ mấy tiếng, rồi im lặng dựa vào trong ngực hắn.

Cách đó vài thước, Vũ Văn Nguyệt không chỉ đứng một mình, chẳng biết từ lúc nào có một quý nữ nước Chu đứng bên cạnh, lúc này nghiêng đầu, nhỏ giọng mà nói ra: "Thật là dễ nghe."

"Cái gì?" Vũ Văn Nguyệt lấy lại tinh thần hỏi.

Na Quý nữ lặng lẽ hướng về phía tiếng ầm ỹ bên Lan Lăng vương, nhỏ giọng nói: "Hôm nay mới biết, cái gì gọi là châu ngọc đánh nhau....... Giọng nói hai người bọn họ, thật là dễ nghe." Mặc dù một chữ cũng không nghe thấy, nhưng một người xướng một người hợp, một dài một ngắn, giống như cầm sắt hài hòa, chim hót trên núi, nghe thật êm tai.

Không trách được người đời đều nói, giọng nói Lan Lăng Quận vương rất hay.

Nghĩ như nàng, tất nhiên không chỉ một hai người. Hiện tại bốn phía an tĩnh như vậy, nhất định là đoàn người ở đây cũng đang lắng nghe.

Nàng không có chú ý tới sắc mặt của Vũ Văn Nguyệt thay đổi.

Vũ Văn Nguyệt nhìn Lan Lăng vương lưu luyến không rời một lúc, nghĩ đến hắn vẫn chưa đưa ra câu trả lời, nghĩ rằng mình còn có nhiều cơ hội ở gần hắn, liền cắn cắn môi, cất bước trở về tháp kỷ.

Trương Khởi chôn mặt trong ngực Lan Lăng vương, lúc này nàng đang nghĩ: Đừng nhìn hắn uy nghiêm như vậy, nói năng thận trọng, nhưng cách nói chuyện của hắn cực kỳ ngây thơ. Chỉ vì cái lý do hoang đường như vậy, liền muốn ôm mình, mình không chịu, còn uy hiếp.......

Nghĩ đến uy hiếp của hắn, Trương Khởi lại không khỏi có chút uất ức. Nàng vùi mặt trong ngực hắn, cái mũi nhăn lại một cái.

Rụt người lại, hắn không để ý.

Vặn vẹo thêm mấy cái.

Hắn vẫn không có để ý tới.

Vặn vẹo, vặn vẹo.......

Hắn rốt cuộc cúi đầu xuống.

Hắn nhìn chằm chằm Trương Khởi, uy nghiêm nói: "Lạnh à? Tối nay ta cho ngươi chăn ấm nhé."

Hắn cho nàng chăn ấm? Vẫn là cái mệnh lệnh uy nghiêm như thế?

Trương Khởi sợ đến run người, nàng vội vã cười theo nói: "Không lạnh không lạnh, tốt lắm, tốt lắm."

Khóe miệng hắn giật giật, ngẩng đầu lên.

Lúc này, Trương Khởi cảm thấy cánh tay hắn sít chặt thêm mấy phần.

Trương Khởi ngẩng đầu nhìn lại.

Cách đó không xa, mấy người cùng đi tới, ngọn đèn ở giữa điện, bọn họ giơ tay nhấc chân cũng đều là quý khí trời sinh, lại là Tiêu Mạc cùng mấy con cháu thế gia nước Chu.

Có cái gọi là, trăm năm tu dưỡng, ngàn năm quý trọng. Ở nước Chu, phong thái cao quý, cách nói chuyện ung dung tự tại, không phải từ những con cháu của hoàng thất, mà là chỉ có ở con cháu thế gia.

Phương hướng của bọn họ chính là chỗ của Lan Lăng vương.

Mấy con cháu thế gia nhẹ nhàng đi lại như vây, thật là vui tai vui mắt. Trong khoảng thời gian ngắn, hấp dẫn gần hết các ánh mắt.

Bọn họ đi tới trước mặt Lan Lăng vương.

Lúc mấy thiếu niên đứng lại, trong chốc lát, mọi người chỉ cảm thấy trong điện sáng trưng lên, giống như là đại điện vốn rộng lớn, lại chỉ vì mấy thiếu niên này và Lan Lăng vương mà trở nên bé nhỏ.

Tiêu Mạc tiến lên một bước.

Khóe miệng hắn mỉm cười, anh tuấn kiệt xuất nhìn Lan Lăng vương, lắc lắc bình rượu trong tay, Tiêu Mạc thấp giọng nói: "Nửa đường tuy rằng gặp lại, lại chưa từng hảo hảo trò chuyện cùng Quận Vương. Bây giờ có rượu Dật Hương, mỹ nhân bên cạnh, Tiêu mỗ kính Lan Lăng vương một chén"

Dứt lời, hắn ưu nhã lắc lắc ly rượu trong tay, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.

Bởi vì phong thái tự nhiên, nhất cử nhất động của hắn, đều cao quý dễ nhìn.

Lan Lăng vương liếc hắn một cái, cầm lấy ly rượu trên bàn, không nói gì, cũng uống một hơi cạn sạch.

"Quận Vương sảng khoái."

Sau khi khen tặng câu này, Tiêu Mạc quay đầu nhìn về phía Trương Khởi.

Nhìn thấy nàng đang nép vào ngực Lan Lăng Vương, bộ dáng khiến cho người ta yêu thương, làm cho người ta nhiệt huyết sôi trào, ánh mắt Tiêu Mạc tối sầm lại.

Hắn tiếp xúc với nàng lâu như vậy, còn chưa từng một lần ôm nàng.......

Lô Tuấn bên cạnh, nhìn thấy dáng vẻ Tiêu Mạc như thế, lập tức bước lên trước: Con cháu thế gia như bọn hắn, cả đời học tập rèn luyện, chỉ có hai chữ phong độ. Bất cứ lúc nào cũng chẳng sợ cho dù là đao phủ, dù là nước ngập hỏa thiêu, dù sinh mạng đe dọa, thì khí chất này, phong thái ung dung này cũng phải bình tĩnh không thể loạn.

Tiêu Mạc là trưởng tử cao quý của Lan Lăng Tiêu Thị, mặc dù bây giờ hắn chưa loạn, nhưng nhìn dáng vẻ này, e rằng cũng sẽ không kiềm chế được.

Lô Tuấn đứng trước ngăn Tiêu Mạc, sau đó nhìn sang Trương Khởi, chuyển sang Lan Lăng vương, sau đó hướng Tiêu Mạc, mỉm cười nói: "Ta nói, hai vị có chút quan hệ đấy. Vị này chắc là Lan Lăng Quận vương, mà Tiêu Lang đây? Một trăm năm trước, trên đất Vu Lan Lăng Quận, dân chúng phụ lão chỉ biết đến Tiêu thị, còn chưa biết đến hoàng gia đâu."

Tác phong hắn nhanh nhẹn, nụ cười như tắm gió xuân, làm cho người ta sinh nhiều hảo cảm.

Tất cả con cháu thế gia chính tông, mặc kệ cho dù mục nát tương tàn, thì cách nói năng cử chỉ vẫn luôn làm cho người ta như tắm gió xuân. Cho dù là đối mặt với một dân đen, một nô bộc cũng luôn như thế.

"Thật sao?" Lan Lăng vương nghe Lộ tuấn lời nói, lạnh nhạt nhìn, giọng nói trầm thấp: "Những thứ này ta không có hứng thú."

Dứt lời, Lan Lăng vương ôm Trương Khởi, uy nghiêm nói: "Không còn sớm nữa, Cao mỗ mệt mỏi, phải về thôi." Hôm nay yến tiệc như vậy, vốn không phải chính yến, tiểu hoàng đế đã nói qua, tùy lúc nào cũng có thể rời khỏi đại điện.

Nói tới đây, Lan Lăng nhấc chân, chuẩn bị dẫn đầu đám sứ giả rời khỏi.